Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 833: Yết kiến

Chương 833: Yết kiến
"Thạch đạo hữu, tiếng chuông này nếu vang lên, chẳng lẽ là?" Hàn Lập tập trung ý chí, hỏi.
"Không sai, là phụ hoàng xuất quan, đoán chừng ngày mai sẽ triệu kiến chúng ta, đến lúc đó chúng ta dựa theo kế hoạch làm việc." Thạch Xuyên Không gật đầu nói.
"Được." Hàn Lập khẽ gật đầu, sắc mặt lại có chút ngưng trọng.
"Lệ đạo hữu không cần phải lo lắng, Tam ca kế hoạch luôn luôn đều là vạn vô nhất thất, phụ hoàng hắn khẳng định sẽ đáp ứng." Thạch Xuyên Không thấy sắc mặt Hàn Lập, trấn an nói.
Hàn Lập nghe vậy cười một tiếng, không nói thêm gì.
Thạch Xuyên Không lập tức lại dặn dò Hàn Lập một chút những hạng mục công việc cần thiết phải chú ý lúc yết kiến, lúc này mới tán đi phân thân không gian.
Hàn Lập hướng phía thánh sơn phương hướng nhìn thật sâu một cái, quay người trở về phòng.
Một đêm thời gian trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập mặc chỉnh tề, đi vào chính sảnh.
Thạch Phá Không cùng Thạch Xuyên Không đã đến nơi đây, hai người đều đổi một bộ hoa phục màu tím, eo quấn đai lưng ngọc, đầu đội tử kim hoa quan, trông tựa như tử đệ hoàng gia trong phàm tục, lộ ra cực kỳ cao quý.
Thạch Phá Không trên đầu tử kim quan khảm nạm ba viên minh châu lấp lánh, còn tử kim quan của Thạch Xuyên Không không những màu sắc ảm đạm hơn rất nhiều, mà lại không có một viên minh châu nào.
"Thật có lỗi, để hai vị đợi lâu." Hàn Lập đánh giá trang phục hai người, nói.
"Không sao, chúng ta cũng vừa mới đến." Thạch Xuyên Không cười nói.
"Đi thôi." Thạch Phá Không thần sắc yên tĩnh, khẽ gật đầu với Hàn Lập, hướng phía bên ngoài đi đến.
Ba người rất nhanh ra phủ đệ, hai chiếc thú liễn dừng ở cửa ra vào.
Chiếc thứ nhất thú liễn vô cùng hoa lệ, toàn thân màu vàng óng, xe kéo cũng là một con Sư thú màu vàng, toàn thân mọc đầy bộ lông màu vàng óng rậm rạp, trông rất thần tuấn, trên xe kéo có một chiếc lọng hoa màu vàng, đón gió phấp phới.
Chiếc thứ hai thú liễn thì bình thường hơn nhiều, bất quá thể tích lớn hơn chiếc thứ nhất không ít, lúc này bên cạnh xe có một nam tử mặc áo hồng, chính là Huyết Tích Hầu.
Lúc Hàn Lập nhìn về phía Huyết Tích Hầu, đối phương cũng nhìn lại, cười chào Hàn Lập.
"Lệ đạo hữu, sau đó phải đi yết kiến phụ hoàng, phụ hoàng coi trọng nhất luật pháp và quy củ của Thánh Vực, chúng ta không thể ngồi chung một chiếc thú liễn, làm phiền ngươi cùng Huyết Tích Hầu cưỡi chiếc phía sau." Thạch Xuyên Không nói với Hàn Lập.
Hàn Lập khẽ gật đầu, cùng Huyết Tích Hầu lên chiếc thú liễn thứ hai.
"Đi thôi." Thạch Phá Không hai người bước lên chiếc thứ nhất, phân phó một tiếng xong, hai chiếc thú liễn lập tức hướng về phía trước.
"Huyết Tích Hầu đạo hữu, lâu rồi không gặp, năm đó thật sự là đa tạ ngươi, vì chúng ta dẫn dụ Chiếu Cốt chân nhân kia, nếu không ta cùng Thạch đạo hữu chưa chắc đã có thể bình an trở về Dạ Dương thành." Hàn Lập nhìn Huyết Tích Hầu, cười nói.
"Lệ đạo hữu khách khí, nhắc đến chuyện năm đó, Huyết mỗ thật sự hổ thẹn, Tam điện hạ điều động ta đến tiếp ứng ngươi cùng Thập Tam điện hạ về Dạ Dương thành, ta nhưng không phát huy được tác dụng gì, còn bị Chiếu Cốt lão ma đầu kia đánh trọng thương, bế quan chữa thương hồi lâu, không lâu trước đây mới vừa hồi phục lại. Chiếu Cốt chân nhân kia, ta nghe nói về sau bị Lệ đạo hữu chém giết, thực lực của Lệ đạo hữu quả thực sâu không lường được, bội phục." Huyết Tích Hầu cười ha hả nói.
"Ngày đó có thể chém giết được Chiếu Cốt chân nhân kia, thật sự là nhiều yếu tố trùng hợp, mới miễn cưỡng làm được, nếu làm lại, chết chắc chắn là tại hạ." Hàn Lập cười ha hả.
"Lệ đạo hữu quá khiêm nhường." Huyết Tích Hầu cười nói.
Hai người vừa trò chuyện, xe thú đã nhanh chóng tiến lên.
Những năm gần đây, số lần Hàn Lập ra ngoài tương đối hạn chế, phần lớn chỉ đến Ma Ha khu mua đồ hoặc tìm kiếm phương pháp cho Đề Hồn, không đi lại bốn phương ở Lạc Già khu, nên đối với tình huống Lạc Già khu cũng không quen thuộc.
Giờ phút này ngồi xe thú, hắn mới chậm rãi thấy rõ tình hình Lạc Già khu.
Do gần thánh sơn nên địa hình Lạc Già khu từ bắc xuống nam, lộ rõ hình sườn núi hướng lên.
Bố cục Lạc Già khu cũng lấy đây làm cơ sở, từng tầng kiến trúc từ chân thánh sơn, một mực lan đến biên giới thành tường, sắp xếp cực kỳ chỉnh tề, giống như những bậc cầu thang vậy.
Hơn nữa càng đến gần thánh sơn, các công trình kiến trúc chung quanh càng thêm cao lớn và hoa lệ.
Hai chiếc thú liễn rẽ qua mấy ngã tư, một đại lộ bạch ngọc rộng lớn hiện ra ở phía trước.
Đại lộ này rộng chừng trăm trượng, kéo dài thẳng tắp về phía trước, thông về hướng thánh sơn.
Sắc mặt Hàn Lập bỗng khẽ giật mình, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Chỉ thấy hai bên đường lớn màu trắng, lúc này có rất nhiều người đang ngồi, lít nha lít nhít kéo dài đến tận chân thánh sơn.
Những người này đều tỏ vẻ kính cẩn, hướng thánh sơn bái lạy không ngớt, còn với Thạch Phá Không bọn người thì không để ý.
"Mỗi lần Thánh Chủ xuất quan, đều tổ chức đại lễ tế trời, mọi người trong thành đều tập trung hai bên thánh đạo này, tế tự thăm viếng cả ngày." Huyết Tích Hầu thấy sắc mặt Hàn Lập thì giải thích.
"Thì ra là thế." Hàn Lập chậm rãi gật đầu.
Hai chiếc thú liễn không dừng lại, dọc theo đại lộ bạch ngọc, nhanh chóng lao về hướng thánh sơn.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, thú liễn cuối cùng cũng đến chân núi thánh sơn, dừng lại trước một vùng cung điện hùng vĩ.
Vùng cung điện này rộng chừng mấy trăm mẫu, có hơn ngàn tòa cung điện san sát nhau, tất cả đều được xây bằng một loại tinh thạch đen nhánh.
Loại tinh thạch này bóng loáng sáng long lanh, phảng phất Hắc Thủy Tinh thượng phẩm, tản mát ra hắc quang thuần túy, rõ ràng là một loại vật liệu cực tốt.
Trên mỗi tòa cung điện đều có phù điêu hoặc hội họa về Ma Thần hoặc dị thú, xây dựng rất tinh xảo.
"Đây là nơi ở của Thánh Hoàng, Thánh Hoàng cung." Huyết Tích Hầu một lần nữa giải thích cho Hàn Lập.
Mà cạnh cung điện là một quảng trường bạch ngọc lớn, diện tích không thua gì vùng cung điện kia, ở trung tâm đứng một tòa tế đàn khổng lồ, toàn thân được lũy thành từ một loại vật liệu xanh đen, trông rất cổ xưa.
Đám người thăm viếng từ dưới kéo dài đến tận quảng trường nơi đây.
Lúc này trên quảng trường cũng có rất nhiều người đang ngồi, hướng tế đàn thăm viếng không ngớt, trong miệng lẩm bẩm cầu khấn.
"Đi thôi, theo quy định chúng ta cũng cần đi thăm viếng một chút, sau đó mới đến Thánh Hoàng cung yết kiến phụ hoàng." Thạch Phá Không xuống thú liễn, nói một tiếng rồi đi về phía tế đàn.
Mấy người lập tức theo sau, rất nhanh đến dưới tế đàn.
Hàn Lập ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy trên tế đàn không có gì đặc biệt, chỉ có hai pho tượng cao lớn đứng sừng sững.
Hai pho tượng mặc dù kiểu cách rất cổ xưa, các góc cạnh không được tươi tắn, nhưng lại cho người ta cảm giác như thật, phảng phất đó là hai người sống, không phải tượng.
Trong đó một pho tượng toàn thân trắng như tuyết, là một nữ tử, mặt mày hiền lành, mỉm cười đứng đó, tựa như mẫu của chúng sinh, khiến người ta thấy bình an.
Một pho tượng khác lại hoàn toàn khác biệt, tổng thể có màu đen kịt, có đến mười hai cái đầu và 24 cánh tay.
Những cái đầu kia biểu lộ thần sắc khác nhau, phẫn nộ, vui vẻ, lạnh nhạt, thương tâm...tựa hồ tập hợp mọi cảm xúc trên thế giới.
Còn những cánh tay kia thì giơ những thủ thế khác nhau, lúc thì xòe cả năm ngón, khi lại vồ bắt, rất rợn người.
Hàn Lập nhìn hai pho tượng, ánh mắt chớp động.
Những năm gần đây hắn cũng nghiên cứu không ít sự việc liên quan đến Ma Vực, hai pho tượng này là hai vị thần mà Ma Vực thờ phụng, U Minh Thánh Mẫu và Thiên Sát Thánh Hoàng.
Nghe đồn rằng toàn bộ Ma Vực do Thiên Sát Thánh Hoàng chém phá vô tận hư không mà mở ra, còn U Minh Thánh Mẫu đã tạo ra muôn loài sinh linh trong Ma Vực, là mẫu của chúng sinh.
Hàn Lập tự nhiên không thể tin được những lời đồn này, bất quá đây là lần đầu tiên hắn thấy tượng hai vị thần chỉ này, không khỏi nhìn kỹ hơn mấy lần.
Tầm mắt hắn dừng lại một chút ở U Minh Thánh Mẫu, rất nhanh liền dời ánh mắt sang Thiên Sát Thánh Hoàng, mày chợt nhíu lại.
Pho tượng Thiên Sát Thánh Hoàng hôm nay hắn tuyệt đối lần đầu thấy, nhưng pho tượng này ẩn ẩn cho hắn một cảm giác quen thuộc, như thể đã gặp ở đâu rồi.
Hắn không khỏi quan sát tỉ mỉ, mắt nảy lên những tia tử quang.
Lúc này khoảng cách của hắn đến đỉnh tế đàn mặc dù còn một đoạn, nhưng với thị lực của Hàn Lập, hai pho tượng hiện rõ trước mắt, không sót chi tiết nào.
"Ồ!" Sắc mặt hắn một lần nữa biến đổi, ánh mắt gắt gao nhìn về hông Thiên Sát Thánh Hoàng, chỗ đó có quấn một đai lưng ngọc, trên đai lưng ngọc khắc một nhóm chữ kỳ lạ.
Những chữ đó cùng với chữ xuất hiện trên pho tượng mà Hàn Lập lấy được từ chỗ Chiếu Cốt chân nhân giống nhau, xem ra là cùng một loại.
Những năm gần đây hắn cũng đôi lần nghiên cứu chữ trên pho tượng đó, đáng tiếc vẫn không tìm ra manh mối gì, hiện giờ lại bất ngờ có phát hiện ở đây.
Hàn Lập mừng thầm trong lòng, đang định xem kỹ những chữ đó.
Ngay lúc này, một trong những cái đầu của Thiên Sát Thánh Hoàng bỗng lóe lên hắc quang, hướng về phía hắn nhìn, bỗng nhiên lộ ra một cỗ khí tức hắc ám vô biên, trong nháy mắt nuốt trọn tất cả ánh sáng chung quanh.
Hàn Lập chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy tam hồn lục phách trong thể nội nhảy lên kịch liệt, tựa như muốn bị hút ra, chui vào chỗ sâu trong bóng tối.
Mà thân thể hắn như thể bị đặt vào chỗ sâu dưới tầng băng dày hàng vạn trượng, mọi thứ trong thể nội đều bị đông cứng lại, không thể vận chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra, căn bản không có cách nào ngăn cản.
Bất quá ngay sau một khắc, mọi thứ trước mắt Hàn Lập đều biến mất, chung quanh khôi phục sáng tỏ, hắc quang trong mắt trên đầu tượng kia cũng biến mất không còn tăm tích, như thể tất cả vừa rồi chỉ là một ảo ảnh.
Mặc dù chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, nhưng Hàn Lập cảm thấy toàn thân lông tơ dựng lên, tim đập như trống, chân không khỏi lùi về sau một bước.
"Lệ đạo hữu, ngươi sao vậy?" Huyết Tích Hầu nhìn lại.
Thạch Xuyên Không cũng nhìn sang, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Nhìn sắc mặt hai người, tựa hồ không hề phát hiện sự dị dạng của pho tượng vừa rồi.
"Không có gì, chẳng qua cảm thấy sắp gặp mặt Thánh Chủ, có chút bất an." Hàn Lập trầm mặc một lát, cố gắng bình ổn nhịp tim, nói.
"Lệ đạo hữu không cần phải lo lắng, phụ hoàng tuy tính tình nghiêm khắc, nhưng không phải người không biết lẽ phải." Thạch Xuyên Không vừa cười vừa nói.
Hàn Lập miễn cưỡng cười cười, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn lướt qua pho tượng Thiên Sát Thánh Hoàng, giờ phút này pho tượng không có gì khác lạ.
"Đi thôi." Thạch Phá Không nhàn nhạt nói một tiếng, đi đầu bước lên cầu thang tế đàn, hướng lên đi.
Hàn Lập ba người lập tức đi theo, rất nhanh lên đến đỉnh tế đàn.
Đỉnh tế đàn là một mảnh đất bằng rộng vài chục trượng, ngoài hai pho tượng ra không có vật gì khác, chỉ trên mặt đất khắc từng đường vân, tạo thành một pháp trận hình bầu dục khổng lồ.
Mà trong pháp trận, giờ phút này có mười mấy bóng người mặc lễ phục Tế Tự đang ngồi khoanh chân, cầm trong tay các loại pháp khí, lẩm bẩm trước hai pho tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận