Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 277: Pháp Ngôn Thiên Địa

Chương 277: Pháp Ngôn Thiên Địa
Sau nửa canh giờ, trong lãnh địa Xích Hà phong.
Trên một mảnh hoang nguyên đá vụn trải rộng, một đạo độn quang màu xanh lao nhanh tới, thân ảnh Hàn Lập từ đó hiện ra.
Nói ra thì có chút buồn cười, nơi này vốn là một sơn cốc có phong cảnh tú lệ, chỉ vì hơn trăm năm trước hắn ở đây tu luyện thần thông Nghịch Chuyển Chân Luân, không cẩn thận làm cho sơn phong hai bên sơn cốc đều sụp xuống, lấp đầy sơn cốc, mới biến thành bộ dạng như bây giờ.
Hàn Lập đứng lơ lửng giữa không trung, sắc mặt nghiêm túc, trên thân mơ hồ có một cỗ ba động kỳ lạ truyền ra.
Ngay lúc này, trong đôi mắt hắn bỗng nhiên có hào quang màu vàng sáng lên, một cỗ lực lượng thần thức cường đại phóng thích ra, trong nháy mắt bao phủ phạm vi trăm dặm chung quanh.
Cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác tay kết pháp quyết nào, trong hai con ngươi lại đột nhiên có một vòng phù văn nhỏ bé đến cực điểm nổi lên, ở trong viết các chữ, chính là khẩu quyết ngày đó hắn nghe được từ trong miệng tăng nhân tai to, bất quá lại không phải tất cả, chỉ có ba câu rưỡi trong đó.
Ba câu rưỡi khẩu quyết này bày ra dưới hình thức phù văn, nhưng cũng không dựa theo trình tự ngâm tụng nguyên bản của tăng nhân, mà trình tự mỗi một chữ đều bị đảo loạn, nhìn như không có kết cấu gì mà tổ hợp lại với nhau.
Trên thực tế, hàm nghĩa ban đầu của những khẩu quyết này tự hồ không quan trọng, ngược lại những chữ này bản thân lại mang lực lượng đặc thù nào đó. Hàn Lập sau một hồi lĩnh hội, đã thành công kết hợp chúng với lực lượng thần thức cường đại của mình, lĩnh ngộ ra một loại thần thông đặc biệt mà hắn mệnh danh là "Pháp Ngôn Thiên Địa".
"Phong khởi." Hàn Lập khẽ quát một tiếng trong miệng.
Hô...
Trên hoang nguyên phong vân đột biến, bầu trời vốn tinh không vạn lý, không biết từ đâu bay tới từng mảng mây đen nồng đậm, ngưng tụ cùng một chỗ, che kín cả bầu trời, sắc trời lập tức tối sầm lại.
Một trận cuồng phong gào thét thổi qua, tuyết đọng trên hoang nguyên lập tức bị thổi cuốn lên trời, mênh mông cát vàng bay lên theo gió, đá lớn như đấu thăng lăn lông lốc, va vào nhau phát ra những tiếng oanh minh.
"Lôi lạc." Mặt Hàn Lập không đổi sắc, lại khẽ quát một tiếng.
Trong trời cao, mây đen cuồn cuộn, tạo thành một xoáy mây đen khổng lồ.
Trong chỗ sâu xoáy, liên tục vang lên những âm thanh ù ù, điện quang màu lam u ám nhấp nháy không ngừng.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn.
Một đạo cột lôi màu lam to như cái vại nước từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh vào lòng đất, tảng đá lớn bị đánh trúng lập tức vỡ nát, nổ lên từng mảng khói bụi và mảnh vụn.
Ngay sau đó, tiếng sấm nổ vang không ngừng, từng đạo cột lôi tráng kiện như mưa rơi xuống đất, oanh kích khắp hoang nguyên tan hoang.
Phía trên đại địa, đá vụn trải rộng, cháy đen một mảnh, bày khắp một tầng hồ quang điện màu lam cuồng loạn nhảy nhót.
Trong không khí, có thể ngửi được từng luồng mùi cháy khét nồng nặc.
Mặt Hàn Lập không đổi sắc, trong miệng lần nữa nói: "Long trời lở đất!"
Chỉ một thoáng, phong vân cuồn cuộn, thiên địa biến sắc.
Một cỗ lực lượng kinh khủng khó tả quét sạch ra, bao phủ cả phiến thiên địa.
Hàn Lập chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người một trận mê muội, nhìn lên lại, dưới thân đã là mây đen dày đặc, tiếng sấm vang rền.
Hắn ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một mảnh đại địa kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, đang treo ngược trên đỉnh đầu của hắn.
Gần thì thấy từng khối nham thạch lộn xộn, cùng tầng khói bụi bao phủ mặt đất, xa thì nhìn thấy từng tòa cự phong ngàn trượng lơ lửng như nhũ đá, trong đó tòa gần nhất chính là Xích Hà phong của hắn.
Bất quá, có chút kỳ lạ là, dù những thứ này đã đảo ngược, nhưng không có chút dáng vẻ muốn rơi xuống, ngay cả tầng khói bụi tràn ngập đại địa cũng không có ý muốn rơi xuống.
Hàn Lập nhìn khắp bốn phía, nhìn thật lâu, trên mặt lộ ra ý cười, nhẹ nhàng vỗ tay.
Trong nháy mắt, thiên địa đảo ngược lại quay về, khói bụi tán đi, mây đen, lôi điện, cuồng phong, đá vụn đều biến mất.
Cả phiến thiên địa trong chốc lát trở lại thanh minh, phảng phất như chưa có gì xảy ra.
Lúc này, phù văn trong mắt Hàn Lập cũng đã biến mất, con ngươi trở lại bình thường.
"Hiệu quả còn mạnh hơn dự đoán một chút, sau này đối mặt với cường địch, ngược lại có thêm vài phần tự tin." Hàn Lập cười, nói.
Thần thông "Pháp Ngôn Thiên Địa" này của hắn, xét cho cùng chính là một loại huyễn thuật cực kỳ lợi hại, chỉ là không cần bất kỳ pháp trận phụ trợ nào có thể thi triển công pháp.
Chỉ cần hắn dùng lực lượng thần thức bao trùm một khu vực phụ cận, trong miệng nói những ngôn chú như "Gió nổi mây phun, dời núi lấp biển, long trời lở đất", liền có thể tùy ý điều khiển cảnh, tùy tâm sở dục tạo nên một loại huyễn cảnh khiến đối thủ lâm vào đó.
Nếu đối phương thần thức không cường đại bằng Hàn Lập, hoặc không có bí thuật hay pháp bảo đặc thù bảo vệ thân, sẽ đều bị thần thông này quấy nhiễu, chỉ khác biệt ở mức độ ảnh hưởng sâu cạn thôi.
Thử nghĩ khi Hàn Lập đang chém giết với một đối thủ có thực lực tương đương, nếu dùng ngôn chú đột nhiên đưa hắn vào huyễn cảnh mình tạo dựng, đối phương bất ngờ không phòng bị, lộ ra sơ hở, tự nhiên sẽ thua không nghi ngờ.
Sau khoảng thời gian một chén trà, Hàn Lập trở lại động phủ.
Trong mật thất, hắn ngồi xếp bằng, trên hai đầu gối để một miếng ngọc màu tím, trên đó phân bố các đường vân cực kỳ tinh tế tạo thành hình hoa đoàn, rất đẹp mắt và kỳ lạ.
Vật này là hắn lấy được từ trong hộp ngọc màu tím của Bình Diêu tử, bất quá vì có phong cấm thần thức bên trên, bản thân không cách nào giải khai nên gác lại đến giờ.
Hôm nay sở dĩ lấy ra là vì đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân của hắn đã hoàn toàn khôi phục, có thể sử dụng lại Chân Thực Chi Nhãn.
So với Minh Thanh Linh Mục, Chân Thực Chi Nhãn được gia trì bởi 108 đạo văn, giờ đây về hiệu quả khám phá huyễn thuật, cấm chế thậm chí phong cấm thần thức, đã vượt xa hơn mười mấy lần.
Hai tay Hàn Lập bấm pháp quyết, phía sau vang lên một tiếng "Ông", kim quang lóe lên, một Kim Luân nổi lên.
Theo tiếng ngâm tụng trong miệng vang lên, con mắt dọc màu vàng óng chính giữa Chân Ngôn Bảo Luân chậm rãi mở ra, từ đó tập trung theo một dải kim quang, bao phủ miếng ngọc màu tím.
Chỉ thấy đồ án hình hoa đoàn trên miếng ngọc lóe sáng, lập tức nhộn nhạo một mảnh hào quang màu vàng, từ đó bay ra từng phù văn màu vàng, ngăn cách quang mang Chân Thực Chi Nhãn.
Nhưng mà, tầng quang mang kia tựa như hư vô, căn bản không bị phù văn ảnh hưởng, chiếu xuống miếng ngọc.
Hàn Lập không còn dùng hai mắt nhìn vật, mà xuyên thấu qua Chân Thực Chi Nhãn nhìn vào miếng ngọc.
Chỉ thấy mặt miếng ngọc đầy kim quang, giống như mặt nước gợn sóng, đồ án cấm chế hình hoa đoàn lơ lửng trên gợn nước.
Hàn Lập có thể bỏ qua nó mà nhìn cảnh tượng dưới gợn nước.
Nơi đó tựa như đáy sông yên ắng màu vàng, phủ một lớp cát sỏi màu vàng tinh mịn, trên đó như bị ai khắc hoa, viết từng chữ Kim Triện Văn.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua, trong lòng lập tức vui mừng.
Giống như hắn suy đoán trước đây, văn tự trên cát vàng ghi lại không phải vật khác, mà chính là đan phương đạo đan mà hắn vẫn tha thiết mong ước!
"Lôi Trì Kim Dịch, Đồ Linh Hoa Nhị, U Vụ Thảo, Phù Sinh Quả, Thiên Tạo Sâm..."
Hàn Lập nhìn tên từng linh tài mười phần xa lạ này, cảm giác kích động trong lòng dần nguội đi, muốn thu thập đủ những vật liệu này, e là muôn vàn khó khăn.
Chỉ nói riêng chủ tài là Lôi Trì Kim Dịch, cũng không phải thiên tài địa bảo bình thường, mà là sinh ra trên chín tầng trời, trong Thôn Lôi Thú trải qua mười vạn năm, thôn phệ vô số Cửu Thiên Chân Lôi mới có tỷ lệ nhất định sinh ra trong cơ thể.
Cũng chính vì vậy, trong loại Lôi Trì Kim Dịch này mới ẩn chứa một chút lực lượng pháp tắc thuộc tính Lôi.
Cùng với những linh tài này, yêu cầu không chỉ về thời gian tích lũy, mà còn phụ thuộc vào tạo hóa của thiên địa, còn việc người luyện đan muốn có được, thì dựa hoàn toàn vào vận may.
Bất quá Hàn Lập đối với điều này cũng đã có dự tính trước, nên không nản lòng, ngược lại cảm thấy một khi viên thuốc này luyện thành, nhất định sẽ không tầm thường.
Đọc lướt qua đoạn văn lớn phía sau ghi lại phương pháp luyện chế, Hàn Lập đều lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng khi thấy đoạn cuối cùng, lông mày hắn không khỏi giật một cái, lộ vẻ bất ngờ.
Chỗ văn tự ghi: "Phàm đạo đan chi tự nhiên, phụ dược làm cơ sở, định đan phẩm, chủ dược làm dẫn, định đan pháp. Cho nên nền tảng không dời, thì đan phẩm không thay đổi, chủ dẫn thay chi, thì vạn pháp khác biệt..."
"Nền tảng không dời, đan phẩm không thay đổi, chủ dẫn thay chi, vạn pháp khác biệt..." Hàn Lập lẩm bẩm đọc câu này, có chút giật mình.
Hóa ra, phàm là đan phương đạo đan, nếu phụ dược không thay đổi, chỉ sửa đổi chủ dược ẩn chứa lực lượng pháp tắc, thì có thể làm cho thuộc tính pháp tắc đan dược phát sinh cải biến.
Nói đơn giản, nếu thay Lôi Trì Kim Dịch trong tờ đan phương này thành Trọng Thủy chứa lực lượng pháp tắc thuộc tính Thủy, sẽ có thể luyện chế ra đạo đan thuộc tính Thủy, còn nếu thay bằng tinh hạt chứa lực Thời Gian pháp tắc, thì có thể luyện ra đạo đan thuộc tính Thời Gian.
Bất quá, đoạn văn phía sau cũng có ghi, nói dù luyện đan tồn tại tính tương thích dược liệu, sau khi thay đổi chủ tài thuộc tính pháp tắc khác nhau, dù có thể thành đan, nhưng tỷ lệ thường có sự khác biệt lớn.
Hàn Lập lại không mấy để ý, từ trước đến giờ hắn muốn thông qua Chân Ngôn Bảo Luân lĩnh ngộ pháp tắc Thời Gian, nhưng thủy chung không có manh mối, nay biết đan phương này có thể giúp hắn luyện ra Đạo Đan Thời Gian, vậy là đủ rồi.
Hắn đè nén cảm giác vui sướng trong lòng, thu Chân Ngôn Bảo Luân vào cơ thể, phất tay thu hồi miếng ngọc, rồi lật tay lấy chiếc mặt nạ đầu trâu màu xanh đeo lên mặt.
Linh dược ghi trong đan phương đều là những cực phẩm khó tìm trên đời, muốn thu thập đủ tự nhiên không thể trong một hai ngày, Hàn Lập muốn trước hết tìm kiếm trong Vô Thường Minh, tìm được thì tốt, không tìm được thì đưa ra nhiệm vụ, từ từ sưu tập cũng được.
Hiện tại linh thạch trên người hắn gần như cạn sạch, còn chút Tiên Nguyên Thạch có thể dùng, nhưng số lượng không nhiều, nên yêu cầu của hắn đối với mấy linh dược này cũng không cao, chỉ cần chủng loại tương ứng, dù là hạt giống hắn cũng nguyện ý thu mua.
Một trận thanh quang lóe lên, trên vách tường hiện ra một tấm trận bàn thanh quang to lớn.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, bắt đầu lướt nhìn trong cột tin vật phẩm. . .
Mấy ngày sau, trong Linh Dược viên trong động phủ, lại thêm vài loại linh dược, phần lớn đều là mầm non dược linh chưa đến mười năm, hai cây còn lại thì là hạt giống chưa nảy mầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận