Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 557: Tính sai

Chương 557: Tính toán sai lầm
Trùng tộc đại hán trọc đầu duỗi một ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Chỉ nghe "Phốc phốc" một tiếng, trên đoàn đồ vật giống như đống bùn nhão màu trắng kia bỗng nhiên mọc ra sáu cái cánh hơi mờ, nhanh chóng vỗ phía dưới, mang theo đoàn đồ vật giống như đống bùn nhão màu trắng này xông về phía màn sáng màu trắng xương.
Nó dường như là một con linh trùng quỷ dị!
Những nơi nó đi qua, phụ cận hư không nổi lên từng vòng từng vòng hình dạng xoắn ốc tảng băng màu trắng, tản ra khí tức cực kỳ lạnh lẽo, phảng phất chỉ cần khẽ đến gần thì ngay cả linh hồn cũng có thể bị đông cứng hoàn toàn.
Thân thể của nó cũng như quả bóng một chút phình to ra, trở nên lớn gấp trăm ngàn lần so với trước kia, ngay khi chạm vào màn sáng màu trắng xương, lập tức bạo liệt không một tiếng động, hóa thành một tầng sương trắng mờ ảo bao phủ toàn bộ màn sáng màu trắng xương.
Một tầng tầng băng màu trắng lập tức lan tràn ra trên màn sáng, bạch quang lưu động trong màn sáng cũng chậm đi rất nhiều, tựa như bị đóng băng.
Cùng lúc đó, hai nữ tử Trùng tộc mặc kim bào kia không nói một lời, hai tay áo lắc một cái, lập tức hai cỗ kim vân từ trong tay áo bay vọt ra, rõ ràng là vô số tiểu trùng màu vàng.
Tiểu trùng hình như con kiến, trên lưng mọc ra cánh, trong miệng đầy những chiếc răng nanh sắc như lưỡi dao, trông rất dữ tợn.
Những kiến bay màu vàng này nhao nhao rơi trên tầng băng màu trắng, nhanh chóng gặm nhấm, rất nhanh đã gặm ra từng lỗ thủng trên tầng băng, sau đó tiếp tục gặm màn sáng màu trắng xương.
Chỉ trong chốc lát, trên màn sáng màu trắng xương đã bị gặm ra từng hố nhỏ, trở nên thủng lỗ chỗ.
Màn sáng màu trắng xương dù vẫn hấp thụ hài cốt xung quanh để bù đắp các lỗ hổng, nhưng tốc độ đã chậm đi rõ rệt.
Sau một khắc, tiếng xé gió vang lên lớn, lão giả mặc hoàng bào phi kiếm màu vàng óng gào thét mà đến, hung hăng bổ xuống.
"Oanh" một tiếng nổ lớn, phi kiếm va chạm với màn sáng, bộc phát ra quang mang hai màu vàng trắng chói mắt, bề mặt màn ánh sáng trắng vốn đã tan hoang xơ xác hiện ra mấy vết nứt, mắt thấy sắp vỡ vụn.
Thú tộc thiếu phụ che mặt cùng ba tên khác sắc mặt đại biến, liên tiếp phun ra mấy ngụm tinh huyết, mặc cho sắc mặt trắng bệch, gấp rút thúc giục pháp quyết khiến những tinh huyết này chui vào Bạch Cốt Tam Bảo trên đỉnh đầu.
Tam bảo vốn hơi ảm đạm quang mang lập tức đại phóng, khiến bạch quang vốn đang chậm lại trên màn sáng màu trắng xương lần nữa tăng tốc.
Nhưng ba người Thú tộc thiếu phụ che mặt đều hiểu rõ, dù vậy cũng đã không thể cầm cự được bao lâu...
...
Giữa không trung, cách xa chiến trường, một đạo điện mang màu vàng và một đạo huyễn ảnh màu vàng đang đuổi nhau, cả hai đều nhanh như chớp, chính là Hàn Lập và con Sa thú kia.
Thân thể to lớn vô cùng của Sa thú giờ không biết đã thu nhỏ lại ngàn lần từ khi nào, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước.
Hàn Lập đã tế ra Phong Lôi Sí, cũng toàn lực thi triển Lôi Độn chi thuật, nhưng vẫn không thể thoát khỏi Sa thú sau khi nó thu nhỏ.
Một phần nguyên nhân lớn là do hắn còn đang mang theo Nặc Y Phàm, dù sao mang theo thêm một người, gánh nặng tự nhiên phải tăng lên gấp mấy lần.
Ngay lúc khoảng cách hai bên không quá mười dặm thì đột nhiên xảy ra biến cố!
Một chùm sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng vào Hàn Lập chụp tới, một cỗ lực lượng pháp tắc khổng lồ tỏa ra từ chùm sáng màu vàng, chính là lĩnh vực của Sa thú.
Hàn Lập khẽ nhíu mày, Phong Lôi Sí phía sau lưng bùng nổ lôi quang màu vàng, trong nháy mắt bao phủ toàn thân.
Một tiếng sấm rền vang lên, hai người khó khăn lắm biến mất ngay trong khoảnh khắc bị Linh Vực bao trùm, sau đó xuất hiện ở bên ngoài cách đó mấy trăm dặm.
Hắn không hề dừng lại, lôi quang trên người lần nữa đại thịnh, lần nữa biến mất, sau đó lại hiện lên ở trên không một khu rừng khác.
Liên tục Lôi Độn hai lần như vậy, cuối cùng cũng tạm thời thoát khỏi Sa thú.
"Nặc đạo hữu, tranh thủ lúc này ngươi đi trước đi, Sa thú kia có mục đích là ta, hẳn là sẽ không đuổi theo ngươi." Hàn Lập nhanh chóng nói với Nặc Y Phàm, lôi quang trên thân lóe lên, hóa thành một đạo hồ quang điện màu vàng chạy trốn về phía xa.
"Lệ tiền bối, xin bảo trọng!"
Lúc này, Nặc Y Phàm sắc mặt trắng bệch, nhưng tâm thần vẫn tỉnh táo, hướng về bóng dáng Hàn Lập thi lễ một cái, rồi lập tức hóa thành một đạo độn quang, bay về phía hẻm núi.
Chân trời phía xa, bóng hoàng ảnh lóe lên, Sa thú chỉ thoáng cái đã vụt tới.
Nặc Y Phàm cảm nhận được khí tức đuổi gần phía sau, sắc mặt càng tái nhợt, độn quang trên người lập tức đại thịnh, hướng phía trước bay nhanh bỏ chạy.
Sa thú quay đầu 'nhìn' về phía hướng Hàn Lập hóa thân lôi điện, nhưng không lập tức đuổi theo, thân hình chợt lóe rồi lại đánh về phía Nặc Y Phàm.
Độn tốc của Nặc Y Phàm khác xa với Sa thú, khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng bị thu hẹp.
"Không tốt!"
Cách đó mấy trăm dặm, Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi, không ngờ linh trí Sa thú lại ở mức độ này.
Lý do ban đầu hắn không muốn bỏ mặc nàng này, chủ yếu là vì hắn vẫn có nguyên nhân nhất định phải tiếp tục ở lại nơi đây, nếu để nàng ta vì mình mà bị giết, chỉ sợ mình cũng không thể không lập tức rời khỏi nơi này.
Nhưng lúc này hắn lại cách cả hai quá xa, căn bản không kịp cứu viện, trong lòng không khỏi thốt lên "Tính sai".
Phong Lôi Sí sau lưng đột nhiên xòe rộng, thân hình đột ngột dừng lại, sau đó nhanh như chớp quay người lại, thi triển Lôi Độn chi thuật, toàn lực lao về phía Nặc Y Phàm.
Nặc Y Phàm cảm nhận được con cự thú khủng bố đang đuổi gần phía sau, trên gương mặt xinh đẹp không còn chút huyết sắc, vội vã lật tay vung lên, trên lòng bàn tay xuất hiện một khối ngọc phù màu trắng, bất chợt nắm chặt lại.
"Phanh" một tiếng, một đoàn linh quang màu trắng từ trong ngọc phù bay ra, dung nhập vào cơ thể.
Bên ngoài Nặc Y Phàm bạch quang đại phóng, phía sau hiện ra một đôi cánh chim Bạch Hạc lớn mấy trượng, tốc độ lập tức tăng lên mấy lần.
Dù tốc độ đó đã tăng lên nhiều, nhưng so với Sa thú vẫn còn kém, khoảng cách giữa cả hai không ngừng rút ngắn.
Ngay lúc hai người cách nhau không đến trăm dặm, Sa thú há to miệng rộng, một đạo hoàng mang giống như dây thừng từ trong miệng bắn ra, cuộn xoáy về phía trước, hướng đến Nặc Y Phàm.
Ngay tại thời khắc này, một đạo lôi quang màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ trúng đỉnh đầu Sa thú.
Ầm ầm!
Một chùm sáng lôi điện màu bạc khổng lồ bùng lên, bao phủ lấy đầu Sa thú, từng đạo hồ quang điện màu bạc xuy xuy rung động, hư không xung quanh ong ong chấn động.
Lôi quang màu bạc bên cạnh Nặc Y Phàm lóe lên, một bóng người chợt hiện, chính là đại hán mặt sẹo kia.
"Khắc Đốn trưởng lão!" Nặc Y Phàm nhìn thấy người đó, sắc mặt đại hỉ.
"Thiếu chủ, đi mau!"
Đại hán mặt sẹo như chớp ôm lấy Nặc Y Phàm, tay còn lại nắm một thanh lôi chùy màu bạc, trên đầu chùy khắc một hình hoa văn lôi điện, tỏa ra một cỗ lực lượng pháp tắc Lôi Điện.
Từng đạo hồ quang điện màu bạc xuất hiện trên lôi chùy, bao trùm lấy cả hai người đang chuẩn bị bay đi.
"Sưu" một tiếng!
Một đạo tia sáng màu vàng lớn cỡ miệng chén từ phía sau quả cầu lôi điện màu bạc bắn ra, tốc độ nhanh đến khó tin, lóe lên xuyên thủng thân thể đại hán mặt sẹo.
Quả cầu lôi điện màu bạc phía sau rung lên, nhanh chóng tan biến, thân ảnh to lớn của Sa thú hiện ra, trên đầu hơi cháy đen, nhưng chỉ có thế.
Đạo hoàng mang kia, chính là bắn ra từ mi tâm của Sa thú.
Sa thú "nhìn" đại hán mặt sẹo, miệng máu há rộng, để lộ một vòng răng nhọn đầy hung hiểm.
Vẻ mặt đại hán mặt sẹo ngưng đọng lại, cúi đầu nhìn hoàng mang trên ngực, lôi quang màu bạc trên người nhanh chóng ảm đạm rồi biến mất.
Mà hoàng mang kia chợt run lên rồi bạo liệt ra.
Thân thể đại hán mặt sẹo cũng theo đó vỡ vụn, hóa thành vô số khối huyết nhục rơi xuống phía dưới.
Nhưng ngay lúc này, lôi chùy màu bạc trong tay đại hán mặt sẹo đột nhiên bắn ra, lao về phía Sa thú, chỉ một cái chớp mắt đã xuất hiện ở trước người nó.
Trên lôi chùy mơ hồ có thể thấy một cái Nguyên Anh nhỏ bé đang bám vào bên trong.
"Bạo!" Tiếng quát khẽ từ trong lôi chùy truyền ra.
Một tiếng nổ vang dội!
Lôi chùy màu bạc hóa thành một đoàn chùm sáng màu bạc khổng lồ, phát ra khí tức ba động đáng sợ, hư không gần đó điên cuồng rung chuyển, một cơn lốc quét về phía xung quanh.
Sa thú to lớn bị chùm sáng màu bạc bao phủ, nhất thời không nhìn thấy bóng dáng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gầm rú kinh hãi.
Nặc Y Phàm bị cơn lốc này đẩy đi, xa xa bay về phía trước.
Nàng quay đầu nhìn về chùm sáng màu bạc, trong mắt thoáng hiện nước mắt, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt lại trở nên kiên định, hóa thành một đạo bạch quang, bay về phía trước, trong nháy mắt biến mất ở phía xa.
Mấy hơi thở sau, thân ảnh khổng lồ của Sa thú bắn ra từ trong chùm sáng màu bạc, toàn thân thương tích đầy mình, đặc biệt là chỗ đầu càng cháy đen một mảng, trông bị thương không nhẹ.
Sa thú ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ, thân thể khổng lồ chợt chuyển hướng, lao về phía dưới.
Bên ngoài thân nó hiện lên một tầng hoàng mang, tựa như cá bơi trên mặt nước một chút chuyển động bí mật, rồi rất nhanh đã chui ra từ một nơi khác.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện!
Những vết thương trên người Sa thú biến mất không dấu vết, chỉ là khí tức giảm đi đôi chút.
Thân thể nó vặn vẹo, hóa thành một đạo huyễn ảnh màu vàng, nhanh chóng đuổi theo hướng Nặc Y Phàm vừa bay đi.
Lôi quang màu vàng lóe lên, thân ảnh Hàn Lập hiện ra, trong mắt lóe lên một tia kinh dị.
Hắn lập tức bấm niệm pháp quyết, lôi quang màu vàng trên người lóe lên, thân ảnh biến mất không dấu vết...
...
Xa tại miệng hang hạp cốc Ám Tinh, thân hình Nặc Thanh Lân đột ngột xoay người bay về, rơi xuống trên tòa thành ở miệng hạp cốc Ám Tinh.
Trên tòa thành, hai vị Đại Tế Tự mặc trường bào màu xám đã chờ sẵn, thấy tộc trưởng vừa bay về, lập tức tiến lên đón và nói: "Tộc trưởng, đã chuẩn bị xong."
Nặc Thanh Lân sắc mặt nghiêm nghị, khẽ gật đầu, tay vung lên, trên thân tử quang lóe lên, hiện ra một kiện pháp bào màu tím rộng lớn, phía trên dùng tơ vàng kết thành đường vân, thêu rất nhiều hoa văn tinh thần tinh mỹ.
Ba người nhanh chóng bước vào trung tâm tòa thành, đến một tế đàn rộng rãi, lần lượt chiếm cứ vị trí Tam Tài trên tế đàn, trong tay mỗi người lấy ra một cây pháp trượng Thanh Mộc, hướng phía mặt đất có trận văn cổ quái, lay động xuống.
Hai gã Đại Tế Tự khác im lặng không nói gì, chỉ có Nặc Thanh Lân phối hợp pháp trượng trên tay lay động theo tiết tấu, miệng thì ngâm tụng Chân Linh ngôn ngữ.
Sau một lát, pháp trượng trên tay hắn dừng lại, mạnh mẽ gõ xuống đất.
Mặt đá tế đàn lập tức bị pháp trượng đâm rách, hai gã Đại Tế Tự cũng đồng thời gõ mạnh pháp trượng xuống đất.
Ngay sau đó, Nặc Thanh Lân nâng một bàn tay, hướng ngang vạch một đường vào lòng bàn tay, một vết máu sâu thấy xương lập tức hiện ra, đại lượng huyết dịch tử quang bừng lên, nhỏ xuống mặt đất.
Huyết dịch rơi xuống đất phát ra âm thanh "Tích đáp" rất nhỏ rồi không vẩy ra, mà là hòa quyện vào nhau, như một con tiểu xà ám tử sắc, giãy dụa hướng về phía trước.
Nó uốn éo vặn vẹo, rất nhanh đã bò đầy pháp trận trên toàn bộ tế đàn.
"Khởi" Nặc Thanh Lân sắc mặt xanh xao, cắn răng khẽ quát một tiếng.
Chỉ nghe "Ông" một tiếng vang lên.
Trên toàn bộ tế đàn, lập tức bùng phát tử quang ngút trời, một quang trận màu tím lớn với đường vân phức tạp hiện ra, bên trong giống như đom đóm nhỏ bé bay múa, từ đó ngưng tụ ra một bóng ma khổng lồ tựa núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận