Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 742: Hợp lực lui địch

Chương 742: Hợp lực lui địch
"Việc chúng ta trốn đi Quỷ Mộc đã biết rồi, hiện tại Ma Quang lại mất liên lạc, hắn chẳng mấy chốc sẽ đuổi theo thôi, tung tích của chúng ta căn bản không thể giấu kín được, hiện tại muốn tranh thủ thời gian, mau chóng đến Tẩy Sát Trì mới là mấu chốt." Hàn Lập đánh vỡ sự im lặng, mở miệng nói ra.
"Nếu không cần cố kỵ, biện pháp nhanh nhất chính là sưu hồn hai tên đồng tử Cửu U tộc kia. Chư vị đợi chút, ta đi một chút rồi quay lại." Thạch Xuyên Không khẽ gật đầu, nói.
Vừa nói dứt câu, thân hình hắn lóe lên, liền biến mất khỏi chỗ.
Hàn Lập mấy người thấy vậy, vội vàng đi ra lối thông đạo, hướng phía bờ Nghiệp Hỏa Hồ bên kia nhìn.
Chỉ thấy hai đứa bé vẫn đang nhắm mắt tu luyện, đối với không gian ba động xuất hiện sau lưng dường như không hề hay biết, không có bất kỳ động tác nào.
Thạch Xuyên Không từ sau lưng vô thanh vô tức đột ngột xuất hiện, nhếch mép cười một tiếng, hai tay liền tìm tòi hướng về phía gáy của chúng chộp tới.
Hàn Lập nhìn cảnh này từ xa, trước mắt bỗng nhiên bóng người lướt qua, thì ra là thân hình Đề Hồn từ bên cạnh lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt đã đến sau lưng Thạch Xuyên Không, trên tay giơ lên một vầng sáng màu đỏ tươi hướng về phía gáy của hắn chặt xuống.
Mọi người đều giật mình, Hồ Tam suýt chút nữa thì kêu thành tiếng.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng vang trầm!
Thạch Xuyên Không chỉ cảm thấy phía sau truyền đến một cỗ cự lực, đánh thẳng làm hắn ngã nhào trên mặt đất, thân hình liên tục lăn lộn đâm vào vách núi đá ở xa, không đợi kịp xoay người đứng dậy, ánh mắt của hắn liền bỗng nhiên biến đổi.
Lúc này, Hàn Lập và mọi người mới nhìn rõ, ở phía sau hắn lại thình lình có một bóng dáng màu xám đang nằm úp sấp, vừa rồi một kích của Đề Hồn là đánh về phía nó.
Phản ứng của Thạch Xuyên Không cũng rất nhanh, sau khi phát giác có điều không ổn, trên thân lập tức "Đôm đốp" rung động, một cỗ kình khí vô hình cường đại từ lỗ chân lông quanh thân bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một cỗ cự lực đánh về bốn phía.
Bóng dáng màu xám nằm úp sấp trên lưng hắn dính chặt lấy thân thể của hắn, bị cự lực này xông lên, thân hình như diều bị đứt dây, nhẹ nhàng bay ra ngoài, nhưng rất nhanh lại dính vào.
Vẻ mặt Đề Hồn nghiêm túc, vung tay lên, một đạo xiềng xích màu đỏ tươi lập tức "Leng keng" bắn ra, như một con linh xà đâm về phía sau lưng Thạch Xuyên Không.
Bóng xám kia dường như có chút kiêng kị với nó, liền chủ động bay khỏi người Thạch Xuyên Không, hướng phía một bên bay xuống.
Hai tên đứa bé Cửu U tộc thấy vậy ngẩn người, cũng không tỏ ra quá kinh hoảng, nhao nhao lao về phía sau bóng xám.
"U Lạc, ngươi dám giúp ngoại tộc cướp người của Cửu U tộc ta?" Thân thể bóng xám dần dần thực hóa, lộ ra thân ảnh một người Cửu U tộc sắc mặt trắng bệch, mũi ưng, giọng nói the thé quát lên.
"Âm Kiêu." Đề Hồn nhíu mày, phun ra hai chữ.
Nói chuyện đồng thời, nàng cũng đang truyền âm cho Hàn Lập và mọi người: "Người này tu luyện Huyễn Hư pháp tắc, tu vi Thái Ất cảnh đỉnh phong, khống chế pháp tắc có chút quỷ dị, cực thiện ẩn nấp và đánh lén ám sát, các ngươi cẩn thận một chút."
"Chúng ta không thể chậm trễ thêm, mọi người cùng nhau động thủ, tốc chiến tốc thắng." Hàn Lập cau mày nói.
"Âm Kiêu trưởng lão, xin lỗi." Vẻ mặt Đề Hồn lạnh đi, hai tay đột nhiên lắc một cái, mười mấy sợi xiềng xích màu đỏ tươi từ trong tay nàng bắn nhanh ra, giăng khắp nơi bao phủ lấy Âm Kiêu kia.
Người sau cười lạnh một tiếng, thân hình không lùi mà tiến, trực tiếp nghênh đón những xiềng xích đang đánh tới.
Chỉ thấy tất cả xiềng xích vừa đâm vào thân thể hắn thì ngay lập tức thân thể của hắn như mặt nước nổi lên một trận gợn sóng, những xiềng xích kia liền như đánh vào mặt nước, không hề bị cản trở chút nào mà xuyên qua, một trận rung động lách cách phía dưới, tất cả đều đâm vào trên mặt đất.
Âm Kiêu cứ như vậy xuyên qua xiềng xích, tốc độ nhanh đến kinh người, giơ lên một chưởng hướng đỉnh đầu Đề Hồn vỗ xuống, trong lòng bàn tay ánh sáng xám xoắn ốc không ngừng lóe lên, như một vòng xoáy màu xám truyền ra từng trận lực xé rách.
Trong mắt Đề Hồn hiện lên vẻ kinh hãi, hai tay co rút xiềng xích màu đỏ tươi, như muốn kéo về thân, lại phát hiện xiềng xích giống như bị khóa chặt trên mặt đất, căn bản không nhúc nhích được.
Mắt thấy bàn tay ánh sáng xám kia sắp đánh nát đỉnh đầu nàng, trong mắt Đề Hồn lại hiện lên một tia âm mưu được như ý cười quỷ quyệt.
Chỉ thấy nó nhấc chỉ vạch một cái chính giữa mi tâm, một vệt máu đỏ sẫm liền lập tức từ mi tâm nó nổi lên, da thịt hướng hai bên lật ra, lộ ra một con yêu nhãn màu đỏ sẫm.
Âm Kiêu nhìn thấy con yêu nhãn thứ ba này, thần sắc trên mặt đột biến, làm bộ muốn bay ngược trở lại.
Nhưng mà yêu nhãn mi tâm Đề Hồn đã đột nhiên sáng lên, bên trong có một mảnh quang mang màu đỏ sẫm phun ra ngoài, hướng về phía mặt hắn bao phủ qua.
Trong nháy mắt, thần hồn Âm Kiêu dường như bị một luồng điện đánh trúng, kịch liệt chấn động, thân hình tả hữu lung lay một chút, như không thể khống chế thân hình, đứng không vững muốn ngã nhào xuống.
Cùng lúc đó, thân ảnh Hàn Lập bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn, trên tay Thanh Trúc Phong Vân kiếm tia điện màu vàng kịch liệt lóe lên, hướng về phía sau ót hắn đâm thẳng tới.
Nhưng vào lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện!
Âm Kiêu nhìn như tả hữu lay động không thể tự chủ, cổ bỗng nhiên lệch sang trái, trùng hợp tránh được mũi kiếm của Hàn Lập, phía sau não vị trí ánh sáng mơ hồ lóe lên, lại lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, chính là Âm Kiêu.
"Hắc hắc, biết ngay không chỉ có hai người các ngươi..."
Chỉ thấy đầu của hắn hướng về phía trước đột ngột xuyên một cái, như phân chia thành hai nhân ảnh, tách ra khỏi thân thể ban đầu, hướng về phía Hàn Lập bay vút tới, trong tay còn nắm một con dao găm màu đen, đâm thẳng vào cổ họng Hàn Lập.
Hàn Lập đối với điều này dường như đã sớm đề phòng, sau lưng hào quang màu vàng đột nhiên lóe lên, Chân Ngôn Bảo Luân gào thét xông ra, cấp tốc vận chuyển, tản mát ra từng trận kim quang.
Tay Âm Kiêu vừa mới đâm ra, đã rơi vào trong ánh sáng màu vàng, lập tức như bị đông cứng lại, tốc độ trong nháy mắt chậm lại.
Hàn Lập căn bản không cần né tránh, một tay đưa ra bóp chặt cổ hắn, tay kia nhấc lên trường kiếm, trực tiếp đâm vào đầu hắn.
Nhưng mũi kiếm vừa đâm vào, Hàn Lập trong lòng run lên, phát giác có gì đó không đúng, vội vàng rụt tay lại, thân hình rơi xuống dưới.
Ngay sau đó, bụng của hắn liền truyền đến một cơn đau nhói kịch liệt.
Hàn Lập cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Âm Kiêu bị chính mình bắt lấy ở bụng, lại có một "Âm Kiêu" chui ra, trong tay cầm một con dao găm màu đen, đâm vào đan điền của hắn.
Âm Kiêu đâm trúng Hàn Lập nhếch mép cười một tiếng, dao găm trong tay đột nhiên móc lên trên.
Một cỗ sát khí ngưng tụ thành lưỡi dao gió bỗng nhiên bộc phát, trực tiếp xé Hàn Lập thành hai nửa, ngũ tạng và ruột gan vỡ nát, một đám lớn máu tươi văng ra.
Âm Kiêu vừa thu dao găm, đưa lưỡi ra liếm một cái, đang muốn đắc ý cười thì chợt nghe tiếng Hàn Lập vang lên: "Thạch đạo hữu, chuẩn bị xong chưa?"
"Được rồi." Thạch Xuyên Không lên tiếng.
"Kính Hoa Thủy Nguyệt, tán." Hàn Lập quát nhẹ một tiếng, pháp ngôn thiên địa thần thông lập tức triệt hồi.
Âm Kiêu chỉ cảm thấy hoảng hốt, lại nhìn thì phát hiện trước mắt làm gì còn bóng dáng Hàn Lập, chỉ còn mình hắn tay cầm dao găm, duy trì tư thế liếm máu, còn hai đứa bé Cửu U tộc thì bị Hồ Tam mỗi tay trái phải xách một cái, đã ngất đi.
"Không..."
Âm Kiêu kinh hô một tiếng, đang muốn tiến lên thì phát hiện không gian xung quanh có chút vặn vẹo biến dạng, cả người giống như bị từng đạo lực lượng không gian vô hình gắt gao đè xuống, không những không thể động đậy, mà đến hư hóa cũng không thể.
Ở sau lưng hắn cách đó không xa, Thạch Xuyên Không đang kết một pháp quyết cổ quái bằng một tay, nắm chặt lấy dây đàn của một chiếc tỳ bà màu bạc, sắc mặt tái nhợt, mười ngón thấm máu, nhưng không hề thả lỏng.
"Lệ đạo hữu, mau mau động thủ, ta duy trì không được..." Thạch Xuyên Không lớn tiếng kêu lên.
Hắn vừa dứt lời, một đạo điện quang đã nổ bắn ra tới, trong khoảnh khắc Thạch Xuyên Không thu hồi áp chế không gian, một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Âm Kiêu.
Gần như cùng lúc, một cự trảo đen như mực của Chúc Long cũng từ bên trên dò xét xuống, một tay túm lấy đầu Âm Kiêu, muốn bóp nát đầu hắn cùng với thần hồn.
"Chậm đã." Hàn Lập vội vàng kêu lên.
Nói xong, tay hắn liên tục lật đi lật lại, từng chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm bị hắn lấy ra, trên đó Tịch Tà Thần Lôi chớp động không ngừng, liên tiếp đâm vào yếu huyệt của Âm Kiêu.
Âm Kiêu quanh thân bị lôi điện tàn phá bừa bãi, trong miệng kêu thảm liên tục.
Vẻ mặt Thạch Xuyên Không vẫn còn có chút khó coi, trong miệng lại thở ra một hơi dài.
Vừa rồi Đề Hồn dùng thần thông chấn động thần hồn Âm Kiêu, Hàn Lập thừa cơ sử xuất pháp ngôn thiên địa, tranh thủ thời gian để hắn dùng bí thuật thôi động tỳ bà màu bạc, lúc này mới ở tình huống tận khả năng giảm bớt động tĩnh chiến đấu, hạ gục Âm Kiêu có tu vi Thái Ất cảnh đỉnh phong.
Bất quá, lúc trước hắn bị thương vốn chưa lành, lần này lại mạnh mẽ thôi động tỳ bà màu bạc, ngược lại chịu phản phệ không nhỏ.
Sau khi bắt giữ Âm Kiêu, Bách Lý Viêm vẫn không thả lỏng, vẫn túm chặt đầu hắn.
"Chủ nhân, ngươi vừa mới ở trong Nghiệp Hỏa thông đạo tiêu hao quá kịch liệt, chuyện sưu hồn hay là giao cho ta đi, ngươi tạm thời nghỉ ngơi một lát." Thấy Hàn Lập đang muốn tiến lên, Đề Hồn mở miệng nói.
"Cũng được." Hàn Lập gật đầu.
Đề Hồn lập tức đi lên trước, giơ tay cũng chỉ vào chính giữa mi tâm mình, một vệt máu đỏ sẫm liền nổi lên từ mi tâm, da thịt hướng hai bên lật ra, lần nữa lộ ra một con yêu nhãn màu đỏ sẫm.
Chỉ thấy trong yêu nhãn kia, một mảnh quang mang màu đỏ sẫm phun ra ngoài, đồng thời quét xuống lên người Âm Kiêu và hai đứa bé.
Cùng lúc đó sưu hồn ba người, Hàn Lập tự thấy thần thức cường đại cũng không làm được.
Hai đứa bé đang mê man bỗng nhiên đồng thời mở mắt ra, chỉ là thân thể chúng lung la lung lay ngồi dậy, trong mắt không có nửa điểm thần thái, như con rối bị điều khiển.
Âm Kiêu thì bản năng chống cự một chút, trong mắt thần quang cũng tan rã ra.
Một lát sau, hồng quang trong yêu nhãn của Đề Hồn đột nhiên thu lại, hai đứa bé kia hai mắt lần nữa nhắm lại, lại ngất đi.
"Thế nào rồi?" Hàn Lập hỏi.
"Tẩy Sát Trì là thánh địa trong tộc bọn chúng, hai đứa bé này chưa trải qua Nghiệp Hỏa tẩy hồn, tính không phải là người Cửu U tộc chân chính, cho nên chưa từng đến đó. Lực lượng thần thức Âm Kiêu không yếu, dù bị giam cầm cũng vẫn có thể chống cự việc ta sưu hồn, bất quá hình dạng đại khái của Tẩy Hồn khu coi như biết rõ." Đề Hồn nói nhanh.
"Vậy là được rồi." Hàn Lập gật đầu nói.
"Đã như vậy, tên này cũng vô dụng rồi phải không?" Bách Lý Viêm mở miệng.
Không đợi người khác trả lời, hắn tiện tay chưởng đột nhiên vồ lấy, cự trảo Chúc Long đen kịt trong nháy mắt khép lại, "Bành" một tiếng, liền bóp nát đầu Âm Kiêu.
"Không cần..." Đề Hồn kinh hô một tiếng, nhưng đã chậm một bước.
"Đề Hồn đạo hữu, ngươi..." Bách Lý Viêm nhìn về phía Đề Hồn, có chút không hiểu nói.
Hàn Lập liếc Đề Hồn, nhưng trong lòng hiểu rõ, Đề Hồn nguyện ý giúp mình, không có nghĩa nàng thật lòng muốn phản bội vực chủ Cửu U, dù sao ân tình đối phương đối với nàng rất nặng, nàng cũng không muốn giết người Cửu U tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận