Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 243: Cực hàn

Chương 243: Cực hàn Không lâu sau, theo một trận xóc nảy, Kim Văn Linh Chu quanh thân phù văn chớp động, trong một mảnh hào quang màu vàng nâng đỡ bay lên không trung, hướng về phía Phong Đống Chi Hải sâu thẳm bay đi.
Hàn Lập không vào lầu các mà đi ra đầu thuyền, hai tay chắp sau lưng đứng đó, đưa mắt nhìn ra xa, quần áo trên người đón gió phồng lên, bay phất phới.
Chỉ thấy trên biển một màu trắng xóa, khắp nơi kết băng dày đặc, thỉnh thoảng có thể thấy vài mỏm đá ngầm đen kịt phủ sương hoặc những tảng băng lớn nhỏ trơ trọi trên mặt biển.
Xa ngoài khơi, sương mù giăng kín, tầm nhìn trở nên vô cùng mơ hồ.
Trên toàn bộ hải vực, rất ít khi thấy chim bay, cả mặt biển lẫn bầu trời đều tĩnh mịch, tạo cảm giác trống trải, cô quạnh, phảng phất như trong miền thiên địa băng giá này, sinh cơ bị đóng băng, không có bao nhiêu sự sống.
Thực tế, bằng thần thức, Hàn Lập cảm nhận được trong tầng mây trên cao, nơi đáy biển sâu thẳm và trong một vài tảng băng, đều ẩn chứa những luồng khí tức mạnh mẽ của yêu thú. Có lẽ vì kiêng dè khí tức của ba người bọn hắn, nên chúng không dám lỗ mãng.
Liên tưởng đến Lôi Bạo hải dương trước đó, Hàn Lập không khỏi cảm thán trước khung cảnh địa lý kỳ lạ, yêu kiều này của Bắc Hàn Tiên Vực.
Dù sao, dù là Nhân giới hay Linh giới, dường như đều không có cảnh tượng như thế. Hắn tin rằng ở những nơi mình chưa từng đặt chân, còn vô vàn cảnh tượng mà hắn chưa từng thấy, thậm chí không thể nào tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt nhớ về quãng thời gian ngắn ngủi nhưng ấm áp cùng Nam Cung Uyển trước khi trộm thăng lên Linh giới năm nào.
Ký ức này đã bị hắn chôn sâu trong lòng, ở một nơi mà hắn không muốn chạm tới.
Đó cũng là nguyên nhân phần lớn thời gian kể từ khi bước vào con đường tu tiên, hắn luôn một mình độc lai độc vãng, không muốn tùy tiện vướng vào chuyện tình cảm.
Dù sao, cảnh sinh ly tử biệt với người thân, đối với hắn bây giờ vẫn là điều mà hắn không muốn đối mặt.
“Nếu có Uyển nhi ở bên, cùng nàng song túc song phi, ngao du Bát Hoang tứ hải, ngắm nhìn kỳ cảnh Bắc Hàn này, hẳn là tiêu dao tự tại.”
“Không biết Uyển nhi bây giờ thế nào, tài nguyên ta để lại cho nàng, hẳn là đủ để nàng tu luyện đến Đại Thừa kỳ rồi chứ.”
“Không biết, kiếp này còn có cơ hội trùng phùng không...”
Hàn Lập thất thần lẩm bẩm vài tiếng, sau đó yên lặng xoay người, vào lầu các tầng một, khép cửa phòng lại.
...
Ước chừng nửa năm sau.
Phía nam Phong Đống Chi Hải, trên vùng biển sương mù mênh mông, lơ lửng một hòn đảo màu trắng, diện tích chưa đến ngàn trượng.
Hòn đảo có hình tròn trịa, rõ ràng, trông như một chiếc đĩa sứ trắng lớn, hiển nhiên không phải tự nhiên tạo thành mà do con người xây dựng.
Trên đảo, khắp nơi đứng những cột đá trắng cao thấp khác nhau, có cái khắc đầy phù văn, có cái được khảm đá linh lực dồi dào.
Nhìn toàn bộ hòn đảo, cứ như một pháp trận khổng lồ màu trắng.
Lúc này, trên bầu trời gần hòn đảo, một chiếc Kim Văn Linh Chu từ xa bay đến, lơ lửng giữa không trung rồi chợt lóe lên biến mất.
Trên không, ba bóng người bay xuống, đáp xuống đảo.
Ba người này chính là Hàn Lập và đồng bọn trên đường đến Yên Lăng đảo, chỉ là tu vi khí tức lúc này không giấu giếm, còn dung mạo thân hình đều đã thay đổi lớn.
Lân Cửu biến thành một gã đại hán râu ria xồm xoàm, vạm vỡ, Lân Thập Thất hóa thành một văn sĩ nho nhã, áo xanh, mũ cao, còn Hàn Lập thì trở thành một thiếu niên tuổi đôi mươi, da trắng nõn.
Ba người đáp xuống quảng trường nhỏ ở rìa đảo, thấy phía trước có một tòa đại điện bằng đá trắng, liền cùng nhau tiến về.
Bên trong đại điện bày biện rất đơn giản, chỉ có một bệ đá hình tròn ở giữa, một lão giả râu bạc đang ngồi khoanh chân trên đó.
Hàn Lập đảo mắt nhìn qua, hơi ngạc nhiên khi nhận ra, đây là một tu sĩ Chân Tiên cảnh sơ kỳ, y phục đang mặc lại là kiểu dáng trưởng lão nội môn của Chúc Long Đạo.
"Các vị đến đây, hẳn là muốn đi đến Minh Hàn đại lục?" Lão giả râu bạc liếc nhìn ba người, không đứng dậy, mở miệng hỏi.
"Đúng vậy." Lân Cửu trong hình dạng đại hán chậm rãi nói.
"Mỗi người bảy viên Tiên Nguyên thạch." Lão giả không cảm xúc đáp.
Ba người mỗi người nộp tiền xong, lão giả râu bạc mới đứng dậy, từ trên bệ đá đi xuống, dẫn theo ba người đi ra từ một cánh cửa đá phía sau đại điện.
Ra khỏi đại điện, ba người đi theo lão giả râu bạc dọc theo con đường rộng một trượng, hướng vào trung tâm đảo.
Hàn Lập cúi đầu nhìn đường đi, nhận thấy con đường thấp hơn mặt đất hai bên vài tấc, trông như một rãnh khảm trên mặt đất. Bên trong cứ vài trượng lại khắc một đoàn phù văn.
Càng vào trung tâm, những con đường này càng dày đặc, chằng chịt hết sức phức tạp, có vẻ quỷ dị và thần bí.
"Lân Cửu đạo hữu, nếu tại hạ không nhầm thì lão giả này mặc phục sức của tu sĩ Chúc Long đạo?" Hàn Lập nhìn bóng lưng lão giả, truyền âm hỏi.
"Không sai. Người này xác nhận là trưởng lão nội môn của Chúc Long đạo." Lân Cửu đáp.
"Chẳng lẽ đại trận truyền tống giữa Cổ Vân đại lục và Minh Hàn đại lục đều do Chúc Long đạo xây dựng?" Hàn Lập hơi nghi hoặc hỏi.
"Không phải. Chúc Long đạo chỉ thành lập và quản lý trận truyền tống ở Yên Lăng đảo. Trận truyền tống ở Băng Cực đảo gần Minh Hàn đại lục do Bắc Hàn Tiên Cung nắm giữ." Lân Cửu trả lời.
"Ra là vậy, đa tạ chỉ điểm." Hàn Lập truyền âm nói.
Hai người vừa nói chuyện, đã đi theo lão giả râu bạc đến gần trung tâm hòn đảo.
Hàn Lập nhìn thoáng qua, từ xa đã thấy trên bãi đất trống phía trước một pháp trận hình tròn được bao quanh bởi mấy chục cột đá. Mỗi cột đều lớn đến mức cần bảy, tám người ôm mới hết, trông rất đồ sộ.
Quảng trường bên ngoài pháp trận còn có bảy, tám người khác đang đứng hoặc ngồi chờ.
"Phó trưởng lão, ba người này cũng đi Băng Cực đảo, đủ người rồi, có thể mở pháp trận." Lão giả râu bạc dẫn ba người đến quảng trường, nói với một nam tử trung niên mặc phục sức trưởng lão Chúc Long đạo trên đó.
"Các ngươi có thể vào pháp trận." Nam tử trung niên gật đầu, quay sang nói với những người kia.
Những người chờ đợi hồi lâu nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, vội vã đi vào pháp trận.
Hàn Lập ba người thấy thế cũng lập tức tiến vào theo.
Đợi mười người đều đứng vững, lão giả râu bạc gật đầu ra hiệu với nam tử trung niên. Hai người sau đó mỗi người đi đến một bệ đá hình tròn hai bên pháp trận, khoanh chân ngồi xuống.
Theo âm thanh ngâm tụng từ miệng hai người truyền ra, các cột đá trắng quanh đại trận từng cây một phát sáng lên, đá linh thạch và hoa văn chạm khắc trên cột đều tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Rất nhanh, ánh sáng lan ra, cả con đường nối liền dưới đất cũng sáng lên, những cột đá khác ở khắp đảo cũng đều phát ra hào quang, cả đại trận trên đảo bắt đầu vận hành.
“Ong ong ong…” Một tiếng rung ù ù vang lên, toàn bộ hòn đảo trắng bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
Hàn Lập ở trong trận ngẩng lên nhìn trời, chỉ thấy trên không, mây đang điên cuồng cuộn trào, dần hình thành một lỗ thủng lớn không thấy đáy, phát ra những đợt ba động không gian khiến người kinh hãi.
Bên ngoài hòn đảo, màn sương bao phủ cũng bị lực lượng này ảnh hưởng, tan ra xung quanh, tạo thành một bức tường sương mù hình khuyên cao lớn.
Ngay lúc đó, "Oanh" một tiếng nổ lớn.
Cả hòn đảo đột nhiên rung lên, một mảng hào quang ngũ sắc từ pháp trận ở trung tâm hòn đảo phát ra, hóa thành một cột sáng rực rỡ khổng lồ, xông thẳng lên mây xanh.
Hàn Lập cùng mọi người bị nuốt vào trong cột sáng, biến mất ngay tức khắc.
Một lát sau, đại trận dần ngừng lại, những đám mây bị khuấy động và màn sương bao quanh không tan.
...
Phía Bắc Phong Đống Chi Hải, trên bầu trời mây đen giăng kín, cuồng phong gào thét.
Tuyết rơi trắng trời, bao phủ cả vùng hải vực.
Mặt biển âm u, nước đóng băng cùng với bão tuyết dưới cuồng phong tạo thành những trụ băng khổng lồ cao hơn trăm trượng, xiên xẹo giữa không trung, dày đặc như rừng.
Giữa rừng trụ băng ấy, có một hòn đảo hình bầu dục, được bao phủ bởi một màn ánh sáng màu xanh.
Lúc này, trên bầu trời bỗng truyền đến tiếng sấm rền vang vọng, cả hòn đảo hình bầu dục ầm vang chấn động, tỏa ra hào quang ngũ sắc. Một pháp trận nằm giữa hòn đảo đột nhiên xuất hiện hơn chục bóng người.
Họ chính là nhóm của Hàn Lập được truyền tống đến từ Yên Lăng đảo.
Do ảnh hưởng của truyền tống đường dài, sắc mặt mọi người có chút tái nhợt. Những người tu vi kém còn cảm thấy thần hồn có chút bất ổn.
Hàn Lập chỉ cảm thấy hơi khó chịu ở ngực, ngoài ra không có cảm giác gì.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, thấy khung cảnh nơi này gần giống với Yên Lăng đảo, vẫn là kiểu bố trí pháp trận quen thuộc. Có điều, các cột đá trắng đã được thay thế bằng những trụ băng trong suốt.
"Truyền tống đã xong, còn không mau rời đi, đợi đến bao giờ?"
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài trận truyền vào.
Hàn Lập nhìn lại, thấy một lão ẩu gầy gò đang đứng đó, đội mũ trùm trắng, tóc trắng bù xù, tay chống gậy Cầu Long mộc, lạnh lùng nhìn đám người.
Mọi người vội vã xuống khỏi pháp trận, theo sự chỉ dẫn của lão ẩu tiến về rìa phía bắc của hòn đảo.
Ở đó, một đại điện băng tinh trắng toát đứng sừng sững, bên trong kê một bàn trà lớn. Ngồi phía sau bàn là một lão giả mặt tròn, hiền từ. So với lão ẩu mặt lạnh kia, vị lão giả này luôn nở nụ cười trên môi.
"Hoan nghênh các vị đến Minh Hàn đại lục, nhưng trước khi rời khỏi Băng Cực đảo, xin vui lòng nộp mỗi người ba viên Tiên Nguyên thạch." Lão giả xòe bàn tay ra, cười ha hả nói.
Hàn Lập nghe vậy giật mình, quay sang hỏi Lân Cửu bằng ánh mắt.
Lân Cửu thấy vậy gật đầu giải thích: “Đây là lệ cũ của Chúc Long đạo và Bắc Hàn Tiên Cung. Sau này về Yên Lăng đảo cũng vậy.”
Hàn Lập im lặng gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Một chiều đã cần đến mười viên Tiên Nguyên thạch, nghĩa là đi đi về về hết 20 viên. Hắn phải lặn lội đường xa, làm một nhiệm vụ cấp cao ở Vô Thường Minh may ra mới bù lại nổi chi phí đi lại.
Nếu không so với thù lao kếch xù của nhiệm vụ lần này, cái chi phí kia không là gì cả, nếu không mà nói, với thủ đoạn của mình tuyệt đối không dễ dàng bỏ tiền lộ phí như vậy.
Sau khi mọi người nộp Tiên Nguyên thạch xong, đi đến phía cửa sau đại điện.
Lão giả mặt tròn không đứng dậy, chỉ giơ tay lên phẩy nhẹ về phía cửa.
Cửa điện lóe lên thanh quang, màn ánh sáng bao phủ bên ngoài liền mở ra một lối đi hình tròn cao ngang người.
"Chúc các vị đạo hữu thuận buồm xuôi gió." Lão giả cười nói.
Lân Cửu nghe tiếng, đi đầu bước ra cửa, ra đến quảng trường bên ngoài. Hàn Lập và người kia cũng theo sát phía sau.
Ba người ra đến nơi, bảy người cùng đi khác cũng theo nhau bước ra.
Vừa bước ra khỏi điện, tuyết bay đầy trời ngay lập tức ập tới. Theo đó còn có một luồng cực hàn chi lực đáng sợ, dù Hàn Lập đã chuẩn bị sẵn cũng không khỏi nhíu mày.
Nhìn khung cảnh trắng xóa trước mắt, tâm trí hắn bất giác quay lại khung cảnh lần đầu vừa mới phi thăng đến Bắc Hàn Tiên Vực. Khi ấy, hắn cũng vừa bước ra trong gió tuyết, chỉ là khí lạnh trong ký ức dường như còn khắc nghiệt hơn.
Lúc đó, lòng hắn tràn đầy khát vọng, tâm trạng mới chập chững trên tiên đồ. Giờ nhớ lại như vừa mới xảy ra. Chỉ là những chuyện đã qua, đến giờ vẫn chưa có cách nào hồi tưởng được.
Con đường tiên đạo mờ mịt, hiểm tượng liên tục xảy ra, không biết bao giờ mới có thể đường hoàng dùng tên thật gặp mặt mọi người.
Nghĩ đến đây, bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận