Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 967: Ân oán

"Ách thành chủ, chúng ta cũng chỉ là vậy thôi, ngươi âm mưu tính kế chúng ta trước, Thần mỗ hành động, bất quá xuất phát từ tự vệ." Thần Dương đối diện ánh mắt của Ách Quái, thản nhiên nói.
"Sa Tâm, cho dù ngươi trăm phương ngàn kế muốn làm cho ta vào chỗ c·h·ế·t, nhưng nể tình tình cảm năm đó, ta vẫn còn muốn khuyên ngươi một câu, chuyện thánh hài, hợp tác cùng có lợi. Không có ta, ngươi dù có tìm tới Thánh Lăng, cũng tuyệt không cách nào có được thánh hài." Ách Quái xoay ánh mắt nhìn về phía Sa Tâm, nói như vậy.
"Chân tướng sự việc năm đó đừng cho là ta không biết. Thật ra, sở dĩ ta tìm ngươi hợp tác tiến vào Đại Khư này, mục đích quan trọng nhất chính là g·iết ngươi." Sa Tâm lại cười lạnh một tiếng nói.
Ách Quái hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
"Sao Ách Quái lại ra trận? Theo lời ngươi nói trước đó, giờ phút này hắn đáng lẽ phải ở trong Khấp Huyết đại trận mới đúng?" Sa Tâm liếc nhìn huyết trận bên cạnh, đôi mi thanh tú cau lại hỏi Thần Dương.
"Xảy ra biến cố không nhỏ, ta cũng bất ngờ. Nơi đây xung quanh đại điện có c·ấ·m chế ngăn trở, ta cũng không có cách nào thông báo." Thần Dương liếc nhìn Hàn Lập trong huyết trận một cái, cười khổ nói.
Ách Quái nghe hai người đối thoại, trong lòng r·u·n lên.
Nếu như đạo lôi điện kia đ·á·n·h xuống lúc hắn còn ở trong trận, bị Khấp Huyết đại trận trì hoãn thì chắc chắn không thể làm ra được sự ngăn cản hữu hiệu, nói không chừng đã bị trực tiếp chém g·iết tại chỗ.
May mà Lệ Phi Vũ kia xuất hiện, để hắn thoát khỏi huyết trận.
Vừa nghĩ đến đây, ý h·ậ·n của Ách Quái đối với Hàn Lập lại giảm bớt, ý nghĩ trong lòng nhanh chóng thay đổi, gấp rút tìm đường lui.
"Ách Quái, hôm nay xem như ngươi vẫn còn chút may mắn, bất quá ngươi giờ phút này đã bị thương nặng, chuẩn bị chịu c·h·ế·t đi." Sa Tâm nhưng không cho hắn chút cơ hội thở dốc, cười duyên một tiếng, trong mắt lại tràn đầy s·á·t khí s·â·m s·â·m, vung tay lên.
Chỉ thấy một viên cầu màu vàng lớn chừng quả đấm từ trong tay áo nó bay ra, ken két một tiếng, tr·ê·n viên cầu xuất hiện từng vết nứt, từng mảng kim quang từ đó lộ ra.
Viên cầu nhanh c·h·óng biến hình, trong nháy mắt hóa thành một con khôi lỗi hình cự cầm màu vàng, cao hơn mười trượng, giống hai đầu chim ưng màu vàng, đôi cánh rộng lớn trải ra cũng có vài chục trượng, phía tr·ê·n trải đầy từng chiếc từng chiếc lông vũ màu vàng, trên mỗi chiếc lông vũ đều thêu hoa văn tinh mỹ, lóe ra những tia sáng nhỏ.
Khôi lỗi cự cầm màu vàng này nhìn rất ưu nhã cao quý, nhưng đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy một sự hung hiểm tột độ.
"Kim Dực Kiêu!" Ách Quái đột nhiên biến sắc, lời còn chưa dứt, thân hình hắn đã lập tức lao ra, mục tiêu rõ ràng là vị trí Sa Tâm.
Ách Quái lúc này mặc dù bị thương nặng, tốc độ vẫn nhanh kinh người, một cái nháy mắt đã đến trước người Sa Tâm.
Trong tay hắn không biết từ khi nào đã có một thanh trường k·i·ế·m màu trắng, tách ra ánh k·i·ế·m màu trắng chói lọi, mũi k·i·ế·m sắc bén gần như trong nháy mắt đã đến khoảng cách một thước trước người Sa Tâm.
Nhưng ngay lúc này, một bóng vàng lờ mờ hiện ra, một chiếc cánh vàng rỗng đột nhiên xuất hiện phía trước, chắn giữa k·i·ế·m quang và Sa Tâm.
"Keng" một tiếng vang lớn!
Ánh k·i·ế·m màu trắng đâm vào cánh màu vàng, bộc phát ra kim quang chói mắt.
Cánh màu vàng sừng sững bất động, dễ dàng chặn được một k·i·ế·m này.
Và gần như đồng thời, một bóng vàng lóe lên trên đỉnh đầu Ách Quái, một cánh màu vàng khác đột nhiên xuất hiện, sau đó phảng phất như một thanh cự đao màu vàng, hung hăng chém bổ xuống đầu Ách Quái, tốc độ nhanh đến khó tin.
Cánh chưa rơi xuống, phong mang đáng sợ ẩn chứa phía trên đã khiến cho mặt đất rắn chắc xung quanh ầm một tiếng, đột nhiên nứt ra một vết chém sâu hoắm.
Con ngươi Ách Quái co rụt lại, thân hình nghiêng gấp sang bên cạnh để tránh né, đồng thời trong tay bạch quang lóe lên, cũng xuất hiện thêm một thanh trường k·i·ế·m, trong tiếng h·é·t vang, hai k·i·ế·m giao nhau chém một nhát.
K·i·ế·m mang tăng vọt, hai đạo k·i·ế·m quang thô to bắn ra, chém vào trên cánh màu vàng.
Bạch kim hai màu quang mang va vào nhau, sau đó b·á·o t·ả·n ra.
Một cỗ khí lãng màu bạch kim lan ra bốn phương tám hướng, những nơi nó đi qua hư không liên tục r·u·n động, mặt đất bị cạo mất đi một lớp.
Kiến trúc cả tòa đại điện kịch l·i·ệ·t lắc lư, r·u·n chuyển ầm ầm.
Tốc độ Ách Quái và Sa Tâm quá nhanh, liên tiếp giao thủ nhanh như chớp giật, những người khác lúc này mới phản ứng lại, mặc kệ là người Khôi Thành hay Huyền Thành, đều vội vã lùi về phía sau tránh né.
Huyết trận của Hàn Lập cũng bị dư chấn tác động, ong ong rung rẩy, hắn vội vàng âm thầm thi pháp, ổn định huyết trận.
K·i·ế·m mang màu trắng tan vỡ, nhưng cũng khiến cho thế hạ xuống của cánh màu vàng phải khựng lại.
Trên mặt Ách Quái lại đỏ lên, phun ra một ngụm m·á·u tươi, bất quá người đã lấy đà lùi gấp về phía sau, đồng thời dưới chân đột ngột dẫm lên mặt đất.
"Sưu" một tiếng, cả người hắn phảng phất như diều hâu đen phóng lên trời, hướng về phía một lỗ lớn trên nóc nhà bay đi.
Tốc độ của Ách Quái vốn đã rất nhanh, lúc này lại mượn lực phản chấn của giao thủ, càng nhanh như điện chớp, trong nháy mắt đã đến nóc nhà, thấy sắp bay ra từ đó.
Nhưng ngay lúc này, một mảng tàn ảnh màu vàng từ mặt đất vụt tới, kéo ra vô số tàn ảnh, tốc độ còn nhanh hơn Ách Quái, trong nháy mắt đã vượt lên trước, chắn lỗ lớn trên nóc nhà.
Gặp tình huống này, Ách Quái tinh quang đại phóng toàn thân, cứng rắn dừng thân hình lại.
"Kim Dực Kiêu am hiểu nhất chính là tốc độ, Ách thành chủ, hôm nay ngươi không thể nào trốn thoát, chi bằng chịu số ph·ậ·n đi." Hai cánh Kim Dực Kiêu xòe ra, lúc này Sa Tâm đang đứng ở phía trên, mặt lộ vẻ cười lạnh, hai tay mười ngón liên tục động, trên đầu ngón tay có thể thấy lờ mờ từng sợi tơ trong suốt nhảy lên.
Chỉ thấy hai cánh chim này chấn động, kim quang trên cánh màu vàng nhấp nháy, một khắc sau vô số lông vũ màu vàng từ trên đó bắn ra, phát ra tiếng gió đáng sợ, dày đặc như mưa, đánh về phía Ách Quái.
Mỗi một chiếc lông vũ đều hóa thành một đạo kim quang chói mắt, kéo theo một đuôi ánh sáng dài, phảng phất như từng đạo sao băng màu vàng.
Sắc mặt Ách Quái trầm xuống, dường như cực kỳ kiêng kị những lông vũ màu vàng này, t·r·o·n·g m·i·ệ·n·g hét lớn một tiếng, song k·i·ế·m trong tay nhanh chóng vung vẩy.
Vô số k·i·ế·m ảnh màu trắng nổi lên, dày đặc, hướng về phía những lông vũ màu vàng kia chém tới.
Nhưng khi hai bên tiếp xúc, k·i·ế·m ảnh màu trắng dễ dàng tan vỡ, trong nháy mắt bị xuyên thủng vỡ nát, phá thành mảnh nhỏ.
Còn tốc độ của những chiếc lông vũ màu vàng kia chỉ hơi khựng lại, nhưng vẫn nhanh như chớp lao tới.
Khuôn mặt Ách Quái căng cứng, các huyền khiếu quanh người tinh quang đại phóng, thân thể phảng phất như con quay xoay tròn, tinh quang tạo thành một vòng xoáy màu trắng quanh người hắn.
Tinh thần chi lực xung quanh điên cuồng hướng về phía hắn, càng có từng đạo tinh quang từ trong hang lớn trên nóc nhà rủ xuống, dung nhập vào vòng xoáy màu trắng.
Vòng xoáy màu trắng trong nháy mắt lớn lên gấp mấy lần, gấp rút xoay tròn, phát ra những trận lực xé rách đáng sợ, không gian xung quanh cũng bị nó dẫn động, nổi lên từng đợt sóng gợn.
Lông vũ màu vàng vừa tiến vào vòng xoáy màu trắng, lập tức bị kéo đi khỏi phương hướng ban đầu, không tự chủ trôi theo vòng xoáy, đồng thời tốc độ giảm mạnh.
Ách Quái trong tay song k·i·ế·m vạch ra từng đường vòng cung, chém về phía từng chiếc lông vũ màu vàng đang lao tới, đánh bay chúng đi.
Nhưng mà những chiếc lông vũ màu vàng kia ẩn chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ, mỗi khi Ách Quái chém một chiếc, thân thể hắn lại không tự chủ r·u·n rẩy một cái, sau đó bị đẩy lùi một khoảng.
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên dày đặc!
Trong nháy mắt, tất cả kim vũ trút xuống đều hết sạch, thân thể Ách Quái cũng bị đánh từ giữa không trung rơi xuống đất, đ·ậ·p mạnh xuống mặt đất, tạo thành một cái hố lớn.
Mà hơn phân nửa số kim vũ bị đánh bay và bắn ra kia trúng xuống mặt đất, cũng có một phần đánh vào các bức tường gần đó.
Dù là mặt đất hay vách tường, trước sức mạnh tuyệt đại ẩn chứa trong những kim vũ này, đều phảng phất như đậu hũ, dễ dàng bị đâm thủng.
Âm thanh như sấm rền, kình phong như đao, xoáy thành một đoàn khí trường b·á·o t·ả·n, cả đại điện kịch l·i·ệ·t rung lắc, dường như không chịu nổi sức mạnh giao chiến của hai người, muốn sụp đổ.
Những người khác của Huyền Thành và Khôi Thành trốn càng xa, nhìn thấy tình cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.
Hai vị thành chủ giao thủ, những người khác ở giữa đơn giản không khác gì con sâu cái kiến, không thể nhúng tay vào được, nếu không tránh kịp thời, chỉ sợ sẽ bị tai bay vạ gió.
Huyết trận cũng bị tác động bởi hai đạo kim vũ, bất quá nhưng lại không bị t·ổ·n th·ư·ơ·ng hay suy yếu, vẫn có thể tiếp tục vận hành.
Trong đại trận, sắc mặt Hàn Lập cũng biến đổi liên tục.
Ách Quái dưới trọng thương mà còn có lực lượng bậc này, giờ phút này hồi tưởng lại chuyện mình giành miếng ăn từ miệng hắn, tuy là bất đắc dĩ nhưng thật sự quá mạo hiểm, nếu không có Sa Tâm bọn người đột nhiên xuất hiện, tình cảnh của mình cũng hơi có chút khó coi.
Đang suy nghĩ, Ách Quái xoay người nhảy ra khỏi hố lớn, tinh quang quanh người cũng đã biến mất hết.
Hắn há miệng lại phun ra một ngụm m·á·u tươi, sắc mặt trắng bệch, bước chân loạng choạng, nhìn đúng là nỏ mạnh hết đà.
Kim ảnh lóe lên, Kim Dực Kiêu rỗng không xuất hiện trên bầu trời Ách Quái.
"Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi không có khả năng chạy thoát. Mối thù của sư tôn, hôm nay ta liền đòi lại từ ngươi!" Ánh mắt Sa Tâm lạnh như băng, mười ngón tay khẽ động.
Hai cánh Kim Dực Kiêu khẽ động, trong tiếng xuy xuy sắc nhọn, vô số kim vũ đoạt m·ạ·n·g lần nữa bắn xuống.
Tình hình Ách Quái lúc này xem ra vô cùng tồi tệ, nhưng cũng không có chút nào lộ vẻ từ bỏ, cánh tay khẽ động, đang muốn ra tay chống cự.
Ngay lúc này, tám đạo ngân quang bắn nhanh ra từ bên cạnh như điện, bên trong mỗi đạo đều bao lấy một viên hạt châu màu bạc, lóe lên xuất hiện trên đỉnh đầu Ách Quái, nhanh chóng xoay tròn.
"Oanh" một tiếng!
Ngân quang của tám viên ngân châu b·á·o t·ả·n rực rỡ, vô số phù văn màu bạc từ đó chen chúc tuôn ra, nhanh chóng ngưng kết phía dưới, trong nháy mắt hóa thành một tòa quang trận màu bạc.
Quang trận bao phủ tất cả khu vực trong vòng mấy chục trượng, thân ảnh của Ách Quái cũng bị khóa dưới nó, không thấy tăm hơi, trong trận vô số điểm sáng màu bạc cuồn cuộn, nhìn phảng phất như tinh tú chu t·h·i·ê·n đang vận hành, huyền diệu khó lường.
Vô số lông vũ màu vàng bắn vào quang trận màu bạc, quang trận ong ong r·u·n mạnh, giống như nước sôi, kịch liệt chấn động, nhưng vẫn không bị tan vỡ.
Sa Tâm nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức khẽ biến, ánh mắt nhìn về phía ngân quang vừa bắn tới, nhưng không nhìn thấy bóng người, không khỏi hừ lạnh một tiếng, hai tay khẽ động.
Thân hình Kim Dực Kiêu nhào xuống, toàn thân kim quang rực rỡ, hai cánh xòe ra bắn ra vô số kim vũ lần nữa, đ·á·n·h vào quang trận màu bạc.
Đồng thời một đôi móng vuốt sắc bén của nó cũng đột ngột lóe lên kim quang chói lóa, mắt thường khó có thể nhìn thẳng, đột nhiên vồ xuống.
Hai chiếc móng vuốt khổng lồ màu vàng rỗng đột nhiên nổi lên, quang huy rực rỡ, càng tỏa ra uy thế vô tận, phảng phất như hai chiếc móng vuốt xé trời, hung hăng chộp vào quang trận màu bạc, sau đó dùng sức xé ra.
"Xoẹt" một tiếng, quang trận màu bạc cuối cùng không thể kiên trì được nữa, tan ra, hóa thành ngân quang đầy trời.
Cùng lúc đó, hai bóng người cũng nhảy ra từ trong ngân quang đầy trời, một trong số đó chính là Ách Quái, còn người kia, lại không ngờ là Lục Hoa phu nhân.
Sắc mặt Ách Quái lúc này nhìn đã tốt hơn một chút, dường như vừa rồi đã sử dụng một thủ đoạn phục hồi nào đó ở trong quang trận.
Hai người không phóng về phía các lỗ lớn trên nóc nhà, mà là lao về phía bức tường điện ở xa xa đã bị hơn mười cây kim vũ cắm ngập và xuất hiện đầy vết nứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận