Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 2: Thạch Đầu ca ca

"Thạch Đầu ca ca!" Ngay khi ba người đại hán râu quai nón còn có chút ngơ ngác thì một giọng nói trong trẻo, đầy kinh ngạc bỗng vang lên. Cô bé kia chẳng biết từ lúc nào đã xoay người bò dậy, ôm lấy thanh niên cao lớn đột nhiên từ trong tảng đá lớn xuất hiện kia. Vốn dĩ cô bé có vẻ ngoài xinh xắn lanh lợi, đầu chỉ đến thắt lưng thanh niên cao lớn, lúc này đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn đang ôm chặt đùi thanh niên, thân thể hơn phân nửa núp sau lưng thanh niên, đôi mắt to ngập nước nhìn thanh niên cao lớn, không ngừng đảo quanh. Ba người đại hán râu quai nón nghe vậy lại càng kinh ngạc, không khỏi nhìn nhau, ánh mắt lại rơi vào thanh niên cao lớn, thấy hắn nghe tiếng cô bé gọi xong thì mặt không chút biểu lộ nào, vẫn ngơ ngác nhìn phía trước, ba người mặt lập tức hiện vẻ nghi hoặc. Cô bé trong lòng căng thẳng, hai tay nhỏ bé ôm lấy bắp đùi thanh niên không ngừng lay động, vừa khóc thút thít vừa lớn tiếng nói: "Thạch Đầu ca ca, Nhạc Nhi cuối cùng tìm được ngươi! . . . Mấy người xấu này muốn bắt Nhạc Nhi, Thạch Đầu ca ca giúp ta đánh bọn chúng!" Lần này, thanh niên cao lớn dường như nghe được cô bé gọi, đầu từ từ rũ xuống mấy phần. Cô bé ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt thanh niên cao lớn, thấy hai mắt đối phương trống rỗng, trong lòng lại có chút hồi hộp. Bất quá cảnh này rơi vào mắt ba người đại hán râu quai nón, lại làm cho lòng họ rung động. Họ đã sớm thả thần thức quét qua thanh niên cao lớn, kết quả trên người hắn không có chút dấu hiệu pháp lực nào, tình huống này có hai khả năng, một là đối phương thật sự chỉ là một kẻ phàm nhân không có chút tu vi nào, hai là đối phương có bí thuật hoặc pháp khí đặc thù che giấu pháp lực. Mà từ tình huống quỷ dị lúc thanh niên xuất hiện, thêm việc cô bé một tiếng "Thạch Đầu ca ca" kêu to, khiến ba người cảm thấy đối phương rất có thể thuộc trường hợp thứ hai, có khi còn là một Yêu tộc. Đạo sĩ họ Tề cầm phất trần khoác lên cánh tay, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người thanh niên cao lớn và cô bé, con ngươi đảo liên tục, không biết đang nghĩ gì. Nam tử mặt ngựa đã thu tay phải, vô tình lùi lại một bước, trở về bên cạnh đại hán râu quai nón và đạo sĩ họ Tề, tay trái giấu trong tay áo âm thầm nắm một thứ gì đó, mắt thì nhìn chằm chằm vào cô bé. "Không biết các hạ xưng hô thế nào? Tại hạ Yến Thừa của Huyết Đao Hội, đang cùng hai vị đạo hữu liên thủ đuổi bắt Yêu Hồ này, nếu các hạ không liên quan đến việc này, xin tự động rời đi." Đại hán râu quai nón đưa mắt ra hiệu cho hai đồng bọn, dùng giọng thăm dò hỏi. Cô bé nghe vậy khẩn trương, mắt lộ vẻ cầu khẩn nhìn về phía thanh niên cao lớn. Thanh niên cao lớn từ từ ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn đại hán râu quai nón, không hề có ngôn ngữ gì. Đại hán râu quai nón mắt lóe lên một tia giận dữ, nhưng không bộc phát, lặp lại lời nói lúc nãy, nhưng giọng cao hơn mấy phần. Cô bé có chút há hốc miệng, không nói ra lời, tay nhỏ bé nắm lấy ống quần thanh niên cao lớn ra không ít mồ hôi lạnh, khiến lòng bàn tay ẩm ướt. Thanh niên cao lớn vẫn không có chút phản ứng nào. "Người này khả nghi như vậy, xem ra có vấn đề thật, lãng phí thời gian ở đây không bằng chúng ta. . ." Nam tử mặt ngựa hơi nghiêng người, môi khẽ mấp máy truyền âm cho hai người bên cạnh. "Trong vòng vạn dặm này, người nghe danh Huyết Đao Hội mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, nếu không có tu vi thông thiên, thì là kẻ ngốc thật sự. Dù thế nào đi nữa, hắn che chở yêu nghiệt trước mắt, thì cho dù giết cũng không ai nói gì. Đương nhiên quyết định thế nào, còn xin Yến đạo hữu làm chủ." Đạo sĩ họ Tề mắt híp híp, truyền âm cho hai người còn lại. "Các hạ như vậy, chẳng lẽ xem thường ba người chúng ta!" Đại hán râu quai nón khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh dần, ước lượng chiếc phác đao trong tay, bỗng hét lớn một tiếng. Tiếng hét to vang vọng không ngừng trên cánh đồng bát ngát, không khí xung quanh từng đợt rung lên. Cô bé nghe thấy, mặt lộ vẻ sợ hãi, bất giác buông tay khỏi ống quần thanh niên, tay nắm chặt cái trống lúc lắc. Thanh niên cao lớn giống như điếc tai, đối với lời nói của đại hán râu quai nón vẫn không phản ứng gì. "Tốt, nếu các hạ nhất định phải cùng yêu nữ kia làm bạn, vậy thì. . . động thủ!" Đại hán râu quai nón mắt lóe lên hung quang rồi biến mất, phác đao trong tay đột nhiên hiện lên một mảng lớn ánh sáng trắng chói mắt, khiến người ta không thể nhìn thẳng, tay kia thì đột nhiên giương lên. Một đạo hắc quang loé lên biến mất, chỉ xoay một vòng trên không trung, liền biến thành một tấm lưới lớn màu đen chụp xuống. Cô bé kinh hãi, vội vàng lùi lại mấy bước, nhưng khoảng cách quá gần nên không kịp nữa. Lưới lớn phảng phất như mây đen đè xuống rồi khép lại, lập tức trùm lấy cô và thanh niên cao lớn vào bên trong, đồng thời trong lưới hiện lên hàn quang, mỗi nút thắt hiện ra những chiếc móc câu cong màu bạc, hàn quang lấp lánh, trông vô cùng sắc bén. Cô bé hét lên một tiếng, há miệng phun một đám huyết vụ vào cái trống lúc lắc trong tay, đồng thời cổ tay xoay một cái. "Đông!" Tiếng trống lúc lắc vang lên trong trẻo, trên người cô bé ánh lên thanh quang, thân ảnh trong nháy mắt tan ra, biến thành một khúc cây khô. "Phù phù!" Hơn mười trượng bên ngoài, thân hình cô bé loé lên rồi hiện ra, sau đó ngã rầm trên mặt đất, tay chân đều bị gai ngược của lưới đen làm bị thương, rạch ra mười vết thương, máu tươi chảy ra. Cô cố gắng bò dậy, nhưng vừa mới bước được một bước đã toàn thân mềm nhũn, ngã xuống đất, mặt tái nhợt, thở dốc không ngừng. Lúc này đại hán râu quai nón căn bản không nhìn đến cô bé đã hết đường chống cự, ngược lại một tay bấm pháp quyết, lưới đen bao lấy thanh niên cao lớn đột nhiên thít chặt. Cùng lúc đó, tiếng gió rít bên cạnh nổi lên, đạo sĩ họ Tề đã nhảy lên không trung, cổ tay run lên, hơn mười đạo thanh mang bắn ra, hóa ra là hơn chục cây phi châm óng ánh như mũi tên điện bắn về phía các nơi trên người thanh niên trong lưới. "Cẩn thận!" Cô bé dù không đứng dậy nổi nhưng thấy tình cảnh này chỉ có thể lại hét lên. "Đinh đinh đinh!" Một loạt tiếng kim loại va chạm vang lên, những phi châm màu xanh kia vừa chạm vào người thanh niên cao lớn đều bật ra, phảng phất như đâm vào đá. "Sao có thể?" Đạo sĩ họ Tề nhẹ nhàng rơi xuống đất, lắp bắp nói. Dù đối phương là đá thì những phi châm này cũng phải dễ dàng xuyên thủng mới đúng. "Sưu" Một vệt kim quang bỗng bay ra từ người đạo sĩ, lóe lên rồi biến mất, đóng vào cổ họng thanh niên cao lớn. "Hắc hắc, trúng một kích Kim Phong Chùy của ta, không chết cũng khó. . ." Nam tử mặt ngựa từ từ hạ cánh tay, miệng cười lạnh liên tục. Nhưng chưa dứt lời, "Oanh" một tiếng, kim chùy găm vào cổ thanh niên tự nổ tung, mảnh vụn hóa thành những tia kim quang rơi xuống. "Không thể nào" Vẻ mặt nam tử mặt ngựa như gặp ma. Đại hán râu quai nón cũng nhìn chằm chằm vào thanh niên cao lớn, mặt đầy vẻ khó tin. Trong tấm lưới lớn màu đen, những móc cong xé rách sắt lá kia treo trên người thanh niên, càng không thể đâm thủng da thịt hắn. Ngay khi ba người đang kinh hãi, thanh niên sau một hồi bị tấn công liên tiếp thì cuối cùng cũng có chút phản ứng. Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn những thứ treo trên người, tựa như thấy hơi vướng bận, cánh tay khẽ động, mười ngón tay cùng lúc nắm lấy lưới đen quấn quanh. "Xoẹt!" Lưới lớn màu đen bên ngoài bộc phát linh quang, rồi bị xé rách như giấy, chia thành hai mảnh nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hai người nam tử mặt ngựa và đạo sĩ họ Tề tròng mắt gần như lồi ra. Không xa, cô bé cũng há hốc miệng, cơn đau dữ dội trên người cũng không để ý nữa. "Ngươi. . . ngươi dám hủy pháp khí của ta!" Đại hán râu quai nón thấy vậy, hét lớn một tiếng, trong lòng nhỏ máu. Tấm lưới đen này là hắn tốn không ít tiền mượn của một người bạn trong hội, hôm nay không hiểu sao lại bị hủy ở đây, sao hắn không vừa kinh vừa sợ cho được. Đại hán râu quai nón nghiến răng nhìn thanh niên cao lớn, hai ngón tay kẹp lấy một lá bùa màu tím, một tay ném đi, miệng tụng niệm chú ngữ, lá bùa lập tức bay lên đỉnh đầu thanh niên cao lớn. "Phốc" một tiếng, lá bùa vỡ tan, hóa thành một đám mây đen đậm đặc. Sau tiếng sấm rền vang, trong mây đen một đạo hồ quang điện màu bạc thô như cái bát giáng xuống. "Oanh" một tiếng vang thật lớn. Hồ quang điện thô to đánh thẳng vào người thanh niên cao lớn, vô số tia điện bắn ra xung quanh, đánh nát mặt đất xung quanh, tạo thành những hố đen sâu đáng sợ. Cô bé sợ hãi nhắm tịt mắt, không biết từ đâu có thêm chút sức lực, hai tay chống đất lùi ra sau mấy bước, vừa đủ tránh được vài tia lôi điện dư ba. Khi cô mở mắt ra thì miệng há ra rồi khép lại, suýt nữa cắn vào lưỡi mình. Thanh niên cao lớn đứng yên trên mặt đất gồ ghề, toàn thân không hề có một vết thương. Đại hán râu quai nón tuy kinh hãi, nhưng tay không dừng lại, miệng lẩm bẩm nhanh chóng, tay bấm pháp quyết. "Kết!" Trên không trung, một đạo hồ quang điện màu bạc giáng xuống rồi biến đổi, quấn quanh thành một xiềng xích lôi quang, nhanh chóng trói chặt lấy thanh niên cao lớn. "Hai vị đạo hữu, lúc này không lên còn chờ đến khi nào!" Đại hán râu quai nón gầm nhẹ một tiếng, vung phác đao ngang trước người, trong tay lóe lên một tầng hồng quang, cả người xông về phía trước, người và đao hung hăng chém vào mặt thanh niên cao lớn. Nam tử mặt ngựa vốn đang kinh hãi vì lôi điện chi lực không thể làm thương thanh niên, thấy vậy thì mừng rỡ, tay bấm pháp quyết, thân hình hóa thành một cơn gió nhẹ biến mất tại chỗ. Khoảnh khắc sau, cạnh bên thanh niên cao lớn, một cơn cuồng phong cuốn qua, nam tử mặt ngựa thoáng hiện ra, trong tay cầm một xích sắt màu đen, mặt ngoài nhấp nháy mấy phù văn màu trắng, mang theo ác phong đánh tới vai thanh niên cao lớn. Đạo sĩ họ Tề mắt lóe lên, không xông ra theo hai người mà lùi lại hai bước rồi vung tay lên, một đoàn huyết quang từ trong tay áo bay ra, trên không trung xoáy một vòng nhanh như chớp, đánh vào gáy thanh niên cao lớn. Tuy thời điểm ba người ra tay không giống nhau, nhưng phối hợp ăn ý, hiển nhiên không phải lần đầu liên thủ. Thanh niên cao lớn ánh mắt đờ đẫn, đứng yên một chỗ không nhúc nhích, tựa như không nhìn thấy những đòn công kích trước mắt. Cầu tấn đại hán thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, ra đòn chém càng mạnh thêm ba phần. Nhưng khoảnh khắc sau, hắn bỗng cảm thấy cổ tay siết chặt, bị một bàn tay như đúc bằng thép bắt lấy, nhát đao không những không thể hạ xuống được, mà cả thân người xông tới cũng dừng lại đột ngột, không thể nhích thêm nửa phân. Thanh niên cao lớn lại đưa một cánh tay ra, năm ngón tay như móc câu bắt lấy cổ tay cầm đao của hắn, động tác nhanh khiến người ta không thể thấy rõ. Cầu tấn đại hán dồn hết sức lực vào người giống như trở về, cũng giống như mọc rễ, không thể lay động được cánh tay đối phương, trong lòng mát lạnh, nhưng ngay sau đó lại hiện lên nụ cười tàn nhẫn. "Phanh!" "Phốc!" Xích sắt của nam tử mặt ngựa cùng đoàn huyết quang do đạo sĩ họ Tề phóng ra đồng thời đánh trúng vai và gáy của thanh niên, một cái nổ tung ra một vệt hắc quang, một cái thì giống như đồ sứ vỡ tan, hóa thành một đám huyết vụ đậm đặc bao trùm cả đầu thanh niên, tỏa ra mùi tanh tưởi buồn nôn. "Ha ha" Nam tử mặt ngựa vừa cười điên cuồng, liền cảm thấy năm ngón tay nóng ran, một cỗ cự lực không thể tả giống như sóng dữ từ trong người thanh niên cao lớn ập đến, theo xích sắt truyền đến người hắn. "Không!" Nam tử mặt ngựa kinh hãi kêu lên, vừa mới nói một tiếng, thân thể liền bị hất văng ra ngoài, sau khi hạ xuống, bên trong cơ thể truyền ra tiếng vỡ vụn liên tục, xương cốt gãy nát không biết bao nhiêu, máu tươi lẫn với mảnh vụn nội tạng phun ra. Cả người như một bao tải rách, hoàn toàn tắt thở. "Không thể nào, ngươi. . . A. . ." Đại hán râu quai nón quá sợ hãi, còn chưa kịp có hành động gì thì cổ tay hắn bị siết chặt, rồi truyền tới một loạt chấn động quỷ dị, trong nháy mắt cả người xương cốt đều vỡ vụn, cơn đau giống như bị thiên đao vạn quả khiến hắn kêu thảm thiết vô cùng. "Sưu!" Một tiếng. Cầu tấn đại hán bị hất văng lên không, rồi hung hăng lao về phía tảng đá lớn gần đó. "Oanh!" Trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể hắn bạo nát trên đá lớn, biến thành thịt vụn văng tung tóe. Các động tác này diễn ra như điện xẹt, chỉ trong nháy mắt. Đạo sĩ họ Tề chứng kiến hết tất cả, mặt xám ngoét, đột nhiên xoay người lại, vừa dán lên người năm sáu lá bùa hộ thân vừa chạy như điên. Nhưng vừa chạy được vài bước, cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên co rút, hộ thể linh quang trên người lóe lên rồi tắt, sau đó toàn thân "Phanh" một tiếng, như món đồ chơi bị thứ gì đó bóp nát, hóa thành huyết vũ đầy trời, thịt máu văng khắp nơi. "Hồng hộc!" Một tiếng. Đám huyết vụ bao phủ trên đầu thanh niên cao lớn hóa thành từng sợi máu chui vào trong miệng, để lộ khuôn mặt đờ đẫn của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận