Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1014: Chủ động báo cáo

Chương 1014: Chủ động báo cáo Khâu trưởng lão thấy Diệp Tố Tố bộ dạng như vậy, lông mày có chút nhíu lại, không khỏi tiến lên một bước, muốn mở miệng nói gì đó.
Theo nàng thấy, vị t·h·iếu chủ này của bọn họ kinh nghiệm sống còn ít, đối với vị Hàn tiền bối thân là Nhân tộc này, thực sự có chút tin tưởng quá mức, thấy nàng không nói nên lời, liền muốn thay nàng mời Hàn Lập hai người rời đi.
"Diệp cô nương, nếu tiên cung truy nã đã đến Kim Tê thành, vậy việc tra ra Thanh Hồ tộc cũng chỉ là vấn đề thời gian, ta nếu tiếp tục ở lại Thanh Hồ thành, chỉ khiến các ngươi thêm tai họa. Đợi ta thu dọn một chút sẽ rời đi ngay." Không đợi Khâu trưởng lão mở miệng, Hàn Lập đã nghiêm mặt nói.
Khâu trưởng lão nghe vậy, thần sắc hơi thay đổi, lời đến khóe miệng cứng rắn nuốt trở vào, những lý do thoái thác cường ngạnh trước đó đã chuẩn bị sẵn hoàn toàn không có đất dụng võ, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Lập lại chủ động nói vậy.
"Hàn tiền bối, ta tin rằng ngài tuyệt đối không phải kẻ x·ấ·u, nhưng mà..." Diệp Tố Tố nghe vậy, áy náy nói.
"Ngươi không cần áy náy, ta ở Thanh Hồ thành các ngươi quấy rầy đã lâu, đích thật nên rời đi. Đề Hồn, ngươi đi vào phòng thu dọn đồ đạc ngay, chúng ta sẽ rời đi." Hàn Lập cười khoát tay, quay sang nói với Đề Hồn.
Đề Hồn lên tiếng, quay người vào nhà chính.
Trong căn nhà này cũng không có quá nhiều đồ đạc cần chỉnh lý, chỉ là phong cấm pháp trận do Hàn Lập bố trí cần phá giải thu hồi.
"Hàn tiền bối, Thanh Hồ bộ tộc thực sự chỉ là tộc nhỏ yếu kém, không có sức chống lại tiên cung, chỉ có thể đường đột tiền bối, mong tiền bối thứ lỗi. Bất quá tiền bối yên tâm, tin tức các ngài đã từng ở đây, Thanh Hồ tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời." Diệp Tố Tố hướng Hàn Lập cung kính hành lễ, nói.
"Không đợi chúng ta đi, sáng sớm ngày mai, ngươi liền đi Kim Tê thành tìm người tiên cung đến điều tra, đem tin tức chúng ta đã từng ở Thanh Hồ tộc báo cho bọn họ. Thời gian trước sau nhất định phải chuẩn x·á·c, không được sai lệch một ly." Hàn Lập lại nói một lời kinh người.
"Cái gì... Tiền bối, ngài nói cái gì?" Diệp Tố Tố có chút không tin vào tai mình, vội hỏi.
Khâu trưởng lão nghe xong, cũng biến sắc, nhưng suy nghĩ một lát mới hiểu rõ vấn đề, nhìn ánh mắt Hàn Lập không khỏi có chút khác.
"Diệp cô nương không cần kinh ngạc, ý ta là, để ngươi báo cáo cho tiên cung biết tung tích của ta." Hàn Lập cười nói.
"Ý tiền bối là để chúng ta đánh lạc hướng bọn họ, dẫn bọn họ đi theo hướng khác sao?" Diệp Tố Tố ngây người hỏi.
"Sau khi ra khỏi Thanh Hồ thành, chúng ta sẽ tiếp tục đi về phía bắc Kim Nguyên sơn mạch. Ngươi lúc đó nhất định phải nói rõ hướng đi của chúng ta, không được tự t·i·ệ·n thay đổi, nếu không sẽ mang họa lớn đến cho Thanh Hồ tộc. Nhớ lấy, nhớ lấy." Hàn Lập lắc đầu, nói.
"Tiền bối, sao ngài càng nói ta càng không hiểu?" Diệp Tố Tố nghi hoặc nói.
"T·h·iếu chủ, dù chúng ta có biết mà không báo cáo, tiên cung cũng sẽ tra ra Hàn tiền bối đã từng đến Thanh Hồ thành, đợi đến khi bị đối phương uy h·i·ế·p, không bằng ta chủ động bẩm báo. Hàn tiền bối làm vậy là để bảo toàn Thanh Hồ bộ tộc chúng ta." Khâu trưởng lão im lặng rất lâu mới nói.
"Các ngươi báo cáo rồi, tiên cung tất nhiên sẽ đến dò xét, chỉ khi để bọn họ điều tra được chút tin tức hữu dụng thì bọn họ mới không gây khó dễ cho Thanh Hồ tộc các ngươi." Hàn Lập gật đầu, nói thêm.
Diệp Tố Tố nghe xong, mới chợt hiểu ra, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
"Hàn tiền bối cao thượng, không những cứu được tộc trưởng, lại còn suy nghĩ cho tộc ta như vậy. Lúc trước ta còn lấy bụng tiểu nhân đo lòng người, thực sự áy náy vô cùng." Khâu trưởng lão đứng dậy, cúi người bái Hàn Lập, nói.
"Khâu trưởng lão không cần như vậy, ở Thanh Hồ thành đoạn thời gian này, có được sự yên tĩnh an nhàn khó có, là Hàn mỗ nên cảm ơn các ngươi mới phải." Hàn Lập đưa tay đỡ nàng dậy, nói.
Đang nói thì Đề Hồn đã trở lại viện, gật đầu nhẹ với Hàn Lập.
Thấy Hàn Lập sắp đi, Diệp Tố Tố có chút không nỡ hỏi: "Tiền bối, ngày sau liệu có cơ hội gặp lại?"
"Hàn mỗ phiền phức quấn thân, không gặp thì hơn." Hàn Lập sắc mặt không đổi nói.
Hắn cùng Đề Hồn cùng nhau đi ra ngoài viện, sau khi chào tạm biệt, thân hai người độn quang hợp lại, hóa thành một đạo lưu quang bắn vào không trung, trong nháy mắt biến m·ấ·t không thấy.
Diệp Tố Tố nhìn cái sân trống không, không khỏi thất vọng m·ấ·t mát.
"T·h·iếu chủ, nếu có duyên, tự sẽ gặp lại." Khâu trưởng lão đi đến phía trước, nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Diệp Tố Tố gật đầu, trên mặt lại lộ ý cười.
...
Đạo độn quang xé rách màn trời bay về phía bắc, cũng không bay quá xa, chỉ ở ngọn núi cách đó mấy ngàn dặm thì dừng lại.
Hàn Lập cùng Đề Hồn hiện thân từ độn quang, đứng bên vách đá nhìn xa xăm.
"Chủ nhân, dừng lại ở đây liệu có hơi gần không?" Đề Hồn hỏi.
"Không sao, sau khi Thanh Hồ tộc báo cáo, tiên cung tất nhiên sẽ phái người đến dò xét, nếu khoảng cách quá xa, người phái tới còn chưa đến đã vội về báo không thấy tung tích chúng ta, như vậy cũng sẽ gây phiền phức cho Thanh Hồ tộc." Hàn Lập lắc đầu, chậm rãi nói.
"Chủ nhân nghĩ chu đáo quá." Đề Hồn cười nói.
"Thanh Hồ bộ tộc tuy nhỏ yếu, nhưng tộc nhân chất phác, không tranh quyền thế, lại hoàn toàn khác biệt so với tộc Hồ ngày xưa ta thấy..." Hàn Lập nói đến đây bỗng im bặt, trong mắt hiện lên một chút hồi ức.
Không biết "tiểu hồ ly" từng cùng mình đồng cam cộng khổ, bây giờ ở Man Hoang giới vực thế nào rồi?
"Nếu chủ nhân coi trọng Thanh Hồ bộ tộc như vậy, sao không giúp họ một chút, cũng để họ không bị những hạng người như Kim Mã tông quản chế?" Đề Hồn nhìn Hàn Lập, nói.
"Chúng ta bây giờ phiền phức quấn thân, không thể liên lụy đến Thanh Hồ tộc quá sâu, dù có để lại gì cũng rất dễ gây ra tai ương cho họ, không thể không cẩn t·h·ậ·n. Thôi cứ đợi khi không còn nhiều kiêng kỵ rồi, sẽ đến Thanh Hồ tộc xem thử." Hàn Lập thở dài nói.
Hai người ở lại đến gần trưa, Hàn Lập mới lấy ra một chiếc phi xa bích ngọc, mang theo Đề Hồn bay vào không trung, tiếp tục hướng bắc bay trốn.
...
Hai ngày sau.
Trên không Thanh Hồ thành, lơ lửng mấy chục chiếc chiến hạm linh chu khổng lồ màu vàng, trên hạm linh quang bao phủ, phù văn dày đặc.
Từ xa có thể thấy, boong tàu cờ xí phấp phới, mấy ngàn giáp sĩ đứng cầm vũ khí, thương kích như rừng.
Gần một nửa Thanh Hồ thành đều bị bóng tối từ hạm che phủ, Hồ tộc trong thành ngước mắt nhìn lên, đều lạnh run.
Giờ phút này, ở trong một sân nhỏ hẻo lánh, có tám chín người đang đứng.
Một người thân mặc cẩm bào trắng, hai bên tóc mai có chút điểm sương ngồi bên bàn đá trong viện, ánh mắt trầm ngâm nhìn những bông hoa nở rộ trong vườn, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau lưng hắn, còn có một thiếu niên y phục rực rỡ hoa phục, cùng một đại hán áo bào đen đeo Quỷ Đầu Đại đ·a·o, chính là Đào Cơ cùng Hắc Đao.
"Trước đây, tên tặc nhân đó ở trong sân nhỏ này sao?" Đào Cơ nhíu mày hỏi.
Mấy người Thanh Hồ tộc đứng sau gật đầu lia lịa.
"Bẩm tiên sứ, người đó trước đây ở tại sân nhỏ này, một mực bế quan không ra, đến hai ngày trước thì không biết tại sao, đột nhiên vội vã rời đi. Chúng ta cũng là hôm qua mới biết tin từ Kim Tê thành, lập tức đi báo ngay." Diệp Loa mặc y phục lụa xanh nhạt tiến lên một bước, hướng về bọn họ khom người, nói.
Diệp Tố Tố mím chặt môi đứng bên cạnh Khâu trưởng lão, không nói một lời.
"Ban đầu là ngươi đưa tên tặc nhân đó về Thanh Hồ thành?" Đào Cơ xoay mắt, nhìn Diệp Tố Tố lạnh lùng hỏi.
Diệp Tố Tố nghe vậy, tim khẽ run, nhưng sắc mặt không thay đổi mấy, trấn định đáp: "Không sai, hôm đó người kia đã cứu ta, để báo đáp ân tình, ta mời hắn về tộc ở tạm. Chỉ là không ngờ, hắn lại đúng là... đúng là trọng phạm tiên cung truy nã..."
"Người đó đã đi từ hai ngày trước, vì sao các ngươi hôm qua mới báo, lẽ nào cố ý bao che hắn?" Đào Cơ đột nhiên cười lạnh, hỏi.
"Tiên sứ đừng đùa, tội lớn như vậy Thanh Hồ tộc ta thực không gánh nổi. Chúng ta thật sự là hôm qua mới nhận tin hắn là trọng phạm truy nã từ Kim Tê thành, liền lập tức bẩm báo, căn bản không dám chậm trễ." Diệp Loa nghe vậy, liền vội vàng khom người xuống, sợ hãi nói.
"Xin tiên sứ minh xét!" Khâu trưởng lão và những người khác cũng biến sắc, nhao nhao cúi người.
Diệp Tố Tố tuy cũng hạ mình, nhưng trong lòng thầm oán thán không thôi, chỉ cảm thấy đám người tiên cung này thật là đạo mạo, kém xa Hàn tiền bối, nhìn có vẻ xa cách lạnh lùng, nhưng lại ấm áp.
"Hừ! Có phải trò đùa hay không đợi Lữ trưởng lão trở về sẽ rõ, nếu ông ta không tìm thấy dấu vết người đó về phía bắc, thì các ngươi chính là đang nói dối, đến lúc đó đừng trách tiên cung xử theo tội đồng mưu." Đào Cơ cười lạnh, hờ hững nói.
Khâu trưởng lão và mọi người trong lòng đều chấn động.
Dù sao tộc nhân Thanh Hồ cũng không phải đều tín nhiệm Hàn Lập như Diệp Tố Tố, họ thầm lo lắng nếu Hàn Lập không theo hướng bắc đã nói, hoặc không để lại tung tích thì Thanh Hồ tộc sẽ gặp nguy hiểm.
"Nếu hắn có ân với Thanh Hồ tộc các ngươi, vì sao các ngươi còn muốn báo cáo? Chẳng phải là vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân sao?" Lúc này, Đông Phương Bạch đột nhiên quay lại nhìn thẳng Diệp Tố Tố, hỏi.
Diệp Tố Tố bị hắn nhìn chằm chằm, trong lòng liền xiết lại, một nỗi sợ hãi khó nói thành lời thoáng qua.
"Bẩm, bẩm tiên sứ... ta, chúng ta..." Miệng nàng run rẩy, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra.
Lúc này, một đầu ngón tay trắng ngọc duỗi đến, nắm bàn tay lạnh buốt của Diệp Tố Tố, nhẹ nhàng nắm chặt.
Diệp Tố Tố không cần nhìn cũng biết là mẫu thân, tâm tình thoáng ổn định lại.
"Bẩm tiên sứ, người đó xác thực có ân với Thanh Hồ tộc chúng ta, nhưng hắn đã ẩn náu trong tộc hơn trăm năm, chúng ta chẳng những đã báo đáp ân tình, mà còn vô tình phạm luật Tiên vực, như vậy cũng là hết lòng hết dạ rồi. Lúc trước không biết thì không nói, bây giờ biết hắn là phạm nhân bị truy nã, Thanh Hồ tộc ta phân rõ phải trái, lẽ nào không báo lên sao? Vậy chẳng phải là bất tr·u·ng bất nghĩa? Thanh Hồ tộc tuyệt đối không dám." Diệp Tố Tố ổn định lại tinh thần nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước.
Đông Phương Bạch nghe xong, sắc mặt không biến đổi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Tố Tố, muốn xem biểu hiện của nàng có gì sơ hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận