Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 225: Lại gặp Tôn Khắc

"Xem như người quen cũ đi. Nói ra, ta và Bạch Tố Viện đây là cùng thời kỳ bái nhập Chúc Long đạo, bất quá xem ra Tô huynh cũng biết nàng này?" Hàn Lập khẽ gật đầu, hỏi ngược lại.Bạch Tố Viện mặc dù thiên tư tuyệt đỉnh, nhưng vừa vào cửa liền bị vị Kim Tiên Đạo Chủ họ Vân đột nhiên xuất hiện kia trực tiếp mang đi, những năm này trong tông tựa hồ có chút kín tiếng, cũng không truyền ra động tĩnh gì, người biết cũng không nhiều mới phải."Tô mỗ trước đây ít năm nhận một cái nhiệm vụ do Vân Đạo Chủ ban bố, vô tình thấy qua nàng này một lần. Nghe nói nàng này bây giờ mang Nguyệt Hoa Tiên Thể, tu luyện đến nay chưa tới trăm năm đã có tu vi như thế. Lần này trổ hết tài năng, chắc hẳn rất nhanh sẽ nổi danh, gây chấn động toàn bộ Chúc Long đạo." Tô Đồng Tiêu chậc chậc tán thán nói."Nếu Bạch Tố Viện này đã bị Vân Đạo Chủ thu làm môn hạ, đặc biệt đề bạt làm đệ tử chân truyền, vậy tại sao lại xuất hiện trong thí luyện này?" Hàn Lập có chút nghi ngờ hỏi."Lời tuy như vậy, nhưng quy củ tông môn không thể phá hỏng. Nàng này trước kia một mực bế quan, bây giờ tu vi đã đạt tới Luyện Hư cảnh, cũng nhất định phải thông qua được thí luyện đệ tử chân truyền này, mới có thể thật sự có được tư cách đệ tử chân truyền." Tô Đồng Tiêu nói như vậy."Thì ra là thế." Hàn Lập như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu.Lúc này, một thanh niên nam tử thân hình hơi mập từ ngoài Triều Dương điện đi vào, mặc y phục đệ tử nội môn, xem ra cũng là người tới tham gia khảo thí.Kết quả khi Hàn Lập tùy ý nhìn xuống một cái, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.Người này không ai khác, chính là Tôn Khắc, người năm đó cùng nhau đi thuyền tới Cổ Vân đại lục. Cũng không biết người này dùng thủ đoạn gì, giữa mấy chục năm ngắn ngủi đã gia nhập Chúc Long đạo, đồng thời còn có thể có mặt trong lần thí luyện này.Chỉ thấy hắn sải bước vào đại điện, ánh mắt mọi người trong điện cũng đều dõi theo nhìn lại.Bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, Tôn Khắc tựa hồ có chút không quen, bước chân hơi ngừng một chút, hướng mọi người cười cười.Những đệ tử nội môn thân phận bất phàm kia liếc nhìn Tôn Khắc, ánh mắt lộ ra một chút khinh miệt, rất nhanh dời đi ánh mắt, tiếp tục đề tài của mình, chỉ có Bạch Tố Viện hướng Tôn Khắc đáp lại bằng một nụ cười.Tôn Khắc đối với phản ứng của mọi người tựa hồ cũng lơ đễnh, tự mình đi đến một góc trong điện đứng yên, bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh cùng mọi người tới.Trong điện, đám người chia thành ba vòng tròn rõ rệt, nhóm đông nhất có khoảng tám, chín người, gần như chiếm một nửa số người trong điện, ở trung tâm là một thiếu niên tuấn tú mặc cẩm bào đeo đai ngọc, chỗ giữa lông mày có một ấn ký màu tím, lóe ra từng đợt tử quang, có chút thần bí, tu vi đạt tới Luyện Hư hậu kỳ.Gần thiếu niên tuấn tú, cách đó không xa cũng có năm sáu người, vây quanh một nam tử khác có khí độ bất phàm.Người này có làn da hơi đen, dáng người thon dài, dung mạo cũng rất anh tuấn, chỉ là khuôn mặt hơi dài, cả người tỏa ra một cỗ khí tức âm nhu, đôi mắt lúc khép mở ẩn hiện lãnh quang.Tu vi của nam tử da đen này cũng đạt tới Luyện Hư hậu kỳ.Hai vòng tròn này sắc mặt thoải mái nhất, trò chuyện không ngớt, thỉnh thoảng có người cười ha ha.Vòng cuối cùng là Bạch Tố Viện, xung quanh cũng có mấy nữ tu, mặc dù nhan sắc cũng không tệ, nhưng so với dung mạo xinh đẹp vô song của người trước thì có chút kém hơn.Bạch Tố Viện cụp mắt, im lặng, trên người ẩn ẩn tỏa ra một luồng ánh sáng màu trắng, cả người nhìn phảng phất như một gốc Tuyết Liên, lẳng lặng nở rộ.Nàng trầm mặc không nói, ánh mắt của mấy nữ tu bên cạnh lại đảo quanh trong điện, thỉnh thoảng xì xào bàn tán vài tiếng.Trong khi thiếu niên tuấn tú và nam tử da đen nói cười với những người xung quanh, ánh mắt của họ đều cố ý hoặc vô ý liếc về phía Bạch Tố Viện, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia nóng bỏng.Những người còn lại giống như Tôn Khắc, trầm mặc đứng ở các góc đại điện.Không lâu sau, thiếu niên tuấn tú kia lần nữa nhìn dung nhan tuyệt mỹ như băng như sương của Bạch Tố Viện, ho nhẹ một tiếng, bước đến."Các hạ là Bạch Tố Viện Bạch sư muội phải không, tại hạ Thích Hoàn Vũ xin chào. Đã sớm nghe danh sư muội, là đệ tử nhập thất của Vân Đạo Chủ, đáng tiếc từ đầu đến cuối không có duyên gặp mặt, đến hôm nay mới có cơ hội được nhìn thấy dung nhan của sư muội." Thích Hoàn Vũ nho nhã lễ độ mỉm cười nói, trong giọng nói lộ ra một bộ cảm giác gặp nhau hận muộn."Thích sư huynh khách khí rồi, ngươi là hậu bối đệ tử của Thích Phó Đạo Chủ, thiên tư xuất chúng, trong thế hệ đệ tử chúng ta, riêng có danh xưng là nhân tài kiệt xuất số một, tiểu muội cũng đã nghe danh từ lâu." Bạch Tố Viện đôi mắt đẹp chớp động, hé miệng cười dịu dàng nói.Thích Hoàn Vũ khẽ ngẩn người, hắn tuy có tiếng tăm, nhưng lại chưa từng được người xưng tụng là nhân tài kiệt xuất số một, hẳn là danh xưng này có khi mình không biết?Hắn nhìn thiếu nữ cười duyên dáng trước mặt, trong lòng không khỏi mừng thầm, thật tình không khách khí nhận xuống, cười nói: "Sư muội quá khen rồi, chút hư danh, không cần phải nhắc đến. Với thiên phú tuyệt đỉnh của sư muội, tin tưởng không bao lâu sẽ có thể vượt qua ta.""Hừ! Nhân tài kiệt xuất số một? Thích Hoàn Vũ ngươi từ khi nào có cái danh xưng này, Đường mỗ sao chưa nghe ai nói, lẽ nào tự phong sao." Một tiếng hừ lạnh truyền đến từ phía bên cạnh, là nam tử da đen đi tới, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh lùng.Sắc mặt Thích Hoàn Vũ lạnh đi, liếc nhìn nam tử da đen một cái, chậm rãi nói với Bạch Tố Viện: "Bạch sư muội chỉ sợ còn không biết người này phải không? Vị này cũng là một thành viên trong đệ tử nội môn chúng ta, tên là Đường Xuyên.""Ngươi..." Nam tử da đen nghe vậy sắc mặt trầm xuống."Đường sư huynh chính là con trai độc nhất của trưởng lão Đường Kính Minh điện Thiên Đan, tu luyện U Du Huyền công càng là đệ nhất trong nội môn, tiểu muội sao có thể không biết, nếu có cơ hội, còn xin Đường sư huynh chỉ điểm một hai." Bạch Tố Viện như nước sóng mắt nhìn Đường Xuyên, khóe miệng hơi nhếch lên, một cỗ quyến rũ làm rung động lòng người lan ra.Đường Xuyên nghe vậy nhất thời như gió xuân thổi đến, trong lòng còn có lửa giận gì, vội khoát tay nói: "Bạch sư muội khách khí, chỉ cần sư muội mở lời, tại hạ tuyệt không từ chối. Kỳ thật U Du Huyền công này thần diệu vô biên, tại hạ bất quá chỉ mới tìm hiểu sơ qua mà thôi...""Chỉ là U Du Huyền công không đáng nhắc đến, ta thấy cũng không có gì hơn." Thích Hoàn Vũ thấy hai người nói chuyện với nhau vui vẻ, trong lòng chẳng hiểu vì sao lại bùng lên một ngọn lửa vô danh, cười lạnh nói."Cái gì! Ngươi dám xem thường U Du Huyền công, được, hôm nay Đường mỗ sẽ cho ngươi mở mang kiến thức!" Đường Xuyên lập tức giận dữ, trên người bùng lên một trận hắc quang u ám, từng đạo hắc vụ bốc lên.Thích Hoàn Vũ không chút sợ hãi, chỗ mi tâm ấn ký lại hiện ra hào quang màu tím.Những người bên cạnh hai người giờ phút này cũng đều trợn mắt nhìn, trong đại điện nhất thời như giương cung bạt kiếm.Bạch Tố Viện khẽ cười một tiếng, bước nhẹ nhàng, thân thể không dấu vết lui về sau hai bước, để cho hai người một khoảng trống. "Làm càn! Nơi đây là Triều Dương điện, các ngươi đến đây là tham gia khảo hạch, hay là đến tranh nhau đấu đá!" Một thanh âm uy nghiêm bỗng vang lên trong đại điện.Một cỗ uy áp vô hình trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đại điện khiến Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên cùng mọi người đều cảm thấy khí tức trì trệ, gần như không thể động đậy chút nào, ngay cả Bạch Tố Viện cách hai nhóm người không xa cũng đỏ mặt.Uy áp này chỉ chợt qua, sau một khắc, mọi người liền cảm thấy hành động khôi phục bình thường.Chỉ là không khí khẩn trương ban đầu đã biến thành hư ảo.Ánh sáng trắng lóe lên, là bóng dáng của thanh niên mặt vuông tên Phương Vũ hiện thân, một thân khí tức Đại Thừa kỳ không chút che giấu phóng thích ra, khiến không khí xung quanh ong ong rung động.Ánh mắt của hắn lướt qua Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên, cuối cùng dường như có thâm ý nhìn Bạch Tố Viện một chút, liền thu về.Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên thấy vậy, trừng mắt nhìn nhau rồi hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.Bạch Tố Viện giờ phút này cũng có chút cúi đầu, lui lại sang một bên."Tốt. Hiện tại người đã đến đông đủ, thí luyện bắt đầu. Trước đó, ta sẽ thông báo nội dung thí luyện lần này, nhớ kỹ, ta chỉ nói một lần, việc quan hệ đến sự thành bại của nhiệm vụ và tính mạng của các ngươi, cần phải nghe kỹ cho ta!" Phương Vũ cũng không truy cứu gì nhiều, trực tiếp cất giọng tuyên bố.Những người như Tôn Khắc đang đứng ở góc đại điện giờ phút này cũng đều bước tới, nghiêm túc lắng nghe."Mục tiêu lần này của các ngươi là dãy núi Huyền Băng, ta sẽ mang các ngươi đến bên ngoài dãy núi... Các ngươi cần xâm nhập vào bên trong, đánh giết một con Tuyết Tông Huyền Hùng Hợp Thể kỳ, mới coi là hoàn thành thí luyện... Trong quá trình này, có thể tìm người hợp tác, cũng có thể một mình chiến đấu...".Cùng lúc đó, trong thiền điện.Hàn Lập nhìn mọi chuyện xảy ra trong chủ điện, trong lòng không khỏi có chút yên lặng.Mấy năm không gặp, Bạch Tố Viện nàng này ngược lại không hề thay đổi, vẫn quỷ dị tinh ranh như vậy.Nói ra, dường như nàng bắt đầu tu luyện công pháp của Đạo Chủ họ Vân kia, vừa rồi một nhíu mày một nụ cười đã toát lên mị thuật rất cao minh, bất tri bất giác đã khiến hai người cùng giai rơi vào đó.Nghĩ đến bản thân có thần thức cường đại như vậy, trước kia còn suýt vô ý rơi vào trong mị hoặc của Vân Đạo Chủ kia, thì hai thiên tử kiêu tử nhìn còn chưa trải đời này tự nhiên không thể may mắn thoát khỏi.Thấy Phương Vũ kia bắt đầu tuyên bố nội dung luyện tập, hắn tự nhiên cũng tập trung lắng nghe."Dãy núi Huyền Băng... Vậy cũng không xa." Tô Đồng Tiêu ở bên cạnh lẩm bẩm một tiếng.Hàn Lập khẽ gật đầu.Tình hình của Cổ Vân đại lục, hắn hiện giờ cũng đã hiểu rõ không ít, dãy núi Huyền Băng mà Phương Vũ nhắc tới nằm ở phía bắc Chung Minh đại lục, cách Chúc Long đạo cũng không tính là quá xa.Mà dãy núi Huyền Băng cũng không phải dãy núi lớn vô tận, mặc dù có không ít yêu thú chiếm giữ, nhưng với tu vi Chân Tiên cảnh của hai người bọn họ, bảo vệ mấy đệ tử nội môn này hẳn là cũng không khó.Hàn Lập trong lòng nghĩ như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía lối vào thiền điện.Cũng gần như cùng lúc đó, hư không ở lối vào khẽ động, hai bóng người xuất hiện.Người đi đầu là một nam tử trung niên, mặc áo bào tím, ngũ quan bình thường, mặt vuông mày nhỏ, hai mắt sáng ngời, sáng mà không chói mắt, trong nho nhã lại mang đến cho người ta một loại cảm giác không giận mà uy.Bên cạnh là một thiếu phụ mặc bạch bào, ngũ quan như vẽ, mị nhãn như tơ, chính là Vân Đạo Chủ mà năm xưa đã gặp một lần, sư phụ của Bạch Tố Viện.Một luồng khí tức vô cùng lớn từ trên người hai người lan ra, nam tử trung niên nho nhã kia so với Vân Đạo Chủ, khí độ không hề kém chút nào, thậm chí còn ẩn ẩn lấn át."Âu Dương Đạo Chủ! Vân Đạo Chủ!" Tô Đồng Tiêu vội vàng đứng lên, chắp tay thi lễ.Hàn Lập nghe vậy giật mình trong lòng, cũng theo đó đứng dậy thi lễ."Hai người các ngươi, là Ám Vệ trong lần thí luyện này phải không?" Nam tử mặc tử bào chậm rãi lên tiếng hỏi."Đúng vậy." Hàn Lập và Tô Đồng Tiêu đồng thanh nói."Về nội dung thí luyện, hẳn các ngươi đã biết rồi. Trong lần thí luyện này, nhiệm vụ của hai người các ngươi, là phòng ngừa những chuyện bất trắc xảy ra, nếu là nguy hiểm thông thường, thì cứ để cho những đệ tử kia bằng năng lực của mình vượt qua, nếu năng lực của họ không đủ, chết trong thí luyện cũng không sao. Tử đệ bất tài, thà chết trong tông còn hơn chết ở bên ngoài." Nam tử mặc tử bào chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo một loại không thể nghi ngờ, thậm chí còn mang theo chút ý lạnh lẽo."Khởi bẩm Âu Dương Đạo Chủ, ngài vừa nói tới nguy hiểm thông thường, có thể nói rõ hơn một chút không... để chúng ta còn biết làm theo." Tô Đồng Tiêu có chút do dự, hỏi... .Mới có một tháng lại bắt đầu, Vong Ngữ mong mọi người cho xin phiếu đề cử cùng nguyệt phiếu ạ ^^, đánh giá 9-10 là sự ủng hộ lớn nhất cho Converter...
Bạn cần đăng nhập để bình luận