Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1365: Nguyền rủa

Chương 1365: Nguyền rủa "Đây là cao hơn Tâm Ma pháp tắc một tầng, Thiên Ma pháp tắc! Ngươi là năm đó Thiên Ma Đạo Tổ?" Ma Chủ nhìn chằm chằm Ẩn Minh Đạo Tổ, từng chữ một thốt ra.
Ẩn Minh Đạo Tổ không đáp, lẳng lặng đứng đó, chặn đường đi.
"Cái gì... Thiên Ma Đạo Tổ!" Bàn phụ váy trắng nghe vậy, biến sắc mặt.
Ba gã Ma tộc Đạo Tổ khác cũng kinh hãi, còn những người Ma tộc khác thì mặt mày ngơ ngác.
Người Chân Tiên giới trong Dao Trì nghe Ma Chủ nói vậy, cơ bản đều không hiểu rõ, chỉ có Thương Ngô Chân Quân cùng ba vị Đạo Tổ, và một vài người sống lâu năm biến sắc, kinh ngạc nhìn Ẩn Minh Đạo Tổ.
Mộng Cô là một trong số đó.
"Sư phụ, Thiên Ma Đạo Tổ là ai? Mọi người hình như rất sợ hắn." Dư Mộng Hàn nhận ra bầu không khí quỷ dị, nhỏ giọng hỏi.
"Thiên Ma Đạo Tổ là một vị Đạo Tổ thời xa xưa, sống rất lâu, nghe nói còn lâu hơn Chí Tôn Cổ Hoặc Kim. Thiên Ma pháp tắc có uy lực quỷ dị khó lường... Nghe nói mỗi lần bế quan, hắn sẽ hồn du thiên ngoại, thức niệm hóa thành vô số, rót vào từng giới diện, tìm kiếm tu sĩ thích hợp, cảm nhiễm tâm cảnh của họ, để đạt được pháp tắc tăng lên... Việc này được rất nhiều tu sĩ hạ giới gọi là Vực Ngoại Thiên Ma." Mộng Cô liếc Dư Mộng Hàn, truyền âm, có vẻ sợ người khác nghe được.
"Thì ra Vực Ngoại Thiên Ma đều do người này tạo ra!" Dư Mộng Hàn giật mình.
Vực Ngoại Thiên Ma là một tâm bệnh của tất cả tu sĩ tu luyện đến Đại Thừa kỳ, mỗi khi tu vi tăng lên đều có xác suất nhất định sinh ra, do Thiên Ma xâm lấn mà dẫn đến không biết bao nhiêu người vẫn lạc.
"Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn, chưa chắc thật. Bất quá Thiên Ma pháp tắc cực kỳ đáng sợ, tùy tiện xâm nhập vào tu sĩ, khiến người cuồng loạn, sau đó thôn phệ thất tình chi lực, từ đó tăng cường lực lượng. Kẻ này năm đó là một đại ma đầu chính cống, từng vì thôn phệ thất tình chi lực mà hủy diệt không dưới ngàn hạ giới không gian, ngay cả Chân Tiên giới cũng bị hắn phá hủy mấy Tiên Vực. Lúc đó Thiên Đình chi chủ nổi giận, điều động hơn chục Đạo Tổ truy sát người này, sau đó hắn mai danh ẩn tích, không xuất hiện nữa, không ngờ hắn vẫn còn sống." Trong mắt Mộng Cô lóe lên vẻ sợ hãi.
"Vậy cũng chưa chắc, có thể năm đó Thiên Ma Đạo Tổ đã chết, người này là kẻ khác, tu luyện Thiên Ma pháp tắc đạt tới cảnh giới Đạo Tổ." Dư Mộng Hàn không bị lời Mộng Cô dọa, phỏng đoán nói.
"Cũng có khả năng đó, nhưng dù người này có phải Thiên Ma Đạo Tổ năm đó hay không, cũng vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là chúng ta nên tránh xa." Mộng Cô nói.
...
Trong Thập Phương Tiên Trận, Hàn Lập nhìn Minh Uyên, lông mày hơi nhíu lại.
Lúc này Minh Uyên toàn thân trên dưới phát ra vầng sáng màu trắng, làn da vốn trắng nõn hoàn mỹ trong nháy mắt bắt đầu khô quắt, trên người cũng xuất hiện những đường vân như gỗ.
Áo ngoài hắn mặc cũng biến thành một đống cỏ khô.
Nam tử áo trắng trông như hài đồng, trong khoảnh khắc đã biến thành một bộ người rơm làm bằng gỗ và cỏ khô.
Ánh mắt Hàn Lập lướt qua người rơm này, trong lòng bỗng thấy có gì đó rất kỳ quái.
"Đây là pháp tắc gì..." Hàn Lập thầm nghĩ.
"Trong truyền thuyết thế nhân nói Thượng Cổ Thần Nhân có thể 'miệng ngậm thiên hiến', một câu thành sấm, không biết so với Trớ Chú pháp tắc của ta thì thế nào?" Minh Uyên đã biến thành người rơm kia bỗng mở miệng, giọng hơi phiêu hốt.
Vừa dứt lời, lòng bàn tay trái của hắn bỗng bừng lên một quầng huyết quang.
Gần như cùng lúc, Hàn Lập cảm thấy lòng bàn tay ba cánh tay trái đồng thời đau nhức.
Cúi xuống nhìn, ba bàn tay đều bị xuyên thủng, máu chảy ra ồ ạt.
Hàn Lập vội vàng vận chuyển tiên linh lực để chữa vết thương, nhưng không ngờ khi thử, vết thương không những không hồi phục, mà máu còn chảy nhanh hơn.
"Đừng nóng vội, trò vui mới bắt đầu thôi, cứ từ từ mà thưởng thức." Giọng Minh Uyên lại vang lên, phiêu hốt.
Hàn Lập giật mình, ba cánh tay trái của hắn lại "phụt" một tiếng, ba lỗ lớn hiện ra, máu lại tuôn trào không thể ngăn cản.
Từ lúc vết thương đầu tiên xuất hiện, Hàn Lập đã âm thầm vận chuyển Luyện Thần thuật, dồn sức mạnh thần thức đến cực hạn, tập trung tinh thần dò xét xung quanh xem có ẩn nấp công kích nào không, nhưng không phát hiện gì.
"Lẽ nào chỉ bằng nguyền rủa mà có thể giết người?" Hàn Lập trong lòng rất hoài nghi.
"Tiếp theo là chỗ nào nhỉ? Vai đi..." Minh Uyên lại lên tiếng.
Hàn Lập nghe vậy, tâm niệm như điện, một thân tinh thần chi lực cấp tốc thay đổi, chỗ huyền khiếu ở vai phát ra một mảng bạch quang rực rỡ, như một lớp giáp pháp bảo che phủ hai vai.
"Phụt..."
Nhưng không ăn thua, vai trái hắn lại nổ tung một lỗ máu.
Mặt Hàn Lập hơi trầm xuống, người lóe lên, trở lại hình dạng cũ.
"Thủ đoạn của ngươi quả thực có chút môn đạo, tại hạ tự thấy thể phách cường đại, không ngờ lại không chịu nổi như thế, có thể giải thích chút được không?" Hàn Lập nhìn người rơm, hỏi.
"Được thôi... chờ ngươi chết, ta sẽ kể cho ngươi tất tần tật. Tiếp theo đến bụng dưới, sẽ đau hơn lúc nãy, Hàn đạo hữu gắng nhịn, ha ha..." Minh Uyên cười lớn.
Sau đó, bụng dưới Hàn Lập không chút báo trước bỗng nhói đau, một lỗ máu xuyên qua, máu tươi nháy mắt làm ướt áo.
Hàn Lập chỉ hơi tái mặt, thân hình loạng choạng lùi lại hai bước.
Hắn thử giơ cánh tay trái bị thương lên, phát hiện cả cánh tay nặng trịch như đá chì.
"Hàn đạo hữu không cần làm bộ, chút thương tích này, chưa đủ làm ngươi mặt trắng bệch, thân pháp bất ổn. Không vội, thủ đoạn phía sau còn nhiều, ngươi cứ từ từ mà tận hưởng." Giọng Minh Uyên vang lên, mang theo chút mỉa mai.
"Đạo hữu hiểu lầm, chỉ là dùng chút ảo thuật nhỏ nhặt để đánh lạc hướng sự chú ý thôi." Hàn Lập vừa cười vừa nói, cánh tay phải trong ống tay áo lại vạch một đường sang trái rồi phải.
"Vút, vút" hai tiếng xé gió vang lên đột ngột.
Hai đạo kiếm quang màu vàng không phát ra tiếng động nào, lặng lẽ bắn về phía đầu và sau lưng người rơm, góc độ xảo trá, tốc độ cực nhanh.
Chỉ thấy Tử Sam và Đông Ly Hổ bỗng lóe lên trước sau người rơm, xuất thủ chặn hai thanh phi kiếm.
"Quả là vậy, thấy ta bị thương nặng như thế, vậy mà không tiếp tục tấn công, chính là để bảo vệ ngươi. Xem ra chú thuật của ngươi khi phát động, bản thể sẽ không di động được. Chỉ là ta hơi tò mò, vì sao không thi triển nó ngoài trận, như vậy chẳng phải vạn vô nhất thất sao?" Hàn Lập chậm rãi nói.
"Thập Phương Vạn Tiên đại trận có thể ngăn cách thiên địa, thuật này cũng vậy sẽ bị ngăn cách, nếu không thì sao có thể vây khốn ngươi?" Minh Uyên lần này trả lời ngay.
"Thì ra là thế." Hàn Lập gật đầu, sát khí trong mắt bùng lên.
Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm đang lơ lửng quanh ba người Minh Uyên, trong nháy mắt bừng sáng kiếm quang, cùng lúc bay về phía ba người.
Tử Sam và Đông Ly Hổ một trước một sau, bảo vệ Minh Uyên ở giữa, một người chống ra một mảnh màn sáng kim hoàng, một người tách ra một mảnh màn sáng tử viêm, hợp thành một màn sáng tròn lớn, bảo vệ ba người.
Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm không ngừng phát ra tiếng kêu, hóa thành vô số đạo kiếm ảnh lôi quang giăng khắp nơi, bao vây kín mít màn sáng tròn, không ngừng chém vào, nhưng không cách nào phá mở được.
"Minh Uyên, bớt nói nhảm đi, nhanh chóng giết hắn." Đông Ly Hổ hơi tức giận, lên tiếng trách mắng.
"Ngươi giỏi thì ngươi làm đi..." Minh Uyên thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn nghiêm túc thi pháp.
Chớp mắt, Hàn Lập cảm thấy ngực như bị thiêu đốt, một trận đau rát, lại là một lỗ máu, đâm thẳng qua tâm mạch.
Sau đòn tấn công này, trán Hàn Lập bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, hắn phát hiện nửa người bên trái bắt đầu hơi tê dại, không phải là cảm giác tê cứng do mất máu quá nhiều, mà là do gân cốt huyết nhục bị pháp chú phong ấn, khiến tiên linh lực và tinh thần lực đều không thể vận chuyển được.
Tựa như... cơ thể hắn đang dần biến thành người rơm.
"Cứ tiếp tục như thế này thì không ổn..." Hàn Lập thầm nhủ, tâm niệm hơi động.
Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm ngừng tấn công, biến thành dạng đồng tử, bay lượn trên không, sau đó, trên chín tầng trời hiện ra một lôi điện thiên môn khí tượng uy nghiêm.
"Minh Uyên, nhanh lên, tên kia hình như phát hiện không ổn rồi." Tử Sam vội thúc giục.
"Đừng có giục, thêm một mũi đinh vào đan điền, hắn chỉ có thể thúc thủ chịu trói, ngồi chờ chết..."
Minh Uyên chỉ biết kêu khổ trong lòng, Trớ Chú pháp tắc vốn là một trong các pháp tắc phản bội thiên đạo, bình thường thi triển đã không dễ, lại hơi sơ sẩy sẽ dễ bị thiên đạo ăn mòn hơn các loại lực lượng khác.
Trong lúc hắn nói, trên cơ thể đã hóa thành người rơm, ở dưới bụng, có một cây kim dài trong suốt, gần như không thể nhìn thấy, đang chĩa thẳng vào vị trí đan điền, từng chút một đâm vào.
Cùng lúc đó, Hàn Lập cũng cảm thấy đan điền bắt đầu xuất hiện một cơn đau âm ỉ.
"Ầm ầm..."
Đúng lúc này, trên chín tầng trời, kiếm linh đồng tử bố trí Thông Thiên kiếm trận, thiên môn mở rộng, một đạo kiếm quang lôi điện to lớn do mấy trăm kim long ngưng tụ chém xuống, thẳng đến Minh Uyên.
Đông Ly Hổ ngẩng đầu nhìn, sắc mặt biến đổi, thấy đạo kiếm quang kia cực kỳ chuẩn xác, hướng tới khe hở giữa hắn và màn sáng của Tử Sam mà rơi xuống.
"Không đỡ nổi..." hắn quát lớn, trực tiếp rút lui màn sáng phòng ngự, nghênh chiến, một tay nắm lại, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy ngọn núi hư ảnh, hướng kiếm quang vàng đập tới.
Một quyền này mang uy lực của những ngọn núi nổi tiếng, uy lực khủng bố vô cùng.
"Ầm ầm" một tiếng vang lớn!
Cú đấm kinh thiên nện vào kiếm quang vàng, kiếm quang lại không chút cản trở mà vỡ tan.
Đông Ly Hổ thoáng bất ngờ, đột nhiên hét lớn: "Không tốt..."
Vừa rồi kiếm trận chỉ là làm ra vẻ, không có ý định cứng đối cứng với hắn, hai bên chưa chạm nhau đã tự tan, nên cú đấm của Đông Ly Hổ đã đánh hụt.
Tử Sam cũng nhận ra điều bất thường, vội chặn các kiếm quang tán loạn kia, nhưng đã quá muộn.
Đã có một thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm, ẩn trong kiếm quang, bay tới gần Minh Uyên.
Mà lúc này, kim dài trong suốt ở đan điền người rơm, chỉ còn thiếu một tấc nữa là hoàn toàn đâm vào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận