Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 325: Một hơi mười khối

Chương 325: Một hơi mười khối Trong pháp trận, Giải Đạo Nhân toàn thân tỏa ra ánh sáng huyền hoàng, vàng, tím ba màu, ba loại ánh sáng này hòa trộn vào nhau, không hề xung đột, ngược lại còn giao hòa, thẩm thấu, mang đến cho người ta cảm giác như nước sữa hòa tan. Vô số linh văn ba màu bên ngoài cơ thể nó như vật sống, di chuyển không ngừng, lúc thì tụ lại thành từng pháp trận, nhưng ngay sau đó lại lập tức phân tán ra, trông cực kỳ huyền diệu.
Một luồng uy áp Kim Tiên lan tỏa ra từ đó, hơn nữa linh áp này lại vô cùng trôi chảy, không còn cảm giác trì trệ, bất ổn trước đó.
Hàn Lập trong lòng vui mừng, động tác trên tay không hề dừng lại, hai tay bấm niệm pháp quyết, bên trong căn phòng màn sáng bốn màu hào quang tỏa sáng, áp chế chặt chẽ luồng linh áp Kim Tiên này, không để lọt ra ngoài.
Giải Đạo Nhân khẽ động người, mở mắt.
Trong đôi mắt nó tràn ngập tia sáng chói mắt, khiến không ai có thể nhìn thẳng.
Sưu sưu!
Hai đạo quang mang chói mắt bắn ra, đột nhiên tùy ý xuyên thủng màn sáng bốn màu, đánh ra hai cái lỗ lớn.
Ngay lập tức hai đạo quang mang lại xuyên thủng vách khách sạn, xông lên trời, biến mất không còn tăm tích.
May mà hai đạo quang mang này là bắn theo hướng xiên lên trên trời, cũng không gây thương tích cho ai.
Hàn Lập giật mình, vội vàng lập tức thi pháp.
Trên màn sáng bốn màu, ánh sáng nhấp nháy liên tục, những chỗ bị xuyên thủng lập tức được lấp đầy.
Hai đạo quang mang bay vút lên giữa không trung Bạch Ngọc thành, thình lình nổ tung.
Không gian trên bầu trời thành trì cuồng loạn, thiên địa linh khí quay cuồng dữ dội, ba cơn gió lốc màu vàng, vàng óng, tím nổi lên, phát ra một luồng linh áp khổng lồ khiến người ta rùng mình.
Ba cơn gió lốc gào thét xé gió giữa không trung, những nơi chúng đi qua đều phát ra tiếng sấm cuồn cuộn, thanh thế cực kỳ kinh người.
Tu sĩ ở khắp nơi trong Bạch Ngọc thành thấy dị tượng kinh người trên không trung như vậy, sắc mặt lập tức đại biến.
"Áp lực thật đáng sợ, đây tuyệt đối không phải Chân Tiên cảnh có thể phát ra!"
"Chẳng lẽ là vị Đạo Chủ nào đó đến Bạch Ngọc thành?"
Trong nhất thời, không ít người dừng chân nguyên tại chỗ, xôn xao bàn tán.
Hàn Lập thông qua thần thức cảm ứng tình hình bên ngoài, sắc mặt hơi đổi.
Hai tay hắn như bánh xe bấm niệm pháp quyết, ra sức phong tỏa khí tức Giải Đạo Nhân tỏa ra, không để lộ thêm ra ngoài chút nào.
Đồng thời, hắn thả thần thức ra, trong nháy mắt bao phủ khu vực mấy ngàn dặm quanh khách sạn làm trung tâm, cảm ứng tình hình trong thành để sớm đối phó.
Hai đạo quang mang kia bay ra từ chỗ hắn không gây chú ý, gần như là lóe lên, hôm nay là đại hội giảng đạo sắp bắt đầu, không ít người có lẽ đã rời Bạch Ngọc thành từ sớm, tu sĩ trong thành bây giờ không nhiều, chưa chắc có ai thực sự phát hiện ra nguồn gốc là từ nơi này, thêm vào đó sự kiêng kị với tu sĩ Kim Tiên cảnh, cho dù thực sự có người phát hiện, cũng chưa chắc có gan tiến lên xác nhận.
Gió lốc ba màu trên không trung gào thét xoay một hồi, rất nhanh tiêu tán.
Tuy khí tượng của gió lốc ba màu rất lớn, nhưng lại không gây nguy hại gì, đám người trong thành bàn tán một hồi rồi nhanh chóng tan đi.
Hàn Lập thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong pháp trận, Giải Đạo Nhân động đậy thân thể một chút, lúc này mới đứng lên, các loại ánh sáng trên thân đều biến mất, luồng uy áp khổng lồ cũng theo đó biến mất.
"Đến nay, cuối cùng cũng thành công viên mãn." Giải Đạo Nhân mở miệng nói.
"Giải đạo hữu, ngươi trước đó không phải nói không cần ta ra tay hộ pháp, liền có thể tự giải quyết việc này sao? Nếu không nhờ ta dừng lại thêm một chút, e rằng đã dẫn đến phiền toái không nhỏ rồi." Hàn Lập lại nói một cách thản nhiên.
Ba ngày nay hắn phải ở lại nơi này, các hội đấu giá, giao dịch hội trong thành đều không tham gia được.
Bình thường những sự kiện lớn thế này, đồ tốt thường sẽ ra mắt ở phần sau, nếu có thể tham gia trong ba ngày nay, nói không chừng đã tìm được một hai loại tài liệu đạo đan.
"Ta cũng không ngờ khối Lôi Phách Tinh này lại tinh thuần đến vậy, lực lượng ẩn chứa bên trong vượt quá dự đoán." Giải Đạo Nhân nghe thấy lời nói có phần bất mãn của Hàn Lập, liền giải thích.
"Thôi đi! Lần này ngươi dung hợp thành công, cũng coi như một chuyện may mắn, ta còn chưa chúc mừng ngươi rốt cục đạt được ý nguyện." Hàn Lập chuyển giọng, mỉm cười chúc mừng.
"Đa tạ Hàn đạo hữu đã giúp ta tìm được bộ tiên thân này, còn có công hộ pháp mấy ngày nay, nếu không có ngươi lần này ta tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy. Hàn đạo hữu yên tâm, ân này ta nhớ kỹ." Giải Đạo Nhân chắp tay với Hàn Lập, miệng nói.
"Vừa rồi ngươi vô tình thả ra lực lượng tuy không gây lộ thân phận, nhưng cứ ở lại đây mãi cũng không ổn, vả lại đại hội giảng đạo cũng sắp bắt đầu, đi khỏi nơi này trước đã." Hàn Lập khoát tay, thản nhiên nói.
Giải Đạo Nhân gật đầu nhẹ, ánh sáng lóe lên trên thân, hóa thành một đạo hoàng mang, bay vào trong vòng tay trữ vật của Hàn Lập.
Hàn Lập phất tay đánh ra một đạo hoàng quang, chữa trị hai cái lỗ nhỏ trên vách tường, sau đó đẩy cửa phòng bước ra.
Hắn đang muốn quay người xuống lầu thì chợt dừng bước, hướng phía hành lang phía đối diện nhìn lại.
Vừa nãy lúc hắn thả thần thức đã dò xét tình hình trong khách sạn này, Cam Cửu Chân kia đã không có ở đó.
Trên mặt Hàn Lập lộ ra một tia dị sắc, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay người xuống lầu.
"Đúng rồi, lúc trước ngươi bảo ta bán những Phi Vân Hỏa Tinh kia, nói đợi đến khi dung hợp hoàn toàn thân thể khôi lỗi sẽ nói cho ta biết nguyên nhân, là vì sao?" Hắn nhớ ra một chuyện, thần hồn giao tiếp với Giải Đạo Nhân.
"Hàn đạo hữu, ngươi cảm thấy khôi lỗi Kim Tiên này được thúc giục bằng loại lực lượng nào?" Giải Đạo Nhân không trả lời mà hỏi lại.
Hàn Lập khẽ giật mình, không trả lời.
"Tất cả Tiên Khôi Lỗi đều dùng Tiên Nguyên thạch để vận hành, bộ khôi lỗi này cũng không ngoại lệ, hơn nữa bộ khôi lỗi này đạt đến thực lực Kim Tiên cảnh, lúc vận hành uy lực sẽ tiêu hao rất lớn, chút Tiên Nguyên thạch trên người ngươi ban đầu căn bản không đủ dùng." Giải Đạo Nhân tiếp tục nói.
"Ngươi vận hành khôi lỗi này, tiêu hao bao nhiêu?" Hàn Lập im lặng một lát, hỏi.
"Bộ khôi lỗi này khi vận hành hết công suất, mỗi một hơi thở, e rằng cũng cần tiêu hao mười khối Tiên Nguyên thạch." Giải Đạo Nhân nói.
"Cái gì, một hơi mười khối!" Hàn Lập dù đã có chút chuẩn bị tâm lý, nghe thấy câu này vẫn giật mình.
"Cái này còn chưa tính là cao, Tiên Khôi Lỗi cần tiên linh lực khổng lồ chống đỡ, một hơi tiêu hao mấy chục lần, thậm chí cả trăm lần cũng không phải là không thể." Giải Đạo Nhân nói.
"Giải đạo hữu hẳn là từng gặp khôi lỗi như vậy rồi?" Hàn Lập hít một hơi nhẹ.
"Không có, trong quá trình dung hợp Lôi Phách Tinh lần này, những ký ức bị vùi lấp trong ta bỗng xuất hiện thêm một ít mà thôi." Giải Đạo Nhân nói.
"À, ngươi thế nhưng là nhớ ra những chuyện liên quan đến chủ nhân trước kia của ngươi?" Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, lập tức hỏi.
Hắn đối với người này cảm thấy hứng thú vô cùng, mặc dù Giải Đạo Nhân từng nói rằng chủ nhân trước kia của nó đã vẫn lạc, nhưng chân thật hay không thì vẫn còn phải bàn.
"Chỉ là một vài mảnh ký ức vụn vặt, phần lớn đều là tư liệu liên quan đến Tiên Khôi Lỗi... Còn số Phi Vân Hỏa Tinh ngươi bán đi, đổi được gần ba ngàn Tiên Nguyên thạch, đủ để ta xuất thủ mấy lần." Giải Đạo Nhân nói.
"Ta hiểu rồi. Thời gian cũng không còn nhiều, đi thôi." Hàn Lập gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc phong.
...
Trên Bạch Ngọc phong, ánh nắng tươi sáng, trời quang mây tạnh.
Bầu trời xanh ngắt như vừa được tẩy, lơ lửng những đám mây trắng muốt, một dải cầu vồng bảy màu như một cây cầu khổng lồ, bắc ngang qua đám mây.
Trên trời cao, từng đàn Long Mã hai cánh kéo theo mấy trăm chiếc chiến xa màu vàng óng, phía trên đứng thẳng từng đội từng đội tu sĩ cao lớn mặc giáp vàng, cầm ngân kích trong tay, đi tuần tra qua lại trong bầu trời ngàn dặm.
Trên Bạch Ngọc phong bao phủ một tầng màn sáng cấm chế màu vàng nhạt, hạn chế tu sĩ qua lại ngự không phi hành.
Sự rung động của nó cũng không quá mạnh, tu sĩ từ Chân Tiên cảnh trở lên có thể bay vào mà không bị ảnh hưởng, nhưng nếu là tu sĩ Đại Thừa kỳ trở xuống sẽ bị ngăn cản bên ngoài, không thể vào trong.
Cho nên phần lớn đệ tử Chúc Long đạo đều phải bay đến Bạch Ngọc phong, rồi lại đi bộ lên núi, mới có thể vào quảng trường trên đỉnh núi tham gia buổi thịnh hội lần này.
Giờ phút này, trên quảng trường màu trắng kia đang là cảnh tượng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.
Khoảng trăm nghìn đệ tử Chúc Long đạo cùng rất nhiều trưởng lão cốt cán của các tông môn cấp dưới, đông nghịt chiếm cứ toàn bộ quảng trường, ngồi kín hết các vị trí bồ đoàn, vẫn có người không ngừng đến, chen chúc nhau trên quảng trường.
Thậm chí, thấy đỉnh núi đã không còn chỗ cắm dùi, dứt khoát lùi xuống mà cầu sự khác, tìm một khu vực rộng rãi trên sườn núi, tự khoanh chân ngồi xuống chờ thịnh hội bắt đầu.
Mà ở chân núi Bạch Ngọc phong cũng đông nghịt người, ồn ào náo nhiệt không kém gì quảng trường trên đỉnh núi.
Chỉ là thành phần ở đây phức tạp hơn, ngoài đệ tử bình thường của Chúc Long đạo ra, còn có rất nhiều tu sĩ của một số thế lực lớn nhỏ khác trên Cổ Vân đại lục trà trộn vào.
Những người này dựng các quầy hàng không lớn ở trong rừng và hai bên đường dưới Bạch Ngọc phong, trên đó bày đủ loại pháp bảo, đan dược và linh tài rực rỡ, đúng là mượn lúc đại hội chưa bắt đầu để làm ăn buôn bán nhỏ.
Xung quanh các quầy hàng, cứ cách một khoảng lại có tu sĩ Chúc Long đạo mặc giáp vàng đóng quân tuần tra, duy trì trật tự ở đây.
Khác với các hội giao dịch mà Hàn Lập tham gia trước đây, nơi này chủ yếu hướng đến tu sĩ từ Hóa Thần kỳ trở xuống, nói ra thì ngược lại càng giống tiểu hội Thái Nam mà hắn từng tham gia khi còn ở Nhân giới.
Trên đỉnh Bạch Ngọc phong, ở giữa quảng trường là một tòa đài giảng kinh, trên vị trí chính giữa đặt một chiếc bàn trà rộng lớn màu tím, trên đó không có nhiều trang trí điêu khắc, trông tuy không tinh xảo hoa mỹ, lại càng thể hiện phong cách cổ xưa tự nhiên.
Phía sau bàn trà là một cái đỉnh tròn bằng đồng cao khoảng một trượng, bên trong cắm mấy trăm cây đàn hương màu xanh tím, đầu hương dưới gió núi lay động, ẩn hiện ánh lửa màu đỏ tươi nhấp nháy, từ bên trong bốc lên làn khói xanh lượn lờ.
Ở hai bên đỉnh tròn, trái phải đối xứng bày gần trăm chiếc bồ đoàn màu nâu xanh hình tròn.
Giờ phút này, thỉnh thoảng có các loại độn quang bay đến, hiện ra từng bóng người, tự mình tìm một vị trí bồ đoàn trên thềm đá quanh đài cao, khoanh chân ngồi xuống.
Khác với sự ồn ào hỗn loạn ở quảng trường, những người có thể chiếm được vị trí trên thềm đá quanh đài giảng kinh đều là các trưởng lão tu vi Chân Tiên cảnh nội ngoại môn của Chúc Long đạo, và các đệ tử cốt cán dưới trướng các Đạo Chủ, từng người dựa vào thân phận của mình, dưới sự chú ý của vạn người, đương nhiên sẽ không công khai ồn ào.
Đa số bọn họ đều nhắm mắt điều tức, chậm rãi chờ đại hội bắt đầu, chỉ có số ít người chào hỏi những người quen bên cạnh, thấp giọng trò chuyện.
Ngay lúc này, một đạo độn quang màu xanh bay lượn đến từ phía tây nam hư không, trực tiếp rơi xuống dưới đài giảng kinh, khi độn quang thu vào, từ đó hiện ra một người thanh niên cao lớn mặc trang phục trưởng lão, chính là Hàn Lập.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy các vị trí gần đỉnh đài cao về cơ bản đều đã bị chiếm hết, chỉ có một số vị trí ở phía dưới đoạn bậc thang là còn trống.
Hàn Lập dọc theo đường dành cho người đi bộ trên bậc thang tiến lên mười bậc, đi khoảng hơn trăm bậc, liền thấy có một bóng người quen thuộc đang ngoắc hắn.
Người này không ai khác chính là Kỳ Lương.
Hàn Lập cười với hắn, đi đến ngồi xuống ở vị trí bồ đoàn trống bên cạnh.
....................
Cầu 100 Điểm..................
Bạn cần đăng nhập để bình luận