Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1267: Không chỗ dung thân

"Các ngươi vẫn khỏe chứ?" Cự cầm màu xanh hỏi.
"Còn tốt, trong Thiên Ma Vân này thực sự rất đáng sợ, huyễn hóa thiên ma một đợt so với một đợt lợi hại, suýt nữa không chống đỡ nổi, may mắn ngươi kịp thời bay ra, nếu không ta chỉ sợ đã triệt để sa vào rồi, hậu quả đó thật sự thiết tưởng không chịu nổi." Tiểu Bạch lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Đó là đương nhiên, nếu không Thiên Ma Vân làm sao lại được xưng là tồn tại đáng sợ nhất ở thiên ngoại hư không? Kỳ thực đám mây ma này xem như nhỏ, nếu như gặp phải Thiên Ma Vân lớn thực sự, ta cũng không thể nhanh chóng bay ra." Cự cầm màu xanh nói.
"Nghĩ không ra thiên ngoại hư không lại nguy hiểm như vậy... Ta thấy về sau hay là cứ thành thành thật thật ở phía dưới mà hành động thì hơn, chậm thì chậm một chút, có thể ít nhất an toàn nha! Đúng, chủ nhân ngươi thế nào?" Tiểu Bạch nghe vậy thì thào nói, rồi quay đầu nhìn về phía Hàn Lập ở bên cạnh hỏi.
Lúc này Hàn Lập đang ngồi xếp bằng, lông mày cau lại, vẫn nhắm mắt không nói, trên thân mơ hồ quấn quanh một cỗ khí tức hung sát.
Dường như nghe được Tiểu Bạch hỏi thăm, Hàn Lập mở to mắt, trong mắt chớp động từng tia từng tia huyết quang.
"Mắt của ngươi... Chẳng lẽ bị thiên ma khống chế rồi? Tốt ngươi cái thiên ma, mau ra khỏi thể nội chủ nhân ta!" Tiểu Bạch giật mình, nhảy lên quát to.
"Không sao, ta không bị khống chế, chỉ là bị nó ảnh hưởng một chút mà thôi." Hàn Lập mở miệng nói.
Tiểu Bạch có chút chần chờ nhìn Hàn Lập, vẻ mặt lo âu.
"Được tiểu tử, ta còn tưởng rằng bằng tình trạng của ngươi bây giờ, khẳng định không thể nào thoát khỏi ảnh hưởng của thiên ma, không ngờ chính ngươi lại chống đỡ được. Bất quá nhìn bộ dáng này của ngươi, chắc là ác niệm trong cơ thể bộc phát, không cách nào áp chế được." Cự cầm màu xanh mỉm cười, thản nhiên nói.
"Tiền bối tuệ nhãn, xem ra cái gì cũng không thể giấu được ngươi." Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói.
Trong cơ thể hắn ác niệm mặc dù không tăng thêm, nhưng cũng không hề yếu bớt, mà những ác niệm này bộc phát khác trước kia là dù hắn có thôi thúc Thời Gian Pháp Tắc, còn có Cách Nguyên pháp liên cũng không thể nào áp chế được.
"Tam thi của con người, liên lụy đến căn bản tín niệm Nguyên Thần, vô cùng huyền diệu. Ta không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì hay trải qua cơ duyên tạo hóa gì mà tu vi chưa tới đã cưỡng ép gọi Ác Thi ra. Bất quá bây giờ nó đã thành hình, ngươi dù có dùng một chút thủ đoạn trấn áp nó, nhưng trải qua ảnh hưởng của Thiên Ma Vân, việc nó bộc phát là không thể tránh khỏi. Ngươi nên nhanh chóng tìm cách chém nó ra, nếu không sớm muộn sẽ bị nó đoạt xá thân thể." Cự cầm màu xanh từ tốn nói.
Hàn Lập nghe vậy sắc mặt âm tình bất định, không nói gì.
Nhạc Miện nói đến điều này hắn cũng không phải không suy nghĩ, sao hắn lại không muốn chém rụng Ác Thi trong cơ thể, nhưng một là tu vi hắn chưa tới, hai là đối với trảm thi không có bao nhiêu kinh nghiệm, hiện giờ không nắm chắc.
Cự cầm màu xanh không nói thêm gì, chỉ cúi đầu tiếp tục đi đường.
Lại bay gần nửa ngày, cự cầm màu xanh đột nhiên lao xuống, rất nhanh xuyên qua Thiên Phong vực và Thanh Minh vực, đi đến gần mặt đất.
Phía dưới dưới đất là một dãy núi xanh tươi, đã đến Man Hoang giới vực.
Bay một đoạn thời gian nữa, một ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững ở phía trước, chính là Bát Hoang sơn.
Trong lòng Hàn Lập thầm kinh hãi về tốc độ của Nhạc Miện, trước kia hắn mất mấy chục năm mới từ Bát Hoang sơn bay đến Đại Kim Nguyên Tiên Vực, Nhạc Miện không đến một ngày đã bay trở về.
Ánh mắt hắn chợt lóe lên, thân hình khẽ động bay xuống từ lưng cự cầm màu xanh, đứng trên hư không, hướng cự cầm màu xanh nói:
"Nhạc tiền bối, đa tạ ngươi dẫn ta trở về Man Hoang. Chỉ là thân phận ta đặc thù, đến Bát Hoang sơn e sẽ lại khiến người chán ghét, ta không qua đó vậy."
Nhạc Miện dừng lại khi Hàn Lập rời khỏi người mình, trên thân ánh lên thanh quang rực rỡ, trong nháy mắt khôi phục hình người.
Hắn liếc nhìn Hàn Lập một cái, nhàn nhạt nói: "Tùy ngươi."
"Ha ha, Hàn tiểu hữu đến Bát Hoang sơn của ta, lại không vào ngồi chơi một chút, chẳng phải là tỏ ra Man Hoang các tộc chúng ta quá thất lễ sao?" Một giọng nói đột nhiên vang lên, một bóng người màu trắng trống rỗng xuất hiện, chính là Bạch Trạch, đang mỉm cười nói.
"Bạch Trạch tiền bối." Hàn Lập vội vàng khom người hành lễ.
Tiểu Bạch cũng hành lễ.
"Hàn tiểu hữu ra tay quả nhiên bất phàm, khiến Cửu Nguyên quan náo loạn long trời lở đất, Lý Nguyên Cứu là nhân vật như thế nào, vậy mà cũng chịu một cái thiệt lớn như vậy, thật thống khoái, thật là thống khoái!" Bạch Trạch cười ha ha nói.
"Đó là đương nhiên, ta và chủ nhân liên thủ, trong Cửu Nguyên quan giết bảy vào bảy ra, đánh cho hai trong bốn Thánh Sứ Cửu Nguyên quan tè ra quần mà chạy." Tiểu Bạch đắc ý nói.
"Đó là cách làm của Luân Hồi điện, tại hạ chỉ là may mắn gặp dịp mới tham dự vào." Hàn Lập không để ý đến lời khoác lác của Tiểu Bạch, hời hợt nói.
"Xông vào trận vòng xoáy lớn Cửu Nguyên quan kia, mà có thể toàn thân trở ra cũng không dễ dàng. Nói đến, lúc trước khi tiểu hữu rời đi mới là Thái Ất đỉnh phong, giờ lại đạt đến Đại La sơ kỳ, hơn nữa khoảng cách trung kỳ cũng không xa, với thể chất phàm nhân của Nhân tộc mà có tốc độ tu luyện này, ngay cả ta với ngươi năm đó cũng không có nhanh như vậy đâu." Bạch Trạch nói với Nhạc Miện cười.
"Tiền bối quá khen rồi." Hàn Lập bất động thanh sắc nói.
"Hàn tiểu hữu vẫn khiêm nhường như vậy, cơ duyên cũng là một phần thực lực, chuyến Cửu Nguyên quan lần này, cảm tạ tiểu hữu đã chiếu cố Tiểu Bạch, đưa hắn về bình an." Bạch Trạch lắc đầu cười, sau đó kéo Tiểu Bạch qua, đánh giá hai mắt, nói với Hàn Lập.
"Tiểu Bạch là bạn ta, tự nhiên ta sẽ bảo vệ chu toàn, mà Tiểu Bạch thần thông cũng cường đại, đủ sức tự vệ, ta cũng không làm gì. Còn về việc bình an trở về Man Hoang giới vực, là nhờ Nhạc Miện tiền bối." Hàn Lập cười nói.
"Ta không cần cảm ơn, nhưng mà Hàn tiểu hữu đã đến Bát Hoang sơn, vẫn là nên vào ngồi chơi một chút." Bạch Trạch lắc đầu cười nói.
"Đa tạ tiền bối thịnh tình mời, chỉ là hiện tại thân thể tại hạ có việc, muốn lập tức tìm nơi tu luyện, xin Bạch Trạch tiền bối thứ lỗi." Hàn Lập chắp tay nói.
Bạch Trạch nhìn Hàn Lập một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, rồi nói: "Nếu Hàn tiểu hữu có việc cần làm, vậy ta không ép ở lại đây, ở hướng đông 30 vạn dặm, có một dãy Thúy Vân sơn mạch, nơi đó linh khí thiên địa nồng đậm, lại không có bộ tộc Man Hoang chiếm cứ, ngươi có thể đến đó bế quan."
"Đa tạ Bạch Trạch tiền bối chỉ điểm." Hàn Lập nghe vậy mừng rỡ, bái tạ.
"Chủ nhân, ta đi với ngươi. Bạch Trạch vương thượng, Thúy Vân sơn mạch nếu không xa chỗ này, ta qua đó tu luyện cũng được chứ?" Tiểu Bạch vẻ mặt cuống lên, nhìn Bạch Trạch nói.
"Không được, ngươi sẽ tu luyện tiếp, ta đã giúp ngươi sắp xếp ổn thỏa rồi, nhất định phải ở lại Bát Hoang sơn này." Bạch Trạch mặt trầm xuống nói.
"Được a." Lần này Tiểu Bạch không dám quấy nữa.
"Hai vị tiền bối, Tiểu Bạch, vậy tại hạ xin cáo từ trước." Hàn Lập hướng ba người chắp tay, hóa thành một đạo kim hồng bay về phía phương đông.
Ba người Bạch Trạch nhìn Hàn Lập rời đi, rồi cũng rơi về phía Bát Hoang sơn.
Hàn Lập hướng đông mà đi, lát sau đến Thúy Vân sơn mạch.
Nơi đây núi đá đều có màu xanh biếc, nhìn có chút kỳ lạ, linh khí thiên địa như lời Bạch Trạch nói, vô cùng nồng đậm, lại không xao động như những nơi khác, đúng là nơi tuyệt hảo để hắn bế quan.
Hàn Lập ổn định lại về sau, tìm một vách núi, đơn giản mở một động phủ, đồng thời xung quanh bày trận cấm chế.
Làm xong tất cả, hắn đưa tay gọi ra cánh cửa không gian, quay người bay vào, đi đến Hoa Chi không gian.
Đề Hồn và Kim Đồng đã đợi sẵn ở lối vào, thấy Hàn Lập xuất hiện liền vội nghênh đón.
"Đề Hồn, tình huống ở đám Thiên Ma Vân lúc trước ngươi cũng biết. Bây giờ ngươi thử giúp ta một tay, xem có thể áp chế ác niệm xuống được không." Hàn Lập nói, rồi khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt.
Đề Hồn gật đầu, tay đặt lên đỉnh đầu Hàn Lập, trên thân ánh sáng đỏ sậm rực rỡ, từ đỉnh đầu Hàn Lập chụp xuống, tạo thành một tầng màn sáng.
Hàn Lập đau đớn kêu lên một tiếng, rồi tiên khiếu trên người sáng lên, nhấp nháy liên hồi, cũng có sát khí màu đen cuồn cuộn mà ra, quanh quẩn quanh thân, như vật chất hữu hình vậy.
Sát khí chạm vào màn sáng đỏ sậm bao phủ quanh thân Hàn Lập liền phát ra tiếng tư tư rồi tan biến.
Dù vậy, sát khí từ trong người Hàn Lập tuôn ra lại không giảm ngược lại còn tăng, dường như có xu hướng ngày càng nhiều.
Kim Đồng lần này cũng nhận thấy dị dạng trên người Hàn Lập, thức thời không nói gì, chỉ lặng lẽ bảo vệ một bên, mắt không rời Hàn Lập, định bụng hộ pháp cho cả hai.
Nhưng ròng rã ba ngày ba đêm, sát khí quanh người Hàn Lập cũng không yếu đi chút nào.
Kim Đồng mặt lộ vẻ lo lắng, mắt liên tục nhìn Hàn Lập và Đề Hồn, mấy lần không nhịn được muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Nàng biết Hàn Lập đang ở thời khắc quan trọng, không được có sai sót gì, chỉ âm thầm bực mình khi thần thông bản thân bây giờ tuy không nhỏ, nhưng không thể giúp Hàn Lập chút gì.
"Đại thúc, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì nha!" Kim Đồng trong lòng thầm nghĩ.
"Đề Hồn, dừng tay đi." Bỗng dưng, Hàn Lập mở mắt, từ tốn nói.
"Chủ nhân, ác niệm trong cơ thể ngươi lúc này có chút khác so với trước kia." Đề Hồn nghe vậy liền rút tay lại, chần chờ nói.
"Ngươi cũng nhận ra." Hàn Lập cười khổ một tiếng, không cùng Đề Hồn nói chi tiết, rồi đưa tay chặn Kim Đồng đang định nói.
Ác niệm đã quấn thân, xem ra không thể trừ khử được, cách duy nhất là dốc hết sức, nhanh chóng chém nó, tiến giai Đại La trung kỳ.
Nhưng trảm thi nào có dễ?
Hắn lại không có sư tôn chỉ điểm, lần trước Di La lão tổ chỉ nói qua, vì thời gian gấp nên không nhắc tới việc trảm thi, xem ra chỉ có thể tự mình mày mò.
Hàn Lập hơi trầm ngâm, rồi nhanh chóng thu hồi tâm tư, nói với hai người Đề Hồn và Kim Đồng:
"Sau đó ta sẽ mở không gian chênh lệch thời gian để bế quan, nhanh chóng đả thông nốt những tiên khiếu còn lại để tiến giai Đại La trung kỳ. Các ngươi cũng đừng quá lo lắng cho ta, hãy cố tu luyện. Bây giờ ngoài một góc Man Hoang nhỏ này, Chân Tiên giới tuy lớn, cũng không có chỗ dung thân cho ta, nếu thực lực các ngươi có thể tăng thêm một chút thì sau này sẽ có thể giúp ta tốt hơn."
Nói rồi, hắn mở Linh Vực ra, bao trùm vài chục trượng xung quanh.
Theo Hàn Lập thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân, phối hợp Quang Âm Thiên Tuyền đại trận, thi triển không gian chênh lệch thời gian, tốc độ thời gian xung quanh lập tức tăng tốc gấp vạn lần.
Đề Hồn và Kim Đồng dù có chút lo lắng tình trạng hiện tại của Hàn Lập, nhưng sau một chút chần chờ, vẫn khoanh chân ngồi xuống hai bên trái phải của Hàn Lập, bắt đầu tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận