Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 530: Điều kiện trao đổi

"Ngươi là ai? Dám cản đường đi của ta! Cút ngay!"
Hàn Lập trên mặt sát khí ngút trời, trên thân kim quang lóe lên, một cánh tay bỗng nhiên phát ra tiếng răng rắc giòn tan, thô to hơn một vòng, năm ngón tay nắm lại, một quyền hướng phía chỗ độc giác của đại hán oanh ra.
Một tiếng ầm vang!
Cánh tay của hắn trong nháy mắt biến thành kim quang chói mắt, tựa như được đúc bằng hoàng kim, phía trên mọc ra những sợi lông màu vàng óng như kim châm.
Nắm đấm vàng đi đến đâu, hư không phát ra tiếng xé gió chói tai, bị vạch ra một đạo vệt trắng bắt mắt, tựa hồ muốn bị xé rách.
Quyền ảnh còn chưa đến, một cỗ lực lượng đáng sợ khiến người ta nghẹt thở đã ầm ầm ập xuống.
Đại hán độc giác biến sắc, lùi lại một bước, trên thân hiện ra lam quang nồng đậm, hai cánh tay càng phát ra hào quang rực rỡ, hai tay lóe lên biến thành hai vuốt rồng dữ tợn.
Đại hán hét lớn một tiếng, hai tay bộc phát ra ánh sáng màu lam chói mắt, hướng về phía trước hư không đẩy ra.
Trước người hắn lam quang lóe lên, hư ảnh hai vuốt rồng màu lam to như cái thớt trống rỗng hiện lên.
Trên hai vuốt rồng màu lam vô số phù văn màu lam nhảy múa, lòng bàn tay càng hiện ra từng đợt sóng cả màu lam hư ảnh, trông huyền diệu vô cùng.
Hai vuốt rồng màu lam chồng lên nhau, nghênh đón nắm đấm của Hàn Lập.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang vang lên!
Nắm đấm vàng đập vào hư ảnh hai vuốt rồng màu lam, hư ảnh vuốt rồng lập tức vỡ vụn, hóa thành vô số lam quang tán loạn.
Không chỉ vậy, một đoàn kim quang lóa mắt từ trên tay Hàn Lập bắn ra, lóe lên phía dưới biến thành một quyền ảnh màu vàng to lớn, hung hăng oanh kích xuống.
Đại hán độc giác hoảng sợ, hai tay vội vàng vung lên.
Hai tấm khiên nhỏ hình tam giác màu lam từ trên người hắn bắn ra, hóa thành hai bức tường ánh sáng màu lam sáng long lanh, chắn trước người.
Tường ánh sáng vừa hình thành, quyền ảnh màu vàng đã đánh vào.
"Ầm ầm" nổ vang!
Quyền ảnh màu vàng bạo liệt, hóa thành cuộn sóng màu vàng, tản mát ra uy năng kinh khủng, bao phủ hai bức tường ánh sáng màu lam.
Hai bức tường ánh sáng màu lam trong uy năng đáng sợ của sóng vàng, không có chút sức chống cự, vỡ vụn ra từng mảnh.
Một cỗ lực lượng khổng lồ lan tỏa dữ dội ra xung quanh, khiến cả tòa đại điện cũng rung chuyển kịch liệt.
Thân thể đại hán độc giác chấn động mạnh, lùi về sau hơn mười bước mới đứng vững.
Cảnh tượng này nói thì dài, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Lam quang vỡ vụn tán đi, Hàn Lập không biết từ lúc nào đã đến vị trí ban đầu đại hán đứng, hai tấm khiên pháp bảo hình tam giác kia thì bị phân chia giữ trên hai tay, đã vỡ vụn thành mấy mảnh.
Hai tay Hàn Lập đột ngột xoa một cái, lại mở ra, những mảnh vỡ pháp bảo kia trực tiếp biến thành bột phấn, sau đó hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, bột phấn bay ra, tỏa ra một cỗ linh khí nồng đậm vô cùng.
Đại hán độc giác thấy cảnh này, khóe mắt co giật một trận.
Những Kim Tiên khác của Thương Lưu cung thấy cảnh này, nhao nhao đứng dậy, trong mắt đều lộ vẻ kinh hãi.
Đại hán độc giác này tuy chỉ là tu vi Kim Tiên trung kỳ đỉnh phong, nhưng không phải tu sĩ Nhân tộc bình thường, nó mang trong mình huyết mạch Cầu Long, nhục thân cường hãn trời sinh vô song, sánh được Huyền Tiên Chân Cực Chi Khu, vậy mà vừa giao chiến đã bị đánh bại, hơn nữa nhìn tình hình, đối phương còn chưa thi triển toàn lực.
Hàn Lập chậm rãi thu tay lại, không thèm nhìn đại hán độc giác một chút, tiếp tục bước về phía trước.
Vút vút vút!
Một đám Kim Tiên của Thương Lưu cung bay vọt lên phía trước Hàn Lập, chắn đường đi, mặt lộ vẻ địch ý, trên người nổi lên các loại quang hoa.
"Tốt! Hôm nay coi như thấy được cách đối đãi khách của Thương Lưu cung." Hàn Lập cười ha hả một tiếng, trên thân kim quang đại phóng.
Toàn thân hắn mọc ra một lớp lông vàng óng, thân hình bỗng nhiên phồng lớn, tay chân dài ra, cả người đột nhiên biến thành một con cự viên màu vàng hơn mười trượng, đồng thời khí tức trên thân cũng tăng vọt, đạt đến trình độ Kim Tiên hậu kỳ, hơn nữa trong khí tức này tràn đầy bạo ngược, còn có sát khí nồng đậm khiến người ta kinh ngạc, như bài sơn đảo hải hướng ra xung quanh.
Một đám Kim Tiên của Thương Lưu cung bị khí tức đột ngột tăng lên của Hàn Lập trấn nhiếp, thần sắc đều kinh hãi.
"Dừng tay!" Lúc này, một bóng người xuất hiện giữa Hàn Lập và đám Kim Tiên, chính là Lạc Thanh Hải.
"Xem ra Lạc đại cung chủ cũng muốn tham gia?" Cự viên màu vàng trong mắt kim quang chớp động, cười lạnh một tiếng, không hề e ngại.
"Ha ha, Liễu đạo hữu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, Lạc mỗ không có ý này. Các ngươi đều lui xuống cho ta, mỗi người trở về diện bích sám hối, không có ta cho phép không được xuất quan, Liễu đạo hữu là quý khách của Thương Lưu cung, sao có thể để các ngươi hồ nháo!" Lạc Thanh Hải đối với Hàn Lập cười hiền lành, sau đó trách mắng đám Kim Tiên của Thương Lưu cung.
"Vâng!"
Một đám Kim Tiên nghe vậy, không dám nói thêm gì, quang mang bên ngoài thân thu lại, nhao nhao rút lui ra khỏi đại điện.
Đại hán độc giác kia hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Lập, cũng quay người bước ra ngoài.
Trong con mắt màu vàng của Hàn Lập ánh sáng chớp động vài lần, trên thân kim quang lóe lên, khôi phục hình người.
Trong đại điện rất nhanh chỉ còn lại Hàn Lập và Lạc Thanh Hải.
"Liễu đạo hữu, không giấu gì ngươi, Thương Lưu cung chúng ta lần này tổn thất nặng nề trong Minh Hàn Tiên Phủ, Thiết cung chủ và Thu cung chủ cũng mất tích không rõ lý do, cho nên trong môn mọi người tâm thần có chút không tập trung, khó tránh khỏi hành động hơi quá khích, mong các hạ đừng trách." Lạc Thanh Hải mỉm cười nói với Hàn Lập.
"Mất tích không rõ lý do? Xem ra Lạc đại cung chủ cũng cho rằng ta cố ý vu oan cho hai người kia, đã vậy thì không có gì để nói." Hàn Lập cười lạnh một tiếng.
"Liễu đạo hữu, bình tĩnh chớ vội, xin cho Lạc mỗ giải thích. Thật ra tu vi đến cấp bậc như ngươi và ta, rất ít khi bị tình cảm chi phối, hết thảy đều vì lợi ích mà hành động, đạo hữu đến Thương Lưu cung lần này, hẳn không chỉ đơn thuần là đòi một câu trả lời hợp lý chứ?" Lạc Thanh Hải nhìn Hàn Lập, cười nhạt một tiếng.
Hàn Lập nhíu mày, không nói gì.
"Nguyên thần đăng của Thiết cung chủ và Thu cung chủ vẫn chưa tắt, xem ra Liễu đạo hữu là người nhân hậu, ra tay có chừng mực, Lạc mỗ ở đây, trước thay hai người bọn họ tạ lỗi với đạo hữu, mong đạo hữu đại nhân đừng chấp nhặt." Lạc Thanh Hải sắc mặt nghiêm nghị, chắp tay nói với Hàn Lập.
"Lạc đại cung chủ đừng hiểu lầm, hai người này lòng lang dạ thú, ta không giết họ, chỉ là không muốn tạo tiện nghi cho chúng thôi." Hàn Lập không chút nhúc nhích, giọng điệu lạnh lùng nói.
"Ha ha, Liễu đạo hữu xin bớt giận. Bất kể nguyên nhân Thiết cung chủ và Thu cung chủ xung đột với các hạ là gì, chỉ cần đạo hữu bằng lòng trả lại nguyên anh hoàn chỉnh của bọn họ, Thương Lưu cung chúng ta sẽ bồi thường khiến đạo hữu hài lòng." Lạc Thanh Hải cười ha ha, nói.
"A, các hạ có chắc ta sẽ đồng ý?" Hàn Lập trầm mặc một chút.
"Ta tin rằng bất kỳ thứ gì trên đời đều có giá của nó, chỉ cần điều kiện đủ, thù địch cũng có thể biến thành bạn bè." Lạc Thanh Hải cười càng tươi hơn.
"Nếu Lạc đại cung chủ thành ý như vậy, vậy được thôi, nguyên anh hai người kia ta giữ lại cũng không có tác dụng gì, có thể trả lại cho các ngươi." Hàn Lập trầm mặc một chút rồi nói.
"Đa tạ Liễu đạo hữu, không biết ngươi muốn gì? Bản môn vốn nghèo nàn, so ra kém Phục Lăng tông và Chúc Long đạo, nhưng cũng sẽ cố gắng thỏa mãn nhu cầu của đạo hữu." Lạc Thanh Hải nghe vậy vui mừng, trong lòng cũng thở phào, vội chắp tay cảm ơn.
"Bắc Hàn Tiên Vực hoang vu cằn cỗi, vốn không có gì khiến ta động lòng, nhưng ta nghe nói từ chỗ Công Thâu đạo hữu trong Minh Hàn Tiên Phủ, trong Thương Lưu cung các ngươi có một bản công pháp tên « Thủy Diễn Tứ Thời Quyết », liên quan đến Pháp tắc Thời Gian, không biết có việc này không?" Hàn Lập ngồi xuống ghế bên cạnh, hỏi.
"Cái này... Trong Thương Lưu cung chúng ta quả thực có công pháp này, nhưng Liễu đạo hữu nói Công Thâu đạo hữu, chẳng lẽ là chỉ giám sát tiên sứ Công Thâu Cửu đại nhân từng xuất hiện ở Minh Hàn Tiên Phủ?" Lạc Thanh Hải nghe vậy, trong mắt lóe lên kỳ quang, hỏi.
"Không sai, chính là hắn." Hàn Lập gật đầu.
"Xem ra lần này Liễu đạo hữu cũng đã tiến vào Minh Hàn Tiên Phủ, nhưng lúc trước chúng ta không gặp các hạ trong Minh Hàn Tiên Phủ, chẳng lẽ đạo hữu đi vào cùng Công Thâu tiên sứ?" Lạc Thanh Hải ánh mắt dao động một chút.
"Chúng ta đang đàm luận về điều kiện, Lạc đại cung chủ dường như đang đi quá xa rồi." Hàn Lập nhíu mày.
"Lạc mỗ lỡ lời, Liễu đạo hữu xin cứ tiếp tục." Lạc Thanh Hải cười cười.
"Ta cũng không muốn nói nhiều, các ngươi đưa « Thủy Diễn Tứ Thời Quyết » ra đây, ta sẽ trả nguyên anh hai người kia cho các ngươi." Hàn Lập dường như mất hứng nói chuyện, nói thẳng.
"« Thủy Diễn Tứ Thời Quyết » là bí điển trấn phái của Thương Lưu cung, ngay cả trong Thương Lưu cung, cũng chỉ người nào được Trưởng Lão hội cho phép mới được đọc qua. Yêu cầu này của Liễu đạo hữu hơi ép buộc, có thể đổi điều kiện khác không?" Lạc Thanh Hải vẻ mặt khó xử.
"Điều kiện ta đã đưa ra, có đáp ứng hay không là việc của các ngươi. Ta chỉ ở đây một canh giờ, lát nữa nếu không thấy « Thủy Diễn Tứ Thời Quyết » thì nguyên anh hai người này đành phải dùng luyện Kim Hồn Đan thôi." Hàn Lập lật tay lấy ra một vật, vuốt vuốt trong tay, tự nhiên nói.
Lạc Thanh Hải thấy vậy, con ngươi co rút lại.
Hàn Lập lấy ra một quả cầu màu trắng, bên trong phong ấn một nguyên anh màu lam, nhìn dung mạo chính là bạch diện thư sinh kia.
Nguyên anh màu lam nhìn thấy Lạc Thanh Hải, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn mừng rỡ, nhưng không thể động đậy chút nào, cũng không có cách nào thi pháp truyền âm.
"Nếu vậy, Liễu đạo hữu ở đây chờ một chút, Lạc mỗ đi bàn bạc với những người khác." Lạc Thanh Hải rời mắt khỏi quả cầu màu trắng, nhìn Hàn Lập một chút, hướng phía bên ngoài đi ra.
Hàn Lập không quan tâm Lạc Thanh Hải rời đi, chỉ tiếp tục vuốt quả cầu trắng trong tay...
Lạc Thanh Hải đi ra khỏi đại điện, nhíu mày, có chút do dự.
Nhưng rất nhanh, hắn cất bước đi về phía bên trái, đến một thiền điện.
Những người vừa rời đi đều đang ở đây, thấy Lạc Thanh Hải đến thì đều đứng lên.
"Đại cung chủ, tình hình thế nào?" Lão đạo mặt xanh hỏi.
Lạc Thanh Hải không giấu giếm gì, đem cuộc đối thoại với Hàn Lập ở đại điện kể lại một lần.
"Cái gì! Hắn muốn « Thủy Diễn Tứ Thời Quyết », đúng là si tâm vọng tưởng!" Đại hán độc giác hừ lạnh một tiếng mở miệng.
"Không sai, « Thủy Diễn Tứ Thời Quyết » là bảo điển trấn phái của Thương Lưu cung, sao có thể truyền cho người ngoài." Thiếu phụ che mặt kia cũng nói.
"Nghe đại cung chủ nói, người kia e rằng sẽ không thay đổi điều kiện, nếu cự tuyệt thì Thiết cung chủ và Thu cung chủ phải làm sao?" Lão đạo mặt xanh nghĩ đến điều gì, nhíu mày.
Thiếu phụ che mặt nghe vậy đôi mày thanh tú khẽ nhíu, im lặng.
"Thực lực người kia tuy mạnh, nhưng nếu tất cả chúng ta cùng ra tay, lại thêm cấm chế trong Thương Lưu điện, lẽ nào không giữ chân được hắn? Chỉ cần bắt giữ người này, tự nhiên sẽ cứu được Thiết cung chủ và Thu cung chủ." Trong mắt đại hán độc giác lóe lên sát ý, lạnh lùng nói.
Những người khác nghe vậy, trong mắt đều hiện hung quang, tỏ vẻ hơi có ý động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận