Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 459: Đệ tam suy

Chương 459: Đệ tam suy
Ba ngày sau, mặt trời lên cao.
Hàn Lập lại xuất hiện trên quảng trường đá trắng.
Lúc này, hai mắt hắn thần quang chớp động, trong suốt khác thường. Dù là tiên linh lực trong đan điền, hay là thần hồn chi lực trong thức hải đều đã được điều chỉnh đến trạng thái đỉnh phong.
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, rồi một tay khẽ nâng lên, tay áo vung xuống, một đạo lôi quang màu vàng lóe lên rồi biến mất, không xa phía trước xuất hiện Giải Đạo Nhân.
"Hàn đạo hữu thần sắc điềm tĩnh, xem ra tu vi lại có tiến bộ, thật đáng mừng." Giải Đạo Nhân quan sát Hàn Lập, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, nói.
"Cũng chỉ hơi có tiến bộ chút thôi. Đến nơi này đã mấy trăm năm, cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào, hôm nay ta dự định lại thử đột phá lên cảnh giới Kim Tiên, xem có cơ hội nào để sớm rời khỏi đây không. Không gian nơi này tuy bị phong bế, nhưng việc phá cảnh vẫn ẩn chứa nhiều nguy hiểm khó lường, còn phải nhờ Giải đạo hữu hộ pháp cho ta một phen." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Ngươi cứ yên tâm phá cảnh." Giải Đạo Nhân gật đầu nói.
Vừa dứt lời, điện mang màu vàng quanh thân hắn sáng lên, thân hình thoáng cái biến mất vào hư không.
Hàn Lập thấy vậy, thần sắc có chút thu lại, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn lật cổ tay, một đạo thanh quang rủ xuống trước người, ba bốn bình sứ bạch ngọc cùng một hộp ngọc xinh đẹp xuất hiện.
Bàn tay hắn khẽ vẫy, nắp một bình ngọc tự động bay ra, một viên đan dược màu vàng nhạt to bằng quả nhãn bay ra, rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Đan này không phải thứ khác, chính là Vạn Luân Đan mà trước đây hắn luyện chế để giúp các tu sĩ Chân Tiên hậu kỳ tăng cao tu vi.
Hàn Lập cầm viên đan bỏ vào miệng nuốt xuống.
Đan dược vào bụng, dược lực lập tức tan ra, hóa thành một dòng nước nóng, tràn vào kỳ kinh bát mạch trong cơ thể. So với lần đầu dùng thì sự trùng kích mãnh liệt kia đã trở nên dịu đi rất nhiều.
Một mặt là do đan dược dùng quá nhiều đã sinh ra tính kháng dược trong cơ thể hắn. Mặt khác là do Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công tu luyện đến đại thành, thể phách biến đổi rõ rệt, huyết nhục gân cốt đều đã được cường hóa đến một trình độ nhất định, không còn giống trước kia nữa.
Hàn Lập hơi nhíu mày, ngón tay khẽ động, lại có hai viên Vạn Luân Đan bắn ra, bị hắn nuốt vào bụng trong một hơi.
Sau đó, hắn mới nhắm mắt lại, bắt đầu bóp pháp quyết, yên lặng tu luyện.
Theo tiếng ngâm tụng khẩu quyết vang lên từng hồi, một tầng kim quang nhu hòa từ bên ngoài cơ thể hắn bốc lên, bao bọc toàn thân.
Thời gian cứ từng giọt từng giọt trôi qua, trong chớp mắt đã mười mấy năm.
Dù trước kia Hàn Lập khổ tu « Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công » 500 năm, hay hiện tại là mười mấy năm, thời gian có thay đổi thế nào, phế tích thành nhỏ này vẫn dường như giữ nguyên bộ dạng ban đầu, không khác gì so với lúc Hàn Lập mới đến.
Nó cũng trải qua cảnh nhật nguyệt mọc lặn, phong vân thay đổi, nhưng chưa bao giờ thấy bốn mùa giao thế, cỏ cây khô héo. Đến cả rêu xanh trơn bóng khắp thành cũng một mực giữ màu xanh sẫm tĩnh mịch.
Ở nơi biên giới thành, trên một tòa lầu các ba tầng làm bằng trúc xanh, Giải Đạo Nhân mặc áo bào màu vàng đứng trên mái cong, quần áo phần phật theo gió lớn. Hắn một mực hướng về phía trong thành, không hề nhúc nhích, trông như một pho tượng.
"Cuối cùng cũng đến..." Lúc này, hắn đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói.
Ầm!
Vừa dứt lời, trung tâm thành truyền đến một tiếng nổ lớn, cả tòa phế tích thành nhỏ đều rung chuyển theo.
Chỉ thấy một cột sáng màu vàng đột ngột phóng lên trời cao, thẳng tới tận chín tầng mây.
Trên quảng trường, tầng tầng mây đen từ bốn phương tám hướng kéo đến, như vạn mã phi nước đại, điên cuồng cuồn cuộn trào lên.
Chẳng bao lâu, mây đen đã biến thành một vòng xoáy đường kính hơn mười dặm. Từng vòng từng vòng cuộn lại, điện quang lóe lên liên tục. Như có vô số dị thú dữ tợn bị giam cầm bên trong, phát ra tiếng gầm gừ nghẹn ngào.
Hàn Lập ngồi ngay ngắn trong cột sáng màu vàng, quần áo toàn thân đã rách nát, cơ bắp rắn chắc nhưng không quá lộ liễu như được mạ một lớp vàng, mái tóc đen dựng thẳng lên trời, cả người trông như Nộ Mục Kim Cương của Phật môn.
Ba mươi lăm tiên khiếu mà trước đó hắn đả thông đều đang tỏa ra quang mang sáng ngời, tiên khiếu thứ 36 chính giữa ngực cũng đang ngưng tụ một vòng xoáy màu vàng, chỉ còn một chút nữa là sẽ đả thông hoàn toàn.
"Uống..."
Đúng lúc này, Hàn Lập đang nhắm mắt bỗng mở trừng, trong miệng phát ra một tiếng hét lớn long trời lở đất.
Vòng xoáy trước ngực hắn lập tức phun ra kim quang, xoay tròn kịch liệt. Thiên địa linh khí có thể thấy bằng mắt thường từ xung quanh phi tốc lao đến, hướng vào khiếu huyệt tụ tập.
"Hô hô..."
Như có tiếng gió rít gào rót vào, khiếu huyệt kia như một đại dương mênh mông biển cả, không đáy, liên tục hút vào thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng để củng cố bản thân.
Vẻ mặt Hàn Lập nghiêm túc, không hề lơ là, hai tay kết pháp quyết không ngừng, vừa dẫn dắt linh khí vừa cẩn thận khống chế tốc độ hấp thụ của tiên khiếu để tránh bị nổ tung vì cơ sở chưa vững.
Ước chừng một canh giờ sau, tốc độ rót vào thiên địa linh khí mới chậm rãi giảm lại, ánh sáng nơi khiếu huyệt kia càng lúc càng mạnh, đồng thời dần dần ổn định.
Lúc này Hàn Lập đã mồ hôi nhễ nhại, tay bấm pháp quyết vẫn không dám lơi lỏng, tùy thời cẩn thận đề phòng có biến cố bất ngờ xảy ra.
Đột nhiên, trên trời cao truyền đến một tiếng vang ầm ầm.
Lôi điện trong mây đen bị kiềm nén quá lâu cuối cùng cũng bộc phát, một cột lôi đen thẳng tắp như mũi tên đâm xuyên tầng mây, trút thẳng xuống đầu Hàn Lập.
Hàn Lập tỉnh táo lại, một tay nâng lên, một nắm đấm được tinh quang bao phủ hung hăng đánh vào không trung.
"Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh "
Liên tiếp bảy quyền!
Bảy quyền ảnh tinh quang lớn đến vài trượng hướng lên như tia chớp bay ra, từ đó tách ra từng vòng từng vòng ánh sao, nối liền bảy quyền ảnh lại với nhau, ngưng tụ thành một tấm màn ánh sáng màu bạc lấp lánh tinh quang.
Cột lôi đen kia trực tiếp lao xuống, đập thẳng vào tấm màn ánh sáng, phát ra một tiếng nổ vang trời.
Màn ánh sáng màu bạc lập tức rung chuyển dữ dội, vô số ngôi sao vỡ tan, cả tấm màn bạc cũng theo đó tan rã, đặc biệt là chỗ chính diện bị lôi trụ đâm vào trực tiếp bị đánh toạc ra một lỗ lớn.
Cùng lúc đó, trên bầu trời, trong vòng xoáy mây đen truyền đến một tiếng nổ lớn hơn, như thể bị chọc giận, một cột lôi đen lớn gấp đôi lúc trước lại xé toạc tầng mây, thẳng đứng giáng xuống.
Giải Đạo Nhân quan sát một màn này từ xa, tia điện vàng trong mắt lóe lên, thân hình biến mất.
Một tích tắc sau, thân ảnh hắn xuất hiện trong hư không giữa Hàn Lập và cột lôi, điện quang màu vàng quanh thân lượn lờ, đột nhiên nâng một tay, đối diện với lôi trụ mà chụp xuống.
Một tầng điện quang màu vàng đột nhiên bùng lên trên cánh tay kia, cả bàn tay đột nhiên biến thành một càng cua vàng khổng lồ, hung hăng kẹp vào cột lôi đen.
"Răng rắc "
Một tiếng sét kinh người vang lên, điện quang màu vàng bắn ra, cột lôi đen lập tức vỡ thành hai, nứt toác.
Chỗ nó vỡ ra lập tức biến thành một lồng điện tròn, bao phủ Giải Đạo Nhân.
"Không tốt..."
Giải Đạo Nhân bị bao trong lôi quang, miệng phát ra tiếng kinh hãi, lại lần nữa vung tay chụp ra bên ngoài lồng điện.
Nhưng tất cả đều đã muộn.
Bên ngoài lồng điện tròn bùng lên ô quang, từng đạo điện xà đen như cánh tay bắn ra, loạn xạ xung quanh, chấn cho hư không xung quanh rung động không thôi.
Quá trình này xảy ra nhanh như chớp, một điện tác màu đen như tiên bổ xuống, đánh thẳng vào lưng Hàn Lập.
"Ầm ầm "
Một trận hỏa hoa màu đen bắn ra, lưng Hàn Lập lập tức cháy đen một mảng.
Hắn nhíu mày, vội vàng nhìn vào vị trí trước ngực.
Một sợi tơ nhỏ màu đen đột nhiên nhảy ra trong tiên khiếu khó khăn lắm mới thành hình kia. Trong chớp mắt, nó lan tràn như mạng nhện, nhuộm hơn phân nửa khiếu huyệt thành một màu đen kịt.
Hàn Lập trong lòng run lên, con ngươi co lại.
Dù chưa trải qua, nhưng nhìn tình hình trước mắt, có thể thấy "Khiếu suy" trong tam suy cuối cùng đã đến rồi!
Hàn Lập dù sớm đã đoán trước nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, hắn vẫn không khỏi có chút thất thần.
Từ xưa đến nay, có vô số tu sĩ kinh tài tuyệt diễm trên con đường tu tiên đã trải qua gian truân, vượt qua mọi chông gai, thêm nhiều cơ duyên tạo hóa mới có thể từng bước đột phá bình cảnh, nghịch thiên mà đi, độ kiếp thành tiên. Sau đó, họ lại trải qua tu luyện lâu dài mới có thể trổ hết tài năng, đạt đến đỉnh phong cảnh giới Chân Tiên.
Ngay lúc sắp vượt qua một bước mang tính quyết định, thành tựu Kim Tiên mà vạn tiên chú mục thì khiếu suy giáng lâm. Tất cả khổ luyện trước đó vào thời khắc này có thể tan thành mây khói.
Tương truyền, khiếu suy khác hai suy trước, khi nó đến sẽ rất nhanh chóng, như lửa cháy lan ra, một khi một khiếu huyệt suy bại sẽ nhanh chóng lan rộng ra, khiến các tu sĩ Chân Tiên khổ sở mở ra hơn ba mươi tiên khiếu đều bị nhiễm, khiến chúng mục nát.
Một khi tất cả tiên khiếu đều hư, thân thể Chân Tiên sẽ suy bại theo, tiên linh lực tán đi, bao nhiêu nỗ lực đều đổ xuống sông xuống biển. Cuối cùng biến thành phế nhân, đến cả cơ hội quay lại cũng không còn.
Tâm thần Hàn Lập đều bị khiếu huyệt kia cuốn hút. Trong lòng hắn có chút bất an, sợ các tiên khiếu sẽ từng cái một bị chỉ đen xâm nhiễm, suy bại.
Đây là một loại cảm giác hết sức kỳ lạ, nếu không trải nghiệm sẽ không thể thấu hiểu sâu sắc.
Giống như chính mình khổ sở trồng một đóa Thanh Liên, khi nụ hoa vừa hé nở thì lại bị ai đó bỏ một giọt độc dược chí mạng. Cả cây sen từ tim sen, cánh hoa đến rễ đều bị độc xâm nhiễm, nhanh chóng mục nát.
Khi hắn định dùng Thời Gian pháp tắc để đối phó thì lại phát hiện sự việc có gì đó không đúng.
Khiếu huyệt nửa nhiễm hắc mang kia lại luôn giữ nguyên nửa trắng nửa đen, không hề nhanh như lửa cháy lan theo cổ tịch miêu tả.
Chuyện này là sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận