Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 180: Cảm ứng

Chương 180: Cảm ứng Converter: DarkHero
Người cùng Hàn Lập cùng nhau lên bờ ở chỗ này chừng hơn hai trăm người, trong đó đại bộ phận đều là Nhân tộc, còn có một bộ phận trông như dị tộc, và trong số những Nhân tộc này, lại có mấy người là phàm nhân.
Kỳ thực những người này cũng không hẳn là phàm nhân bình thường, mà giống như Luyện Thể Sĩ của Linh giới, đi theo con đường rèn luyện thể phách để tăng cường võ lực.
Đoàn người dọc theo bến đò đường núi tiến vào bên trong, qua cổng vòm quan ải cao lớn, đến một đại sảnh vô cùng rộng rãi.
Trong đại sảnh hết sức trống trải, hầu như không có bất kỳ vật gì bày biện, chỉ ở một góc sảnh có đặt một chiếc bàn trà bằng gỗ tử đàn dài chừng ba thước, phía trên đặt một cái lư hương, bên trong đang bốc lên làn khói lượn lờ.
Xuyên qua làn khói mờ nhạt kia, Hàn Lập thấy trên chiếc ghế bành phía sau bàn trà, có một lão giả râu tóc bạc phơ mặc tử bào đang tựa người vào, hai mắt khép hờ, đầu hơi khẽ lắc, không rõ là đang điều tức hay đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Coi khí tức tu vi trên người, lại là một tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Ngay lúc Hàn Lập sắp dời ánh mắt đi thì lão giả kia đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía hắn.
Cùng lúc đó, trong lòng Hàn Lập chợt vang lên một giọng nói già nua:
"Vị tiền bối này, ngươi đã đạt tu vi Chân Tiên cảnh, lại cố ý áp chế xuống mức Hợp Thể kỳ, có nguyên do gì tại hạ sẽ không hỏi nhiều. Nhưng các hạ đã bước vào địa giới Chúc Long đạo ta, cần phải tuân thủ quy củ của Chúc Long đạo."
"Xin lắng tai nghe." Hàn Lập nhìn lão giả, dùng truyền âm trả lời.
Lời đối phương nói, vẻ ngoài khách khí nhưng mang theo ý cảnh cáo, hắn cũng không thấy có gì không ổn, chỉ là trong lòng có chút thầm thì, vì sao đối phương lại dùng thần thức của Đại Thừa kỳ lại có thể nhìn thấu tu vi của mình?
"Chúc Long đạo ta có khí độ dung nạp tu sĩ ngoại giới, điểm này tiền bối cứ yên tâm. Chỉ là đạo hữu cần ghi nhớ, thân là Chân Tiên, không được tham gia vào tranh chấp thế tục, không được gây nhiễu loạn trật tự phàm nhân, càng không được tùy tiện giết hại phàm nhân." Lão giả mặc tử bào truyền âm nói.
"Đa tạ cáo tri, lẽ ra nên như vậy." Hàn Lập nghe vậy, trực tiếp trả lời.
"Vậy thì chúc tiền bối mọi chuyện thuận lợi." Lão giả mặc tử bào thấy vậy, ngữ khí có chút khách khí hơn.
Hàn Lập khẽ gật đầu thăm hỏi, rồi quay người lại, cùng những người khác từ cửa điện bên kia của đại sảnh đi ra.
Bên ngoài cửa điện là một quảng trường màu trắng hết sức rộng lớn, có rất nhiều xe thú kỳ dị đậu trên đó, có loại có thể chạy trên núi, cũng có loại bay được trên trời, chủ yếu dành cho những người phàm tu luyện thể chất.
Còn dãy núi phía xa như dải lụa ngọc treo ngược, phủ một lớp băng sương trắng xóa, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng chói mắt.
Sau khi vào Cổ Vân đại lục, Hàn Lập thấy rõ, nhiệt độ không khí ở đây so với Hoang Lan đại lục trước đó đều thấp hơn rất nhiều, khí hậu cũng có vẻ lạnh lẽo ẩm ướt hơn một chút.
Hắn dừng chân tại chỗ một lát, nhìn xa một chút, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một ngọc giản, sau đó thần thức nhập vào trong đó.
Ngọc giản này chính là bản đồ dò đường hắn đổi được từ Vô Thường minh trước đó, lúc này địa hình địa vật hiển thị trong bản đồ dù vẫn chỉ có một phần, nhưng đã rõ ràng hơn nhiều so với khi hắn xem xét ở Hắc Phong Hải.
Và một điểm khác biệt rõ rệt so với trước đây là trong bản đồ hiện ra thêm một sợi tơ hồng vô cùng dễ thấy, lấy Ưng Sầu Độ nơi Hàn Lập đang đứng làm điểm xuất phát, nối thẳng về hướng đông bắc đến một địa phương có tên là "Bạch Diên thành".
Theo bản đồ, Bạch Diên thành này nằm trong lãnh thổ của một quốc gia tên là Bách Hữu quốc, cách chỗ này một đoạn đường không ngắn.
Để chắc ăn, hắn dự định dùng độn tốc của một tu sĩ Hợp Thể kỳ, đi đường thì chắc phải mất hơn mười ngày.
Khác với Hoang Lan đại lục, Cổ Vân đại lục có mật độ linh khí tràn ngập giữa thiên địa hay là số lượng linh mạch trải rộng đều vượt xa nơi kia, nên tông môn đại phái ở đây tự nhiên cũng nhiều hơn rất nhiều, dọc đường cũng ít nguy hiểm hơn.
Xác định phương hướng xong, Hàn Lập cất ngọc giản, độn quang trên người chợt lóe, cả người hóa thành một đạo lưu quang vọt lên không trung.
Bay được khoảng 7-8 ngày, khi đi qua một vùng núi rừng rậm rạp phủ đầy tuyết trắng thì Hàn Lập đột nhiên thần sắc hơi đổi, cả người lập tức lơ lửng giữa không trung, sắc mặt âm tình bất định.
Ngay khi nãy, chỗ sâu trong thần hồn hắn chợt động một chút, lại cảm nhận được khí tức của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và Giải Đạo Nhân.
Bất quá, hai cảm ứng này đều vô cùng yếu ớt, nếu thần hồn của hắn không đủ mạnh thì căn bản sẽ không phát hiện ra.
Sau khi nghĩ ngợi, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó trực tiếp phi độn xuống một khe núi ẩn nấp.
Rơi xuống khe núi, thân hình Hàn Lập lướt nhẹ, như một đường viền núi đang nhanh chóng lướt qua trong khe núi yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trên một tảng đá lớn khá bằng phẳng trong chỗ sâu của khe.
Hắn tiện tay vung tay áo, quét sạch tuyết đọng trên tảng đá lớn, rồi khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, hai tay trước ngực nhanh chóng kết ấn, miệng lẩm nhẩm khẩu quyết.
Trong đầu hắn, sóng lớn cuồn cuộn, một mối liên hệ thần hồn mơ hồ như một sợi tơ mảnh, uốn lượn qua lại trong hư không, lần theo mối liên hệ yếu ớt kia không ngừng tìm kiếm tung tích Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và Giải Đạo Nhân.
Nhưng khi mối liên hệ thần hồn của hắn dần trở nên rõ ràng thì sợi tơ thần hồn đi lại trong hư không kia lại đột ngột đứt đoạn, ngay cả cảm ứng thần hồn vốn đã yếu ớt trước kia cũng hoàn toàn biến mất, tựa như bị người cố ý thi pháp ngăn cách.
Hắn nhíu mày, hai tay thay đổi pháp quyết, toàn lực thúc đẩy thần thức, muốn tìm lại cảm ứng kia.
Nhưng một lúc sau, hắn đành bất lực mở mắt ra, dang hai tay, thì thào thở dài: "Xem ra muốn tìm lại các ngươi, e là không dễ dàng như vậy..."
Sau chuyện này, Hàn Lập có chút thất vọng, dứt khoát tĩnh tọa nửa ngày trong khe núi yên tĩnh kia, chỉnh đốn lại suy nghĩ, lúc này mới bay lên lần nữa, hướng về phía Bạch Diên thành mà đi.
Ba ngày sau.
Bên ngoài một thành trì màu trắng nằm giữa hai nhánh sông giao nhau trên bình nguyên, một đạo thân ảnh độn quang màu xanh thu lại, từ trên không trung hạ xuống.
Thân hình người này cao lớn, trán dô ra, trên mặt mọc một vòng râu ria, khuôn mặt trông có vẻ thô kệch, hai mắt lại vô cùng sáng sủa, trông có chút không ăn khớp.
Người này tự nhiên là Hàn Lập sau khi cải trang.
Trước khi vào thành, hắn đã dùng mặt nạ của Vô Thường minh để thay đổi khuôn mặt, lần này dứt khoát đè nén hoàn toàn khí tức, hóa thành một phàm nhân, nghênh ngang đi vào Bạch Diên thành.
Vùng phụ cận Bạch Diên thành không có tuyết đọng, nhưng nhiệt độ không khí cũng lạnh, người qua lại ở cửa thành không nhiều, phần lớn đều mặc áo bông khá dày.
Hai bên cửa thành có một đội người đóng giữ, đa số chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, họ cũng không kiểm tra quá kỹ người qua lại, dường như chỉ có nhiệm vụ duy trì trật tự.
Lúc đầu Hàn Lập thấy hơi kỳ lạ, nhưng rất nhanh cũng hiểu ra.
Bạch Diên thành này chỉ là một thành nhỏ xa xôi trong Bách Hữu quốc, đa số người sống ở đây đều là dân thường, nên việc quản lý cũng mang tính thế tục hóa nhiều hơn.
Sau khi vào thành, Hàn Lập lại xem lại bản đồ trong ngọc giản.
Lần này các ký hiệu trong bản đồ càng thêm chi tiết cẩn thận, trực tiếp dẫn hắn đến một tửu lâu ở phía đông thành.
Dọc theo các con đường trong thành, Hàn Lập rẽ đông quẹo tây, cuối cùng thấy tửu kỳ và tửu chiêu của tửu lâu đó ở một con phố không mấy phồn hoa.
Đến cửa tửu lâu, Hàn Lập đã nghe thấy mùi rượu gạo nồng đậm của phàm nhân, có lẽ vì thời gian trôi qua quá lâu nên hắn cảm thấy hơi khác so với trí nhớ.
Nhớ lại lúc nhỏ, mỗi lần lão Trương thúc đến nhà đều sẽ mang một chút Thổ thiêu tửu, trên bàn ăn đạm bạc, lại cùng phụ thân nhấm nháp chút rượu.
Khi đó hắn còn nhỏ, chưa được uống, mỗi lần ngửi chỉ thấy hơi sặc.
Nghĩ đến những chuyện này, Hàn Lập hơi thất thần, lập tức tự giễu lắc đầu, nhanh chân bước qua bậc cửa, đi vào trong tửu lâu.
Thời gian này đã qua giờ cơm trưa, vẫn chưa tới giờ ăn tối, thêm vào việc con phố này khá vắng vẻ nên phần lớn bàn trong quán đều trống, chỉ có hai người nhàn rỗi ngồi ở một cái bàn cạnh tường, vừa ăn đậu phộng muối vừa nhấp chút rượu, tặc lưỡi chép miệng.
Một tiểu nhị đeo khăn lông trên vai thấy Hàn Lập đi vào thì vội lộ ra vẻ mặt tươi cười niềm nở, tiến lên đón.
Hắn chưa kịp mở miệng thì đã bị người kéo vai lại, kéo ra một bên.
"Vị này là người quen cũ, để ta ra đón tiếp, ngươi cứ bận việc đi." Một người đàn ông trung niên vóc dáng đồ sộ từ phía sau bước ra, cười tươi nói.
"Người quen cũ nào chứ? Sao ta không có chút ấn tượng gì."
Tiểu nhị nhìn chưởng quỹ béo đưa Hàn Lập lên lầu hai, không khỏi gãi đầu, thầm oán thầm vài câu, sau đó duỗi lưng, dựa vào một chiếc ghế lười nhác.
Hàn Lập không nói gì theo chưởng quỹ béo giẫm lên chiếc thang rung "kẽo kẹt" lên lầu hai, vào căn nhã gian cuối hành lang.
Vừa vào cửa, chưởng quỹ béo đã nhường nửa người, để Hàn Lập vào nhà, rồi tự mình quay người đóng cửa phòng lại.
Sau đó, chỉ thấy hắn đưa tay vung lên trong hư không, một tầng hào quang nhàn nhạt lập tức sáng lên trên vách phòng, ngăn cách âm thanh bên trong.
"Đạo hữu, mời ngồi."
Sau khi làm xong hết thảy, chưởng quỹ béo chắp tay làm tư thế "mời", nụ cười trên mặt dần tắt.
Hàn Lập lập tức ngồi xuống, nhìn quanh, phát hiện trận pháp cách âm xung quanh cũng không cao minh gì, tu sĩ tầm cỡ như hắn nếu có ý dò xét thì từ ngoài mười dặm cũng có thể biết được mọi chuyện rõ ràng.
Tuy nhiên, nơi đây khá vắng vẻ, vốn không gây chú ý nên lại là chỗ ẩn nấp tốt nhất.
"Trên người đạo hữu chắc mang tín vật chứ? Có thể đưa ra để tại hạ xác nhận được không." Chưởng quỹ béo cũng ngồi đối diện Hàn Lập, đi thẳng vào vấn đề nói.
Hàn Lập nghe vậy, không nói hai lời, cổ tay khẽ đảo, lấy ngọc giản ghi nhiệm vụ và bản đồ dò đường ra, trực tiếp đặt lên bàn trước mặt, đẩy về phía chưởng quỹ béo.
Người sau sau khi nhận lấy, nhắm mắt kiểm tra một lúc, nhẹ gật đầu: "Tín vật không có vấn đề, xem ra các hạ đúng là đạo hữu của Vô Thường minh rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận