Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 604: Nhàn vân dã hạc

Chương 604: Nhàn vân dã hạc
Lão già tóc đen đang đánh cờ cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, tên là Đoàn Dữ Tai, cũng là người bản địa của Hắc Sơn Tiên Vực. Chỉ là hắn không có tông môn nào chống lưng, chỉ là một tên tán tu trong núi hoang, phải cướp ăn từng miếng từ miệng cọp, chém giết khắp nơi mới tu luyện được đến Kim Tiên sơ kỳ. Vì chán ghét cảnh chém giết, lục đục trước kia, hắn mới trốn đến đây.
Còn về tên nam tử đang đánh đàn và lão già áo nâu kia, một người tên là Ngu Tử Kỳ, một người được gọi là Cảnh Dương thượng nhân, đều không phải người của Hắc Sơn Tiên Vực. Họ đến đây du ngoạn từ các Tiên Vực khác, cuối cùng thì ở lại luôn.
Một người tu vi Chân Tiên hậu kỳ, một người tu vi Kim Tiên hậu kỳ, tu vi chênh lệch không nhỏ nhưng trong bốn người trên tảng đá, mối quan hệ của họ lại là thân thiết nhất.
Thực tế, ngoài bốn người trên tảng đá lớn và Hàn Lập, trong toàn bộ Phù Vân sơn mạch với 72 cái cốc và 36 cái khe, vẫn còn rất nhiều người tu tiên cư trú.
Đa số những người này là tán tu trong núi hoặc tiên nhân du lịch. Họ tự biết rằng đại đạo của mình trong đời này không thể tiến thêm được nữa, nên đã gửi gắm tình cảm vào sơn thủy, vào đánh đàn, đánh cờ, ủ rượu, làm thơ... những thú vui đời thường nhỏ bé để sống qua ngày một cách tự tại.
Dần dà, mảnh Phù Vân sơn mạch này có thêm một cái tên khác, là "Nhàn Vân Sơn".
Mảnh sơn cốc nơi bốn người trên đá và Hàn Lập ở ban đầu được gọi là "Vân Lộc cốc", nhưng cũng đã được chính họ đổi thành "Dã Hạc cốc".
Ở Nhàn Vân Sơn này, từ trước đến nay luôn có một quy tắc cổ quái, là "không hỏi quá khứ, không liên quan tranh chấp, không vì ngoại nhiễu". Ý là không được hỏi về quá khứ của người ở lại, không được tự ý gây tranh chấp trong núi và cũng không cho phép các thế lực bên ngoài quấy nhiễu trật tự nơi đây.
Về sự tồn tại của quy tắc này, Hàn Lập đã nhận được một đáp án không chính xác lắm từ miệng của Nhiệt Hỏa Tiên Tôn.
Nghe nói, đó là quy tắc do một vị tán tu luyện ở Phù Vân sơn mạch lập ra năm xưa. Lúc đầu không ai để ý, nhưng không ai ngờ người này có sát lực và sát tâm đáng sợ. Dù kẻ phạm luật là một người, một gia tộc hay một tông môn thì đều bị hắn ra tay tiêu diệt. Về sau, không ai dám xâm phạm nữa.
Sau đó, lại có tin đồn rằng người này dường như đang giữ chức vị quan trọng trong Thiên Đình. Sau khi hắn rời đi, những quy tắc này dần trở thành thiết tắc của Nhàn Vân Sơn, đến nỗi tiên cung quản lý nơi đây cũng phải nhắm mắt làm ngơ.
"Ở Nhàn Vân Sơn này, thú vui thế tục mới là việc chính, có ai như ta không, trốn ở đây mà không được thanh tịnh, thường xuyên phải bế quan luyện đan, thật nhục cái tên 'nhàn vân dã hạc' a." Hàn Lập cười gượng, nói.
"Cũng may ngươi là đan sư. Nếu không nhờ có viên Kim Hồn Đan ngươi kịp thời đưa ra, năm đó lúc ta đột phá Kim Tiên, e rằng thần hồn đã tan rã, tinh phách tiêu tán khắp nơi." Đoàn Dữ Tai nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Đoàn đạo hữu không cần lần nào nói chuyện cũng một bộ nghiêm trang như vậy, đối với ta mà nói lần đó chỉ là tiện tay thôi. Sau này nhờ ngươi tiến cử, ta mới mở động phủ ở lại trong Dã Hạc cốc này, xem như ngươi cũng đã trả lại ân tình rồi." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Ân cứu mạng, Đoàn mỗ đâu thể nào trả được." Trong mắt Đoàn Dữ Tai thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, nói.
Hàn Lập đã sớm hiểu rõ cái tính cách giang hồ thế tục coi trọng nghĩa tình, ân oán này của hắn, nên cũng không cố gắng thuyết phục thêm nữa.
"À phải rồi, Mạc tiên tử đâu? Sao hôm nay nàng cũng không tới vậy?" Ánh mắt hắn đảo qua bốn phía một vòng, rồi tiếp tục hỏi.
"Mạc Vô Tuyết còn lạ gì, lại đi ngồi thiền khô ở Thanh Phong Nhai rồi." Ngu Tử Kỳ nói.
"Thiền khô cái gì chứ? Chẳng phải là ngẩn người sao! Ngẩn ra một phát là có thể mười năm trăm năm, trong đám quái nhân tụ tập ở Nhàn Vân Sơn này cũng hiếm có đấy." Cảnh Dương thượng nhân khinh bỉ nói.
"Ai, tuy nói đời này đại đạo vô vọng, nhưng cũng không thể lãng phí như thế. Nếu tu hành không thú vị, sao không gửi gắm tình cảm vào nhân gian? Phong hoa tuyết nguyệt, cầm kỳ thi tửu… vẫn luôn có vài niềm vui thú." Ngu Tử Kỳ có chút tiếc nuối nói.
"Phong hoa tuyết nguyệt cũng đâu phải chỉ một người có thể tận hưởng niềm vui thú. Chỉ cần Tử Kỳ ngươi chịu ra tay là được." Hàn Lập biết Ngu Tử Kỳ sớm đã có tình ý với Mạc Vô Tuyết, liền cười trêu ghẹo.
Ngu Tử Kỳ nghe vậy, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại phải thở dài một tiếng.
Mạc Vô Tuyết là một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ, còn hắn mới chỉ là Chân Tiên hậu kỳ, hơn nữa tư chất cũng có hạn, cả đời này e là không vượt qua nổi cửa ải Kim Tiên, Thiên Nhân Ngũ Suy thì lơ lửng trên đầu, nào dám mong tưởng chuyện kết thành đạo lữ với nàng.
"À phải rồi, nghe nói Lệ đạo hữu gần đây đang luyện một lò 'Ngũ Thạch Đan', có thể bán ta một viên không?" Lúc này, Cảnh Dương thượng nhân bỗng nhiên thu bầu rượu lại, nhích người đến gần rồi cười hì hì hỏi.
"Bán? Cảnh Dương đạo hữu nói vậy khách sáo quá rồi…" Hàn Lập khoát tay, nói.
Lão già áo nâu nghe thấy lời này thì mặt mày hớn hở.
Nhưng còn chưa kịp cười xong, câu nói tiếp theo của Hàn Lập đã khiến miệng hắn cứng đờ, khóe miệng co rút lại:
"Với quan hệ giữa chúng ta thì sao cần đến mua? Ngươi đổi cho ta một bình 'Lục Phôi tửu' là được rồi."
Lục Phôi tửu này là Cảnh Dương thượng nhân học được từ trong một cổ tịch, là một phương pháp cất rượu rất đặc biệt, phải trộn lẫn với tinh hoa của hơn một trăm loại linh thảo tiên gia rồi ủ chế ra một loại tiên tửu đậm đà, số lượng cực ít, giá trị cũng không hề kém Ngũ Thạch Đan.
Mọi người thấy vẻ mặt đau lòng đến khó tả của Cảnh Dương thượng nhân thì trong lòng đều thầm bật cười.
"Hay là rượu ngon có vị, đan dược cái gì... có vị con khỉ à?" Cuối cùng, Cảnh Dương thượng nhân vẫn không nỡ chai rượu ngon của mình, lầm bầm một tiếng, nói.
Hàn Lập thấy vậy, ý cười trên mặt càng đậm. Hắn chợt vung tay, bốn đạo hào quang đồng thời bay ra, hướng về bốn người trên đá.
Mấy người vội vàng đưa tay bắt lấy, phát hiện ra đó là từng cái bình sứ bạch ngọc to cỡ bàn tay.
"Đây là..." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghi ngờ nói.
"Ngũ Thạch Đan, mỗi người một viên, nhiều hơn thì không có." Hàn Lập gật nhẹ đầu, nói.
"Lệ đạo hữu..." Sắc mặt Cảnh Dương thượng nhân cứng đờ, lẩm bẩm nói.
Những người còn lại cũng hơi kinh ngạc. Dù sao Ngũ Thạch Đan là đan dược cấp bậc Kim Tiên, có tác dụng lớn trong việc củng cố cảnh giới và nâng cao tu vi, không thể nào tiện tay đưa ra được.
"Ai... Các vị đừng vội kinh ngạc. Ta đưa đan này cho mọi người cũng là có chuyện cần nhờ." Hàn Lập thở dài nói.
Mọi người nghe vậy đều không lập tức cất đan dược mà mặt trở nên nghiêm nghị, chờ đợi Hàn Lập nói rõ chuyện cần giúp.
"Chắc hẳn các vị cũng đều chú ý đến, sát khí trên người ta rất nồng đậm khác thường đúng không? Thật không dám giấu giếm, ta hoàn toàn chính xác đang trải qua Thiên Nhân Ngũ Suy chi kiếp, bị sát khí vây khốn." Hàn Lập đảo mắt nhìn mọi người rồi chậm rãi nói.
Vẻ mặt của những người kia thật sự không có gì ngạc nhiên, mà ngược lại có vẻ bừng tỉnh, giống như một vấn đề đã gây khó hiểu bấy lâu nay, cuối cùng đã tìm ra một lời giải hợp tình hợp lý.
Họ biết Thiên Nhân Ngũ Suy là không thể tránh khỏi, có khả năng cũng không vượt qua được cửa ải đó. Bởi vậy, họ cũng có chút đồng cảm với những gì Hàn Lập đang phải đối mặt.
"Vài ngày trước, ta có được một cái đan phương, có thể luyện ra một loại đan dược tạm thời chống lại sát khí phản phệ. Chỉ là đang khổ vì không tìm được một loại linh tài tên là 'Huyền Chỉ Thạch Tinh', muốn nhờ các vị hỗ trợ tìm xem." Hàn Lập tiếp tục nói.
Đan phương hắn nói đến tên là "Túc Sát Đan", là một loại đan phương bí ẩn mà hắn lấy được thông qua Vô Thường minh. Công hiệu của nó không chỉ tạm thời áp chế sát khí phản phệ mà còn có thể quét sạch sát khí, từ đó giúp tu sĩ Kim Tiên vượt qua được sát suy.
Tuy nhiên, cách nói này chỉ là truyền thuyết, vì đan này quá hi hữu nên chưa có được sự chứng thực rộng rãi.
Muốn luyện loại đan dược này, cần phải có hai loại chủ tài cực kỳ quan trọng, một trong số đó không phải vật nào khác mà chính là mười mấy gốc linh thảo cổ quái mà Hàn Lập từng đào được dưới đáy vực sâu sát khí.
Sau khi dò hỏi trong Vô Thường minh, hắn mới biết được vật này có tên là "Khổ Lạc Thảo", là linh vật sinh ra ở những nơi sát khí nồng đậm, ít nhất phải trải qua mấy vạn năm mới có thể sinh trưởng, giá trị của nó vô cùng cao, đây cũng là một trong những yếu tố quan trọng khiến Túc Sát Đan trở nên hiếm thấy.
Còn về loại chủ tài còn lại chính là "Huyền Chỉ Tinh Thạch".
Đối với vật này, ba người bao gồm cả Cảnh Dương thượng nhân đều tỏ vẻ mờ mịt, chưa từng nghe qua, chỉ có một mình Nhiệt Hỏa Tiên Tôn trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói: "Lệ đạo hữu nói... Chẳng lẽ là 'Hoa Tâm Thạch' trong truyền thuyết kia?"
"Không sai. Nhiệt Hỏa đạo hữu chẳng lẽ đã gặp qua rồi?" Hàn Lập nhíu mày, vội hỏi.
"Loại linh tài cực phẩm này, ta chưa từng có cơ duyên gặp được, chỉ nghe nói vài trăm năm trước từng xuất hiện trong 'Ngọc Côn Lâu' ở Tụ Côn thành mà thôi." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lắc đầu, nói.
"Rốt cuộc Huyền Chỉ Tinh Thạch này là thứ gì mà nghe các ngươi nói bí ẩn trân quý vậy?" Cảnh Dương thượng nhân tò mò hỏi.
"Huyền Chỉ Tinh Thạch là một loại linh thạch cực phẩm, là chủ tài để luyện chế rất nhiều đan dược cấp bậc Thái Ất. Nó vốn là thảo mộc, thường mọc đơn lẻ một gốc, trải qua vài vạn năm mới nở một đóa hoa, sau khi nụ hoa nở, trong tâm hoa sẽ sinh ra một khối kết tinh nhỏ, đó chính là Huyền Chỉ Tinh Thạch." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn giải thích.
"Trừ khi bị ngoại lực quấy nhiễu, hoa này sẽ không tàn, tinh thạch cũng sẽ không ngừng sinh trưởng, tuổi thọ càng lớn thì linh lực và dược lực chứa trong nó càng nồng đậm. Nhưng chỉ cần có một chút xíu ngoại lực tác động thì tinh thạch sẽ bị tách ra, cánh hoa tàn lụi, cây khô héo, rễ thành tro. Hơn nữa vì nó thường sinh trưởng ở những nơi hiểm trở hoang vu nên số lượng tồn tại trên thị trường vô cùng ít ỏi, có thể nói là có tiền mà không mua được." Hàn Lập nói thêm.
"Trân quý như vậy... Xem ra Ngũ Thạch Đan của Lệ đạo hữu sắp đổ xuống sông xuống biển rồi?" Cảnh Dương thượng nhân tặc lưỡi lấy làm lạ rồi lắc đầu nói.
"Lệ đạo hữu cứ yên tâm, Đoàn mỗ tuy tính khí quái gở nhưng cũng có mấy người bạn cũ, trong đó không ít người buôn bán linh dược linh tài, nhất định sẽ nhờ họ giúp đỡ tìm kiếm." Đoàn Dữ Tai nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Đa tạ." Hàn Lập chắp tay một cái, nói.
"Chuyện này trông cậy vào ta thì không được khả thi lắm, lão quỷ Nhiệt Hỏa kia có thể tự do ra vào nội thành Tụ Côn, có lẽ giúp ngươi dò la được chút tin tức. Biết đâu ngày nào đó trong Ngọc Côn Lâu sẽ lại xuất hiện vật này." Cảnh Dương thượng nhân trực tiếp giơ tay ra nói.
"Lệ đạo hữu cứ yên tâm, sau khi đánh xong ván cờ này ta sẽ về Tụ Côn thành một chuyến."
Vừa dứt lời của Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, trên bàn cờ liền vang lên hai tiếng thanh thúy, hai quân cờ trắng rơi xuống bàn cờ.
"Ta nhận thua." Đoàn Dữ Tai gọn gàng nói.
"Ngươi... Thôi thôi, ta đi về Tụ Côn thành một chuyến." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lập tức im lặng, đành phải lắc đầu rồi cáo từ với mọi người, hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận