Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 221: Thể Hồ luận đạo

Chương 221: Thể Hồ luận đạo
Hơn một năm sau.
Đại lục Cổ Vân phía Tây Nam, một dãy núi liên miên, rộng lớn không biết bao nhiêu vạn dặm.
Toàn bộ dãy núi dù là mặt đất hay đỉnh núi đều mang màu đỏ rực rỡ vô cùng, bên trong dãy núi càng rải rác vô số miệng núi lửa, thỉnh thoảng phun ra những cột nham thạch đỏ rực.
Từng cột lửa phóng lên trời, cảnh tượng hùng vĩ, tiếng vang ầm ầm không ngừng, bầu trời tràn ngập những đám mây đỏ rực, không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh.
Nơi sâu trong dãy núi, những hố sâu chi chít như tổ ong, trải rộng giữa các thung lũng.
Nơi này chính là Hỏa Vân Lĩnh.
Giữa không trung, bóng xanh lóe lên, thân ảnh Hàn Lập hiện ra, ánh mắt đảo quanh, lập tức bay xuống phía dưới mỏ khoáng.
Hơn mười ngày sau.
Nơi sâu dưới lòng đất Hỏa Vân Lĩnh, trong một hầm mỏ khổng lồ, hai bóng người, một lớn một nhỏ, đang trên dưới tung bay, lúc tách lúc hợp, giao chiến kịch liệt.
Mỗi lần chạm trán đều phát ra tiếng nổ lớn, khiến cả lòng núi rung chuyển, vô số đá vụn lớn nhỏ rơi xuống như mưa.
Bóng người nhỏ chính là Hàn Lập, quanh thân hắn lúc này thanh quang lượn lờ, tay không đánh ra từng đợt quyền ảnh.
Bóng người to lớn kia là một con thằn lằn màu đỏ dài khoảng bảy tám trượng, thân hình có vẻ linh hoạt, trong miệng thỉnh thoảng phun ra ngọn lửa cực nóng, nhưng căn bản không thể chạm đến Hàn Lập dù chỉ một chút. Ngược lại, mỗi lần nắm đấm của Hàn Lập rơi trúng thân con thằn lằn, đều khiến những lớp vảy màu đỏ cứng rắn như thép nứt toác ra từng vết.
Chẳng mấy chốc, con Xích Tích có thực lực không yếu này đã bị thương chồng chất, toàn thân vảy vỡ nát nhiều chỗ.
Con thú này sớm đã nảy sinh ý định rút lui, nhưng Hàn Lập lại như đỉa đói bám chặt, không cho nó cơ hội nào.
"Phanh!"
Hàn Lập lại tung một quyền, lần này Xích Tích không hiểu vì sao không tránh né, trực tiếp hứng trọn cú đấm bay ngược ra ngoài, hung hăng đập vào vách động.
Nơi lưng bị trúng đấm, một mảng lớn vảy hoàn toàn vỡ nát, máu me be bét.
Khi Xích Tích đến gần vách động, nó bỗng há miệng phun ra một luồng hỏa diễm màu đỏ, làm vách động tan chảy thành dung nham trong nháy mắt.
Thân thể Xích Tích bỗng mờ đi, muốn chui vào dòng nham thạch.
Đúng lúc này, một đạo đao quang đen kịt lao đến, nhanh như chớp, xuất hiện sau lưng Xích Tích bị thương, một cỗ lực lượng pháp tắc đổ xuống, biến thành cự lực đánh mạnh vào nó.
Xích Tích đỏ mất đi lớp vảy bảo vệ, thân thể ngay lập tức bị đao quang chém làm đôi, rơi xuống, tiếp đó đao quang lóe lên, hơn chục đạo đao quang đen xuất hiện, Nguyên Anh của nó chưa kịp thoát ra đã bị nghiền nát.
Hàn Lập vung tay, trường đao đen bay trở lại.
Con Xích Tích khổng lồ này chính là kẻ cầm đầu gây ra việc nhân viên khoáng mạch ở đây mất tích, thực lực của nó không quá mạnh, nhưng lớp vảy trên người lại không thể phá vỡ, có thể tùy ý hòa tan vách núi và di chuyển trong đất đá, khiến người ta khó phòng bị.
Dù là hắn, cũng phải mất nửa tháng mới bắt được con thú này.
Trong bụng con thú, từng khối tinh thể màu đỏ bằng đầu người rơi xuống, dính lại với nhau.
Những tinh thể này trong suốt, trung tâm phát ra ánh đỏ như lửa, tản ra nhiệt độ nóng bỏng, giống như những cục than đang cháy, nhưng nhiệt độ còn cao hơn gấp ngàn lần.
"Đây chính là Hỏa Nguyên Tinh..." Hàn Lập hạ xuống, nhặt một khối tinh thể lên, tự nhủ.
Bàn tay hắn dường như không cảm nhận được độ nóng của tinh thể.
Hàn Lập nhìn qua, phất tay thu hồi tất cả Hỏa Nguyên Tinh trên mặt đất.
Ánh mắt hắn lướt qua thi thể Xích Tích, hắc đao trong tay khẽ vung mấy cái, chặt móng vuốt của nó rồi thu lại, sau đó thân hình biến thành một đạo thanh hồng, bay về một hướng của mỏ khoáng.
...
Hơn một năm sau.
Trước cửa Thái Huyền thiền điện, một bóng người nhanh chóng tiến đến, chính là Hàn Lập, người vừa trải qua một chặng đường dài trở về.
Nhìn công trình kiến trúc trước mắt, hắn thở phào nhẹ nhõm, đã hoàn thành hai nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành thêm một nhiệm vụ nữa, trong hơn một trăm năm tới, hắn có thể an tâm làm việc riêng.
Hàn Lập bước vào, vừa định lên tiếng thì khẽ giật mình.
Trong điện không có một ai, cả lão già áo xám cũng không có.
Hắn nghĩ một lát, quay người đi ra, chặn một tên thanh niên hầu vừa đi ngang qua.
"Bái kiến trưởng lão đại nhân." Thanh niên thấy Hàn Lập mặc phục sức trưởng lão, vội cúi người hành lễ.
"Ngươi có biết các vị trưởng lão của thiền điện đi đâu không?" Hàn Lập hỏi.
"A, ý ngài là Hô Ngôn trưởng lão, lúc này hẳn là ở Bách Tửu Phong của Bách Tửu Sơn Trang." Thanh niên hơi giật mình, lập tức chỉ về ngọn núi gần đó.
Từ đây có thể thấy lờ mờ những kiến trúc trên đỉnh núi.
"Bách Tửu Sơn Trang..."
Hàn Lập lẩm bẩm, vẻ mặt có chút kỳ lạ, phất tay cho thanh niên rời đi, không nói hai lời bay thẳng về ngọn núi đó.
Hắn nhanh chóng đáp xuống đỉnh núi, nhìn trước mắt một trang viện lớn với tường trắng cửa son, trên đại môn viết bốn chữ lớn "Bách Tửu Sơn Trang", nét chữ mạnh mẽ như rồng bay phượng múa.
Chỉ là bốn chữ có chút tán loạn, giống như người say viết tùy tiện.
Hàn Lập do dự một chút, thả thần thức ra, nhíu mày, quả nhiên lão già áo xám đang ở bên trong.
Hắn chỉnh lại quần áo, mở cửa lớn bước vào.
Trong viện có một giếng trời lớn, hai bên giếng có những bồn hoa giống như trong thiền điện, trồng các loại linh thảo, linh hoa, không những linh khí dồi dào, mà còn tỏa ra mùi thơm nồng nàn.
Hàn Lập liếc mắt một cái, con ngươi hơi sáng lên.
Cách đó không xa, trong một bồn hoa có một cây linh thảo xanh mướt, cao gần một người, phía trên kết đầy những hạt đậu màu vàng.
Những hạt đậu này, lại có chút giống với Binh Đậu mà hắn từng đoạt được từ hai Đại Thừa kỳ của Thiên Quỷ Tông.
Hàn Lập hơi động lòng, quan sát một hồi lâu mới thu mắt lại, đi tới một gian thính đường trong sân, gõ cửa.
"Hô Ngôn trưởng lão, vãn bối Lệ Phi Vũ cầu kiến."
Nói xong, hắn đứng đợi ngoài cửa.
Một lát sau, cửa phòng cọt kẹt mở ra, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, Hô Ngôn trưởng lão mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ như buồn ngủ, tay cầm một chén rượu xanh ngắt.
"À, là ngươi à, nhanh vậy đã về." Hô Ngôn trưởng lão uống cạn chén rượu trong tay, lau miệng rồi mới hờ hững nói.
Nói xong, lão loạng choạng quay người vào trong, ngã xuống ghế nằm, cầm bầu rượu phỉ thúy rót đầy chén, lại ngửa cổ uống cạn.
"Thật là rượu ngon..." Hô Ngôn trưởng lão thở dài đầy thỏa mãn.
Hàn Lập chậm rãi đi vào trong nhà, nhìn lão già say xỉn trước mặt, khẽ cau mày, rồi lại giãn ra, mở miệng nói: "Hô Ngôn trưởng lão, tại hạ đã hoàn thành nhiệm vụ, là một con Xích Tích sắp đột phá Chân Tiên cảnh xâm nhập Hỏa Vân Lĩnh, đã bị tại hạ tiêu diệt."
"À, ta nhận được tin rồi... Tiểu tử ngươi cũng khá lắm... Làm việc gọn gàng." Hô Ngôn trưởng lão không hề nhìn Hàn Lập, vừa nói vừa tự rót tự uống hai chén.
"Đa tạ trưởng lão khen ngợi, tại hạ muốn nhận thêm một nhiệm vụ." Hàn Lập chắp tay với lão giả, nói tiếp.
"Tiểu tử, vội gì! Đã tu hành vạn năm, lịch kiếp thành tiên, có được thọ nguyên vô thượng, dáng vẻ phải như thế nào? Là dời núi lấp biển, hô phong hoán vũ? Hay là được người đời ngưỡng mộ, tự do tiêu dao? Tất cả những thứ đó cũng chỉ là mây khói thoáng qua, kém xa một chén Vong Ưu Thể Hồ này của lão phu! Tới tới tới, uống với lão phu một chén rồi hãy nói chuyện khác." Hô Ngôn trưởng lão cười ha hả, không biết từ đâu móc ra một chén rượu rót đầy, vỗ vỗ vào một chiếc ghế bên cạnh.
Hàn Lập tuy không muốn chậm trễ ở đây, nhưng có vẻ như nghĩ tới điều gì, vẫn ngồi xuống, cầm chén rượu lên.
"Vậy, vậy làm phiền vậy."
"Thế mới đúng, đối tửu đương ca, tận hưởng lạc thú trước mắt, đây mới là tiên đạo của lão phu! Cạn chén!" Hô Ngôn trưởng lão nâng chén rượu lên chạm với Hàn Lập, rồi uống cạn nói.
Hàn Lập thấy vậy cũng uống cạn chén rượu.
Rượu vào cổ họng, ngọt lịm, chỉ thấy trước mát sau nóng, trong đan điền lập tức trào lên một dòng nước ấm, lan ra toàn thân, khiến cả người tê dại dễ chịu.
Cảm giác này như thể chính mình đột nhiên cưỡi mây bay lên, bên tai có tiên nhạc lượn lờ, cảm giác phiêu bồng muốn thăng tiên ập tới.
"Rượu ngon!" Hàn Lập thốt lên.
"Ha ha, sảng khoái! Người thường cho rằng rượu có thể làm mất lý trí, thật ra không biết rằng sau cơn say mới có thể thật lòng làm việc, đại đạo ba ngàn, nhân sinh trăm vị, có lẽ chỉ khi thể hồ quán đỉnh, mới dễ trải nghiệm! Dù ngươi và ta tu tiên, đạo này không phải cứ ngộ là được! Nào, uống rượu." Hô Ngôn trưởng lão cười lớn, lại rót đầy cho cả hai người.
Hàn Lập nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Lời của lão đầu say, nghe như hồ đồ nhưng dường như ẩn chứa thâm ý.
Từ khi trở lại Tiên giới, có thể nói là mỗi bước đều thận trọng, trong lòng luôn có chút cảnh giác, không thể thản nhiên đối mặt với thế đạo, cảm giác này khác xa với mong ước về một Tiên Nhân tiêu dao tự tại, an nhàn tự tại trước đây của hắn.
Nhưng sự mất mát và kiềm chế này, khi gặp được lão đầu say, dường như chỉ qua một chén rượu, một câu nói đã có cảm giác sáng tỏ thông suốt, trong lòng dường như cũng đồng ý với lời nói này.
Bản thân mình từ một tiểu tử ở sơn thôn, từng bước tu luyện đến nay, lúc nào cũng chịu áp lực, chẳng lẽ lúc nào cũng phải liều mạng tu luyện mới là ý nghĩa sự tồn tại của mình sao?
Nếu đã đắc đạo thành tiên, có thể cùng trời đất đồng thọ, giờ lại ở trong đại tông môn, có được trăm vạn dặm lãnh địa, bản thân mình dường như cũng nên tận hưởng lạc thú trước mắt, tận hưởng một phen.
Ngoài ra, có lẽ buông bớt một chút gông cùm, cũng có thể gần đạo hơn một chút..."
"Không, không đúng!"
Hắn bỗng lắc đầu, xua đi tất cả những ý niệm này.
Năm đó, khi mới đến Tiên giới, có lẽ vì ngộ nhận là đại đạo đã thành, có thể tiêu dao Tiên giới, nên mới bị người ám toán, trọng thương mất trí nhớ, bị mất Thanh Trúc Phong Vân kiếm, Giải Đạo Nhân các kiểu, nếu không với tính cách cẩn thận của mình, sao có thể vấp ngã lớn như vậy?
Bản thân mình hiện giờ vừa mới đứng vững, sao có thể thả lỏng cảnh giác, giẫm vào vết xe đổ, khiến tu vi vạn năm bị hủy trong chốc lát?
Tiên giới này nhìn như thái bình, kì thực sóng ngầm dữ dội, nguy cơ tứ phía, mình nhất định phải càng cẩn thận, mới có cơ hội thành đạo vào một ngày nào đó!
Những ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến hắn toát mồ hôi lạnh, đồng thời một loại tín niệm nào đó lại trở nên càng thêm kiên định.
"Tiền bối, đây là Thanh Lê tửu phải không, quả nhiên là cực phẩm rượu ngon." Hàn Lập bưng chén rượu lên uống, miệng lớn tiếng khen, nhưng ánh mắt lại trở nên sáng suốt vô cùng.
Lúc này, tiếng nhạc tiên du dương đã không biết từ khi nào biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận