Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 442: Sụp đổ

Chương 442: Sụp đổ
Hàn Lập lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt hơi phức tạp.
Sau khi một kiếm này chém ra, lôi điện màu vàng trên cự kiếm cũng tan biến hết, tựa hồ đã dùng cạn lực lượng.
Nhưng uy thế của một kiếm này, cũng ẩn chứa vài phần khí tượng của Huyền Thiên Trảm Linh kiếm trong quá khứ, chỉ riêng thanh phi kiếm này đã có uy thế như vậy, nếu 72 chuôi đồng thời thi triển, uy lực sẽ lớn đến mức nào.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn trở nên kích động.
Chỉ riêng việc điều khiển thanh phi kiếm này, đã gần như chiếm hết tiên linh lực và thần thức của hắn, e rằng không thể thi triển những phi kiếm khác.
Nghĩ đến đây, tâm tình nhiệt huyết vừa trỗi dậy của Hàn Lập lập tức dập tắt hơn phân nửa.
Trong đầu hắn chợt lóe lên, nhớ lại tình huống phi kiếm tự động chui vào đan điền vừa rồi, lông mày không tự chủ nhướng lên hai cái.
Có lẽ tình hình không phải như mình nghĩ đâu?
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, liền thúc giục 71 thanh phi kiếm khác đang nằm trong đan điền.
Những phi kiếm này bề ngoài chỉ lóe lên thanh quang, nhưng lại không hề nhúc nhích.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn điều động tiên linh lực trong đan điền, lần nữa bỗng nhiên thúc giục.
Kết quả tất cả phi kiếm bề ngoài vẫn chỉ lóe lên thanh quang, giống như đã cắm rễ trong đan điền, vẫn không nhúc nhích.
Hàn Lập thấy cảnh này, thở dài, lẩm bẩm một tiếng quả nhiên.
Phi kiếm trong đan điền giờ phút này phảng phất trở nên nặng nề vô cùng, với tiên linh lực hiện tại của hắn, tựa như con kiến dời núi, căn bản không thể khu động.
Cũng may, sự liên hệ giữa Thanh Trúc Phong Vân kiếm và tinh thần của hắn vẫn còn, sau này chờ thực lực của hắn tăng lên, liền có thể thôi động những phi kiếm này.
Sau khi thở dài, hắn không còn cưỡng cầu nhất thời đem nhiều phi kiếm tế ra, ngược lại tập trung thần niệm lại, lần nữa tế ra một thanh.
Trước người hắn, thanh quang liên tục lóe lên vài cái, một thanh phi kiếm màu xanh xuất hiện.
Hàn Lập hít sâu một hơi, vận chuyển tiên linh lực trong cơ thể và lực lượng thần thức trong đầu, tay kết kiếm quyết điểm ra.
Chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm này bề ngoài hiện lên thanh quang sáng tỏ, rung lên hai lần, nhưng từ đầu đến cuối không thể bắn ra.
Ngược lại là chính hắn, do tiên linh lực và thần thức chi lực vận chuyển quá mức, đột nhiên cảm thấy một trận mê muội trong đầu, kinh hãi trong lòng, vội vàng dừng lại.
Hàn Lập phất tay thu thanh phi kiếm này vào, ánh mắt chớp động.
Xem ra với thực lực hiện tại của hắn, thi triển một thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm đã là cực hạn.
Cự kiếm màu xanh giữa không trung chậm rãi xoay chuyển, dù bề ngoài không có hồ quang điện màu vàng cuồng bạo, vẫn tản ra uy áp như núi như biển.
Tuy chỉ có một thanh, nhưng với uy lực của Thanh Trúc Phong Vân kiếm lúc này, không hề kém hơn trước đây khi có cả bộ phi kiếm.
Hàn Lập khẽ vẫy tay, cự kiếm màu xanh bay vút xuống, nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một thanh tiểu kiếm màu xanh bay vào tay áo hắn.
Thân hình hắn nhoáng lên, hướng phía dưới rơi xuống.
Một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng ở phía dưới, chính là Lục Vũ Tình.
"Chúc mừng Hàn đại ca, uy năng phi kiếm tăng lên nhiều." Thấy Hàn Lập bay xuống, Lục Vũ Tình tiến lên đón, cười nói.
"Đều là cơ duyên xảo hợp thôi. Ngươi đã đến nơi này, vậy trước đó đám khôi lỗi đều giải quyết rồi?" Hàn Lập cười nhạt một tiếng, nói hàm hồ.
Lục Vũ Tình không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu.
Giờ phút này, tất cả dị tượng trên bầu trời đều biến mất, toàn bộ bí cảnh trở nên vô cùng tĩnh lặng, những đám mây trắng bị Thanh Trúc Phong Vân kiếm đánh tơi tả giữa không trung, cũng từ từ khôi phục lại như cũ.
"Xem ra nơi này cũng không có bảo vật gì khác, chúng ta tiến vào cũng đã lâu rồi, dù nơi này là lối vào bí cảnh bí ẩn, nhưng cũng khó đảm bảo Huyết Hàn và những người kia sẽ không đuổi theo vào, hay là mau rời khỏi Minh Hàn cung này thì tốt hơn." Hàn Lập đưa mắt nhìn xung quanh, nói.
Lục Vũ Tình nghe vậy thì khựng lại, trên mặt lộ ra chút do dự.
"Lẽ nào Lục cô nương còn có việc chưa xong ở đây?" Hàn Lập thấy thần sắc của Lục Vũ Tình như vậy, liền hỏi.
"Không có, Hàn đại ca ngươi nói đúng, chúng ta mau mau rời đi thì tốt hơn. Bất quá xin Hàn đại ca chờ ta một chút." Lục Vũ Tình nói một câu, thân hình hướng tới tòa đạo quán giờ phút này đang đứng lẻ loi kia bay đi, đáp xuống trước Tổ Sư đường.
Nàng phất tay phát ra một đạo thanh quang, bao trùm tất cả bài vị ở đây, rồi thu hết vào.
Làm xong những việc này, nàng lập tức quay người bay trở lại.
"Đi thôi." Hành động của Lục Vũ Tình, Hàn Lập tự nhiên đều thấy rõ, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, thản nhiên nói.
Nói xong, thân hình hắn bắn ra, hướng phía dưới núi mà đi.
Trên thân Lục Vũ Tình thanh quang lóe lên, đuổi theo sau.
Có lẽ là tế đàn màu trắng giữa không trung đã bị hủy hoại, cũng có thể là do tất cả phi kiếm trong kiếm hải đã biến mất, loại kiếm khí vô tận giữa không trung kia cũng theo đó không thấy.
Không còn bầu trời kiếm khí vô tận đó, nơi đây đã có thể tự do bay lượn.
Hai người vừa mới bay lên, một tiếng nổ lớn từ sâu trong bí cảnh truyền ra, giống như một tiếng sấm rền vang dội, toàn bộ bí cảnh theo đó đột nhiên rung lên.
"Chuyện gì xảy ra!?" Hàn Lập hơi biến sắc mặt, dừng thân hình lại, nhìn về hướng phát ra tiếng nổ.
Một cột sáng màu trắng từ trong đó nổi lên, phóng thẳng lên trời.
Cột sáng màu trắng này to lớn vô cùng, ít nhất cũng phải vài chục trượng, phảng phất như một cây cột chống trời khổng lồ.
Từng luồng từng luồng sóng linh lực khổng lồ từ trong cột ánh sáng tản ra, cho dù là Hàn Lập lúc này, cũng cảm thấy có chút kinh hãi.
"Cái này..." Lục Vũ Tình nhìn cột sáng màu trắng ở đằng xa, trên mặt tràn đầy vẻ kinh sợ.
Ầm ầm!
Lại một tiếng như sấm rền từ một hướng khác truyền đến, toàn bộ bí cảnh lại lần nữa chấn động đột ngột.
Một cột sáng màu trắng to lớn khác cũng từ đó nổi lên, tương tự phóng thẳng lên trời.
Hai người Hàn Lập quay đầu nhìn lại, trên mặt lần nữa kinh ngạc.
Hai đạo quang trụ ẩn ẩn hô ứng lẫn nhau, toàn bộ bí cảnh bắt đầu rung động, biên độ càng lúc càng lớn.
Cả tòa cự phong cũng rung lắc dữ dội, vô số đá vụn từ trên núi lăn xuống, như thể mưa đá.
"Không ổn rồi, chỗ bí cảnh này có lẽ sắp sụp đổ, mau đi!" Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, đột nhiên quát lên, trên thân thanh quang đại phóng, hướng phía dưới núi nhanh như điện bắn đi.
Lục Vũ Tình nghe vậy, gương mặt xinh đẹp cũng biến sắc, vội vàng đuổi theo.
Trong khi phi độn, đầu óc Hàn Lập suy nghĩ miên man, tại sao lại có chuyện này?
Lẽ nào là tế đàn màu trắng kia sụp đổ, dẫn đến bí cảnh sụp đổ, hay là do vừa rồi mình tung một kiếm vào hư không, đã phá hủy mắt xích quan trọng nào đó của nơi bí cảnh này?
Hắn lắc đầu, giờ phút này nghĩ nguyên nhân đã thừa thãi, hay là mau rời khỏi đây thì hơn.
Thanh quang trên người Hàn Lập lại một lần nữa đậm thêm, tốc độ lập tức tăng nhanh hơn.
Với tốc độ của hai người, chỉ trong nháy mắt đã bay đến chân núi, nơi lúc trước tiến vào bí cảnh.
Giờ phút này, một cột sáng màu trắng thứ ba từ hướng khác của bí cảnh bốc lên, toàn bộ không gian lại rung động kịch liệt thêm.
Hàn Lập thả thần thức quét qua chỗ này và các vùng phụ cận, sắc mặt có chút trầm xuống.
Không gian ở đây vững chắc vô cùng, căn bản không có thông đạo không gian nào có thể rời đi, có lẽ là loại trận pháp truyền tống gì đó.
Lúc trước hắn vẫn cho rằng nơi này chính là lối ra vào bí cảnh, xem ra đã đoán sai.
Lục Vũ Tình cảm nhận được tình hình nơi này, sắc mặt cũng khó coi vô cùng.
"Lục cô nương, ba ngày nay ta thấy ngươi một mực đi lại ở các nơi trong sơn phong, có phát hiện chỗ nào có lối ra khác, hoặc là nơi nào có chút dị dạng không?" Hàn Lập thẳng thắn nhìn Lục Vũ Tình, hỏi.
"Không có. Bí cảnh ở đây dường như đã bị Hùng Sơn kia dò xét một lần rồi. Ta chỉ thấy một vài tàn tích kiến trúc ở các nơi, gần như tất cả cấm chế đều đã bị phá giải, bên trong cũng không có gì khác thường." Lục Vũ Tình lắc đầu nói.
Nghe vậy, Hàn Lập quay đầu nhìn về phía hư không trước mắt.
Với thần thông hiện tại của hắn, muốn phá vỡ hư không ở đây, mở ra một thông đạo không gian, còn rất không khả thi.
Không gian của tiên giới vững chắc vô cùng, có thể không sánh được với những giới diện hạ giới như Linh Hoàn giới.
Hơn nữa, dù có phá vỡ không gian ở đây, cũng chưa chắc đã có thể đến được bên ngoài, có khi sẽ bị cuốn vào loạn lưu hư không vô tận, chết không có chỗ chôn.
Vào thời khắc này, một tiếng nổ "Oanh" vang lên, từ một hướng khác của bí cảnh xuất hiện cột sáng màu trắng thứ tư.
Bốn đạo quang trụ lớn mạnh hô ứng lẫn nhau, toàn bộ bí cảnh rung lắc kịch liệt.
Những tiếng "ken két" chói tai truyền đến từ đỉnh đầu, hư không bỗng nhiên xuất hiện những vết nứt trắng, giống như vết rạn trên mặt gương, nhanh chóng lan ra xung quanh.
Lục Vũ Tình thấy cảnh này, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
"Nơi này nếu dùng để luyện kiếm, thì chắc chắn có thiết kế lối ra. Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta chia nhau ra tìm kiếm ở bốn phía." Hàn Lập trầm giọng nói.
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đã bay về một hướng.
Lục Vũ Tình gật đầu, cũng lập tức bay về hướng khác.
Vừa mới bay được một đoạn, nàng bỗng nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên chút nghi hoặc, nhìn về phía một chỗ trên sườn núi.
Nàng chần chờ một chút, trên thân thanh quang đại phóng, bay về phía đó.
Cùng lúc đó, Hàn Lập dọc theo một mặt của cự phong, hướng lên đỉnh núi bay đi.
Thần thức của hắn tỏa ra, trong mắt lam mang đại phóng, bắn ra hai chùm sáng màu xanh lam, nhìn xuống phía dưới.
Không chỉ vậy, miệng hắn lẩm bẩm, kim quang lóe lên trước người, thi triển Chân Thực Chi Nhãn, dò xét tất cả tình hình xung quanh.
Với tốc độ của hắn, rất nhanh đã dò xét hơn một nửa sơn phong, đột nhiên thân hình dừng lại.
Tiếp tục lên nữa, tất cả cỏ cây đã bị nhổ bật gốc trong trận càn quét vừa rồi, chỉ còn lại vách núi trơ trụi, nhìn xuyên qua là thấy ngay, chẳng có gì cả.
Hàn Lập nhìn lên phía đỉnh đầu.
Hiện tại không có cột sáng trắng nào mới xuất hiện, nhưng vết rạn trắng trên hư không đang lan nhanh hơn, mà lại ngày càng dày thêm.
Toàn bộ bí cảnh đang rung lắc càng lúc càng dữ dội, khắp nơi đã bắt đầu nổi lên những cơn bão.
Trong lòng Hàn Lập nóng như lửa đốt, lập tức đổi sang hướng khác, dò xét các mặt còn lại của cự phong.
"Hàn đại ca, mau đến chỗ ta." Lúc này, một thanh âm vang lên trong đầu hắn, chính là Lục Vũ Tình.
Hàn Lập hơi giật mình, quay đầu nhìn xuống dưới, thân hình thoắt một cái, hóa thành một đạo thanh quang bay vút xuống.
Giờ phút này, Lục Vũ Tình đang đứng tại một chỗ trên sườn núi, trong mắt hắc mang lóe lên, nhìn vào vách núi trước mặt.
Thanh quang lóe lên, Hàn Lập hiện ra.
"Lục cô nương phát hiện ra điều gì sao?" Hắn nhìn theo hướng mắt của Lục Vũ Tình, trong mắt lam mang chớp động, không phát hiện ra điều gì.
Kim quang lóe lên trước người, Chân Ngôn Bảo Luân xuất hiện, Chân Thực Chi Nhãn ở giữa lóe ra vô số điểm sáng vàng, nhìn về phía vách núi.
Một khắc sau, trên mặt hắn chợt lộ vẻ vui mừng, cong ngón tay búng ra.
"Sưu" một tiếng!
Một đạo kiếm khí màu xanh bắn ra, đánh vào vách đá.
Kiếm khí lóe lên rồi biến mất vào trong đó, không thấy bóng dáng, nhưng ngay sau đó trên bề mặt vách đá xuất hiện một tia bạch quang, lập tức lóe lên rồi biến mất một cách quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận