Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 443: Nghìn cân treo sợi tóc

"Quả nhiên là có cấm chế, xem ra mắt Linh Mục của Lục cô nương vẫn nhạy bén hơn một chút." Hàn Lập thấy vậy, mắt sáng lên nói.
"Đâu có, chỉ là trùng hợp phát hiện ra chút mánh khóe thôi, chứ không biết phía sau cấm chế này là gì?" Lục Vũ Tình khẽ giật mình, miễn cưỡng cười nói.
"Phá nó ra xem sẽ biết." Hàn Lập cũng để ý thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Lục Vũ Tình, nhưng không để tâm, lật tay vung lên.
Uỳnh!
Một thanh cự kiếm màu xanh nổi lên, tỏa ra kiếm quang màu xanh lóa mắt.
Trên cự kiếm kim quang lóe lên, hiện ra từng đạo hồ quang điện màu vàng thô to, trong nháy mắt hóa thành một thanh lôi điện màu vàng, tỏa ra khí tức hủy diệt đáng sợ.
Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, lôi điện màu vàng mang theo phong lôi thanh âm vô cùng mãnh liệt, hung hăng chém về phía vách núi.
Cấm chế trên vách đá tựa hồ cảm ứng được nguy hiểm, lập tức nổi lên mảng lớn bạch quang lóa mắt, hình thành một màn ánh sáng trắng dày đặc, bên trong từng đoàn từng đoàn linh quang màu trắng nhảy nhót, phảng phất như vật sống, ngăn cản trước cự kiếm.
Lôi kiếm màu vàng hào quang tỏa sáng, hung hăng trảm xuống màn ánh sáng trắng.
"Răng rắc" một tiếng vang giòn, cấm chế nhìn cực kỳ huyền diệu, trước lôi kiếm màu vàng phảng phất như giấy yếu ớt, bị tùy tiện trảm phá.
"Phanh" một tiếng, màn ánh sáng trắng vỡ vụn, hóa thành vô số linh quang màu trắng phiêu tán, lộ ra một sơn cốc không lớn.
Một tòa cung điện màu xanh khá lớn ở chỗ này, trên cửa chính đại điện treo một tấm biển, trên đó viết ba chữ to 'Phi Tiên các'.
Cửa lớn của đại điện khép hờ, mơ hồ có mấy điểm bạch quang yếu ớt từ bên trong truyền ra, lẫn trong đó là từng tia từng tia dao động lực lượng không gian yếu ớt.
Hàn Lập hai người cảm nhận được dao động không gian, trong mắt đều vui mừng, lập tức bay vào sơn cốc, xuyên qua cửa điện, rơi vào trong đại điện.
Bên ngoài nhìn tòa đại điện này làm như thật, nhưng bên trong rất trống trải, chỉ có một bệ đá cao ba thước so với mặt đất, lớn chừng vài chục trượng.
Trên bệ đá là một pháp trận màu trắng, tản ra bạch quang nhàn nhạt.
Thân hình Hàn Lập chợt lóe lên, liền xuất hiện trên bệ đá.
Hắn nhanh chóng nhìn pháp trận màu trắng này vài lần, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.
Đây đúng là một tòa trận pháp truyền tống, hẳn là chỗ ra vào không gian bí cảnh nơi đây. Trên pháp trận, từng cái tiết điểm khảm nạm từng viên từng viên Tiên Nguyên thạch, chừng hơn 200 viên.
Có thể là do thời gian quá lâu, ngoại trừ một số ít Tiên Nguyên thạch còn giữ lại một chút tiên linh lực, số còn lại đã ở trạng thái trong suốt.
Đúng vào lúc này, "Ầm ầm" liên tiếp tiếng vang từ đỉnh đầu truyền đến.
Vết rạn lúc này đã đầy bầu trời, bốn đạo quang trụ thô to kia chợt lóe lên, tiêu tán ra.
Toàn bộ bí cảnh rốt cục bắt đầu chân chính phá toái, một khe hở không gian lan tràn ra, vừa lúc xẹt qua khu vực đỉnh chóp cự phong.
Ầm!
Đỉnh chóp cự phong trực tiếp bạo liệt ra, vô số hòn đá lớn ào ào rơi xuống, tiểu sơn cốc cũng bị tác động đến, từng khối cự thạch như mưa rơi xuống.
"Nhanh!" Hàn Lập hét lớn một tiếng, một tay phất lên.
Bảy viên tinh hoàn bắn ra, như thiểm điện xoay tít một vòng, lẫn nhau khảm bộ nối liền cùng một chỗ, hình thành một vòng tròn lớn hơn.
Ánh tinh quang chói mắt từ trên Thất Diệu Tinh Hoàn tản phát ra, hình thành một mảnh tinh thần quang mạc, phía trên vô số tinh thần đồ án nhấp nháy, che chắn trên thung lũng, ngăn cản tất cả đá rơi.
Hàn Lập và Lục Vũ Tình lập tức động thủ, gỡ những Tiên Nguyên thạch đã hết tiên linh lực xuống, lấy Tiên Nguyên thạch mới tinh khảm nạm vào.
Sau khi khảm nạm Tiên Nguyên thạch mới, pháp trận truyền tống tản ra bạch quang lập tức sáng hơn mấy lần, tỏa ra từng vòng bạch quang.
Trong mắt Hàn Lập hơi vui, đang định bước vào thì lông mày chợt nhíu lại, dừng thân hình, nhìn về phía một góc của pháp trận.
Giờ phút này tất cả trận văn pháp trận truyền tống đều tản ra bạch quang lóa mắt, nhưng duy chỉ có chỗ kia trận văn so với những chỗ khác thì ảm đạm hơn không ít.
Từng đạo linh lực từ nơi này chảy xuôi qua, tựa hồ cũng có chút miễn cưỡng.
Lục Vũ Tình cũng để ý thấy tình huống này, gương mặt xinh đẹp biến sắc, lo lắng nói: "Chẳng lẽ pháp trận truyền tống có vấn đề?"
Hàn Lập không nói gì, hai tay lập tức bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp quyết chui vào trong những trận văn ảm đạm kia.
Trận văn lập tức sáng hơn một chút, nhưng ngay lập tức lại tối sầm lại, mà còn tối hơn trước đó.
Thấy tình hình này, Hàn Lập vội dừng tay lại, nói: "Xem ra là thời gian quá lâu, pháp trận truyền tống này đã nhanh mất đi hiệu lực rồi."
"Vậy phải làm sao bây giờ, Hàn đại ca ngươi có biện pháp chữa trị không?" Lục Vũ Tình vội vàng hỏi.
Giờ phút này toàn bộ bí cảnh sụp đổ càng lúc càng kịch liệt, phía dưới cự phong trên núi cũng đã xuất hiện những vết rạn to lớn, thấy mắt cũng muốn sụp đổ.
"Trận pháp này có chút phức tạp, ta chưa đủ khả năng chữa trị. Với lại cho dù có thể chữa trị, cũng không có thời gian. Bất quá ngươi không cần lo lắng, pháp trận truyền tống này miễn cưỡng còn có thể vận chuyển, chắc là vẫn còn có thể sử dụng được một lần." Hàn Lập trầm ngâm nói.
Nói rồi, hắn lập tức bước vào pháp trận truyền tống.
"Thật sao? Vậy thì tốt rồi." Lục Vũ Tình thần sắc buông lỏng, cũng lập tức bước vào trong đó.
Hàn Lập trong miệng lẩm bẩm, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Uỳnh!
Pháp trận truyền tống lập tức hào quang tỏa sáng, đem toàn bộ đại điện chiếu rọi một mảnh trắng xóa, nhanh chóng vận chuyển.
Trên không đại điện xuất hiện hào quang lóa mắt, xông thẳng lên chân trời, bắt mắt vô cùng.
Giờ phút này, dưới chân núi chỗ lối vào, hư không một trận chấn động, từng bóng người hiện ra, chính là Huyết Hàn và những người khác.
"Thật là một đám ngu xuẩn, không có ta ở đây, thì chẳng làm nên chuyện gì, chỉ có một cái lối vào thôi, mà phải mất ba ngày mới tìm được..." Mặt Huyết Hàn tức giận, trong miệng tựa hồ đang khiển trách Cốt Diễm Tán Nhân bọn người.
Bất quá hắn còn chưa dứt lời, nhìn thấy bí cảnh sụp đổ trước mắt, giọng lập tức im bặt.
Những người khác cũng đều trợn mắt há mồm, ngây ngốc tại chỗ.
"Mau lui lại, không gian nơi đây sắp sụp đổ!" Huyết Hàn hét lớn một tiếng, lập tức quay người.
Nhưng chỗ hư không dao động khi bọn hắn tiến vào đã bình phục, nơi đó giờ phút này là một mảnh không gian ổn định, đâu còn đường cũ mà trở về.
Sắc mặt Huyết Hàn biến đổi, trên trán trong nháy mắt hiện lên một lớp mồ hôi lạnh như hạt đậu nành.
Một không gian sụp đổ thì lực lượng đáng sợ cỡ nào, hắn vô cùng rõ ràng, cho dù là hắn cũng khó mà thoát khỏi.
"Đại nhân, người xem chỗ kia." Cốt Diễm Tán Nhân chỉ tay vào sườn núi, nơi đó lóe ra một đoàn bạch quang lóa mắt, có chút dễ thấy.
Huyết Hàn thấy cảnh này, thần thức lập tức lan ra.
"Là bọn chúng! Bọn chúng muốn dùng pháp trận truyền tống để rời đi, mau qua đó!" Vẻ mặt Huyết Hàn đột nhiên vui mừng, hét lớn một tiếng, thân hình hóa thành một đạo hắc quang, hướng về đại điện nơi đó bắn đi.
Những người khác lập tức phi độn đuổi theo.
Trong đại điện, Hàn Lập hai tay bấm niệm pháp quyết, thôi động pháp trận, pháp trận tỏa ra hào quang ngày càng sáng hơn.
Vì trận văn một góc của pháp trận sắp sụp đổ, nên hắn không dám thôi động quá nhanh.
Thời gian dần trôi qua.
Theo pháp trận truyền tống kịch liệt vận chuyển, trận văn chỗ hẻo lánh kia nhanh chóng càng thêm ảm đạm.
Khóe mắt Hàn Lập run lên, trán hiện ra những giọt mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Lục Vũ Tình cũng nhìn về phía trận văn kia, gương mặt xinh đẹp cũng căng lên thật chặt.
Đột nhiên, thân thể mềm mại của nàng run lên, quay đầu nhìn về phía dưới núi, nơi đó một đạo hắc quang cầm đầu, còn có mấy đạo độn quang khác, đang cực kỳ nhanh chóng bay vụt tới.
"Không ổn, là Huyết Hàn bọn chúng đuổi đến rồi!" Thần sắc Lục Vũ Tình đột nhiên thay đổi, nhỏ giọng hô lên.
Hàn Lập hết sức chăm chú thôi động pháp trận, không chú ý tình huống xung quanh, nghe vậy bỗng ngẩng đầu.
Hắc quang biến thành của Huyết Hàn giờ phút này đã bay tới bên ngoài đại điện, như điện lao đến chỗ pháp trận.
Con ngươi Hàn Lập co rút lại, một tay như thiểm điện bấm niệm pháp quyết.
Tinh thần quang mạc trên không trung sơn cốc đột nhiên biến mất, bảy viên tinh hoàn nổi lên, tách ra tinh quang lóa mắt, sau đó đều hư không biến mất.
Sau một khắc, bảy viên tinh hoàn trống rỗng xuất hiện ở trước đại điện, một viên mơ hồ chui vào trong hắc quang biến thành của Huyết Hàn.
Một tiếng giận dữ rống to, thân hình Huyết Hàn xuất hiện ở cửa đại điện.
Tứ chi, ngực, bụng dưới và cổ hắn lần lượt bị khảm một viên tinh hoàn vào, sâu vào trong da thịt.
"Thứ quỷ gì!" Huyết Hàn gầm thét, hắc quang bên ngoài thân xoay cuồng, ra sức giãy dụa.
Hắc quang phảng phất như mực đậm, cấp tốc xâm nhiễm lên bảy viên tinh hoàn, tinh quang tỏa ra nhanh chóng trở nên ảm đạm, nhưng vẫn gắt gao giữ chặt thân thể Huyết Hàn.
Hàn Lập há miệng, phun ra một đoàn thanh quang chui vào trong pháp trận, pháp quyết trong tay đột nhiên thúc giục.
Uỳnh!
Pháp trận truyền tống tỏa ra bạch quang bỗng nhiên sáng lên, cuối cùng đã đạt đến một điểm giới hạn.
Từng luồng lực lượng không gian từ trong pháp trận tuôn ra, bao lấy hai người.
Thân ảnh Hàn Lập và Lục Vũ Tình nhoáng lên một cái, từ trong pháp trận biến mất không dấu vết.
Nhưng gần như cùng lúc đó, trận văn chỗ hẻo lánh của trận truyền tống cũng đạt đến cực hạn.
"Đùng" một tiếng nhỏ, nơi hẻo lánh của trận truyền tống xuất hiện vài vết nứt, trận văn ở đó hoàn toàn trở nên u ám.
Sau đó toàn bộ pháp trận truyền tống tán phát bạch quang bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất.
Bên ngoài đại điện, lúc này Huyết Hàn hắc quang đại phóng trên người, trong miệng nhanh chóng lẩm bẩm, thân thể nảy lên phình to ra một vòng.
Ầm!
Bảy viên tinh quang giam cầm trên người hắn vỡ ra, hóa thành vô số mảnh vỡ, bay tứ tung xung quanh.
Hắc quang lóe lên, thân ảnh Huyết Hàn xuất hiện ở trong đại điện.
Nhìn quang mang hoàn toàn tiêu tán, một góc của pháp trận truyền tống vỡ vụn, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, khó coi vô cùng.
Cốt Diễm Tán Nhân bọn người giờ phút này cũng bay vụt tới, thấy tình cảnh pháp trận truyền tống, sắc mặt đột nhiên đều trở nên trắng bệch.
Ầm ầm!
Vào lúc này, bí cảnh rốt cục hoàn toàn sụp đổ, mảng lớn loạn lưu hư không phun ra từ trong khe không gian.
Toàn bộ cự phong ầm ầm sụp đổ, vô số đá vụn to lớn lăn xuống, bao phủ tiểu sơn cốc.
. . .
Trong một không gian lờ mờ, bên dưới là sa mạc đen mênh mông, trên mặt đất khắp nơi đều là những hòn đá màu đen to nhỏ khác nhau, thỉnh thoảng mới có một hai gốc cỏ hoang sinh trưởng trong khe đá, nhìn rất hoang vu.
Bầu trời mang màu vàng sẫm, cho người ta một cảm giác nặng nề u ám.
Giữa không trung tối tăm mờ mịt, chợt vang lên một trận tiếng sấm trầm thấp.
Tiếp đó từng đạo quang mang đen kịt nổi lên, hình thành những quang cầu màu đen lớn nhỏ vài trượng, từng tia chớp màu đen chạy loạn trên quang cầu, phát ra tiếng động quái dị tư tư.
Quang cầu màu đen vặn vẹo biến hóa, chợt hóa thành một khe nứt không gian lớn vài trượng.
Sau đó hai đạo quang mang từ bên trong bắn ra, lập tức hiện ra một đôi nam nữ thân ảnh.
Thân hình hai người bất ổn, loạng choạng một chút mới đứng vững được.
Nam tử là một trung niên đại hán, khuôn mặt đen kịt bình thường, chỉ có một đôi mắt sáng ngời có thần.
Nữ tử răng trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, đúng là một mỹ nhân hiếm có.
Sắc mặt hai người đều rất khó coi, nhất là nữ tử kia, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng còn ẩn hiện vết máu.
Hai người này, chính là Hàn Lập và Lục Vũ Tình, những người vừa cưỡi pháp trận truyền tống rời khỏi không gian kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận