Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 77: Hai kiện dị bảo

Chương 77: Hai kiện dị bảo Nam tử mặc thanh bào không để ý đến ba lão giả mặc hắc bào, thong thả đi đến bên cạnh đầu Ngũ Trảo Giao Long khổng lồ, một tay vừa nhấc, năm ngón tay nắm vào hư không một cái.
"Phụt" một tiếng!
Đầu lâu chỗ đó nổ tung, từ bên trong bay ra một viên tinh hạch màu đen to bằng nắm tay, bên ngoài có các vằn đen huyền ảo, chính là yêu đan Ngũ Trảo Mặc Giao.
Thanh niên mặt không chút thay đổi quan sát một hồi, liền thu vật này lại, sau đó năm ngón tay chụm lại hóa thành thủ đao, chém xuống một cái.
"Ken két" mấy tiếng giòn tan, bốn móng vuốt khổng lồ của Giao Long bị chém lìa.
Thanh niên cất móng vuốt về sau, lại xoay mắt nhìn về cổ Cự Giao.
Chỗ đó có một vảy màu bạc nhạt lớn gần một trượng, hoàn toàn khác với những chiếc vảy đen chung quanh, chung quanh còn có vài cái gai xương màu bạc nhạt, tản ra dao động linh lực kinh người.
Trên vảy và gai xương ẩn hiện những hoa văn giống với trên yêu đan.
Thanh niên cẩn thận lấy vảy bạc và gai xương xuống, lại lấy đi mấy bộ phận vật liệu yêu thú trên người Giao Long, liền đứng dậy, liếc nhìn ba lão giả mặc hắc bào gần đó.
Mặc dù trong mắt người kia không có ác ý gì, nhưng ba người trong lòng vẫn hơi run sợ, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, tay chân luống cuống.
Nam tử mặc thanh bào không để ý ba người, rất nhanh thu hồi ánh mắt, thân hình hóa thành một đạo thanh hồng, bay về phía xa.
Chờ người kia hoàn toàn biến mất ở phía xa, ba người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cái này… Cái này, chẳng lẽ con Giao Long này là con Ngũ Trảo Mặc Long mà chúng ta vừa nhắc đến?" Đạo sĩ trung niên nhìn xác Giao Long đen tàn phế, nói.
"Chắc là nó, hơn nữa nhìn tình hình này, con Giao Long này rất có thể đã tiến cấp lên Đại Thừa!" Lão giả mặc hắc bào lúc này tâm tình cũng vừa mới bình phục phần nào, gật đầu nói.
Thiếu phụ áo xanh lục và đạo sĩ trung niên nghe vậy, hít vào một hơi.
"Vị tiền bối kia có thể tay không chém g·iết con Giao Long này, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn, dường như không tốn sức gì, hẳn là cũng là một vị đại tu sĩ Đại Thừa kỳ? Hình ảnh Tư Mã tiền bối của Lãnh Diễm tông và Hạp Sơn tiền bối của Cảnh Nguyên quan ta đều đã gặp, dường như không phải hai người bọn họ." Thiếu phụ áo xanh lục vẫn còn chút sợ hãi, trên mặt nghi hoặc nói.
"Chẳng lẽ là ngụy trang?" Đạo sĩ trung niên nghĩ đến một khả năng.
"Chắc không phải, nhìn vết thương trên người Mặc Long, vừa rồi vị tiền bối kia hẳn là một người thuần túy tu lực, tám phần không phải hai vị tiền bối kia." Lão giả mặc hắc bào lắc đầu.
"Không phải hai người bọn họ, trong Linh Hoàn giới này còn có người Đại Thừa kỳ khác?" Thiếu phụ áo xanh lục hơi kinh ngạc.
"Còn một người... Chẳng lẽ ngươi quên mấy năm trước, vị Hàn Lập tiền bối một đêm hủy diệt Thiên Quỷ tông, hắn có thể là một người tu luyện sức mạnh!" Lão giả mặc hắc bào nói đến đây, không tự chủ giảm thấp giọng.
"Vị Hàn tiền bối trong truyền thuyết… Đúng vậy, nghe nói người đó trông rất trẻ tuổi, chắc hẳn là ông ta!" Hai mắt thiếu phụ áo xanh lục không khỏi sáng lên.
"Nghe nói Hàn tiền bối này đến từ Trích Tiên giới Tiên giới, là Tiên Nhân chân chính!" Đạo sĩ trung niên cũng có chút k·í·c·h đ·ộ·n·g nói.
Ba người vừa nói chuyện, ánh mắt nhanh chóng đều hướng đến thi thể Ngũ Trảo Mặc Long, trong mắt đều hiện lên vẻ nóng bỏng.
Giao Long này đã chết, tuy Hàn Lập không để ý, bỏ lại không cần, nhưng đối với ba tu sĩ Hóa Thần kỳ mà nói, dù chỉ một chút huyết nhục Giao Long, mang về e rằng đều đủ gây ra một trận náo động không nhỏ.
Phải biết, đây là huyết nhục của Yêu thú Đại Thừa kỳ!. . .
Thiên Tinh môn từ khi khai phái đến nay cũng đã hai ba mươi vạn năm lịch sử, nội tình mặc dù không bằng những siêu cấp đại tông như Lãnh Diễm tông, Cảnh Nguyên quan, nhưng trong môn phái có mấy tu sĩ Hợp Thể kỳ tọa trấn, thực lực không cho phép k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g.
Chỉ là tông môn này luôn làm việc khiêm tốn, ở trong Linh Hoàn giới danh tiếng cũng không lớn lắm.
Lúc này, trong Thiên Tinh môn, một chỗ diễn võ trường lớn.
Kim quang chói mắt hiện lên, phát ra tiếng vang như sấm sét!
Một lão giả mặc ngân bào bị đánh như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, đâm vào cấm chế chung quanh diễn võ trường đang mở, "oa" một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực.
Một chiếc bình bát màu vàng nhạt xoay một vòng nhanh như chớp bay ngược trở về, linh quang trên bề mặt ảm đạm, dường như bị thương không nhẹ.
Đối diện lão giả, một tu sĩ áo xanh đứng thẳng giữa hư không, mặt phủ một lớp thanh quang, không thấy rõ dung mạo, chậm rãi thu tay phải lại.
Bên ngoài diễn võ trường, ba tu sĩ Hợp Thể kỳ khác đứng vây quanh, thấy cảnh này đều kinh hãi, vội hủy bỏ cấm chế xung quanh diễn võ trường, bay nhanh xuống trước người lão giả mặc ngân bào, mặt đầy vẻ đề phòng nhìn chằm chằm tu sĩ áo xanh ở xa.
"Đại trưởng lão, người không sao chứ?"
"Ta không sao, vị đạo hữu này đã nương tay." Lão giả mặc ngân bào lấy ra một viên đan dược vàng óng ăn vào, sắc mặt từ từ mới tốt hơn chút ít.
Lời này vừa nói ra, ba người chung quanh lập tức giật mình.
"Đạo hữu thực lực phi phàm, lão hủ ngay cả một chiêu của các hạ cũng không tiếp được, thật hổ thẹn." Lão giả mặc ngân bào chắp tay với tu sĩ áo xanh đang đứng không trung, cười khổ nói.
"Các hạ nếu nhận thua theo ước định, liền đem Bát Bảo Linh Lung Ngọc giao ra." Tu sĩ áo xanh bình thản nói, giọng nghe còn trẻ.
Lão giả mặc ngân bào bất đắc dĩ, nói với một đại hán Hợp Thể kỳ bên cạnh.
Đại hán tuy vẻ mặt không cam lòng, vẫn dậm chân một cái bắn ra.
Một lát sau, hắn bay trở về, trong tay nâng một hộp ngọc màu trắng dài mấy thước, rộng nửa thước, đưa cho lão giả mặc ngân bào.
Lão giả tay nhẹ vuốt ve hộp ngọc, trong mắt thoáng có chút luyến tiếc, vẫn vung tay phóng ra một vệt kim quang bao quanh hộp ngọc đưa tới trước người tu sĩ áo xanh.
Tu sĩ áo xanh đưa tay đón lấy hộp ngọc, thanh quang trên đầu ngón tay lóe lên, điểm lên hộp ngọc.
"Bốp" một tiếng nhỏ vang lên, hộp ngọc màu trắng từ từ tự mở ra, bên trong có mấy khối ngọc thạch trắng lớn nhỏ không đều, nhìn thì bình thường nhưng bề mặt lại có linh quang tám màu lưu chuyển không ngừng, rất kỳ lạ.
Tu sĩ áo xanh khẽ gật đầu, đậy nắp hộp lại, lật tay cất đi.
"Mấy mỏ Linh Lung Ngọc Tủy của bổn môn, vạn năm mới tích lũy được mấy viên Bát Bảo Linh Lung Ngọc cực phẩm này, mong đạo hữu có thể tận dụng nó." Lão giả mặc ngân bào thở dài, nói.
"Các hạ yên tâm, ta đương nhiên sẽ không để Linh Lung Ngọc này uổng phí." Tu sĩ áo xanh cười ha hả, sau đó búng nhẹ ngón tay.
Một đạo bạch quang bắn ra, rơi xuống trước người lão giả mặc ngân bào, lại là một chiếc vòng tay trữ vật.
"Ta cũng không lấy không đồ của quý tông, đồ trong này, chắc đủ bù lại số Bát Bảo Linh Lung Ngọc kia." Tu sĩ áo xanh nhàn nhạt nói một câu, sau đó thân hình loáng một cái hóa thành một đạo thanh hồng, biến mất ở chân trời.
Lão giả mặc ngân bào thần thức dò vào vòng trữ vật, sắc mặt lập tức giật mình.
Bên trong đựng đầy linh thạch, còn có một nhóm linh thảo vạn năm cùng một ít vật liệu yêu thú vô cùng trân quý.
Tính về giá trị, xác thực không dưới những Bát Bảo Linh Lung Ngọc kia, thậm chí còn hơn mấy phần.
. . .
Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, Linh Hoàn giới khắp nơi liên tục xuất hiện vài chuyện ly kỳ.
Mấy tông môn có tài liệu trân quý, bí thuật công pháp, điển tịch tông môn lần lượt bị một người thần bí c·ướp đoạt.
Người này không rõ từ đâu đến, tu vi cực cao, nhưng hành sự coi như hợp lẽ, những tông môn bị c·ướp bảo vật đều nhận được không ít bồi thường, cho nên cũng không gây ra công phẫn trong các đại tông môn Linh Hoàn giới, ngược lại khiến nhiều tu sĩ, đệ tử các tông không liên quan xôn xao bàn tán.
Người này xuất hiện đột ngột, hoạt động vài tháng thì lại đột nhiên ẩn mình, không còn thấy xuất hiện nữa.
Trong nháy mắt đã hơn nửa năm trôi qua.
Khu vực Đông Nam Linh Hoàn giới, nơi đây có một dãy núi màu đỏ sẫm kéo dài vô tận, tên là Hỏa Vân sơn mạch, dài mấy chục vạn dặm.
Trong dãy núi phần lớn là núi lửa nối tiếp nhau, quanh năm phun trào dung nham cực nóng, không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh, vô cùng nóng bức.
Các ngọn núi hầu như đều mang màu đỏ thẫm, phảng phất những tảng đá nung đỏ, cả bầu trời quanh năm cũng một màu đỏ thẫm, Hỏa Vân sơn mạch từ đó mà thành danh.
Nơi này là nơi có Hỏa Linh lớn nhất Linh Hoàn giới, cũng là một trong số ít hung địa nổi tiếng, dù tu sĩ có tu vi cao thâm, cũng ít người dám mạo hiểm xâm nhập.
Sâu trong Hỏa Vân sơn mạch có một vực sâu cực lớn, dưới cùng có một dòng sông dung nham đang cuồn cuộn chảy xiết, phát ra âm thanh ầm ầm.
Mặt dung nham hồng quang chớp động, dường như có vô số ngọn lửa thiêu đốt.
Nhiệt độ nơi đây cao đến nỗi không khí xung quanh cũng trở nên mờ ảo, vặn vẹo thành những gợn sóng nhàn nhạt.
Cách dòng sông nham thạch không đến trăm trượng trên một vách núi, người ta đào ra một cái sơn động lớn, bên trong lóe lên đủ loại ánh sáng, thỉnh thoảng phát ra các tiếng rít bén nhọn.
Một ngày nọ, một tiếng thét dài như tiếng rồng ngâm truyền ra từ trong sơn động, lập tức trong sơn động bốc lên một cột sáng trắng to lớn vô cùng, lao thẳng lên trời.
Trong cột sáng mờ ảo có thể thấy hai con Giao Long cùng một bộ cốt giáp khổng lồ hư ảnh, một lát sau mới chậm rãi tiêu tán.
Trong sơn động, một nam tử mặc thanh bào đang khoanh chân ngồi.
Chính là Hàn Lập, hắn lúc này mặt đầy vẻ vui mừng.
Trước mặt hắn lơ lửng hai bảo vật lóe linh quang, một chiếc áo giáp xương trắng, tạo hình cổ xưa, bên trên minh khắc tám bộ đồ án, dường như những loại khiên, dù che, các đồ vật hình dáng khác.
Còn một đôi quyền sáo màu bạc dữ tợn, trên quyền sáo có các gai xương màu bạc trắng, nhìn như hai cái đầu Giao Long.
Hai pháp bảo đều tản ra dao động linh lực khiến người ta kinh hãi.
Hàn Lập ánh mắt chậm rãi đảo qua hai pháp bảo, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Áo giáp xương trắng này tên là Bát Bảo Linh Lung Cốt Giáp, quyền sáo thì có tên Phá Thiên Quyền Giáp.
Hai loại pháp chế pháp bảo đều là hắn tìm được trong điển tịch của Thiên Quỷ tông, không phải pháp bảo bình thường, xét về một khía cạnh nào đó thì nó là pháp bảo được làm riêng cho người luyện sức mạnh, cần nhục thân cực mạnh mới có thể phát huy ra uy lực cường đại.
Tư Mã Kính Minh nếu nói dùng loại phương pháp vượt phi thăng này vô cùng nguy hiểm, hắn muốn an toàn nên mới phí công sưu tầm vô số kỳ trân dị bảo, luyện chế ra hai pháp bảo này.
Hàn Lập há miệng phun ra một ngụm thanh quang, thu cốt giáp và quyền giáp vào, lật tay lấy ra một khối ngọc giản xanh lục, bên trên là một tấm bản đồ chi tiết Linh Hoàn giới.
Trên bản đồ ngọc giản, cố ý đánh dấu vài địa phương.
Đây là những chỗ vị trí điểm yếu không gian mà hắn tìm thấy được trong điển tịch các tông môn, bất quá vẫn chưa đích thân đi nghiệm chứng.
Hàn Lập suy nghĩ một chút, ánh mắt rơi vào một vị trí đã đánh dấu ở khu vực Đông Nam trên bản đồ ngọc giản, ánh mắt có chút lay động.
Một lát sau, một đạo cầu vồng xanh biếc từ trong hẻm núi bắn ra, bay về phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận