Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 439: Cực hạn

Chương 439: Cực hạn Converter: DarkHero Hàn Lập gặp phải tình huống này, trong miệng hừ lạnh một tiếng.
Thấy thân hình hắn khẽ mơ hồ, liền mang theo liên tiếp tàn ảnh nổ bắn ra về phía Bàn Long màu xanh, bàn tay vung lên xoay tròn cấp tốc Trọng Thủy Chân Luân, phía trên ô quang xoay quanh, hướng phía Hùng Sơn chém ngang lưng mà đi.
"Uống!"
Hùng Sơn trong miệng quát lên một tiếng lớn, quanh thân trên hắc giáp lập tức có hoàn toàn mơ hồ kiếm mang đỏ sẫm bắn ra, trong nháy mắt liền chém vỡ nát kiếm khí long nha màu xanh của Bàn Long.
Nó giơ cánh tay lên, trường kiếm trong tay vung lên, trùng điệp chém vào Trọng Thủy Chân Luân.
Chỉ nghe "Tranh" một tiếng vang lên.
Toàn bộ Thanh Bàn kiếm trận sụp đổ, tất cả phi kiếm tứ tán bay đi, thân ảnh Hùng Sơn từ đó bay ngược ra, lao đi hơn trăm trượng, lơ lửng trên bầu trời.
"Thế nào, muốn so với ta xem ai có nhiều phi kiếm hơn sao?" Hắn nhìn về phía Hàn Lập, mỉa mai cười nói.
Nói xong, hắn giơ một tay lên, ném trường kiếm trong tay ra ngoài, hai tay bóp ra một pháp quyết cổ quái, trong miệng yên lặng ngâm tụng một hồi, hai tay bỗng nhiên mở ra, hướng về phía hư không vẫy một cái.
Đường vân đỏ sẫm trên hắc giáp của hắn lại lóe lên, trên vị trí giáp phiến trước ngực hắn, nổi lên một đường vân cổ quái hình như chữ triện "kiếm".
Văn này vừa xuất hiện, một loại khí tức mãnh cổ thê lương khó mà diễn tả bằng lời lập tức từ trên người Hùng Sơn phát ra.
Hàn Lập thấy thế, trong lòng không khỏi thắt chặt, vội vàng lấy tâm thần liên hệ Giải Đạo Nhân, bảo hắn biết lúc cần thiết thì liên thủ xuất kích.
Cả bầu trời đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió tựa hồ cũng ngừng lại.
"Tranh tranh tranh"
Một trận âm thanh kim loại ma sát bỗng nhiên vang lên, lộ ra hết sức đột ngột và bén nhọn.
Hàn Lập dời mắt nhìn lại, chỉ thấy kiếm hải trước đó vẫn luôn lơ lửng bất động, giờ phút này vậy mà một lần nữa hoạt động trở lại.
Khác với tình huống lúc trước, lần này tất cả phi kiếm trong kiếm hải đều bắt đầu chuyển động, thoát khỏi phạm vi kiếm hải trên không, dưới lớp kiếm khí màu đỏ sẫm bao phủ, như một con cự thú Viễn Cổ tỉnh giấc, đang thăm dò hướng về phía Hàn Lập.
"Ngươi hãy nếm thử cái tư vị vạn kiếm xẻo thịt này đi!"
Trên mặt Hùng Sơn lộ ra vẻ dữ tợn, chợt quát lên.
"Đi!"
Theo lệnh của hắn, trên bầu trời kiếm minh lập tức lớn lên, hàng ngàn hàng vạn chuôi phi kiếm các loại dốc toàn bộ lực lượng, phủ kín trời đất mà đến, giống như dòng lũ trào lên, lại như cá diếc sang sông.
Thần sắc Hàn Lập bỗng nhiên biến đổi, kiếm hải số lượng khổng lồ như thế, kiếm mang sắc bén đầy trời như vậy, bất luận là Chân Ngôn Bảo Luân hay là Trọng Thủy Chân Luân của hắn, đều quyết không thể nào ngăn cản được.
Hắn chỉ vừa nghĩ ngợi một chút đã quyết định trong lòng: Chạy!
Xét đến cùng, hắn sở dĩ tới đây, vốn là để lấy lại pháp bảo bản mệnh Thanh Trúc Phong Vân kiếm, nếu mục đích đã đạt được, cần gì phải tiếp tục chém giết nữa?
Chưa nghĩ xong thì hắn lại chợt nhận định Hùng Sơn chắc chắn sẽ trở thành đại địch trong lòng mình, trước hết hãy trốn khỏi nơi này rồi tính.
Quyết định trong lòng, Hàn Lập lập tức thu hồi tất cả pháp bảo, hai tay bấm pháp quyết, bên ngoài quanh thân bắt đầu có tiếng phích lịch vang lên, một tòa lôi trận màu vàng rất nhanh thành hình, sắp phát động.
Nhưng mà sự tình không theo ý muốn, để tiết kiệm thời gian phát động lôi trận, hắn không dùng Lôi Bằng chi lực, mà là trực tiếp vận dụng Tịch Tà Thần Lôi, nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn một bước.
"Xoẹt" một tiếng!
Một đạo kiếm quang đỏ sẫm giữa trời đánh xuống, lôi trận màu vàng vừa mới thành hình, ầm vang tan ra.
Chỉ trong thoáng chốc, lít nha lít nhít các loại phi kiếm trào xuống, trong nháy mắt liền nuốt sống Hàn Lập vào trong.
Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, nhưng không hề thất kinh, một đạo ngân quang từ trong tay áo hắn bắn ra, hóa thành một chiếc linh đang màu bạc bay vào không trung, lay động không ngừng.
Từng vòng từng vòng sóng ánh sáng dày đặc màu bạc từ bốn phía nổi lên, hướng ra xung quanh, chống lên một vài khu vực sóng bạc rộng mười trượng.
Cùng lúc đó, hắn há miệng phun ra, bảy viên tinh hoàn bắn ra, tinh hoàn như thiểm điện quay tít một vòng, khảm vào nhau, tạo thành một vòng tròn lớn hơn, che chắn trên đỉnh đầu hắn.
Ánh sao chói mắt từ trong Thất Diệu Tinh Hoàn tản ra, tạo thành một màn tinh thần quang bao phủ xuống, phía trên vô số đồ án tinh thần chớp động, cùng khu vực sóng bạc, bảo hộ hắn ở trung ương.
Ngay khi vừa mới khó khăn lắm thả ra hai pháp bảo kia thì dòng lũ vạn kiếm đã ồ ạt tới, đi đến trước người hắn.
Trong lúc nhất thời, đỉnh đầu của hắn cùng bốn phía, đều bị mũi kiếm dày đặc bao vây, tiếng chuông bạc vang lên không ngừng, khu vực sóng bạc cố chống đỡ cũng bị ép xuống từng tấc từng tấc, dần bị bào mòn, không ngừng thu nhỏ về phía Hàn Lập.
Màn tinh thần quang tán ra từ Thất Diệu Tinh Hoàn, phát ra những tiếng vang bén nhọn, từng điểm sáng tinh thần liên tiếp tắt dần, quang mang cũng trở nên ảm đạm hơn.
Hàn Lập nhíu mày, hai tay khẽ huy động, Trọng Thủy Chân Luân cùng Chân Ngôn Bảo Luân một trước một sau, đồng thời xuất hiện bên cạnh hắn.
Thấy hai tay hắn bấm pháp quyết, vỗ mạnh lên Trọng Thủy Chân Luân, ô quang trên mặt chân luân rung động lớn, thủy chi đạo văn chớp nhoáng, một cỗ thủy khí bàng bạc tuôn ra, hóa thành một con Thủy Long đen kịt, xông vào trong vạn kiếm.
Thân thể Thủy Long đen ngòm khổng lồ, tựa như một con sông đen lớn hung hãn xông tới, rất nhanh đã mở ra một vùng không trong vạn kiếm, thân hình Hàn Lập khẽ động, lập tức bay về phía vùng trống.
"Chó cùng rứt giậu thì còn có ý nghĩa gì?"
Hùng Sơn cười lạnh một tiếng, nói.
Nói xong, hắn mặt không đổi sắc đưa tay lau mặt một cái, tay lập tức trở nên đỏ thẫm một mảnh.
Cưỡng ép dùng bí thuật thúc đẩy Vạn kiếm thiết khoán cũng không phải không có cái giá phải trả, khóe mắt, lỗ mũi cùng tai của hắn đều đã sớm có tơ máu, như con giun uốn lượn chảy xuống.
Bất quá đối với hắn mà nói, chỉ cần giết được Hàn Lập, lấy lại 72 chiếc phi kiếm kia thì tất cả đều đáng giá.
"Cho ta hợp!"
Hùng Sơn trong miệng quát to một tiếng!
Thấy đạo thông đạo do Thủy Long đen kịt cố sức tách ra trong vạn kiếm tùng lâm, vô số mũi kiếm hai bên bỗng nhiên ngưng tụ, như hai bức tường cao khép lại, ép về phía Hàn Lập.
"Tranh tranh!"
Một trận âm thanh bén nhọn không ngừng truyền đến, huyết mang đỏ sẫm trên tường kiếm hai bên càng trở nên dày đặc hơn.
Hàn Lập còn chưa bay ra trăm trượng thì kiếm trận đã khép lại, Thủy Long đen kịt cũng tan vỡ dưới áp lực, hóa thành những điểm thủy khí chảy ngược về trong Trọng Thủy Chân Luân.
Một lần nữa lâm vào trong vạn kiếm tùng lâm, tình cảnh của hắn càng thêm không ổn, bất luận là linh đang màu bạc hay là Thất Diệu Tinh Hoàn, lớp bảo vệ dành cho hắn đã không còn nhiều.
Chẳng bao lâu sau, hai pháp bảo này tất nhiên sẽ sụp đổ dưới áp lực không ngừng tăng lên của kiếm mang.
"Tách tách tách!"
Cùng với một trận tiếng động nhỏ xíu từ trên đỉnh đầu truyền đến, tầng tinh thần quang mạc đang chống đỡ trăm mũi kiếm, phía trên đã hiện lên những đường vân mỏng như sợi tóc, xem ra sắp không thể chống đỡ nổi.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, vẫy tay một cái, ánh sáng trên Thất Diệu Tinh Hoàn lóe lên, tất cả tinh thần quang mang thu vào trong nháy mắt, bay về trên người hắn.
Cùng lúc đó, linh đang màu bạc kia cũng rung lên, xoay một vòng trên không, quay về trên người hắn.
Sau một khắc, toàn thân hắn ánh tử kim lấp lánh, từng lớp vảy tử kim lật ra, bao phủ toàn thân hắn, ở hai bên vai đều có một đầu lâu nổi lên, dưới thân hai sườn thì cũng có hai cánh tay mọc ra với lớp vảy bao phủ.
Ngay sau đó, Hàn Lập vẫy tay, triệu hồi Trọng Thủy Chân Luân, đồng thời nhô ra một bàn tay như tấm chắn đồng dạng, năm cánh tay còn lại thì đều nắm một thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm.
Bên trong cơ thể, Huyền Vũ huyết mạch đã lâu không dùng cũng bộc phát ra, biến thành một bộ áo giáp màu xanh sẫm với hoa văn cổ xưa bao phủ cơ thể.
Hàn Lập giao chiến với người khác, vốn lấy nhục thân tăng trưởng, nay tu luyện Huyền Tiên công pháp, lại thêm nhiều thủ đoạn gia trì, thân thể hắn cường hãn đã không hề kém những phòng ngự linh bảo.
Chân Ngôn Bảo Luân lóe lên, trở về trong cơ thể, lập tức bắt đầu nghịch chuyển cấp tốc.
Thân hình Hàn Lập lóe lên, không còn tư thế phòng thủ, mà là lấy công làm thủ, không lùi mà tiến tới, trực tiếp nhập vào trong dòng lũ vạn kiếm.
Thân ảnh hắn như điện, mang theo liên tiếp tàn ảnh mơ hồ khó phân biệt bằng mắt thường, nhanh chóng xuyên thẳng qua trong kiếm hải.
Sáu cánh tay hắn như cối xay gió, năm chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm trên tay có điện quang vàng cuồng thiểm, mỗi lần chém ra đều có điện quang dài vài chục trượng bắn ra, đánh tan tất cả phi kiếm đến gần.
Trong toàn bộ kiếm hải, hào quang màu vàng chớp động khắp nơi, tiếng oanh minh không ngừng, nhất thời không thể làm gì được Hàn Lập.
Hàn Lập tự hiểu trong lòng, tình huống trước mắt không thể kéo dài quá lâu, dù sao cùng lúc vận dụng nhiều thủ đoạn như vậy tiêu hao quá mức kinh khủng, một khi pháp lực của hắn không thể duy trì thì nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.
Hắn sở dĩ liều mình xông vào như vậy, không phải đánh mất lý trí cuồng loạn, mà chỉ là để kéo dài thời gian hồi phục cho Giải Đạo Nhân.
Trước đó, khi hắn phát động lôi điện trận, vốn muốn để Giải Đạo Nhân lại ra tay một lần, để tranh thủ chút thời gian.
Kết quả ngay lúc Giải Đạo Nhân định ra tay mới phát hiện bộ thân thể khôi lỗi dung hợp này vậy mà như xe bị tuột xích, có chút không khống chế được, căn bản không phát động được đại quy mô thuật pháp thần thông.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, tốc độ xuyên thẳng qua trong không trung của Hàn Lập càng ngày càng chậm, áo giáp màu xanh trên người đã đầy vết kiếm, vảy trên sáu cánh tay đều đã nứt toác, vết máu chồng chất.
Hiển nhiên, dù nhục thân Hàn Lập có mạnh mẽ cũng đã gần đến cực hạn.
"Giải đạo hữu, còn chưa được sao?"
Hàn Lập trong lòng vội vàng hỏi.
"Còn kém một chút, kéo dài thêm nửa khắc nữa là được..."
Giải Đạo Nhân lấy tâm thần liên hệ đáp.
Nghe vậy, Hàn Lập trong lòng dâng lên một tia cay đắng, nhưng không nói gì thêm, chỉ đành cắn răng kiên trì.
Nhưng Hùng Sơn lại không muốn cho hắn thêm chút thời gian nào nữa.
Điều này không phải vì hắn nhìn thấu ý đồ của Hàn Lập, mà là vì hắn bên này cũng sắp không trụ được.
Máu tươi từ thất khiếu của hắn tuôn ra ồ ạt, lau không kịp, đầu óc cũng trở nên có chút hôn mê.
"Chịu chết đi..."
Hùng Sơn cố gượng dậy chút tinh thần, trong miệng quát to một tiếng, ngũ quan cũng có vẻ vặn vẹo.
Tiếng nói chưa dứt, cả người hắn mờ đi, biến thành một đạo huyết quang, hòa làm một với phi kiếm bản mệnh, hóa thành một đạo kiếm khí màu đỏ ngòm to lớn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, bắn thẳng về phía Hàn Lập.
Tốc độ kiếm khí màu đỏ ngòm cực nhanh, trong nháy mắt đã xuyên vào kiếm hải, nơi đi qua, tất cả phi kiếm đều tránh ra, trực tiếp tạo thành một chỗ trống to lớn mặc kệ xuyên thẳng tới trước mặt Hàn Lập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận