Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 75: Nghe ngóng

"Thế nào rồi?" Hàn Lập hơi nhíu mày, hỏi.
"Vừa rồi đạo hữu Tư Mã từ Lãnh Diễm tông truyền tin tới, nói là... nói là Liễu cô nương bị... bị mang đi rồi..." Hạp Sơn đạo nhân có chút ấp a ấp úng nói.
"Nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống.
Hạp Sơn đạo nhân thấy vẻ mặt Hàn Lập khó coi, vội vàng mở miệng giải thích: "Vào lúc chạng vạng tối, Linh Diễm sơn mạch đột nhiên bị một nữ tử áo trắng phá tan cấm chế xâm nhập, rồi xông thẳng tới Xuất Vân phong mang Liễu cô nương đi."
"Người kia cứ thế đường hoàng mang Nhạc Nhi đi, Lãnh Diễm tông không ai ra tay ngăn cản sao?" Hàn Lập suy nghĩ một chút, rồi hỏi tiếp.
"Tư Mã đạo hữu nói, hắn đã cố ngăn cản, nhưng vừa mới ra tay liền bị nữ tử kia tùy tiện hóa giải, hơn nữa đối phương chỉ tùy ý vung tay áo lên đã đánh bay hắn, căn bản không thể ngăn cản. Bất quá nữ tử kia có vẻ không có ý hại người, chỉ nói mình là người cùng tộc với Liễu cô nương, rồi dẫn Liễu cô nương nhẹ nhàng rời đi." Hạp Sơn đạo nhân khom người đáp.
"Vung tay áo đã đánh lui Tư Mã Kính Minh..." Hàn Lập khẽ giật mình, rồi trầm mặc.
"Tư Mã đạo hữu đã nói như vậy. Hàn tiền bối, có cần ta phái đệ tử Cảnh Nguyên quan thăm dò tung tích của Liễu Nhạc Nhi tiểu thư, Cảnh Nguyên quan ta tìm người rất..." Hạp Sơn đạo nhân cẩn thận từng ly từng tí đề nghị.
"Theo ngươi biết, trong giới này có ai có thể vung tay áo đẩy lui được một tu sĩ Đại Thừa kỳ không?" Hàn Lập nhìn đối phương, ngắt lời hắn định nói.
"Cái này... hẳn là không có." Hạp Sơn đạo nhân ngẩn ra.
"Được, ta đã biết chuyện này, ngươi lui ra đi." Hàn Lập nghe vậy, nói như vậy.
Hạp Sơn đạo nhân cung kính đáp một tiếng, phi thân rời khỏi Tụ Tinh Đài.
Hàn Lập nhìn theo bóng Hạp Sơn đạo nhân đi xa, trầm mặc một lúc, chợt vung tay, một tầng màn ánh sáng bạc nổi lên, bao phủ toàn bộ Tụ Tinh Đài...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Hạp Sơn đạo nhân với thân hình mập mạp xuất hiện lần nữa trước Cửu Cung phong, hướng Tụ Tinh Đài thi lễ sâu, cất cao giọng nói: "Vãn bối Hạp Sơn, bái kiến Hàn tiền bối."
Thực ra ba năm nay, hắn mỗi ngày đều đến đây đưa tin, báo cáo đủ mọi động tĩnh lớn nhỏ ở Linh Hoàn giới cho Hàn Lập, cũng tranh thủ làm cái loa của Lãnh Diễm tông, mặc gió mặc mưa chưa bao giờ gián đoạn.
Thực tế phần lớn thời gian Hàn Lập đều bế quan tu luyện, hắn liền cung kính bẩm báo một tiếng, sau đó kiên nhẫn chờ chừng một canh giờ, rồi lại cung kính cáo từ rời đi, toàn bộ quá trình đều cực kỳ cung kính, không hề có chút mất kiên nhẫn.
Thành ra, trong hơn một nghìn ngày này, toàn bộ đệ tử Cảnh Nguyên quan dần phát hiện, vị Thái thượng đại trưởng lão Đại Thừa kỳ vốn ngày thường rất ít khi ra ngoài, trăm năm khó gặp kia, bây giờ lại có thể thường xuyên gặp được, mặc dù vẫn chỉ có thể xa xa nhìn, nhưng cũng thực làm cho không ít đệ tử cấp thấp kích động không thôi.
Đương nhiên, gần như tất cả các trưởng lão Hợp Thể kỳ và bộ phận Luyện Hư kỳ trong quan, đều ít nhiều biết được chút ít nội tình, nhưng đều rất ăn ý chọn cách ngậm miệng làm thinh, giống như không hề hay biết gì.
Hạp Sơn đạo nhân vẻ mặt cung kính, đứng chắp tay trong hư không cách Cửu Cung phong trăm trượng, nhìn Tụ Tinh Đài bị bao phủ trong màn sáng bạc, trong lòng lại có chút buồn bực.
Ngày xưa khi Hàn Lập bế quan tu luyện, vùng phụ cận đều tràn ngập khí thế tinh thần lực mãnh liệt, ít nhiều cũng có một chút động tĩnh, sao hôm nay lại yên ắng như vậy.
Hắn tuy có chút nghi hoặc, nhưng không dám tùy tiện quấy rầy, có lẽ Hàn Lập đang tiến hành phương pháp tu luyện khác cũng khó nói, hắn ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên, và sau một lúc lâu lại cáo lui rời đi.
Kết quả, thời gian ngày qua ngày trôi qua, hắn vẫn như cũ mỗi ngày đến đây, nhưng lại thấy, trong Tụ Tinh Đài từ đầu đến cuối không hề có một chút động tĩnh nào.
Chớp mắt hơn hai tháng trôi qua, Hạp Sơn đạo nhân dần mất đi vẻ bình tĩnh.
Ngày hôm đó, hắn đã chờ tròn nửa ngày, vẫn thấy trên Tụ Tinh Đài không hề có chút thay đổi nào, xung quanh màn sáng bạc có chút lóe sáng.
"Hàn tiền bối, về sự tình của Liễu Nhạc Nhi, tại hạ vừa tìm được chút manh mối, không biết bây giờ ngài có rảnh không?" Hạp Sơn đạo nhân hít sâu một hơi, cất giọng hỏi.
Trong màn sáng không có chút phản ứng nào.
"Hàn tiền bối!" Hạp Sơn đạo nhân vừa lớn tiếng kêu hai tiếng, trong màn sáng vẫn không hề đáp lại.
"Chẳng lẽ..." Sắc mặt hắn thay đổi, nghĩ tới điều gì đó, phất tay phát ra một vệt kim quang, đánh vào trên màn sáng bạc.
Răng rắc!
Màn ánh sáng bạc vỡ tan, bên trong Tụ Tinh Đài trống rỗng, đâu còn thấy bóng dáng Hàn Lập.
Nhưng trên mặt bàn ở giữa lại đặt một tấm ngọc giản màu trắng.
Hạp Sơn đạo nhân cầm lên, thần thức dò vào bên trong, thân thể mỡ màng rung lên bần bật, lộ vẻ kích động trên mặt.
Trong ngọc giản ghi rõ ràng phương pháp giải trừ cấm chế trên người hắn.
"Đa tạ Hàn tiền bối!"
Hắn thu hồi thần thức, ngước mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, mặc kệ đối phương có nghe được hay không, cũng thi lễ từ xa một cái.
...
Linh Diễm sơn mạch.
Trong một đại điện, Tư Mã Kính Minh cùng tông chủ và mấy trưởng lão Hợp Thể kỳ bàn bạc một hồi, mọi người cáo từ rời đi, trong đại điện chỉ còn lại một mình Tư Mã Kính Minh.
Hắn thở phào một hơi, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Từ khi Thiên Quỷ tông, đại tông môn số một Linh Hoàn giới, bị hủy trong một đêm, các thế lực khắp nơi vì tranh đoạt địa bàn của Thiên Quỷ tông mà mấy năm nay liên tục đấu đá không ngừng, Lãnh Diễm tông là một trong tam đại tông môn trước kia, là một trong số ít tông môn không bị hư hại về thực lực, trở nên vô cùng bận rộn.
Tồn tại Đại Thừa kỳ như hắn cũng không có thời gian thanh tu, cả ngày cũng phải xử lý các loại sự vụ.
Đã một thời gian rất dài, hắn cơ bản chỉ lo bế quan tu luyện, cực ít để ý tới chuyện trong môn phái, hiện tại bỗng nhiên quản lý sự vụ trong môn, thật là có chút không quen.
Đương nhiên sở dĩ hắn như vậy, có một phần nguyên nhân là bởi vì vốn dĩ nghĩ rằng Cảnh Nguyên quan nguyên khí bị tổn thương lớn, không chỉ không bị thương tổn gì, ngược lại còn thu được không ít lợi lộc từ chuyện của Thiên Quỷ tông.
Vì sao lại như vậy, trong lòng hắn rõ như gương, nhưng không có cách nào nói ra.
Bất quá thế lực của Lãnh Diễm tông mở rộng, Lãnh Diễm lão tổ ở Tiên giới lại vô cùng cao hứng, liên tiếp ban cho thưởng không ít lần.
Có những ban thưởng này, sau này hảo hảo bế quan, thực lực sẽ tiến thêm một bước.
Cứ tiếp tục như vậy, một ngày kia công đức viên mãn, phi thăng Tiên giới, cũng không còn là quá xa vời.
Tư Mã Kính Minh âm thầm vui mừng, đứng dậy, đang định hướng phía sau đại điện đi tới.
"Tư Mã đạo hữu." Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên.
Sắc mặt Tư Mã Kính Minh thoáng chốc thay đổi.
Thanh quang lóe lên, một nam tử mặc thanh bào bỗng nhiên xuất hiện trong đại điện, chính là Hàn Lập.
Hắn giấu tay trong tay áo, một đạo phù lục màu tím bạc hư ảnh chớp động.
Tư Mã Kính Minh thấy rõ người đến, con ngươi co rụt lại, trong lòng nháy mắt chuyển qua vô số suy nghĩ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, chắp tay nói: "Thì ra là Hàn tiền bối, mấy năm không gặp, phong thái tiền bối càng thêm, thật đáng mừng."
"Tư Mã đạo hữu khách khí rồi." Giọng Hàn Lập có chút lạnh nhạt.
"Hàn tiền bối, mời ngồi trước đã."
Tư Mã Kính Minh trong lòng khẽ động, vội mời Hàn Lập lên vị trí chủ tọa ngồi, mình ngồi bên cạnh tiếp chuyện.
"Hàn mỗ hôm nay tới đây, cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói Liễu gia muội tử của ta bị người mang đi từ Lãnh Diễm tông, không biết có phải thật vậy không?" Hàn Lập vừa ngồi xuống, lập tức mở miệng hỏi.
"Là... là do vãn bối chăm sóc bất cẩn, để người ta mang Liễu cô nương đi, bất quá trong đó còn có chuyện khác..." Tư Mã Kính Minh tâm thần bất an nói.
"Về người mang Nhạc Nhi đi, Tư Mã đạo hữu có chút đầu mối gì không, ngày đó nàng có nói gì?" Hàn Lập không chút thay đổi sắc mặt, ngắt lời đối phương.
"Bẩm tiền bối, người kia là một nữ tử áo trắng trẻ tuổi xinh đẹp, tự xưng là người đồng tộc với Liễu Nhạc Nhi, để ta chuyển lời cho Hàn đạo hữu, nói cảm ơn ngươi đã chiếu cố Nhạc Nhi. Về người này, trước kia tại hạ tuyệt đối chưa từng gặp, sau đó đã từng phái đệ tử trong tông nhiều mặt tìm hiểu, nhưng không hề có chút tiến triển nào. Cho nên bản thân có một suy đoán..." Tư Mã Kính Minh nói đến cuối, có chút do dự.
"Nói nghe xem." Hàn Lập nhướng mày.
"Tại hạ đoán, người này hẳn không phải người trong Linh Hoàn giới, dù sao thực lực của hắn rất mạnh, tại hạ ngay cả một chiêu cũng không thể đón lấy. Thậm chí, người này là một vị Chân Tiên đến từ thượng giới."
"Chân Tiên!" Trong lòng Hàn Lập vốn đã có chút dự đoán, nghe Tư Mã Kính Minh nói vậy cũng không có gì kinh ngạc, chỉ nhíu mày trầm ngâm.
Theo như hắn biết, Liễu Nhạc Nhi ở Vân Hồ tộc, chỉ là một chi nhánh Yêu Hồ tộc suy yếu, nếu không năm đó đã không bị Huyết Đao hội tiêu diệt, sao có thể bỗng dưng xuất hiện tộc nhân Chân Tiên được.
Chẳng lẽ tổ tiên của nàng có người phi thăng Tiên giới, đúng lúc lúc này quay về Linh Hoàn giới, hoặc là Liễu Nhạc Nhi có một số chuyện đã giấu diếm hắn.
"Nếu Tư Mã đạo hữu đã hết sức, Hàn mỗ tự nhiên không thể trách ngươi. May mắn người kia là đồng tộc của Nhạc Nhi, hẳn là sẽ không gây bất lợi cho nàng." Hàn Lập suy nghĩ, thở dài nói.
Tư Mã Kính Minh thấy Hàn Lập không nổi giận, lúc này mới âm thầm thở phào, rồi phát hiện phía sau lưng mình bất ngờ đầm đìa mồ hôi lạnh.
"Đúng rồi, Hàn mỗ tới đây, còn có một việc muốn thỉnh giáo Tư Mã đạo hữu." Hàn Lập trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói.
"Không dám, không dám! Hàn tiền bối cứ hỏi, tại hạ sẽ nói hết những gì mình biết, không giấu diếm." Tư Mã Kính Minh vội nói.
"Không biết Lãnh Diễm đạo hữu trong quý tông có kể cho ngươi nghe chuyện về phi thăng Tiên giới không? Từ Linh Hoàn giới phi thăng Tiên giới có điều gì kiêng kị không?" Hàn Lập không khách khí, trực tiếp hỏi.
Tư Mã Kính Minh nghe vậy hết sức kinh ngạc, hít sâu một hơi rồi cung kính đáp: "Hàn tiền bối đi con đường luyện thể, một khi tu thành Chân Cực Chi Khu, nhục thân liền bị lực lượng của giới này bài xích, nếu muốn phi thăng như vậy, chỉ có thể dùng lực phá không mà thôi."
"Thì ra là thế." Hàn Lập có chút giật mình, khẽ gật đầu, khó trách Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công càng tới gần viên mãn, hắn lại càng cảm nhận được một cỗ lực vô hình áp chế khó tả, khiến cho việc thi pháp độn pháp cũng bị ảnh hưởng chút ít.
"Linh Hoàn giới gần Bắc Hàn Tiên Vực, cho nên từ nơi này phi thăng lên Tiên giới sẽ ngẫu nhiên bị Phi Tiên Đài nào đó ở Bắc Hàn Tiên Vực tiếp dẫn tới, ngược lại không có gì phải kiêng kị. Ngược lại, bởi vì linh lực ở hạ giới mỏng manh, phàm là người có thể phi thăng thành công đều có tư chất cực cao, tâm tính kiên định, ở Tiên giới thường sẽ được coi trọng." Tư Mã Kính Minh không hề giấu giếm, kể ra những gì mình biết.
Hàn Lập nghe vậy, thần sắc trên mặt không thay đổi chút nào, nhưng trong lòng thì suy nghĩ mông lung.
Thái độ của Tiên giới đối với những Tiên Nhân phi thăng lên, mặc kệ là trước kia ở Linh giới, hay là Linh Hoàn giới bây giờ, đều như thế, giờ khắc này hiển nhiên hắn đã bị thế lực hoặc người nào đó ở Tiên giới theo dõi, điều hắn không mong muốn nhất chính là thu hút sự chú ý của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận