Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1099: Ám tập

"Chậm thì sinh biến, một lát nữa còn không biết sẽ có tình huống như thế nào xảy ra, chi bằng mạo hiểm thử một lần..." Hàn Lập nghĩ một chút, quyết định không chờ đợi nữa, lập tức cướp đoạt viên hỏa châu màu trắng kia. Hắn đưa tay vẫy một cái, trong lòng bàn tay lập tức có một tiểu nhân ngân diễm nổi lên, chính là Tinh Viêm Hỏa Điểu. Vật nhỏ này cùng Hàn Lập tâm thần tương thông, không cần ngôn ngữ, liền hiểu rõ dự định của Hàn Lập, trên thân lóe lên ánh bạc, liền hóa thành một mảnh ngọn lửa màu bạc, đem toàn bộ thân thể Hàn Lập bao vào. Hàn Lập cảm thụ một chút tầng hỏa diễm áo ngoài trên thân, lại nâng lên cánh tay phải nhìn thoáng qua. Giờ phút này, bên ngoài cánh tay phải của hắn cũng che phủ một tầng hỏa diễm, chỉ bất quá khác với ngân diễm ở những chỗ khác, nó lại có bảy màu, chính là đem toàn bộ Thất Thải Hỏa Đan Sa biến thành lực lượng hỏa diễm, tập trung vào nơi đây. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Hàn Lập hơi đảo người một cái, liền dẫn toàn thân bốc lên ngân diễm xông vào trong tế đàn. Hắn vừa mới tiến vào tế đàn, xích diễm vốn nhìn như uy thế đã yếu đi ba phần, lúc này vậy mà đột nhiên tăng vọt, so với vừa rồi lại mạnh mẽ lên mấy phần. Hàn Lập chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác nóng bỏng khó mà nhẫn nại thiêu đốt, từ trên khắp thân truyền đến, đừng nói da thịt, ngay cả gân cốt mạch lạc cũng giống như bị trực tiếp gác trên đống lửa thiêu đốt vậy. Cùng lúc đó, trong đầu của hắn tựa hồ cũng bùng cháy đầy trời hỏa diễm khiến thần hồn của hắn bị dày vò, trong lúc hoảng hốt, Hàn Lập chỉ cảm thấy trong mũi mình, tựa hồ cũng ngửi thấy từng sợi mùi thịt tươi bị đốt cháy khét. Hắn vội thu tâm thần, toàn lực vận chuyển Luyện Thần thuật cùng Thiên Sát Trấn Ngục công, đem thần thức và nhục thân của mình tăng lên tới trạng thái tốt nhất, lúc này mới cảm thấy loại trạng thái khó nhịn kia vừa rồi đã biến mất mấy phần. Lúc này, Tinh Viêm Hỏa Điểu trên người hắn cũng bắt đầu toàn lực vận chuyển thần thông, khó nén sự thôi thúc thôn phệ những ngọn lửa này, ngược lại lấy lực lượng hỏa diễm tự thân, loại trừ những hỏa diễm đối với Hàn Lập mà nói đều có chút trí mạng, đẩy lùi chúng. Mặc dù vậy, tình cảnh của Hàn Lập giờ phút này cũng không thoải mái. Hỏa châu màu trắng và đoàn kim diễm kia đều ở chỗ trung ương nhất tế đàn, nơi đó cũng là nơi hỏa diễm nóng cháy nhất, Hàn Lập ở biên giới hỏa diễm liền đã bỏng khó nhịn, huống chi còn muốn xâm nhập vào đó. Chỉ thấy hắn nhíu mày, nghiến răng, mặt mũi tràn đầy vẻ thống khổ, toàn thân trên dưới không ngừng có mồ hôi bốc hơi, bốc lên từng sợi hơi nước màu trắng, phát ra từng đợt "xì xì" tiếng vang. Thân hình hắn từng bước xâm nhập, giơ tay cánh tay duỗi thẳng, năm ngón tay như vuốt hướng chính giữa hỏa châu màu trắng chộp lấy. Đúng lúc này, cửa chính cung điện bỗng nhiên nổi gió, có một bóng người lẻn vào. Hàn Lập phân thần nhìn một chút, lông mày không khỏi nhíu chặt lại, người vừa đến không phải ai khác, chính là Hùng Sơn. "Hùng Sơn..." Giờ phút này Hàn Lập không thể mở miệng, đành phải truyền âm quát. "Hàn đạo hữu chớ để ý, ta chỉ là đến xem náo nhiệt, nhìn chút thôi, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn gì." Hùng Sơn nghe vậy, vội vàng khoát tay, lớn tiếng giải thích. "Chỉ xem thì không sao, vẫn là lời đã nói trước, chớ làm chuyện thừa thãi." Giờ phút này Hàn Lập không rảnh phân tâm, cảnh cáo một câu rồi không nói thêm gì. Chỉ cần Hùng Sơn dám làm ra bất cứ dị thường cử động gì, hắn có nắm chắc trong hai ba hơi thở sẽ tiêu diệt được. Hùng Sơn không nói gì, chỉ thành thành thật thật đứng ở cửa đại điện, không tiến thêm bước nào. Trong tế đàn xích diễm nhiệt độ cực cao, cánh tay phải của Hàn Lập tuy có ngọn lửa bảy màu che chở, nhưng lực bỏng cháy vẫn khiến hắn nhíu mày, trán nổi gân xanh từng sợi. Khi bàn tay của hắn dần dần tới gần viên hỏa châu màu trắng kia, trung tâm hỏa châu lại đột nhiên có một bóng trắng hiện lên, nhìn như một đạo phù văn, lại như một sợi diễm linh. Nó hiện lên xong, trên hỏa châu màu trắng lập tức bạch diễm dâng trào, ngưng tụ xung quanh thành một tầng màn ánh sáng trắng, ngăn bàn tay Hàn Lập ở bên ngoài. Lòng bàn tay Hàn Lập đặt lên trên màn sáng, lập tức bị một cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ, hai phe hỏa diễm lại giống như giao hòa chống đối nhau, lâm vào tình cảnh tiến cũng không được, lui cũng không xong. Ngay lúc hắn dự định vận dụng Chân Linh huyết mạch, dùng ngoại lực nâng lên để phá vỡ tầng màn ánh sáng trắng này, dị biến xảy ra. Chỉ thấy Hùng Sơn đang đứng ở cửa đại điện bỗng biến sắc, tay đột nhiên vung về phía trước. "Vút" một tiếng xé gió vang lên! Một đạo lệnh bài màu bạc từ trong tay hắn bắn nhanh ra, trong nháy mắt bay tới ngoài tế đàn, mặt ngoài khắc phù văn sáng rõ, vô số sợi tơ màu bạc từ đó phun ra, bên trong lại có từng đợt ba động không gian vô cùng cường đại truyền ra. Hàn Lập dù nhận ra biến hóa sau lưng, nhưng giờ phút này muốn rút ra trở về không dễ, hắn đành phải ép Tinh Viêm Hỏa Điểu từ trên người mình rời đi, lấy thân thể nhục thân chống đỡ hỏa diễm tế đàn, mới thoát khỏi tầng màn ánh sáng trắng kia. Bốn phía hỏa diễm hừng hực cuộn tới, Hàn Lập chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều như muốn cháy rụi, chỉ có thể bằng vào nhục thể cường hoành gượng chống, đột nhiên xoay người, hướng ra ngoài tế đàn bay đi. Nhưng hắn vừa mới xoay người, liền thấy trong mảng tia sáng màu bạc kia, có một đạo bóng người hỏa hồng tựa như xé rách hư không, không biết từ đâu vượt giới mà đến, nâng một chưởng, ngón tay chập lại như dao hướng ngực mình đâm tới. Người tới mặt lộ nhe răng cười, không ai khác chính là Kỳ Ma Tử. Sắc mặt Hàn Lập bỗng biến đổi, vội nghịch chuyển chân luân trong cơ thể, thân hình một cái mơ hồ, liền muốn rời khỏi chỗ, kết quả một ngọn đuốc hừng hực kim diễm đứng lặng trước mặt hắn, đem cả người hắn ngưng kết ngay tại chỗ. Kỳ Ma Tử không chút do dự, thân hình đột nhiên tránh mà đến, một chưởng đâm ra, trực tiếp quán xuyên tim Hàn Lập. Mắt thấy đến đây, hắn còn không buông tha, bỗng vặn tay cánh tay, trực tiếp làm cho cả lồng ngực của Hàn Lập nát bét, lúc này mới rút tay ra, túm lấy cổ Hàn Lập. "Tiểu tạp toái, lần này ngươi chạy không thoát đâu?" Kỳ Ma Tử nhe răng cười một tiếng, quát lớn. Trước đó trải qua giao thủ hắn đều không thể chiếm tiện nghi, khiến hắn hận Hàn Lập vô cùng sâu sắc, giờ phút này rốt cục bắt được Hàn Lập, trong lòng càng khoái trá không thôi. Ngực Hàn Lập mở to một lỗ lớn, cả người như bị rút khô tinh khí thần, toàn thân mềm nhũn bị hắn xách trong tay, thần quang trong mắt nhanh chóng phai nhạt. Kỳ Ma Tử thấy thế, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, đang định một tay đập nát đỉnh đầu Hàn Lập, đem Nguyên Anh giam giữ thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Chỉ thấy Hàn Lập mà hắn đang nắm trong tay bỗng hiện ra một tầng bạch quang, quần áo trong nháy mắt mục nát thành tro, thân thể cũng nhanh chóng biến thành một bộ khôi lỗi màu trắng. Khôi lỗi kia toàn thân làm bằng xương thú màu trắng, trên thân dán rất nhiều phù lục huyền diệu, chính là Thế Thân Khôi Lỗi Hàn Lập có được từ chỗ Đông Phương Bạch. "Thế Thân Khôi Lỗi..." Kỳ Ma Tử lập tức nhận ra vật này. Hắn vừa dứt lời, thân ảnh Hàn Lập sau lưng trong hư không liền đột nhiên hiện ra, xung quanh hiển hiện Chân Ngôn Bảo Luân và năm kiện vật thể cụ tượng Thời Gian pháp tắc, đối kháng ngọn đuốc màu vàng của Kỳ Ma Tử. Chỉ thấy chỗ mi tâm nó quang mang lóe lên, một thanh tinh quang tiểu kiếm bỗng bắn ra, một cái mơ hồ giữa liền biến mất không thấy. Không đợi Kỳ Ma Tử có động tác gì, thanh thần niệm chi kiếm kia đã đâm vào mi tâm của hắn, lóe lên phía dưới chui vào thức hải hắn, ở bên trong làm loạn. Thần thức Kỳ Ma Tử bị nhiễu loạn, lập tức trong lòng đại loạn. Hàn Lập một bước vượt qua, trong cơ thể Thiên Sát Trấn Ngục công vận chuyển như bay, nâng lên một quyền, đột nhiên đánh vào ngực hắn, trực tiếp đánh cho hắn phun máu tươi, ngã vào trong tế đàn. Tất cả chuyện này nói thì dài dòng, thực tế chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi Hùng Sơn muốn ra tay giúp đỡ, Kỳ Ma Tử đã ngã vào trong tế đàn, trong nháy mắt bị hỏa diễm trong tế đàn bao phủ, xông vào trong không trung. Hàn Lập cũng không kịp truy sát, thấy hỏa diễm tế đàn bị Kỳ Ma Tử quấy nhiễu, liền lần nữa lẻn vào trong tế đàn. Vốn đang so tài với hỏa diễm tế đàn, Tinh Viêm Hỏa Điểu lập tức nhào tới, một lần nữa khoác lên cho hắn một tầng hỏa diễm áo ngoài. Thiên Sát Trấn Ngục công trong cơ thể Hàn Lập toàn lực vận chuyển, Chân Linh huyết mạch cũng đồng thời kích phát, thân hình lập tức tăng vọt, hóa thành Thần Ma ba đầu sáu tay. Chân Long trảo phải hiển hóa của hắn bao phủ một tầng ngọn lửa bảy màu, mờ mịt chộp lấy thì đầu ngón tay trực tiếp đâm rách tầng màn sáng bao phủ bên ngoài hỏa châu màu trắng, bắt được nó, giật trở về. Chỉ nghe "ầm ầm" một tiếng vang thật lớn! Hỏa châu màu trắng rời khỏi tế đàn, toàn bộ đại trận tế đàn lập tức không cách nào duy trì, hỏa diễm phun ra cũng nhanh chóng thu nhỏ lại. "Uống..." Một tiếng tức giận hét lớn từ trên cao truyền xuống, Kỳ Ma Tử mặt mày tràn đầy vẻ phẫn nộ, từ trên cao rơi xuống, hướng về phía đối diện Hàn Lập bay tới. Hàn Lập trong nháy mắt rời khỏi tế đàn, bên ngoài quanh thân bị một vòng lôi điện màu bạc bao phủ, ngưng tụ thành một tòa lôi trận màu bạc, trong một tiếng "phích lịch" trong nháy mắt biến mất bóng dáng. Kỳ Ma Tử thất bại, đập mạnh xuống mặt đất, khiến toàn bộ tế đàn kịch liệt chấn động, phía trên xuất hiện từng đạo vết rách mạng nhện nhìn thấy mà giật mình. Hắn chậm rãi đứng dậy từ mặt đất, hai bàn tay rộng lớn xuôi hai bên, nắm thành quyền, nắm đến kẽo kẹt rung động. Hùng Sơn ở một bên do dự hồi lâu, mới dám tiến lên, ôm quyền thi lễ, cẩn thận từng li từng tí nói ra: "Thuộc hạ vô năng, không thể phân biệt được tên kia thật giả, xin đại nhân trách phạt." Kỳ Ma Tử nghe vậy, thần sắc biến đi biến lại, im lặng một hồi lâu rồi thở dài một hơi. "Không phải lỗi của ngươi. Loại Thế Thân Khôi Lỗi này sinh ra từ nội môn Bách Tạo sơn, trong đó huyền diệu tinh vi, ngay cả ta cũng khó phân biệt được. Chỉ trách Hàn Lập tên này quá giảo hoạt, đoán chừng từ khi ngươi bắt đầu đi theo bên cạnh hắn, hắn đã phòng bị chiêu này rồi." Sau tiếng thở dài, Kỳ Ma Tử nói. "Cũng là ta chủ quan, đã chết một lần dưới tay hắn, vậy mà vẫn không tiến bộ." Hùng Sơn bùi ngùi nói. "Không biết có phải ảo giác không, so với lần giao đấu trước, hắn tựa hồ lại mạnh mẽ lên rất nhiều? Đối thủ như vậy, thực sự có chút đáng sợ a..." Kỳ Ma Tử nhíu mày, chậm rãi nói ra. Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn hơi phiêu hốt, cũng không biết là nói cho Hùng Sơn nghe hay là nói với chính mình. Nói rồi, sắc mặt hắn ngưng lại, xoa xoa mi tâm còn hơi đau nhức, lại sinh ra vài phần mệt mỏi. Ngay sau đó, ánh mắt của hắn chuyển xuống, rơi vào đoàn ngọn lửa màu vàng còn sót lại trên tế đàn, lúc này sắc mặt hắn mới hơi dừng lại một chút, nói: "Thôi, thời gian khẩn trương, hay là thả những thứ kia ra trước đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận