Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 479: Nhìn trộm

"Những người khác tự nhiên đang bận những việc khác, cũng không cần Phong đạo hữu phải bận tâm." Tiêu Tấn Hàn thản nhiên nói.
"Xem ra lần này cơ duyên của Tiêu cung chủ không ít, hẳn là thu hoạch tương đối khá. Chỉ là các hạ xưa nay đều là có rất nhiều người vây quanh, bây giờ lại lẻ loi một mình, cũng khiến Phong mỗ có chút không quen." Phong Thiên Đô chậm rãi nói.
"Kỳ thật ta càng thích một mình đi lại hơn, đôi khi ít đi một chút vướng víu, ngược lại lại càng dễ thi triển quyền cước, Phong đạo hữu không cảm thấy vậy sao?" Tiêu Tấn Hàn lạnh lùng nói.
"Ha ha, Phong mỗ ta không được tiêu sái như Tiêu Tấn Hàn vậy, vẫn cảm thấy đông người một chút, sắp xếp mọi việc cũng tương đối thuận tiện hơn." Phong Thiên Đô vừa cười vừa nói.
"Quý tông quả nhiên người đông thế mạnh. Xem ra, Phong đạo hữu hẳn là đã có dự định đem Thái Ất điện này đặt vào lãnh địa Phục Lăng tông rồi?" Tiêu Tấn Hàn liếc mắt nhìn về phía đám người Nam Lê tộc, Hô Ngôn đạo nhân ở đằng xa một chút, rồi chuyển giọng nói.
"Lời của Tiêu cung chủ sai rồi, Thái Ất điện vốn là nơi vô chủ, tự nhiên bất kỳ ai cũng có thể tới. Nhất là Tiêu cung chủ vừa đến, khiến Phong mỗ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều." Phong Thiên Đô nghe vậy, lắc đầu nói.
Tiêu Tấn Hàn cười nhạt một tiếng, liếc nhìn mấy người sau lưng Phong Thiên Đô một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía ngọc bích màu trắng, đột nhiên khoát tay.
"Xoẹt" một tiếng!
Một đạo bạch quang từ lòng bàn tay của hắn bắn ra, tạo thành một mũi tên dài óng ánh, xuất hiện trên lồng ánh sáng.
"Lạch cạch" một tiếng!
Mũi tên dài óng ánh vỡ vụn ra, lồng ánh sáng chỉ hơi lóe lên hai lần, lập tức liền khôi phục như cũ.
"Cấm chế tốt cứng cỏi." Ánh mắt Tiêu Tấn Hàn lóe lên, nói.
"Cung chủ, vừa rồi những người Phục Lăng tông kia đã hợp lực công kích qua cấm chế này, nhưng nó lại rất vững chắc, xem ra muốn mở ra cửa vào tuyệt đối không phải chuyện đơn giản." Âu Dương Khuê Sơn nhỏ giọng nói.
Tiêu Tấn Hàn nghe vậy, thần sắc không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu coi như đồng ý.
"Cung chủ cũng không cần lo lắng, theo thuộc hạ quan sát, cấm chế lồng ánh sáng màu trắng trên vách đá này lúc đầu dày gấp đôi hiện tại, không biết vì sao lại từ từ mỏng đi, chỉ cần qua một thời gian nữa, tin tưởng nó sẽ trở nên mỏng hơn, thậm chí biến mất, đến lúc đó có lẽ sẽ có thể phá vỡ nó." Âu Dương Khuê Sơn nói.
"Ồ, thật sao?" Thần sắc Tiêu Tấn Hàn hơi động, nói.
"Thuộc hạ tuyệt đối không dám nói dối. Cung chủ nhìn rõ mọi việc, chỉ cần quan sát sơ qua liền có thể biết được." Âu Dương Khuê Sơn vội vàng nói.
Tiêu Tấn Hàn nghe vậy, nhìn Âu Dương Khuê Sơn một cái thật sâu, thấy đối phương vội cúi đầu, liền dời ánh mắt đi, tự mình đi đến một tảng đá lớn ở một bên, hất vạt áo ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy tình hình này, con ngươi Phong Thiên Đô hơi co lại, lập tức dời ánh mắt, mấy người Phục Lăng tông phía sau cũng nhìn nhau mấy lần, rồi cũng nhao nhao ngồi xếp bằng tại chỗ.
Những người còn lại ở đây thấy vậy, cũng im lặng ngồi xuống tại chỗ.
Hiện trường im lặng một mảnh, bầu không khí có vẻ hơi quỷ dị.
Thời gian từng giờ trôi qua, trong nháy mắt đã gần nửa canh giờ.
Trong mắt Tiêu Tấn Hàn, bạch quang chớp động, chậm rãi gật đầu.
Lồng ánh sáng cấm chế trên vách đá, xác thực mỏng hơn một chút so với trước đó...
Giờ phút này, tại một sơn động ẩn nấp ở phía xa trong sơn cốc, có hai bóng người cao thấp đứng sóng vai, không nhúc nhích, không ai khác chính là Hàn Lập và Kim Đồng.
Cả hai không biết đã vận dụng bí thuật gì, khí tức trên thân không phát ra một chút nào, nếu có người dùng thần thức đảo qua nơi này, liền có cảm giác phảng phất như không có gì.
Hàn Lập nhìn xuyên qua khe hở giữa hai khối đá lớn, hướng về phía đám người ở xa xa, trong mắt lam mang lóe lên.
Khi vách đá ở xa phát ra dị tượng kinh người, hắn kỳ thực đã ở ngay gần đó không xa, có thể nói hắn đã đến rất sớm, chỉ chậm hơn bọn Âu Dương Khuê Sơn một chút mà thôi.
Nhưng nhìn thấy ba người Âu Dương Khuê Sơn xong, hắn lập tức mang theo Kim Đồng thi triển bí thuật ẩn trốn.
"Người càng ngày càng nhiều, nghe bọn họ vừa mới nói chuyện, nơi này là một lối vào có tên Thái Ất điện, Thái Ất điện là nơi nào? Vậy mà lại có thể dẫn đến những người như Tiêu Tấn Hàn, Phong Thiên Đô đến tranh đoạt nhau như vậy. Chẳng lẽ..." Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng.
Ngoài ra, việc Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê cũng tới đây, khiến trong lòng hắn an tâm một chút.
Dù thế nào đi nữa, Hô Ngôn đạo nhân vừa là thầy vừa là bạn của hắn, những ngày qua hắn vẫn luôn có chút lo lắng cho ông, giờ phút này thấy ông bình an vô sự, hắn cũng yên lòng hơn.
Kim Đồng có chút nhàm chán đứng ở một bên, chợt há miệng ném một thứ gì đó không rõ vào trong miệng, "Lộp bộp" một tiếng, âm thanh mặc dù không lớn, nhưng cũng làm Hàn Lập giật mình.
"Cẩn thận chút, đừng phát ra tiếng động, nếu để những người kia phát hiện chúng ta thì phiền phức." Hàn Lập hơi biến sắc mặt, truyền âm nói.
May mắn bọn họ đã sớm có chuẩn bị, che giấu âm thanh và khí tức, hơn nữa khoảng cách đủ xa, Tiêu Tấn Hàn bọn người lại đang hết sức chăm chú nhìn vách đá, dù thần thức có mạnh đến đâu cũng không cách nào chú ý đến nơi này.
"Cứ trốn mãi ở đây thật là chán, đại thúc, chúng ta định trốn đến bao giờ?" Kim Đồng bĩu môi, truyền âm nói.
"Lại kiên nhẫn chờ thêm một chút." Hàn Lập không quay đầu lại nói.
"Những người kia có thù với ngươi sao?" Kim Đồng nhíu mày, truyền âm hỏi.
"Có một ít, cứ coi như vậy đi." Hàn Lập không cho là đúng nói.
"Ai là kẻ thù của ngươi?" Kim Đồng xoa tay, vừa nói vừa định lao ra.
"Khoan đã, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta chỉ có hai người, đánh nhau chưa chắc đã là đối thủ của họ, hơn nữa những người kia trông cũng đang lục đục với nhau, chờ đến lúc cấm chế bị phá vỡ, nói không chừng chính bọn họ sẽ đánh nhau." Hàn Lập vội vàng kéo Kim Đồng lại, truyền âm nói. Nghĩ đến việc Kim Đồng cùng Cừ Linh ở chung lâu ngày, tính cách vốn bá đạo càng trở nên hơn.
"Đúng đúng."
Kim Đồng vừa vui vẻ, nghĩ nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: "Nếu bọn họ không tự đánh nhau, chúng ta liền đợi đến khi bọn họ tách ra, chúng ta lại đuổi theo, bản tiên nữ thông minh hay không."
"Kim Đồng thật là thông minh." Hàn Lập xoa đầu Kim Đồng, nói.
"Được rồi, vậy lại cố gắng thêm một chút, kiên nhẫn chờ một chút đi." Kim Đồng phủi tay, ngồi xuống, dùng hai cánh tay gối lên đầu.
Hàn Lập thở nhẹ một hơi, tiếp tục nhìn về phía xa.
Trong nháy mắt, lại thêm mấy canh giờ trôi qua, Kim Đồng lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Lồng ánh sáng cấm chế trên vách đá bạch quang lấp lóe, giờ phút này chỉ còn lại một lớp mỏng manh.
Trong khoảng thời gian này, không có ai khác đến đây, mà tất cả mọi người bao gồm cả Tiêu Tấn Hàn và Phong Thiên Đô lúc này đều đã đứng lên, mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào vách đá màu trắng.
Lồng ánh sáng màu trắng trên vách đá nhẹ nhàng lóe lên, vẫn đang từ từ mỏng đi.
Không ít người bắt đầu lộ vẻ khẩn trương, nhấc thể nội tiên linh lực lên, chỉ chờ đến lúc lồng ánh sáng cấm chế yếu đến mức thấp nhất thì liền lập tức tung ra một đòn sấm sét.
Trong lúc chuẩn bị, mọi người ở đây lại càng cảnh giác lẫn nhau.
"Sư huynh, cấm chế đã mỏng đi rất nhiều, tập hợp lực lượng của tất cả chúng ta lại, chắc có thể phá giải được, có nên ra tay ngay không?" Bên cạnh Phong Thiên Đô, Tề Thiên Tiêu mấp máy môi, truyền âm nói.
"Đợi thêm một lát nữa, đợi đến khi cấm chế yếu nhất rồi hãy ra tay. Mà chúng ta không chỉ để mắt đến cấm chế, còn phải cẩn thận Tiêu Tấn Hàn nữa." Phong Thiên Đô trầm giọng truyền âm.
"Vâng, sư huynh cứ yên tâm." Trong mắt Tề Thiên Tiêu tinh quang lóe lên, chậm rãi gật đầu.
Trong sơn động ở phía xa, Hàn Lập cũng ánh mắt lập lòe nhìn chằm chằm vào vách đá màu trắng, trong mắt lam quang chớp động, ánh mắt chợt khẽ động.
Ngay lúc này, khi lồng ánh sáng màu trắng đã mỏng manh đến mức trông như một tờ giấy, đột nhiên lóe lên, trên bề mặt xuất hiện vô số tia sáng trắng tinh tế, điên cuồng loạn động, lồng ánh sáng màu trắng đột nhiên bắt đầu dày lên.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, không hẹn mà cùng đồng loạt xuất thủ.
Tiêu Tấn Hàn vung tay lên, một đạo bạch quang chói mắt từ trong tay bắn nhanh ra như điện, trông như một cây dùi nhọn có hình dạng tiên khí.
Từng đạo tia chớp màu trắng nhảy nhót trên dùi nhọn tiên khí, phát ra tiếng rít ô ô chói tai cùng với tiếng oanh minh của lôi điện, hung hăng đâm vào lồng ánh sáng màu trắng.
Ba người Âu Dương Khuê Sơn hét lớn một tiếng, cũng riêng mình tế ra một thanh phi kiếm màu vàng óng, trên chuôi kiếm có một đầu thú đang há miệng, giống như rồng mà không phải rồng, giống như thú không phải thú.
Hai mặt của thân kiếm, một mặt khắc họa rõ ràng hình sông núi, mặt kia lại khắc họa bầu trời tinh không bao la.
Ba thanh phi kiếm xếp theo hình tam giác, tách ra kiếm quang chói mắt không gì sánh được, ngưng tụ cùng một chỗ, bổ về phía lồng ánh sáng màu trắng.
Lão giả Cổ Hy của tộc Nam Lê và lão ẩu tóc bạc vừa nhấc tay, hai cái quải trượng màu vàng trong tay lập tức bắn ra.
Kim quang đáng sợ từ hai cây quải trượng bùng phát ra, lóe lên biến thành hai con Kim Long dài chừng mười trượng, toàn thân kim quang sáng ngời, phảng phất được đúc bằng hoàng kim, tản mát ra khí tức vô cùng sắc bén, đánh về phía lồng ánh sáng màu trắng.
Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê cũng riêng phần mình tế ra tiên khí, lại là một thanh phi kiếm đỏ rực và một chiếc phi luân màu lam, phẩm giai tựa hồ bình thường, nhưng cũng tản ra ánh sáng ngút trời, đón gió căng phồng lên mấy lần, hung hăng chém về phía lồng ánh sáng.
Nhưng trong số mọi người ở đây, Phục Lăng tông là bên phát động công kích có uy thế kinh người nhất.
Chỉ thấy giờ phút này tất cả mọi người của Phục Lăng tông đều đứng thành một vòng, mặc dù rất thưa thớt, không ra thể thống gì, nhưng lại ẩn chứa sự huyền diệu, nhìn như một pháp trận.
Trên người mọi người hắc quang đại phóng, lập tức ngưng tụ, biến thành từng chùm sáng màu đen thô to, phảng phất từng con mãng xà màu đen, kết nối với nhau, cuối cùng đều hội tụ về phía Phong Thiên Đô.
Thân thể Phong Thiên Đô bỗng phình to ra mấy phần, da thịt đều căng phồng lên, trên đó xuất hiện những gân xanh thô to, phảng phất như những con giun đang ngọ nguậy.
Khí tức hắn phát ra tăng vọt, một chút đã lấn át tất cả mọi người ở đây, đến cả Tiêu Tấn Hàn sắc mặt cũng phải thay đổi.
Sau khi hít sâu một hơi, trong miệng hắn nhanh chóng lẩm bẩm, thân thể đột nhiên nhanh chóng biến đổi, da dẻ trở nên xanh đen khô cạn, tóc cũng trở nên khô héo vô cùng, trong nháy mắt đã biến thành một bộ dạng thây khô.
"Rầm rầm"
Tiếng xiềng xích va chạm vang dội liên tiếp từ trong cơ thể Phong Thiên Đô truyền ra, lập tức trong hư không trước mặt hắn hắc quang chớp liên tục, từng sợi xiềng xích màu đen to lớn hiện lên, có đến mấy chục sợi, dày đặc chi chít, giống như xúc tu đang quấn lấy.
Trên mỗi một sợi xiềng xích đều có vô số phù văn màu đen cỡ hạt gạo lượn lờ, chớp động giữa, tỏa ra từng luồng dao động pháp tắc hùng vĩ đáng sợ.
Trong sơn động ở xa, con ngươi Hàn Lập hơi co rụt lại.
Mặc dù cách nhau tương đối xa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng khí tức tỏa ra từ những xiềng xích màu đen do Phong Thiên Đô triệu hồi ra, chúng lại giống y như hai sợi Cách Nguyên Pháp Liên trong tay hắn.
"Chẳng lẽ người này là..." Ánh mắt hắn lóe lên, thì thào một tiếng, trong lòng đã hiểu ra.(buổi chiều có việc, hôm nay Vong Ngữ chỉ có thể viết được một chương thôi nha.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận