Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 855: Gia nhập Huyền Thành?

"Chương 855: Gia nhập Huyền Thành? Chương 855: Gia nhập Huyền Thành?"
"Đó không phải mây đen bình thường, mà là điềm báo Bí Phong thiên tai đặc thù trong Tích Lân Không Cảnh, năm nào cũng có, chỉ là không ngờ năm nay lại đến sớm như vậy. Gió này không phải sức người có thể chống lại, ta và mấy đồng bạn ở gần đây có một căn cứ dưới lòng đất, mau đến đó tránh tạm một chút." Thần Dương vội vàng nói.
"Bí Phong!" Thạch Xuyên Không nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.
"Thạch đạo hữu, ngươi từng nghe nói về Bí Phong này à?" Hàn Lập tâm niệm vừa động, truyền âm hỏi.
"Ta từng thấy ghi chép về Bí Phong này trong một quyển cổ tịch ở tàng thư thất của Tam ca, nhưng trên đó cũng không nói tỉ mỉ, chỉ bảo đó là một trận bão rất lợi hại. Nhìn bộ dạng Thần Dương thì có vẻ đúng là không thể xem thường." Thạch Xuyên Không truyền âm trả lời.
"Nếu vậy thì phiền Thần đạo hữu rồi." Hàn Lập khẽ động lòng, nói với Thần Dương.
"Không cần khách sáo, chúng ta đều là người bị Dạ Dương vương triều lưu đày đến đây, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, hai vị mau theo ta đi." Thần Dương vội vã, cười nhạt một tiếng rồi cất bước.
"Thần đạo hữu, làm phiền ngươi gỡ cấm chế cho con rối của ta trước." Hàn Lập chợt lên tiếng, đưa Giải Đạo Nhân trong tay tới.
"Ôi, suýt nữa thì quên mất chuyện này." Thần Dương vỗ đầu, ngón tay bấm vào khớp khuỷu tay của Giải Đạo Nhân một cái, rút ra một cây kim châm.
Kim châm dài mấy tấc, mỏng như sợi tóc, trên đó mơ hồ có thể thấy từng đường vân nhỏ bé, trông có chút thần kỳ.
Hàn Lập nhìn cây kim châm này, ánh mắt lộ ra một tia hiếu kỳ.
"Đây là Long Tu Châm, do cao nhân trong Huyền Thành chế tạo ra, chuyên dùng để đối phó các loại con rối." Thần Dương vừa giải thích, tay không ngừng rút từng cây kim châm ở các khớp trên toàn thân Giải Đạo Nhân.
"Thì ra là thế." Hàn Lập chậm rãi gật đầu.
Khi Thần Dương rút cây kim thứ chín từ người Giải Đạo Nhân, nó liền cử động thân thể, đứng thẳng lên ngay lập tức.
Thấy cảnh này, Thần Dương tỏ vẻ kinh ngạc.
"Thần đạo hữu, sao vậy?" Hàn Lập hỏi.
"Con rối bị Long Tu Châm giam cầm, sau khi rút kim châm thường phải qua một thời gian điều chỉnh mới từ từ hồi phục được. Con rối của Lệ đạo hữu thật bất phàm, vừa rút Long Tu Châm ra liền đứng dậy được ngay." Thần Dương quan sát Giải Đạo Nhân từ trên xuống dưới, nói.
"Có thể là do thời gian bị phong không dài thôi." Hàn Lập mập mờ suy đoán nói.
"Vậy đi thôi." Thần Dương không tiếp tục chủ đề này, thu kim châm lại, nói một tiếng, rồi quay người bước nhanh về hướng đã đến.
Hàn Lập ba người đi theo phía sau.
Ước chừng một lát sau, cả bốn đến một thung lũng.
Thung lũng này địa thế thấp trũng, lại được núi bao bọc ba mặt, rất kín đáo khó tìm.
Lúc này mây đen trên trời đã rất dày đặc, sâu trong mây có thể mơ hồ thấy những tia chớp đen, không ngừng phóng ra.
Trong không khí giờ đã bắt đầu có từng cơn cuồng phong, gào thét xông tới, phát ra tiếng rít "Ô ô ô".
Gió này tuy mạnh nhưng đối với Hàn Lập bọn hắn thì không đáng kể, chỉ là cuồng phong gào thét mang theo từng đợt khí lạnh buốt xương, tràn ngập khắp nơi, thấu thẳng tim phổi.
Đi ngược gió một hồi, sắc mặt mấy người đều không mấy dễ coi.
May mà lúc này đã đến đích, Thần Dương dẫn Hàn Lập ba người đến một vách núi ở chỗ sâu nhất của thung lũng, bên cạnh vách núi có một tảng đá lớn màu xám.
Thần Dương đẩy tảng đá lớn ra, lộ ra một cái sơn động, đen ngòm sâu không thấy đáy, kéo dài xuống lòng đất.
"Thần đại ca, cuối cùng huynh cũng về, bọn họ là?" Một người tóc đỏ mặc khôi giáp nam tử từ trong động chui ra, đầu tiên là vui mừng, sau đó mặt lộ vẻ cảnh giác nhìn Hàn Lập ba người.
"Hai vị này là Lệ đạo hữu và Thạch đạo hữu, họ vừa bị lưu đày đến đây, giờ Bí Phong kéo đến, ta dẫn họ đến đây tránh một lát." Thần Dương nói.
"Thì ra là vậy, ba vị đạo hữu may mắn gặp mặt, mau vào tránh một cái đi, bây giờ Bí Phong mới chỉ bắt đầu thôi, Bí Phong thật sự còn đáng sợ gấp mười lần hiện tại." Nam tử tóc đỏ đối với Hàn Lập ba người khẽ mỉm cười, tránh đường.
"Gấp 10 lần!" Hàn Lập trong lòng giật mình.
Bí Phong bây giờ đã khiến hắn có chút khó chịu, uy lực tăng gấp 10 lần thì chỉ sợ với tình hình không thể vận dụng tu vi như hiện tại, dù không chết cũng đi tong nửa cái mạng.
Trong lòng hắn nghĩ vậy, rồi đi theo Thần Dương vào trong sơn động.
Vừa vào sơn động, cuồng phong lập tức biến mất, nhưng khí tức âm hàn vẫn còn, chỉ là được vách núi che chắn, giảm bớt đi không ít.
"Phương Bái, đóng cửa vào lại, ngươi đừng đứng đó canh gác nữa, cùng xuống dưới đi, bị hàn khí của Bí Phong xâm nhập vào người, muốn trục xuất đi thì khó khăn đấy." Thần Dương nói với nam tử tóc đỏ.
"Vâng." Nam tử tóc đỏ trong mắt hiện lên một tia cảm động, đáp lời rồi bắt đầu động thủ phong bế cửa sơn động.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Thần Dương không ở lại lâu, dẫn Hàn Lập ba người đi sâu vào trong sơn động.
Sơn động quanh co khúc khuỷu kéo dài xuống dưới, trông thì có vẻ tự nhiên hình thành, nhưng phía sau có vẻ được con người tu sửa, ba người nhanh chóng xuống dưới mấy trăm trượng, mà phía trước vẫn không thấy điểm cuối.
Nhưng đến đây, khí âm hàn trong không khí đã giảm nhiều, khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Thần đạo hữu, đa tạ huynh đã mời chúng ta đến đây." Hàn Lập và Thạch Xuyên Không chắp tay cảm ơn Thần Dương.
Nếu không có Thần Dương mời, lúc này hắn và Thạch Xuyên Không chỉ sợ rất nguy hiểm.
"Ta đã nói rồi, chúng ta đều là tù nhân bị lưu đày, nên giúp đỡ nhau, Lệ đạo hữu không cần khách sáo như thế." Thần Dương tùy ý khoát tay, cười nói.
Hàn Lập nghe vậy cười một tiếng, không nói gì nữa.
Bốn người lại đi xuống thêm một khắc đồng hồ nữa, sơn động cuối cùng cũng đến đáy, tận cùng là một hang động khá lớn, rộng vài chục trượng.
Mặt đất hơi vuông vức, chính giữa có một phiến bàn đá hình bầu dục rộng lớn, bên cạnh có 7~8 băng ghế đá.
Còn trên bốn bức tường của hang động thì có các thạch thất đơn sơ được đào bới.
Trong hang động giờ không có ai, cửa các thạch thất đều đóng kín, có vẻ đều đã vào trong rồi.
"Lệ đạo hữu, Thạch đạo hữu, Bí Phong này cũng phải kéo dài chừng một tháng mới qua, hai vị đạo hữu cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, tiện thể suy tính việc gia nhập Huyền Thành." Thần Dương nói.
"Được." Hàn Lập và Thạch Xuyên Không gật đầu.
Giờ các thạch thất cơ bản đều có người, hai người cũng không vào, mà tìm một chỗ ngồi xuống ở ngoài hang động.
Thần Dương nhìn hai người một chút, cũng không vào thạch thất mà tìm một chỗ khác trong động rồi ngồi xuống.
Dù ngăn cách một lớp đất dày, ba người trong hang động vẫn cảm nhận được tiếng gió gào thét bên ngoài, mặt đất rung lắc nhẹ, nham thạch bên dưới đang rung động.
Trần hang động cũng rung lên, rơi xuống không ngừng các mảnh đá vụn.
Tiếng va chạm ầm ầm bên tai không ngớt, dường như cả đại lục không chịu nổi sức tàn phá của Bí Phong mà bắt đầu run rẩy.
Hàn Lập nghe động tĩnh bên ngoài, thầm kinh hãi.
Mấy tháng nay, hắn và Thạch Xuyên Không hành tẩu trong Tích Lân Không Cảnh, tuy gặp vài cuộc tập kích của Lân thú nhưng đều thuận lợi giải quyết, nên có phần xem thường nguy hiểm của Tích Lân Không Cảnh, bây giờ nghe động tĩnh bên ngoài, lúc này mới thật sự tin vào điều đó.
"Lệ đạo hữu, chúng ta cứ vậy gia nhập Huyền Thành sao?" Thạch Xuyên Không tiến lại gần, truyền âm hỏi.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hàn Lập nghĩ một chút rồi truyền âm hỏi lại.
"Nguy hiểm trong Tích Lân Không Cảnh xem ra vượt xa dự liệu của chúng ta, thay vì cứ mù quáng tìm kiếm thì gia nhập Huyền Thành cũng có thể coi là một con đường sáng. Chỉ là nghe Thần Dương nói, Huyền Thành và Khôi Thành là tử địch, chúng ta gia nhập Huyền Thành nếu không tìm thấy tử linh ở trong đó, thì muốn đến Khôi Thành tìm kiếm lại khó khăn." Thạch Xuyên Không truyền âm nói.
"Tuy nói vậy, nhưng hiện tại chúng ta đang ở Tích Lân Không Cảnh, Huyền Thành và Khôi Thành chỉ có thể chọn một, nhìn tình hình trước mắt thì chọn Huyền Thành có vẻ có lợi cho chúng ta hơn." Hàn Lập truyền âm trả lời.
"Cũng phải, nếu Lệ đạo hữu đã quyết định thì Thạch mỗ cũng không có gì để nói. Nói đến thì ta cũng thật tò mò về Huyền Thành, rất muốn đến đó mở mang kiến thức một chút." Thạch Xuyên Không cười nói.
"Ồ?" Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia kinh ngạc.
"Vừa nãy nghe Thần Dương nói, thành chủ Huyền Thành Ách Quái đại nhân đã khai thông hơn một nghìn huyền khiếu, trong Huyền Thành chắc chắn có rất nhiều công pháp tu luyện huyền khiếu. Những công pháp này đúng là vô giá, kho võ của hoàng gia Dạ Dương vương triều chúng ta chỉ sợ không có nhiều phương pháp tu luyện huyền khiếu như vậy. Nếu có thể có được thì không chỉ tăng cường thực lực của chúng ta mà sau này mang theo ra ngoài, sẽ rất có lợi cho Tam ca tranh đoạt vị trí." Thạch Xuyên Không mắt sáng lên.
Hàn Lập nghe vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Dù ngoài miệng không nói, nhưng việc chọn gia nhập Huyền Thành cũng vì những công pháp thể tu này.
Cánh tay "đầu đồng vách sắt" của Thần Dương, sau khi khiến Hàn Lập hâm mộ, cũng khiến hắn thấy được sự mạnh mẽ của thể tu.
Về mặt tu luyện nhục thân, hắn luôn có một chút thiên phú, chỉ là khổ vì không có công pháp luyện thể thích hợp nên không thể tiếp tục tinh tiến nhục thân tu luyện được.
Thạch Xuyên Không và Hàn Lập lại bàn về cái lợi và hại khi gia nhập Huyền Thành, rất nhanh đạt được thống nhất.
Bàn bạc xong, Hàn Lập liền đứng dậy đi về phía Thần Dương.
"Lệ đạo hữu." Thần Dương đã sớm ngấm ngầm chú ý động tĩnh của hai người, thấy hắn đi tới thì liền đứng dậy nghênh đón.
"Thần đạo hữu, ta và Thạch đạo hữu đã bàn bạc xong, quyết định gia nhập Huyền Thành. Chỉ là trước khi gia nhập còn vài chuyện muốn hỏi thăm." Hàn Lập trịnh trọng nói.
"Lệ đạo hữu cứ nói." Thần Dương nghe vậy vui mừng, lập tức nói.
"Tại hạ muốn biết, liệu có phải khi gia nhập Huyền Thành phải bỏ ra cái giá nào đó, hay phải tuân theo những quy tắc khế ước gì?" Hàn Lập hỏi.
"Thì ra đạo hữu lo lắng chuyện này, ngươi cứ yên tâm, Ách Quái đại nhân lập ra Huyền Thành, mục đích chính là để bảo vệ đồng bạn, gia nhập Huyền Thành không cần trả bất kỳ giá nào. Nói về quy tắc thì cũng chỉ có một điều, đó là một khi đã vào Huyền Thành thì không được phản bội." Thần Dương thần sắc nghiêm nghị nói.
"Thì ra là thế, Lệ mỗ đã hiểu." Hàn Lập trong lòng thả lỏng, trịnh trọng gật đầu.
"Ngoài cái này, Lệ mỗ còn một chuyện muốn hỏi Thần đạo hữu." Hắn lại nói thêm.
"Cứ nói." Thần Dương khẽ giật mình, rồi lại gật đầu.
"Lệ mỗ có một đồng bạn, tên là Tử Linh, là một nữ tu, khoảng mấy chục năm trước cũng bị đưa vào Tích Lân Không Cảnh, không biết Thần đạo hữu có nghe qua chưa?" Hàn Lập nhìn thẳng vào mắt Thần Dương hỏi.
"Tử Linh? Ta chưa từng nghe qua cái tên này." Thần Dương nghe vậy thì cân nhắc một lát, rồi lắc đầu.
Hàn Lập nghe vậy thì trong lòng cảm thấy nặng trĩu.
"Lệ đạo hữu cũng đừng nản lòng, Huyền Thành chúng ta đâu chỉ có một tòa thành trì, ngoài thành chính còn có mấy thành nhỏ phụ thuộc, Thần mỗ là người của Thanh Dương thành, một trong số các thành trì phụ thuộc đó. Trong Tích Lân Không Cảnh không thể dùng trận truyền tin, tin tức giữa các tòa thành vốn không thông nhau, có thể vị bằng hữu của ngươi đã đến các thành khác thì sao." Thần Dương gãi đầu, an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận