Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 829: Không cần đi theo

Chương 829: Không cần đi theo
Hàn Lập vừa nghe Hồ Tinh Tinh nói, mắt vừa đảo nhìn bốn phía, chỉ thấy trên thân cầu rộng lớn, xe ngựa như nước, vô cùng náo nhiệt. Bên cạnh hắn, cách đó không xa là hành lang ngoài Thông Tể Kiều, xuyên qua lan can bạch ngọc nhìn xuống dưới, có thể thấy trong đường sông, vẫn còn từng con dị thú to lớn nổi trên mặt nước, hoặc lưng đeo hoặc dẫn dắt những chiếc lâu thuyền hoa văn trang trí phức tạp tinh mỹ, đều đặn qua lại như thoi đưa.
"Trong Đế Giang phường này, cửa hàng có quy mô lớn nhất và thực lực hùng hậu nhất tên là 'Lưu Phong Các', phía sau nó chính là Đại hoàng tử điện hạ, đồ vật bên trong phần lớn phẩm giai cực cao, đương nhiên giá cả cũng không ít. Thứ yếu chính là cửa hàng Quảng Nguyên Trai, thực lực cũng chỉ kém hơn một chút, nhưng danh tiếng lại là tốt nhất..." Hồ Tinh Tinh tiếp tục giải thích.
"Tổng bộ Quảng Nguyên Trai ở chỗ này sao?" Hàn Lập trong lòng khẽ động, hỏi.
"Cửa hàng Quảng Nguyên Trai trong Đế Giang phường vẫn chỉ là một chi nhánh, không phải là tổng bộ. Tổng bộ của nó tuy cũng ở Ma Ha khu, nhưng ở phía bên Thông Dịch viên, cách chỗ chúng ta ở đây hơn phân nửa Ma Ha khu." Hồ Tinh Tinh giải thích.
Trong khi nói chuyện, xe ngựa đã chạy qua Thông Tể Kiều, bị tu sĩ Ma tộc đóng giữ ngăn lại. Hai người bọn họ lập tức xuống xe ngựa, bắt đầu đi bộ.
"Nói tiếp đi." Hàn Lập nói.
"Vâng. Trong Đế Giang phường không chỉ có các cửa hàng bán pháp bảo linh tài của Thánh tộc, mà còn có cả các cửa hàng bán đồ của Tiên Vực, trong đó 'Tiên Linh Các' là một cửa hàng chuyên bán đồ Tiên giới. Mà nói kỳ quái nhất thì là cửa hàng 'Kinh Vật Trai' kia, bên trong bán đồ nhất là cổ quái kỳ lạ. Có nhiều thứ một khi xuất hiện có thể gây náo loạn tưng bừng cả Dạ Dương thành, có nhiều thứ lại làm người ta không biết nên đánh giá như thế nào." Hồ Tinh Tinh thấy Hàn Lập nghe chăm chú, hiểu ý cười một tiếng, tiếp tục vừa cười vừa nói.
"Cửa hàng này ngược lại có ý tứ, phía sau có thế lực chống lưng không?" Hàn Lập gật gù, lại hỏi.
"Có, đây tại Dạ Dương thành không phải bí mật gì, chủ nhân đứng sau màn của Kinh Vật Trai chính là Thập Nhị hoàng tử Thạch Cạnh Khai." Hồ Tinh Tinh gật nhẹ đầu.
"Thạch Cạnh Khai... là vị Ngũ công chúa Thạch Cạnh Nghiên cùng mẫu đệ?" Hàn Lập suy nghĩ một chút, hỏi.
"Không sai, chính là hắn. Vị Thập Nhị hoàng tử này cũng là người thú vị, có vẻ ngoài tuấn tú bất phàm, nhưng tính cách lại phóng đãng không bị trói buộc, xưa nay không để bụng chuyện tu hành, đến nay vẫn là tu vi Chân Tiên cảnh. Hơn nữa hắn thích du sơn ngoạn thủy, khắp nơi tìm kiếm bí cảnh cùng di chỉ động phủ của Tiên gia Thượng Cổ, trong Kinh Vật Trai kia có không ít thương phẩm đều do hắn tìm được ở các nơi, lúc trước, Ma khí Vạn U Hồ làm chấn động Dạ Dương thành chính là do hắn mang về." Hồ Tinh Tinh vừa cười vừa nói.
"Tu vi Chân Tiên đã dám mạo hiểm như vậy, chắc hẳn Ngũ công chúa kia cũng quan tâm đến hắn không thôi?" Hàn Lập cũng cười nói.
"Tiền bối nói không sai, nghe nói Ngũ công chúa an bài ba tên Thái Ất Ngọc Tiên luôn đi theo bên cạnh đệ đệ của nàng, lại nhờ một vị Đại La tu sĩ trông nom, nếu không sao có thể để hắn làm bừa như vậy?" Hồ Tinh Tinh giảm nhỏ âm thanh, cười hì hì nói.
Hai người đến cửa phường thị, nhìn tòa cổng đá cao lớn kia, Hàn Lập bỗng dừng chân nói: "Được rồi, cô nương Tinh Tinh, cô có thể về được rồi."
Ma tộc thiếu nữ mới vừa rồi còn đầy ý cười, bỗng nhiên thần sắc cứng đờ, có chút khó hiểu nói: "Tiền bối..."
"Là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, cô biết quá nhiều chuyện không hay. Đường đến Đế Giang phường này cô đã dẫn ta đến rồi, đường về ta cũng đã biết, cô không cần đi theo nữa." Hàn Lập thu ý cười trên mặt, nói.
Vẻ cười trên mặt Hồ Tinh Tinh cũng dần biến mất, mặt không đổi sắc cúi người thi lễ với Hàn Lập, nói: "Nô tỳ tuân mệnh."
Hàn Lập không để ý đến, quay lưng về phía nàng phất tay, đi về phía cổng chào.
Ma tộc thiếu nữ nhìn bóng lưng Hàn Lập dần biến mất trong đám người, trên mặt lộ vẻ tức giận, dậm chân, quay người đi lên Thông Tể Kiều.
Đi được một đoạn, Hàn Lập quay đầu nhìn, thấy nàng cũng biết điều, không tiếp tục vụng trộm theo dõi nữa, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười, bắt đầu thăm dò các cửa hàng hai bên đường.
Kiến trúc của Đế Giang phường không được quy củ như ma cung, phong cách các loại lẫn lộn vào nhau, có vẻ hơi lộn xộn, thêm nữa người đi đường lui tới trên phố, ngược lại mang vài phần khói lửa thế tục.
Trong số những người đi đường này, phần lớn bộ dáng đều không khác gì Nhân tộc, chỉ là vẫn còn lưu lại một chút đặc thù của Ma tộc, có người là một mảnh vảy, có người là một chiếc sừng nhọn, có người thì lại là con ngươi màu sắc khác nhau. Đương nhiên những người hoàn toàn giống Nhân tộc cũng có, số lượng tuy ít, nhưng cũng không hiếm, nên Hàn Lập lẫn vào giữa đám đông cũng không quá nổi bật.
Đi vào bên trong không bao lâu, Hàn Lập thấy một tòa lầu các ba tầng, chạm trổ tinh xảo, mái hiên như bay, kiểu dáng cổ xưa, hơi hướng về phong cách Tiên giới, trên đó treo tấm biển là "Tiên Linh Các". Ở trước cửa, người qua lại không nhiều như các cửa hàng lân cận, có vẻ hơi vắng vẻ.
Hàn Lập vừa nhấc chân bước qua bậc cửa lầu các đi vào.
Người vừa bước vào Tiên Linh Các liền cảm thấy một cỗ tiên linh lực nồng đậm ập đến, nơi này rõ ràng là một pháp trận lớn độc lập vận chuyển, có thể thu hút thiên địa linh khí bốn phương.
Một thanh niên mặc nho sam từ trong đi ra, nhanh chóng đón lấy Hàn Lập, vẻ mặt lộ ra một nụ cười thân thiện, nói: "Khách quý ghé thăm, không tiếp đón từ xa..."
"Khách quý thì cũng không tính, chỉ là có chút hiếu kỳ tại sao quý điếm lại mở trong Ma Vực đô thành này?" Hàn Lập tùy ý hỏi.
"Cũng như trong Tiên giới không thiếu người của Ma tộc, trong Ma Vực cũng có tu sĩ Nhân tộc, không phải quý khách chính là một người như vậy sao? Cửa hàng nhỏ bé này của ta, chủ yếu là phục vụ những Tiên Nhân vượt giới như ngài." Thanh niên nam tử cười nói.
"Cũng đúng." Hàn Lập gật nhẹ đầu, nói.
"Không biết quý khách đến đây, có cần gì không?" Thanh niên nam tử hỏi.
"Cần mua một chút vật liệu, không biết quý điếm có không?" Hàn Lập nói, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy hoa tiên đưa tới.
Nam tử tiếp nhận giấy hoa tiên, cẩn thận kiểm tra một hồi, lông mày lại dần nhíu lại.
"Những vật này ngài cần đều là vật liệu cao cấp, trừ hai thứ ở trên ra thì trong cửa hàng nhỏ này của chúng ta không có. Bất quá nếu ngài cần, tại hạ có thể liên hệ với thương hội một hai xem có thể điều hàng từ nơi khác về được không." Thanh niên nam tử hơi do dự, ánh mắt nhìn Hàn Lập hơi có chút biến đổi, nói.
"Nếu có thể điều hàng thì rất tốt, tốt nhất có thể gom đủ tất cả những tài liệu này." Hàn Lập gật nhẹ đầu.
"Quý khách nói đùa, những vật này quá mức trân quý, chúng ta có thể gom đủ gần một nửa đã là khó lường, còn lại chỉ sợ ngài phải tự đi tìm nơi khác." Thanh niên nam tử có chút áy náy nói.
"Không sao, có thể đủ bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu." Hàn Lập tỏ vẻ không quan trọng.
"Còn một chuyện cần báo trước với quý khách, điều hàng từ Tiên giới đến đây không giống như ở Tiên giới, cần tiêu hao không ít tài nguyên, nếu quý khách bằng lòng chờ thì cứ đợi đến đợt lưỡng giới điều hàng tiếp theo rồi cùng vận chuyển đến. Nếu thời gian của quý khách eo hẹp, dùng gấp thì bên kia có thể điều hàng khẩn cấp, nhưng phí tổn tự nhiên sẽ tăng thêm vào giá vật liệu." Thanh niên nam tử hơi chần chờ, lại nói thêm.
"Không sao, chỉ cần thời gian chờ đợi đừng quá lâu là được." Hàn Lập nói.
"Đợt điều hàng tiếp theo, ước chừng vào khoảng mười năm sau." Thanh niên nam tử đáp.
"Không biết tăng thêm phí điều hàng thì sẽ tăng bao nhiêu giá?" Hàn Lập nghĩ một lát, hỏi.
"Theo quy định của thương hội thì giá sẽ tăng thêm một phần mười." Thanh niên nam tử rất nhanh trả lời.
"Có thể dùng Tiên Nguyên thạch để thanh toán?" Hàn Lập hỏi.
"Đương nhiên là được." Thanh niên nam tử cười nói.
"Vậy ta chờ thêm mười năm cũng được." Hàn Lập trầm ngâm một hồi lâu, vẫn quyết định nói vậy.
"Được, vậy xin mời ngài dời bước đến phòng khách đợi một lát, ta sẽ đi lấy hai loại linh tài kia ra để ngài kiểm tra." Thanh niên nam tử đáy mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, nói.
...
Trong hoàng thành, trong một khu sân nhỏ bài trí tinh xảo, ma khí nồng đậm.
Một Ma tộc thiếu nữ dáng vẻ xinh xắn đi lại vội vã qua sân, đến tận cùng bên trong, một kiến trúc đỉnh nhọn màu trắng đẹp đẽ, hoa mỹ thì dừng bước.
Nàng chính là Hồ Tinh Tinh bị Hàn Lập đuổi đi trước đó, chỉ là lúc này tu vi của nàng đã đạt đến Kim Tiên sơ kỳ.
Nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đại môn phòng ốc đột nhiên tự động mở ra. Thiếu nữ có chút do dự, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào.
Trong phòng ốc có phần trống trải, một nam tử tóc bạc mặc trang phục màu đen đang cầm bút vẽ trên một khung giấy vẽ lớn, nhẹ nhàng phác thảo màu sắc.
Trong bức họa là một ngọn núi đen cao lớn hiểm trở, trên đỉnh núi đứng một bóng người mờ ảo, hứng chịu mưa to gió lớn, phía trên đỉnh đầu là một đạo điện quang trắng như tuyết từ nam xuống bắc, làm hơn nửa bức tranh trở nên nứt vỡ.
"Tinh Tinh, sao thế, bị người ta đuổi về à?"
Nam tử tóc bạc buông bút, xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ôn hòa.
Người này không ai khác chính là Tam ca của Thạch Xuyên Không, Thạch Phá Không.
"Bẩm điện hạ, người kia..." Ma tộc thiếu nữ cung kính thi lễ, bắt đầu chậm rãi kể lại.
Từ lúc nàng chờ đợi trước cửa phủ, đến khi chia tay Hàn Lập ở cổng Đế Giang phường, những gì thấy được trên đường, cùng từng lời từng chữ và thần thái của Hàn Lập, nàng đều kể chi tiết lại cho Thạch Phá Không.
Thạch Phá Không chắp tay sau lưng, im lặng lắng nghe, không ngắt lời Hồ Tinh Tinh, đến cuối cùng mới hỏi: "Sau khi hắn đuổi ngươi đi, ngươi không có vụng trộm đi theo đấy chứ?"
"Trước đó điện hạ đã dặn dò, nô tỳ không dám tự ý làm càn." Hồ Tinh Tinh vội nói.
"Ừ, ngươi làm rất tốt." Thạch Phá Không gật đầu cười.
Nghe vậy, đáy mắt Hồ Tinh Tinh hiện lên một chút do dự, có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Có lời cứ nói." Thạch Phá Không vừa cười vừa nói.
"Bẩm điện hạ, người kia dù cả đường rất hòa nhã, nhưng khi sắp chia tay thì lời nói của hắn làm ta cảm thấy... Có chút sau sống lưng lạnh toát, nên nô tỳ không dám tùy tiện đi theo, cũng là có chút e ngại." Hồ Tinh Tinh không dám giấu diếm, thật lòng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận