Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 177: Thâm Hải Cự Bạng

Chương 177: Thâm Hải Cự Bạng
Ngoài vòng xoáy lôi điện này ra, trên đường đi Hàn Lập còn chứng kiến Vụ Triều Lôi Bạo, Long Quyển Lôi Bạo và nhiều loại lôi bạo đáng sợ khác.
Nhưng đúng như lời Tôn Khắc nói, chiếc Khóa Hải Lôi Chu này cực kỳ kiên cố, dù gặp phải một chút nguy hiểm nhưng vẫn bình an vượt qua.
Khóa Hải Lôi Chu tiếp tục bay tới trước, mấy hơi thở đã bay xa mấy trăm dặm, bỏ lại đám mây xoáy giữa không trung ở phía sau.
Sau khi lôi điện rừng rậm phóng thích, tầng mây xoáy từ ngoài cùng bắt đầu từ từ biến mất, rất nhanh chỉ còn lại một lỗ đen ở giữa, và nó cũng sắp tan biến.
Hàn Lập định thu lại tầm mắt thì đúng lúc này, dư quang trong mắt hắn quét tới, một cái bóng mơ hồ hiện lên trong lỗ đen.
Nhưng do khoảng cách quá xa, lại có những dư ba lôi điện còn sót lại quấy nhiễu giữa không trung nên hắn nhìn không rõ.
Tâm niệm vừa động, thần thức lập tức phóng ra, lan đến chỗ lỗ đen kia.
Nơi đây đã là chỗ sâu của Lôi Bạo hải dương, sức ép trong không gian rất mạnh, dù thần trí của hắn cũng chỉ có thể lan ra mấy trăm dặm, vừa đủ lan đến lỗ đen kia.
Sắc mặt Hàn Lập đột nhiên biến đổi, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Thần trí của hắn cảm ứng được, bóng dáng trong lỗ đen kia rõ ràng là một con mắt to lớn vô cùng.
Con mắt kia to lớn đến mấy trăm trượng, có màu da cam, trong con mắt to lớn có một phù văn dài nhỏ thẳng đứng, chớp động ánh sáng lạnh lẽo.
Thần thức của Hàn Lập lan đến đây đã là cực hạn, không thể dò xét toàn cảnh chủ nhân của con mắt này.
Nhưng chỉ nhìn kích thước của con mắt màu da cam thôi cũng đủ để đoán ra, bản thể của nó to lớn hơn bất kỳ sinh vật nào mà Hàn Lập từng thấy.
Lúc này, con mắt màu da cam dường như cảm ứng được thần thức của Hàn Lập, hơi động đậy rồi “nhìn” về phía hắn.
Hàn Lập trong lòng khẽ rùng mình, một cảm giác bất an khó tả dâng lên. Hắn định thu lại thần thức thì đã muộn.
Một luồng khí tức đáng sợ truyền đến từ xa, như một chiếc chùy nặng nề giáng vào thần hồn của hắn.
"Phụt!" Hắn há mồm phun ra một ngụm máu lớn, mặt mày trắng bệch trong nháy mắt.
Thần hồn của hắn run rẩy kịch liệt, như ngọn nến trong cuồng phong, như sắp tan nát.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn vội vàng bảo vệ tâm thần, vận chuyển Luyện Thần thuật.
Sức mạnh thần thức trong đầu đều được vận dụng, hóa thành vô số sợi tơ bao phủ lấy thần hồn, thần hồn đang không ngừng run rẩy lập tức được cố định lại.
Những sợi tơ này quấn lấy nhau, hợp lại thành những xiềng xích óng ánh, trói thần hồn từng lớp một.
Một lực trói buộc mạnh mẽ bao phủ xuống, thần hồn rốt cuộc cũng miễn cưỡng ổn định lại.
Hắn mở to mắt, nhanh chóng lấy mấy viên đan dược bỏ vào miệng, lại lật tay lấy ra một bình ngọc nhỏ đựng nửa bình chất lỏng màu tím nhạt, một mùi hương thơm ngát kỳ lạ tỏa ra.
Hàn Lập lập tức ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Đây là linh dịch dưỡng hồn mà hắn năm xưa dùng một ít Dịch Đản Hồn Hoa còn thừa sau khi luyện chế Địa Chi hóa thân, có tác dụng lớn trong việc khôi phục tổn thương thần hồn.
Nhờ linh dịch và đan dược, sắc mặt của hắn mới hồng hào lên đôi chút.
Sau khi hít sâu một hơi, hắn lại nhìn ra bên ngoài.
Khóa Hải Lôi Chu bay cực nhanh, giờ đã bay hoàn toàn khỏi vùng biển kia, lỗ đen cũng đã bị các tầng mây khác che kín, không còn nhìn thấy gì nữa.
Nhưng Hàn Lập không dám chủ quan, vung tay lên.
Mấy trăm đạo ánh sáng bắn ra, rơi vào khắp nơi trong phòng, mở ra hết lớp cấm chế này đến lớp cấm chế khác.
Trong tay hắn lóe sáng, xuất hiện một thanh trường đao đen kịt, chính là thứ hắn lấy được từ chỗ Phương Bàn.
Mấy ngày nay hắn đã kiểm tra, thanh đao này là một Hậu thiên Tiên khí phẩm chất không tệ, chứa một loại pháp tắc phá hoại mạnh mẽ, nên mới có thể phá vỡ lớp phòng ngự mạnh mẽ của Sơn Nhạc Cự Viên biến thân của hắn.
Nhưng về loại pháp tắc nào thì hắn vẫn chưa rõ.
Đồng thời bên cạnh hắn cũng xuất hiện vài kiện Linh Bảo, vờn quanh bay múa, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Lôi Chu theo gió rẽ sóng tiến về phía trước, thời gian từng giờ trôi qua, thoáng chốc đã gần nửa canh giờ.
Xung quanh gió êm sóng lặng, không có gì bất thường.
Lúc này hắn mới dần yên tâm, thu lại hắc đao và mấy món Linh Bảo khác, nhưng vẫn không thu cấm chế xung quanh.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, một vầng thanh quang sáng lên bao phủ lấy thân thể.
Mấy ngày sau, thanh quang tan biến, Hàn Lập lộ ra thân hình.
Hắn chậm rãi thở ra, sắc mặt đã khá hơn rất nhiều, thần hồn bị thương cũng đã hồi phục được một nửa.
"Cự nhãn kia rốt cuộc là cái gì..." Giờ phút này Hàn Lập vẫn còn kinh hãi.
Dù chỉ là một chút tiếp xúc, nhưng hắn cảm thấy rõ mình và chủ nhân cự nhãn kia như một trời một vực, như con kiến và người khổng lồ, chỉ một ánh mắt của đối phương đã suýt khiến hồn phi phách tán.
Hắn từng nghe Tôn Khắc nói, trong Lôi Bạo hải dương này có những Lôi Thú kỳ dị sinh sống, trời sinh có thể điều khiển lôi điện, rất lợi hại.
Nhưng theo miêu tả của hắn thì những Lôi Thú mạnh nhất cũng chỉ tương đương tu sĩ Chân Tiên cảnh, khác biệt quá lớn so với chủ nhân của cự nhãn kia.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới một câu Tôn Khắc đã nói hôm đó, hắn nói trong một bộ dã sử nào đó từng nhắc tới, sở dĩ Lôi Bạo hải dương có không gian bị áp chế là do một con di thiên cự thú chiếm cứ nơi này.
Có lẽ lời đồn đó là thật, con di thiên cự thú kia chính là bản thể của cự nhãn?
Hàn Lập trong lòng rối bời, rồi lại lắc đầu.
Nghĩ nhiều chuyện này cũng vô ích, hắn khó khăn lắm mới bình an thoát khỏi một kiếp, không muốn gặp lại loài cự thú đáng sợ kia.
Nửa năm sau.
Tầng cao nhất của Khóa Hải Lôi Chu, một căn phòng rộng lớn, lớn tới mấy chục trượng.
Nơi này bày biện một số bàn ghế, giữa các bàn có những chậu cây cảnh đẹp mắt làm bình phong ngăn cách, trông như một tửu lâu.
Cửa sổ quanh phòng rất rộng và lớn, được làm từ vật liệu trong suốt, có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Cần mấy năm để vượt qua toàn bộ Lôi Bạo hải dương, cứ mãi im ắng trong phòng thì cũng có chút nhàm chán, nên trên Lôi Chu cũng có sắp đặt những chỗ giải sầu như tửu lâu, trà thất.
Sau khi vượt qua những khu vực nguy hiểm ban đầu, mọi người trên thuyền cũng dần quen với sấm sét vang dội bên ngoài, bắt đầu có người tới đây uống rượu tán gẫu.
Trên một cái bàn, Tôn Khắc và Hàn Lập ngồi đối diện nhau.
Tôn Khắc cười, cầm một bình rượu đỏ thẫm tinh xảo trên tay rót rượu cho hai người.
“Lệ huynh, đây là Hồng Hạc tửu nổi tiếng của quê ta, mùi vị rất ngon, nếm thử xem.” Tôn Khắc cười ha ha nói.
Hàn Lập nghe vậy cũng không nói gì, nâng chén lên nhấp một ngụm.
Tôn Khắc thích rượu, trong pháp khí chứa đủ loại rượu ngon, nhưng một mình uống thì không có ý vị gì, nên thường lôi kéo Hàn Lập uống cùng.
Vì sau khi uống rượu Tôn Khắc hay kể lại những chuyện kỳ lạ ở Tiên giới mà hắn đọc được trong các điển tịch nên Hàn Lập cũng vui vẻ thỉnh thoảng bồi hắn vài chung.
Rượu này êm dịu, thấm lòng, uống xong thì vùng đan điền hơi nóng lên, có ích cho việc tu luyện của các tu sĩ trung, thấp giai, nhưng với Hàn Lập thì không có tác dụng lớn.
Hắn bưng chén rượu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Xuyên qua cửa sổ trong suốt, có thể thấy rõ bên ngoài lôi vân càng thêm dày đặc, những tia lôi điện lớn xé toạc hư không, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy da gà hơi rùng mình.
Nơi đây đã là khu vực trung tâm nhất của Lôi Bạo hải dương, cấm chế bên ngoài Khóa Hải Lôi Chu đã mở ra hết mức, tốc độ bay cũng chậm hơn nhiều so với trước kia.
"Khung cảnh lôi đình thế giới thật là đẹp, tiếc là thực lực của ta không đủ, nếu không nhất định phải hảo hảo tìm kiếm Lôi Bạo hải dương này. Trong bút đàm từng có Tiên Nhân đề cập, nói biển này tuy nguy hiểm, nhưng chính vì vậy mà sinh ra vô số vật liệu lôi điện quý hiếm mà ở ngoài căn bản không thấy được, thậm chí còn nghe nói có những trân bảo hiếm thấy chứa Pháp tắc Lôi Điện." Tôn Khắc cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài.
"Tạo hóa cơ duyên luôn đi cùng với mạo hiểm, càng nguy hiểm thì thứ đạt được càng lớn, nhưng nguy cơ vẫn lạc cũng sẽ tăng thêm." Hàn Lập nghe vậy, gật đầu nói.
"Lời của Lệ huynh rất đúng! Ha ha, uống rượu, uống rượu!" Tôn Khắc cười ha ha, vội vàng đứng dậy rót đầy rượu cho Hàn Lập.
Ầm ầm!
Ngay lúc này, lôi vân bên ngoài đột nhiên lại cuồn cuộn, lần này quét qua phạm vi còn lớn hơn, tất cả lôi vân đều chấn động trào dâng trong tầm mắt, như thể trời sập xuống.
"Lại có lôi bạo!" Tôn Khắc thấy vậy, hơi kinh hãi.
Hàn Lập cũng đứng lên, đi về phía cửa tửu lâu.
Nơi này nằm ở vị trí cao nhất của Khóa Hải Lôi Chu, chịu ảnh hưởng lớn nhất khi lôi bạo xảy ra, nên mỗi khi có lôi bạo thì người ở đây đều phải rút lui.
Vô số lôi điện tụ lại, hình thành từng con giống như cự xà, mỗi con dài đến trăm trượng, xuyên qua lôi vân và hải vực bên dưới.
Ầm ầm!
Nơi Lôi Xà đi qua, mặt biển trực tiếp nổ tung.
"Là Du Xà Lôi Bạo!"
Mọi người ở đó biến sắc, nhao nhao rời tửu lâu, trốn xuống tầng dưới của thuyền lớn.
Du Xà Lôi Bạo là lôi bạo có uy lực lớn nhất, Khóa Hải Lôi Chu cũng phải dừng lại, cố gắng tránh né, tránh bị Lôi Xà đánh trúng.
"Thật là mất hứng, Lệ huynh, ta đi trước đây." Tôn Khắc có chút không vui chào tạm biệt Hàn Lập rồi về phòng.
Hàn Lập xuyên qua cửa sổ, nhìn lôi điện tàn phá bên ngoài, cũng định quay người lại thì ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, thần thức lan ra.
Mặt biển cách thuyền chừng năm sáu trăm dặm đột nhiên cuồn cuộn, xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Một vật màu lam bóng loáng to vài trăm trượng từ vòng xoáy nổi lên, đó là một con trai biển khổng lồ, trên vỏ trai màu lam hiện ra những tia lôi điện, khí tức khổng lồ tỏa ra từ vật này, rõ ràng là Chân Tiên cấp bậc.
Vỏ trai khổng lồ từ từ mở ra, hai cái xúc tu như vòi voi màu tím từ trong sâu thẳm thò ra, giữa các lỗ hổng phun ra một làn sương mù màu tím.
Sưu!
Một đoàn tử quang từ vỏ trai bắn ra, lại là một vật to bằng đầu người.
Những tia điện thô to màu tím quấn quanh vật này, vì điện quang quá chói mắt nên không nhìn rõ đồ vật bên trong, có vẻ là một viên cầu.
Viên cầu lôi điện màu tím vừa xuất hiện thì lôi điện xung quanh lập tức cuồn cuộn lên.
Từng tia lôi điện thô to đều hướng về viên cầu mà tụ lại, dung nhập vào trong.
Hấp thụ hết tia lôi điện này đến tia lôi điện khác, viên cầu màu tím phát ra ánh điện quang càng lúc càng rực rỡ lóa mắt.
Những tiếng quái dị liên tục phát ra từ vỏ trai khổng lồ, tựa như con trai lớn này đang hưng phấn gầm nhẹ.
“Viên ngọc trai kia…” Hàn Lập trong lòng hơi động.
Dù khoảng cách rất xa, thần trí của hắn chỉ vừa đủ dò tới đó nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng sóng dao động pháp tắc mãnh liệt từ viên cầu màu tím tỏa ra.
Viên cầu kia không biết có phải là ngọc trai của con trai lớn kia hay không, nhưng chắc chắn ẩn chứa Pháp tắc Lôi Điện cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn hơi trầm ngâm, nhanh chóng trở về phòng, vung tay tế ra từng lá trận kỳ, bày ra mấy cái pháp trận cấm chế trong phòng.
Rồi thân hình hắn khẽ động, hóa thành một đoàn hư vô bay nhanh ra ngoài.
Xung quanh cự thuyền tuy có một số cấm chế, nhưng đương nhiên không thể nào cản được hắn.
Hàn Lập vừa rời Lôi Chu thì lật tay tế ra Thái Nhất Hóa Thanh Phù, tùy ý xuyên qua nó rồi bay về phía con trai lớn.
đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận