Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1281: Chuyện ma quỷ

"Khụ khụ... Ta nói ba vị đạo hữu, bởi vì cái gọi là tha hương gặp lại chính là duyên, xem ở việc chúng ta đều là tu sĩ Chân Tiên giới, lại trả lời các ngươi nhiều vấn đề như vậy, có thể hay không cứu tại hạ ra ngoài trước, chúng ta trò chuyện tiếp những chuyện khác?" Pho tượng lập tức hi vọng nói.
"Cứu ngươi cũng không phải là không thể, bất quá ba người chúng ta mới đến, muốn nghe ngóng từ chỗ các hạ một chút tình báo liên quan đến U Minh giới." Hàn Lập từ chối cho ý kiến nói.
"Cái này đương nhiên không thành vấn đề, bất quá ta ở U Minh giới đi cũng không nhiều nơi, chỉ tương đối quen thuộc Hắc Hà vực này thôi." Pho tượng nói gấp.
"Hắc Hà vực... Thế nhưng là chỉ một chỗ địa vực của U Minh giới sao? U Minh giới có bao nhiêu địa vực?" Hàn Lập hỏi.
"Không sai. Địa vực U Minh giới vô cùng mênh mông, về phần lớn bao nhiêu, cho dù là người U Minh giới e rằng cũng không nói rõ được. Ta biết vực, cũng chỉ có ba cái là Hắc Hà vực, Địa Minh vực và Diêm La vực." Pho tượng nói ra.
Hàn Lập nghe được "Diêm La vực" thì trong lòng không khỏi giật mình, mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Ngươi nói trước về tình hình Hắc Hà vực đi."
"Hắc Hà vực diện tích rất rộng, nghe nói không dưới ức vạn dặm, chủ yếu được gọi tên vì hắc hà ở bên dưới, bên trong có mảng Quỷ hoang nguyên, Bất Tử sâm lâm, Huyết Ngục hạp cốc mười bảy, tám chỗ địa phương, số lượng quỷ vật sinh sống rất nhiều, nhưng chủng tộc phức tạp, bất quá không có nhiều con có linh trí..." Pho tượng thao thao bất tuyệt nói.
Từ miệng pho tượng, Hàn Lập có một ấn tượng đại khái về U Minh giới. Nơi này cũng không khác biệt lớn so với Chân Tiên giới, Ma Vực, Hôi giới, cũng là cảnh tộc đàn tàn sát lẫn nhau, chiếm cứ đỉnh núi mà thôi.
"Hắc Hà vực, Địa Minh vực, Diêm La vực ba địa vực này, đều có nhân vật lợi hại nào? Thực lực ra sao?" Hàn Lập hơi trầm ngâm rồi hỏi tiếp.
"Cái này ta ngược lại thật sự không rõ, chỉ là nghe người ta nói U Minh giới có tam đại cự đầu, lần lượt gọi Huyết Lệ, Minh Vương, Quỷ Vu, tất cả thống nhất một phương. Nơi này là Hắc Hà vực, dường như do Huyết Lệ kia quản lý, về phần hai vực kia quy về bên nào, ta cũng không rõ lắm. Chủ yếu là quỷ vật có linh trí ở U Minh giới rất ít, rất khó thăm dò được tình báo. Còn thực lực của ba người kia, nghe nói đều cực kỳ cường đại, nhưng đến tột cùng đến trình độ nào, ta cũng không biết." Pho tượng nói.
"Liên quan đến Diêm La vực, ngươi có biết thứ gì?" Hàn Lập gật đầu, rồi hỏi sang chuyện khác.
"Ta chưa từng đến Diêm La vực, chỉ nghe nói thực lực của Quỷ tộc ở đó rất mạnh, mà lại quản lý nghiêm ngặt, không giống Hắc Hà vực, tương đối hỗn loạn." Pho tượng trầm ngâm hồi lâu, mới nói ra.
"Ngươi nghe nói qua bên phía Diêm La vực có một nơi gọi là Diêm La Chi Phủ chưa?" Hàn Lập hỏi thẳng.
"Diêm La Chi Phủ? Ta mơ hồ trước đây từng sưu hồn một quỷ vật, ở trong trí nhớ của nó thấy qua một nơi như thế, nằm tại vùng đất biên thùy của Diêm La vực, dường như rất thần bí." Pho tượng khẽ giật mình, im lặng một lát, dường như đang cố hết sức hồi tưởng lại.
"Bây giờ ngươi còn nhớ chỗ đó ở đâu không?" Hàn Lập nghe vậy vui mừng, lập tức truy hỏi.
"Ta bị phong ấn ở chỗ này không biết bao nhiêu năm rồi, thời gian quá lâu, rất nhiều chuyện không nhớ rõ lắm, bất quá hẳn là có thể thử một chút." Pho tượng nói.
Hàn Lập nghe lời này, cũng không lập tức trả lời, liếc mắt nhìn về một bên, truyền âm hỏi: "Đề Hồn, ngươi có thể phán đoán lời người này nói thật hay giả không?"
"Người này bị phong ấn bên trong, ta không cảm thấy được thần hồn của hắn, bất quá theo ngữ khí của hắn để phán đoán, hẳn không phải là nói dối. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng người này ngụy trang cực kỳ giỏi." Đề Hồn truyền âm trả lời.
Hàn Lập nghe vậy thì chắc chắn trong lòng, đang muốn mở lời thì, "Ngươi nói ngươi là người của Mậu Thổ Tiên Vực, Thổ Hoàng tông, ngươi là đệ tử mạch nào của Thổ Hoàng tông?" Kim Đồng một bên đột nhiên mở miệng.
Hàn Lập cùng Đề Hồn lộ vẻ kinh ngạc.
"Vị đạo hữu này biết sơ qua về Thổ Hoàng tông chúng ta nhỉ, ta là đệ tử nhất mạch Khổ Trúc phong của Thổ Hoàng tông, bái dưới trướng phong chủ Khổ Trúc phong là Nhạc Tĩnh." Pho tượng lần nữa sững sờ, sau đó cười nói.
Kim Đồng nghe vậy không nói thêm gì, lặng lẽ nháy mắt với Hàn Lập.
Hàn Lập tuy hiếu kỳ vì sao Kim Đồng quen thuộc Mậu Thổ Tiên Vực đến vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà nói: "Được, ta sẽ thả ngươi ra, ngươi dẫn chúng ta đi Diêm La Chi Phủ."
"Không có vấn đề, thành giao!" Pho tượng lập tức bảo đảm nói.
Hàn Lập mỉm cười, hướng về phía Đề Hồn nói: "Đề Hồn, ngươi giúp ta một tay, phá vỡ phong ấn này."
Đề Hồn gật đầu.
"Phong ấn này không hề đơn giản nha, những năm nay ta không ngừng nghiên cứu, suy nghĩ không ít biện pháp, cũng coi như nắm giữ chút yếu lĩnh, có cần ta nói cho các ngươi biết không?" Pho tượng nói.
"Không cần, phong ấn này tuy mạnh, nhưng theo thời gian trôi qua đã yếu đi rất nhiều, ta đã nhìn ra sơ hở của nó ở đâu rồi." Hàn Lập lắc đầu nói.
Sau đó hắn truyền âm báo chỗ sơ hở cho Đề Hồn, hai người bắt đầu động thủ thi pháp.
Chẳng bao lâu, Đề Hồn ở bên trái, Hàn Lập ở bên phải, hai người cùng nhau thi pháp, hướng về pho tượng đánh xuống một đạo ánh sáng.
Hàn Lập dùng tiên linh lực đánh vào một đạo triện phù phong ấn ở bên phải pho tượng, còn Đề Hồn thì dùng pháp tắc bao trùm toàn bộ thân hình pho tượng.
Chỉ thấy đạo phong ấn phù lục kia khi bị tiên linh lực va vào liền bùng lên một đám lửa u lục, sau khi cháy bừng bừng một lúc thì đột nhiên hóa thành hai đạo hỏa tuyến, kéo dài theo hướng trên xuống dưới rồi vòng quanh toàn bộ pho tượng, cuối cùng lại hợp nhất tại một chỗ.
Mà theo lực lượng pháp tắc của Đề Hồn liên tục rót vào bên trong pho tượng, trên thân pho tượng bắt đầu nổi lên quang mang đỏ tươi, lớp da đá trên người nó từng chút một bong ra, cuối cùng lộ rõ chân hình.
Phong ấn bên trong pho tượng lại là một nam tử khôi ngô cao khoảng ba trượng, hắn cởi trần, bắp thịt toàn thân nổi lên cuồn cuộn, trên làn da đỏ ngòm là từng vòng từng vòng phù văn cổ quái, trông đầy sức mạnh nguyên thủy.
Mà điều kỳ quái hơn là, trên cổ hắn chỉ có một vết thương dễ thấy như vết máu, nhưng lại không có đầu, mà ở trên hai vú thì lại mọc ra hai con mắt ánh lên hào quang màu vàng óng.
"Đây là thứ quỷ gì..." Kim Đồng thấy thế, không khỏi hít một hơi lạnh, thì thào nói.
Đề Hồn cũng nhíu chặt mày.
"Gia hỏa này... Phần lớn không phải người của Tiên giới." Ngay lúc Đề Hồn và Kim Đồng kinh ngạc trong lòng thì bên tai vang lên âm thanh truyền âm của Hàn Lập.
"Ha ha ha... Ha ha ha..." Một tràng tiếng cười quái dị từ người nam tử không đầu kia truyền đến, Hàn Lập ba người vô ý thức lùi ra xa một chút, nhìn về phía người hắn, chỉ thấy bụng hắn nhấp nhô lên xuống, phát ra thanh âm nghẹn ngào.
"Rốt cục thoát khốn, cuối cùng cũng ra được rồi, ha ha... Không ngờ các ngươi thật có vài phần bản lĩnh, có thể phá được cấm chế này!" Âm thanh của nam tử không đầu ngày càng lớn, ẩn chứa trong giọng nói là sự điên cuồng cùng hận thù, cũng ngày càng rõ rệt.
Ngữ khí này so với lúc trước thì hoàn toàn khác nhau, dường như hai người khác biệt vậy.
"Đạo hữu đã thoát khốn, xin tuân thủ lời hứa, ở phía trước dẫn đường." Hàn Lập một tay chấp sau lưng, lòng bàn tay trong tay áo đã tỏa sáng, tùy thời phòng bị người này bất ngờ ra tay.
"U Minh chi địa, từ trước tới giờ chỉ có bịa đặt, có ai giữ lời hứa chứ? Các ngươi cứ để ta chiến phủ huyết tế đi." Nam tử không đầu bụng cổ động, thái độ điên cuồng nói.
Vừa dứt lời thì huyết quang trên tay hắn đã lóe lên, cầm một thanh cự phủ màu huyết sắc cao chừng ba trượng.
"Đông!"
Nam tử không đầu một tay cầm búa, đạp mạnh xuống đất một cái, một luồng khí tức cường đại lập tức lan ra từ người hắn.
"Cảnh giới Đại La đỉnh phong mà lại bị phong ấn ở chỗ này, rốt cuộc ngươi là ai?" Hàn Lập trở tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm, quát lớn.
"Tên ta... Huyết Lệ!"
Nam tử không đầu đột nhiên quát lớn một tiếng, bước ra một bước thì người liền sáng lên một tầng vầng sáng màu đỏ, rồi hóa thành một loạt hư ảnh mờ ảo, không ai nhìn rõ động tác của hắn, hắn đã đến phía sau Đề Hồn, một búa bổ xuống.
"Cẩn thận..." Hàn Lập hét lớn, Thời Gian pháp tắc trong cơ thể đã vận chuyển, thân hình trong nháy mắt đuổi theo.
Bản thân Đề Hồn cũng đã kịp phản ứng, thân hình lao về phía trước, vừa vặn tránh được mũi nhọn của cự phủ.
"Xùy..." Ngay khi vừa nghe thấy tiếng xé vải thì quần áo phía sau lưng Đề Hồn đột nhiên rách toạc ra, vương vãi cả máu bắn tung tóe.
Cùng lúc đó, Hàn Lập đã lách người đến sau lưng Huyết Lệ, trường kiếm trong tay bất ngờ đâm tới, nhắm ngay phía sau tâm mà đi.
Vậy mà lúc này, một cảnh quỷ dị lại xuất hiện!
Huyết Lệ không hề quay người lại, chỉ thấy khớp vai phát ra tiếng "Rắc" dị thường, cánh tay kia vậy mà trực tiếp xoay ngược lại, cầm huyết phủ gạt ngang, lấy thân rìu đỡ mũi kiếm.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, trên tay pháp quyết vừa động thì trên Thanh Trúc Phong Vân kiếm lập tức bộc phát ra một mảnh hào quang màu vàng.
Vô số tia điện màu vàng "Ầm" rung động, hóa thành từng đạo Đô Thiên Thần Lôi đánh ra, bao phủ Huyết Lệ vào trong.
Hai mắt trên ngực Huyết Lệ bị kim lôi quét trúng, lập tức nhắm lại, phát ra một tràng tiếng kêu rên.
Còn Đề Hồn thì lập tức bay lượn từ trước mặt nó mà đi, rơi xuống bên người Kim Đồng.
Kim Đồng liếc mắt nhìn thì thấy phía sau lưng Đề Hồn máu thịt rách toác ra, một đạo tơ máu hẹp dài gần như quán xuyến toàn bộ lưng, vết thương rất sâu, gần như có thể nhìn thấy xương sống bên trong.
Nàng lập tức nổi giận, kim quang trên người lóe lên rồi đột ngột phóng về phía Huyết Lệ.
"Uống..."
Lúc này, ngay khi Huyết Lệ quát lớn thì trên tay hắn, phù quang trên cự phủ trở nên lớn hơn, một vòng xoáy màu máu đột ngột hiện ra bên trong.
Kim lôi trên Phong Vân kiếm của Hàn Lập phóng thích lập tức bị vòng xoáy hút vào, nhao nhao tràn vào bên trong cự phủ.
Cự phủ quấn quanh kim quang, giữa không trung vung mạnh một vòng, lại bổ đầu Hàn Lập xuống.
Chỉ thấy huyết quang trên đó rất thịnh, cuốn theo một mảng điện quang màu vàng như thác nước trút xuống về phía Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy thì không đụng vào mũi nhọn của nó mà thân hình lóe lên rồi né tránh.
Đô Thiên Thần Lôi phóng thích trong cự phủ của Huyết Lệ hết sạch thì vầng sáng màu máu trên người hắn lại sáng lên lần nữa, thân hình vạch ra một chuỗi tàn ảnh rồi đuổi theo Hàn Lập.
Nhưng mà giữa đường, một vệt kim quang mau lẹ kéo tới, chính là Kim Đồng lao thẳng tới.
Thân hình Huyết Lệ vặn mạnh, lại một búa nữa bổ về phía Kim Đồng.
Ngay lúc này, toàn thân Kim Đồng kim quang đại tác, trong nháy mắt biến thành bản thể Phệ Kim Tiên, không né không tránh xông thẳng đến cự phủ màu huyết sắc.
"Bang" một tiếng vang giòn!
Mũi nhọn của cự phủ màu huyết sắc chém xuống thì bị hai chân trước của Kim Đồng giao nhau kẹp lại, cắm chặt ở giữa.
Đôi mắt trên bụng của Huyết Lệ lóe lên vẻ dị sắc, đột nhiên ép xuống dưới.
Thân thể Kim Đồng hạ xuống nhưng vẫn gắt gao khống chế cự phủ của Huyết Lệ, không hề lay động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận