Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 706: Được mời

Chương 706: Được mời Hàn Lập đối với Ma Quang cũng không quá yên tâm, vẫn hết sức chăm chú quan sát động tĩnh trên bệ đá, để phòng hắn có động tác ngoài ý muốn nào đó. Lúc này, nghe được ba chữ “Hư Hợp tộc”, trong lòng cũng không khỏi khẽ động một chút.
Trước đây, trong các thông tin thu thập được, chủng tộc Hư Hợp tộc này xuất hiện không chỉ một lần, nhưng mỗi lần đều không nói rõ chi tiết, viết rất mơ hồ. Điều này không phải vì tộc đàn này quá mức bí ẩn, mà có thể do Hôi Tích tộc làm việc kém cỏi. Nguyên nhân chính là Hư Hợp tộc trong tất cả các chủng tộc ở Hôi giới đều thuộc về tộc có địa vị cao quý.
Giống như chủng tộc cấp thấp Hôi Tích tộc, chúng chỉ thuộc loại mạt lưu trong một Hắc Xỉ vực, chứ đừng nói đến toàn bộ Hôi giới. Khoảng cách cấp bậc giữa chúng quá lớn, nên thông tin có được cũng ít đến đáng thương.
Hàn Lập chỉ biết Hư Hợp tộc là gia tộc lãnh chúa thống lĩnh Thiếu Hạo vực, thế lực của họ quy về một phía Luân Hồi vực, còn quan hệ với phe thế lực nguyên sinh Hôi giới thuộc Ni Thứ Đà vực là đối địch.
Ngoài ra, không còn thông tin liên quan đến Hư Hợp tộc. Thật không ngờ, Ma Quang lại chiếm giữ t·hi t·hể Hôi Tiên, khi còn sống lại chính là người tộc này.
Tuy trên bệ đá đã xảy ra biến cố, nhưng vì quá sợ hãi, viên hầu da xanh kia cũng không dám ra lệnh cho đại quân dừng lại. Do đó, cảnh tượng đồ s·á·t đẫm máu bên bờ Ba Lăng Hồ vẫn tiếp diễn. Không ít Hôi Tích tộc bị liên lụy, đã bị chém dưới đao.
“Ma Quang, lập tức ngăn chặn những người này.” Hàn Lập vừa nghĩ, liền truyền âm nói.
Trên bệ đá, Ma Quang nghe vậy, nhưng không lập tức hành động, mà quay người lại nhìn Hàn Lập một chút.
Hành động này của hắn khiến những người khác trên bệ đá đều cảm thấy rất nghi hoặc, nhao nhao ngẩng đầu nhìn sang. Hàn Lập trong lòng thầm mắng một tiếng, vội che giấu khí tức, giả bộ như ngất đi.
Trong cơ thể, thiên Ma khế ước đã ký với Ma Quang bắt đầu hiện ra trong thức hải của hắn.
May mà Ma Quang chỉ nhìn thoáng qua, không có gì khác thường. Hắn lập tức quay người nhìn về phía viên hầu da xanh kia, thu quạt xếp màu đen, hai tay đan các ngón lại xoay khớp cổ tay một chút. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Thiếu nữ áo đen nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, trong khoảnh khắc, tất cả hoảng loạn trong lòng đều biến m·ất. Tâm hồn nàng bị nụ cười của hắn đẩy lên những lớp sóng trào.
Trái ngược hoàn toàn với cảm xúc của Miêu Tú, viên hầu da xanh lại cảm thấy nụ cười của người trước mắt k·h·ủ·n·g b·ố đến tột cùng. Hàm răng trắng ởn kia tựa như muốn m·ú·t m·á·u ăn t·h·ị·t hắn, cả người hắn toàn thân bốc hơi lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng.
Hắn nghiến chặt răng, một lần nữa nắm chặt ốc biển màu đen trong tay, mong muốn dùng bí bảo mà lãnh chúa đại nhân ban cho để tranh thủ chút hy vọng sống.
Nhưng ý nghĩ vừa xuất hiện, bên tai hắn truyền đến giọng nói thì thầm tựa như của ác ma: “Đang tính toán cái gì vậy?”
Ma Quang không biết đã hóa thành một làn sương mù màu xám từ lúc nào, vô tình như mãng xà quấn quanh lấy hắn, chỉ còn một cái đầu vẫn duy trì hình người, treo cạnh gò má hắn.
“A…” Viên hầu da xanh kinh hãi kêu lên một tiếng, chợt thấy hồn bay phách lạc.
Miệng vừa mới mở ra, cả người Ma Quang đã hóa thành từng sợi sương mù màu xám, chui vào cơ thể hắn theo tai, mắt, mũi, miệng.
Viên hầu da xanh mặt mày tràn đầy đau khổ, vứt Lang Nha đại bổng và ốc biển màu đen trong tay. Hai bàn tay b·ó·p chặt cổ, lảo đảo lùi về sau. Mấy bước sau, hắn "Phanh" một tiếng, ngửa mặt ngã xuống đất.
Đợi thân thể hắn hoàn toàn bất động, những sợi sương mù xám mới từ các lỗ trên người hắn bốc lên, rồi lại ngưng tụ thành hình người. Ma Quang lại hóa thành một công tử phong độ nhẹ nhàng.
Hắn vừa quạt, không nhịn được ợ một cái, có chút mất phong độ.
Miêu Tú và những người khác nhìn cảnh tượng quỷ dị này, trong lòng vô cùng k·i·n·h s·ợ, đều há hốc mồm, nửa ngày không nói nên lời.
Ma Quang thì xoay người nhặt ốc biển màu đen kia lên, đánh giá một hồi, cả người hơi trì trệ một chút, rồi ngay lập tức từ lòng bàn tay từng sợi s·á·t khí nồng đậm trào ra, bao phủ luyện hóa nó.
Chốc lát sau, hắn một tay nắm chặt ốc biển, ngón tay gảy nhẹ trên đó. Một đạo ánh sáng đen lan ra, quét sạch bốn phương tám hướng, tạo nên những gợn sóng rất nhỏ trên mặt Ba Lăng Hồ.
Sau khi bị vầng sáng quét trúng, tất cả người Hắc Xỉ vực bỗng thấy đầu óc buông lỏng, cảm giác vô lực hỗn độn trước đó đã biến mất không còn. Họ lập tức đứng dậy, chém g·i·ết cùng người Ni Thứ Đà vực.
Hàn Lập hai người cũng thuận thế đứng lên, nhưng không tham gia c·h·é·m g·iết, mà chạy về phía bệ đá.
Trên bệ đá, Mục Khâu thấy viên hầu da xanh bị giết chết dễ dàng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Mặt cá bên má hắn không ngừng run rẩy. Hắn quay người, định bỏ trốn về phía Ba Lăng Hồ.
Nhưng chưa kịp khởi hành, tộc trưởng Thứ Cốt tộc đã nhảy lên, chắn trước mặt hắn.
Một phụ nhân da xám tai nhọn cao lớn khác, cùng Miêu Khôi cũng từ hai bên trái phải xông tới, bao vây hắn vào giữa.
"G·i·ế·t." Trong mắt Miêu Tú không có chút tình cảm nào, trực tiếp ra lệnh.
Ba người kia không chút do dự, lập tức thi triển thủ đoạn, tấn công Mục Khâu.
"Sơn Quỷ tộc, Phong Dứu tộc, Hôi Liêm tộc, nghe lệnh của ta, tập hợp tộc nhân, lập tức phát động phản công…"
“Thanh Lý tộc, Nê Ngưu tộc, Thổ Hoàn tộc, vòng qua hai cánh Ba Lăng Hồ truy s·á·t. Số người của chúng ta không chiếm ưu thế, không cần phong tỏa hết, cố gắng đánh g·i·ết quân địch là được…” “Miêu Tông, mấy người các ngươi thống lĩnh các bộ còn lại, đánh lén các tộc trưởng địch quân, truy s·á·t tàn quân chạy trốn…”
Hàng loạt mệnh lệnh từ miệng Miêu Tú phát ra, các tộc trưởng Hắc Xỉ vực liên tiếp lĩnh mệnh, nhao nhao bay khỏi bệ đá, tập hợp những tộc chúng còn sót lại phản công đại quân Ni Thứ Đà vực.
Đại quân Ni Thứ Đà vực thấy người thống lĩnh bị đánh g·i·ế·t, lập tức tan rã, quân tâm hỗn loạn. Các tộc Hắc Xỉ vực lại nôn nóng báo thù, truy s·á·t đặc biệt hung hãn, thẳng tay đánh cho quân Ni Thứ Đà thất bại thảm hại, phải rút vào trong Ba Lăng Hồ.
Sau khi ra tay một lần, Ma Quang không tiếp tục gi·ế·t người nữa. Hắn thản nhiên đi đến mép bệ đá, một tay khẽ phe phẩy chiếc quạt xếp màu đen, hứng thú nhìn cảnh hỗn chiến của các tộc phía dưới, khóe miệng còn nở một nụ cười nhạt.
Hàn Lập và Thạch Xuyên Không từ trong chiến trường hỗn loạn, tránh né những đao quang kiếm ảnh, lẻn đến rồi đáp xuống bệ đá.
Thạch Xuyên Không nhìn Ma Quang trước mặt, vẻ mặt không có nhiều biến hóa. Đáy lòng hắn lại như sóng lớn vỗ bờ, nhưng khi ánh mắt rơi trên người Hàn Lập thì trở nên càng thêm tĩnh mịch.
"Lệ đạo hữu, vị này là…" Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn vẫn ngập ngừng hỏi nhỏ.
"Ngươi cứ gọi hắn là Ma Quang đạo hữu, thân phận của hắn có chút đặc biệt, coi như là một vị minh hữu theo khế ước của ta. Trước kia vì một vài lý do không tiện xuất hiện, giờ thì không sao cả." Hàn Lập nói ngắn gọn giải thích.
Ma Quang không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Thạch Xuyên Không, người sau liền lập tức phức tạp nhìn hắn hành lễ.
"Trước đây ta có đọc qua trên một vài ghi chép của Hôi Tích tộc, người Hư Hợp tộc có tam đại dòng họ, lần lượt là Đồ Tô, Đông Lăng và Tương. Sau này ngươi cứ tự xưng là Tương Cổ, hai người chúng ta sẽ là gia thần của ngươi." Hàn Lập truyền âm nói.
"Tại hạ Thạch Xuyên Không." Thạch Xuyên Không hơi chần chừ, rồi chắp tay nói.
Ma Quang khẽ gật đầu coi như đáp lời, sau đó lại bĩu môi nói: "Tên Tương Cổ này không hay, nghe kiểu gì cũng cảm thấy như sắp q·u·a đ·ời vậy."
Hàn Lập nhíu mày, đang muốn lên tiếng thì thấy Miêu Tú trong bộ đồ đen đã đi tới.
Dừng lại cách đó mấy bước, nàng hướng về phía bọn họ thi lễ một cái, cung kính nói: “Vãn bối là Miêu Tú, con gái của tộc trưởng Tam Miêu tộc ở Hắc Xỉ vực. Không biết tiền bối tôn danh là gì?”
Ma Quang nghe vậy xoay người lại, lộ ra một nụ cười, không kiêng kỵ mà đánh giá thiếu nữ áo đen một lượt. Hắn đang định mở miệng nói thì đột nhiên nhớ tới tiếng Hàn Lập trong đầu: "Ma Quang đạo hữu, thân ở dị giới, xin hãy thận trọng lời nói việc làm."
"Hắc hắc, ra là thiếu chủ của Tam Miêu tộc. Tên tục của ta là Tương Cổ, hai vị này là gia thần của ta, Lệ Hàn và Thạch Xuyên Không." Ma Quang chậm lại một chút, lập tức vừa cười vừa nói.
Hàn Lập và hai người lập tức tiến lên, hành lễ với Miêu Tú.
"Hôm nay may mắn có tiền bối ra tay, nếu không các tộc ở Hắc Xỉ vực của chúng ta nhất định sẽ bị đại quân Ni Thứ Đà vực g·i·ế·t cho nguyên khí b·ị t·h·ươ·n·g nặng." Miêu Tú không dám thất lễ, lần nữa đáp lễ nói.
"Miêu cô nương quá lời, ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua Hắc Xỉ vực, vốn không định xen vào. Đáng tiếc là con khỉ da xanh kia thực sự quá đáng gh·é·t." Ma Quang phe phẩy quạt, tùy ý nói.
“Việc các tộc Ni Thứ Đà vực đánh lén bất ngờ đã coi như là tuyên chiến với Hắc Xỉ vực của chúng ta. Ta cần nhanh chóng quay lại tộc để bẩm báo tất cả mọi chuyện với phụ thân. Tiền bối là ân nhân cứu m·ạ·n·g của Hắc Xỉ vực chúng ta, nhất định phải cho chúng ta cơ hội để tỏ lòng hiếu khách.” Vẻ mặt Miêu Tú nghiêm lại, trịnh trọng nói.
Sau khi nghe xong, Ma Quang không trả lời ngay, ra vẻ trầm ngâm do dự. Thực ra hắn đang dùng tiếng lòng để hỏi ý kiến của Hàn Lập về cách trả lời.
"Không sao, chúng ta trước mắt cũng không có mục tiêu cụ thể, tìm một chỗ an toàn để nghỉ chân cũng không tệ. Huống hồ ở đó có rất nhiều tin tức mà chúng ta cần.” Hàn Lập truyền âm cho Ma Quang.
"Nếu Miêu cô nương thành tâm mời, chúng ta cũng không nên từ chối thiện ý của cô nương, vậy chúng ta sẽ đến quấy rầy một phen. Chỉ là ta lần này xuất hành không muốn lộ mặt, mong cô nương nhất định giữ bí m·ậ·t hành tung cho chúng ta. Tốt nhất là chuyện của lệnh tôn thì tạm thời không cần nhắc đến." Ma Quang nhìn Miêu Tú, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc nói.
"Tiền bối cứ yên tâm, trước khi đến U Hòa thành, ta sẽ không tiết lộ nửa lời. Còn sau này, ta sẽ hồi báo chi tiết lại cho phụ thân... Đương nhiên, ta cũng sẽ xin ông ấy giữ bí mật cho tiền bối." Miêu Tú mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức đáp lời.
"Vậy thì rất tốt." Ma Quang khẽ gật đầu nói.
"Vậy để vãn bối đi xử lý nốt những chuyện hậu sự trước mắt, sau đó sắp xếp công việc đi đến U Hòa thành." Miêu Tú hướng Ma Quang và Hàn Lập chắp tay nói.
Ma Quang không nói thêm gì, chỉ phẩy tay, ra hiệu nàng có thể tự đi.
Sau khi Miêu Tú rời đi, Ma Quang nhìn xuống cảnh máu me dưới bệ đá, hít sâu một hơi vào không khí, mặt lộ vẻ thoả mãn, tràn đầy sát khí nồng nặc.
“Lệ đạo hữu, chúng ta đi sâu vào đô thành của một vị lãnh chúa Hôi giới như vậy, có phải quá mạo hiểm không?” Thạch Xuyên Không liếc nhìn Miêu Tú đang đi xa, trong mắt ánh lên một tia lo lắng.
“Không sao, có Ma Quang đạo hữu cùng thân phận Hư Hợp tộc của hắn ở đây, người của Tam Miêu tộc không dám và cũng sẽ không tra xét chúng ta rõ ràng. Ngược lại chính chúng ta, cần phải cẩn thận hơn để phòng tránh lộ ra sơ hở." Hàn Lập chậm rãi nói.
Nghe xong, Thạch Xuyên Không không nói thêm gì, nhưng nỗi lo trong mắt hắn cũng không thấy giảm bớt chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận