Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 655: Loạn lưu

Chương 655: Loạn lưu
"Thạch huynh và Lệ huynh vừa rồi trong việc phá cấm đã góp công lớn nhất, hai món bảo vật này cũng là các ngươi xứng đáng nhận." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cười nói.
Lời vừa dứt, thân ảnh màu đỏ sau lưng gã cũng biến mất không dấu vết, hóa thành từng đạo hỏa quang dung nhập vào trong cơ thể gã.
"Nói đến, Lệ đạo hữu vừa nãy gọi ra hồ lô kia, là một kiện Tiên thiên Linh Bảo à? Chậc chậc, uy lực quả nhiên kinh người." Hồ Tam đột nhiên nhìn về phía Hàn Lập, hỏi.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, cũng có chút hứng thú nhìn lại.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn trước đây đã thấy Hàn Lập thi triển bảo vật này đối địch, ngược lại không có vẻ gì kinh ngạc.
"Không sai, hồ lô kia là Lệ mỗ nhiều năm trước cơ duyên xảo hợp, ngẫu nhiên có được một kiện Tiên thiên Linh Bảo, uy lực cũng coi như không tệ." Hàn Lập nói qua loa.
Lần này hắn tế ra hồ lô xanh biếc, cũng có cân nhắc, một mặt là bởi vì Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đã biết vật này, không cần thiết che giấu, một mặt khác cũng muốn thể hiện một chút thực lực, miễn cho Hồ Tam và Thạch Xuyên Không hai tu sĩ Thái Ất cảnh này cho rằng thực lực của hắn không mạnh, nảy sinh tâm tư khác.
Đương nhiên, về uy năng và khí tức của bảo vật này, hắn vẫn động tay động chân chút ít, chứ không hoàn toàn phơi bày.
"Tiên thiên Linh Bảo vô cùng trân quý, bất kỳ món nào cũng không thể coi thường, không phải người đại cơ duyên không thể có được, xem ra Lệ đạo hữu đúng là người có vận khí tốt, lần này có ngươi đồng hành thật sự không sai, chúng ta cũng được dính chút cơ duyên của ngươi." Hồ Tam cười ha ha nói.
"Hồ Tam đạo hữu quá lời, những cơ duyên này của tại hạ, sao có thể so với ngươi." Hàn Lập lắc đầu nói.
Trong khi mấy người đang nói chuyện, mây mù màu trắng giữa sơn môn kịch liệt quay cuồng, nhanh chóng xoay chuyển, hóa thành một vòng xoáy màu trắng to lớn, trong trung tâm vòng xoáy mơ hồ lộ ra một đường hầm nhỏ hẹp.
Từng tia sáng từ trong đường hầm thẩm thấu ra, trông cực kỳ thần bí.
Bốn người đều nhìn về trung tâm vòng xoáy đường hầm, ánh mắt đều lóe lên.
"Phá giải cấm chế đã tốn không ít thời gian, chúng ta mau đi thôi." Hồ Tam lên tiếng, sau đó đi đầu hóa thành một đạo ngân quang, bay vào trong đường hầm.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lập tức theo sát phía sau, hóa thành một đoàn xích quang bay vụt xuống.
Hàn Lập thân hình khẽ động, đang muốn đuổi theo, chợt quay đầu nhìn về phía Thạch Xuyên Không đứng ở một bên, tựa hồ không hề có ý định động thân, nói: "Thạch huynh không tranh thủ thời gian đi vào sao, coi chừng bên trong bảo vật bị hai người bọn họ vét sạch không còn gì."
"Lệ huynh đi trước đi, ta thu hồi pháp trận này một chút, lập tức đến ngay, pháp trận này là bí truyền của Ma tộc ta, không thể tiết lộ ra ngoài." Thạch Xuyên Không cười một tiếng, phất tay phát ra một mảnh tử quang, bao lấy pháp trận màu bạc trên mặt đất, nhanh chóng thu lại những trận kỳ và trận bàn bên trong.
"Vậy Lệ mỗ cũng đi trước một bước." Hàn Lập khẽ gật đầu, hóa thành một đạo thanh quang bay vào trong đường hầm.
Thạch Xuyên Không thấy Hàn Lập bay vào đường hầm, trong mắt xẹt qua một đạo quang mang kỳ lạ.
Hắn hai tay huy động, rất nhanh thu hồi toàn bộ pháp trận màu bạc trên mặt đất, sau đó thân hình thoắt một cái, hóa thành một đạo tử quang chui vào trong đường hầm.
Bất quá khi hắn bay vào trong đường hầm, một tiểu cầu màu tím từ trên người hắn bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Tiểu cầu lớn chừng hạt đào, trên bề mặt khắc vô số phù văn màu bạc nhỏ như hạt gạo, tản mát ra từng đợt ba động lực lượng không gian.
Tiểu cầu màu tím chợt rung lên, sau đó "Phanh" một tiếng bạo liệt ra, hóa thành một mảng ma vân màu tím nồng đậm, vô số phù văn màu bạc nhảy múa bên trong.
Ma vân màu tím ào ào cuồn cuộn, sau đó tựa như vật sống uốn éo, chui vào trong hư không.
Mà những phù văn màu bạc kia trong ma vân lại không chui vào hư không, ngược lại xoay tròn trên không trung, hóa thành một pháp trận màu bạc lớn vài trượng.
Trong pháp trận, hư không rung động kịch liệt vài lần, vỡ ra một vết nứt, đồng thời kéo sang hai bên.
Vài hơi thở sau đó, một đường hầm không gian tím đen trống rỗng hiện ra.
Chỉ là đường hầm không gian này thỉnh thoảng vặn vẹo, bên trong càng là tử quang chớp động, cực kỳ bất ổn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Sưu sưu sưu!
Ba đạo nhân ảnh từ trong đường hầm không gian bắn ra, rơi xuống trước sơn môn.
Ba người đều mặc áo bào tím, toàn thân tỏa ra ma khí nồng đậm, đều là người của Ma tộc.
Người đi đầu là một lão giả thân thể gầy còm, tóc trên đầu khô cằn thưa thớt, da mặt đen sạm, hốc mắt sâu hoắm, trông như một bộ xương khô được bọc một lớp da, có chút đáng sợ.
Mà hai bàn tay gã không hề có da thịt, chỉ là hai ống tay màu đen kịt, phía trên khắc từng đạo phù văn màu tím hình con giun, tản mát ra ba động ma khí mạnh mẽ.
Bên cạnh lão giả đứng một thanh niên tóc tím, thân hình thon dài, dung mạo cũng cực kỳ tuấn tú, chỉ là trang phục lại rất chói mắt.
Tóc thanh niên màu tím dài đến mức gần chạm đất, hiện tại được buộc cao lên, bay phất phới phía sau lưng, trên người mặc một chiếc áo bào tím bên ngoài, bên trong là một bộ vũ bào đỏ thẫm, tựa như được dệt bằng lông vũ của một loài linh điểu nào đó, rất rực rỡ, áo bào tím bên ngoài cũng không che được hết, dưới chân đi một đôi hài ngũ sắc, khảm đầy bảo thạch, lấp lánh ánh sáng.
Người này trông tựa như một con gà trống lớn đầy màu sắc sặc sỡ.
Bên cạnh thanh niên tóc tím đứng một thiếu phụ mặc áo bào tím, tóc như thác nước, dáng người thướt tha uyển chuyển, chỉ là trên mặt nàng đeo một chiếc khăn che mặt màu trắng, không nhìn rõ dung mạo.
Sau khi ba người bay ra, đường hầm không gian cuối cùng không trụ được nữa, kịch liệt chớp động vài lần, cuối cùng "Oanh" một tiếng sụp đổ hoàn toàn, nhanh chóng khép lại biến mất.
"Đường hầm không gian nhanh hỏng như vậy, xem ra nơi này và Hắc Thổ Tiên Vực cách nhau rất xa, thảo nào dù chúng ta có dùng pháp thuật dò xét kiểu gì cũng không xác định được vị trí di tích. Nếu không có thiếu chủ, chúng ta có tìm một vạn năm cũng vô dụng." Lão giả gầy còm quay đầu nhìn phía sau, gật đầu nói.
Ánh mắt của hắn chuyển động, nhìn xung quanh vài lần, cuối cùng dừng lại trên vòng xoáy màu trắng kia.
"Đây chính là lối vào, xem ra thiếu chủ bọn họ đã phá tan cấm chế, vậy chúng ta mau vào đi thôi." Thanh niên tóc tím mắt sáng lên, nói.
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn khẽ động, liền muốn bay vào trong đường hầm.
"Chờ một chút, thiếu chủ trước đó đã dặn, bảo chúng ta ở đây chờ nửa khắc đồng hồ, mới tiến vào di tích." Lão giả gầy còm giơ cánh tay lên, mấy đạo ánh sáng màu tím từ đầu ngón tay bắn ra, lóe lên ánh tím thăm thẳm, ngăn trước người thanh niên tóc tím.
"Là ta quá nóng lòng, trước chờ một lát rồi vào." Thanh niên tóc tím nhìn ánh sáng màu tím trước người, sắc mặt hơi đổi, vội vàng cười làm lành nói.
Lão giả gầy còm "Hừ" một tiếng, lúc này mới buông tay xuống.
...
Hàn Lập vừa bay vào vòng xoáy đường hầm, thân thể lập tức bị một cỗ lực lượng khổng lồ cuốn đi, hoa mắt chóng mặt, xuất hiện trong một mảnh quang lưu màu trắng hỗn loạn.
Quang lưu màu trắng cuồng bạo và hỗn độn phun trào, va chạm lẫn nhau, phát ra những tiếng vang đinh tai nhức óc.
Hàn Lập thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt biến đổi.
Quang lưu màu trắng trước mắt, có chút tương tự như loạn lưu không gian lúc trước hắn từ Linh Hoàn giới lén qua Tiên giới, chỉ là trong quang lưu màu trắng này ẩn chứa lực lượng không gian còn mạnh mẽ gấp 10 lần, mơ hồ còn kèm theo từng tia lực Thời Gian Pháp Tắc.
Lúc này tu vi của Hàn Lập mặc dù so với khi hắn lén qua Tiên giới mạnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể đứng vững, theo quang lưu màu trắng lao về phía trước.
Từng luồng cự lực từ xung quanh ập tới, không ngừng xé rách lấy thân thể hắn.
Hàn Lập khẽ niệm pháp quyết, bên ngoài thân hiện ra một tầng tinh quang tinh mô, lập tức ngăn được hơn phân nửa lực xé rách xung quanh, chút còn lại cũng không thể gây ra tổn thương cho thân thể hắn.
Sau khi làm xong những việc này, hắn nhìn xung quanh, bốn phương tám hướng đều là những luồng lưu quang màu trắng cuồng bạo, bóng dáng của Hồ Tam, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn sớm đã mất dấu, không biết bị quang lưu cuốn đến chỗ nào.
Hàn Lập nhíu mày, đang định làm gì đó.
Vào lúc này, lưu quang phía trước chợt lóe lên, một đoàn bạch quang to lớn trống rỗng xuất hiện, quấn lấy thân thể hắn.
Trong bạch quang, đột nhiên tràn ngập một cỗ lực lượng thời gian cường đại, nhưng cực kỳ hỗn loạn.
Trước mắt Hàn Lập trong nháy mắt biến thành một mảng màu trắng chói mắt, hai mắt nhói lên, vội vàng nhắm mắt lại.
Sau một khắc, thân thể hắn đột ngột chìm xuống, bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo xuống phía dưới.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn!
Toàn thân Hàn Lập bị nện lên vật gì đó, lực loạn lưu không gian quét sạch xung quanh cũng biến mất không tăm tích.
Hắn mở to mắt, ngạc nhiên phát hiện mình đã thoát khỏi chỗ loạn lưu màu trắng kia, chỉ là toàn thân bị nện xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to, bụi đất bay lên mù mịt.
Thân hình hắn thoáng một cái, từ trong hố lớn bắn ra, đứng giữa không trung, nhìn xung quanh.
Xung quanh là một vùng địa hình bằng phẳng, có chút hoang vu, không thấy nhiều thảm thực vật.
Bầu trời hiện ra một mảng màu trắng mênh mông, xung quanh khắp nơi cũng tràn ngập sương mù màu trắng.
"Nơi này chính là di tích của Chân Ngôn môn..." Hàn Lập tự lẩm bẩm, tình huống nơi này không giống như hắn dự đoán cho lắm.
Xung quanh bởi vì sương mù màu trắng nên nhìn không rõ được xa bao nhiêu.
Trong lòng hắn khẽ động, thần thức lan ra, sắc mặt chợt hơi thay đổi.
Trong hư không xung quanh tràn ngập một cỗ lực lượng không gian kỳ dị, áp chế rất lớn thần thức của hắn.
Với thần niệm lực hiện tại của hắn, thần thức cũng chỉ lan ra được ba bốn trăm trượng đã đến cực hạn.
Trong lòng hắn khẽ động, hai mắt hiện ra một tầng tử mang, đã vận hành Cửu U Ma Đồng.
Phạm vi thị lực của Cửu U Ma Đồng lớn hơn thần thức một chút, nhưng cũng chỉ khoảng ngàn trượng, những sương mù màu trắng kia tựa hồ không phải sương trắng bình thường, gây cản trở rất lớn cho Cửu U Ma Đồng.
Tình hình xung quanh tuy có chút quỷ dị, nhưng sau khi Hàn Lập hơi kinh ngạc, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, hắn từng trải qua vô số di tích bí cảnh, hoàn cảnh kỳ lạ hơn nơi này gấp trăm lần cũng đã từng gặp.
Thân hình hắn khẽ động, trở xuống mặt đất, lật tay vung lên, trước người tử quang lóe lên, có thêm một ngọc bàn màu tím lớn bằng bàn tay, trên đó khắc những phù văn màu bạc, tạo thành một pháp trận màu bạc phức tạp.
Vật này là trận bàn đưa tin mà Thạch Xuyên Không đưa cho hắn trước khi tiến vào Huyễn Yên chiểu trạch, được luyện chế bằng bí pháp độc môn của Ma Vực, trong đó xen lẫn một tia lực lượng không gian, có thể vượt qua tường không gian truyền tin, công hiệu hơn xa những trận bàn đưa tin bình thường, rất thích hợp để sử dụng trong các loại bí cảnh.
Hàn Lập hai tay bấm niệm pháp quyết, ngọc bàn màu tím lơ lửng lên, xoay tròn tản ra một vòng hào quang màu tím, lúc sáng lúc tối chớp động.
Một lúc lâu trôi qua, ngọc bàn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn nhíu mày, lại chờ một lát, thấy nó vẫn không hề phản ứng, liền phất tay cất nó đi.
Mặc dù không biết nguyên nhân gì khiến trận bàn đưa tin không phát huy được tác dụng, nhưng việc không thể liên lạc được với Hồ Tam bọn họ, đúng là có chút phiền phức.
Không tìm thấy Hồ Tam, chớ nói chi đến việc hoàn thành nhiệm vụ mà Luân Hồi điện phái xuống lần này.
Dù sao liên quan đến chi tiết nhiệm vụ lần này, hắn vẫn chưa biết, lúc trước mặc dù cũng đã hỏi thăm Hồ Tam, nhưng đối phương chỉ cười hì hì nói, đến lúc đó sẽ nói tỉ mỉ với hắn, không ngờ bây giờ vừa mới đến nơi thì hai người lại chưa ở cùng một khu vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận