Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 841: Cứu chủ

Chương 841: Cứu chủ Ánh mắt Hàn Lập biến đổi, hai tay đột nhiên vung lên, năm chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm nổ bắn ra, trong hư không bỗng nhiên phát ra kim quang lớn, hóa thành năm đạo lôi kiếm màu vàng to lớn vô cùng, nghênh hướng cốt liêm tuyết trắng.
Chính hắn lại đạp hư không, thân hình chợt lùi ra sau.
"Tranh, tranh, tranh."
Năm đạo kiếm minh bén nhọn vang lên, năm chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm sau khi ngăn cản một kích của Bạch Cốt Cự Ma, bị đánh đến điện quang tứ tán, kim quang rung mạnh rơi xuống hải vực phía dưới.
Hàn Lập không rảnh bận tâm phi kiếm, thân hình vừa bay ra được mấy trăm trượng, sau lưng liền vang lên tiếng gió gào thét.
Đỉnh của tám tòa bạch cốt kinh quan kia, những cái đầu lâu to lớn, lúc này nhao nhao mở miệng rộng, từ đó phun ra từng đạo cốt liên tráng kiện óng ánh bạch quang, như tám đạo cốt mâu màu trắng, thẳng tắp bắn về phía hắn.
Hàn Lập vừa động ý niệm, đang định nghịch chuyển chân luân để tránh, lại đột nhiên phát hiện hai tay mình đột nhiên cứng đờ, giống như bị đông cứng lại, không thể thu về phía trước để bấm niệm pháp quyết.
Đến khi nhìn kỹ lại, mới phát hiện trên cánh tay mình chẳng biết từ lúc nào sinh ra một lớp cốt giáp màu trắng, bao bọc lấy các khớp nối khuỷu tay, đồng thời lớp cốt giáp này như băng sương, từ khớp nối lan tràn về phía bàn tay và đầu vai.
Nơi nó đi qua, đều trong lúc vô thanh vô tức sinh ra một tầng cốt giáp màu trắng.
"Lúc nào... Chẳng lẽ là giọt chất lỏng màu trắng kia?" Hàn Lập trong lòng kinh ngạc, lập tức hiểu ra.
Hắn nhíu mày, hai chân trùng điệp đạp mạnh hư không, thân hình nổ bắn lên trên, đồng thời kim quang trên thân tăng vọt, vô số lôi điện màu vàng từ thể nội trào ra, bao phủ toàn thân, đánh mạnh vào lớp cốt giáp màu trắng kia.
Nhưng kim quang tán đi, cốt giáp trên người Hàn Lập không những không bị đánh tan, mà diện tích che phủ còn lớn thêm mấy phần.
Không đợi hắn thử tiếp, tám cốt liên tuyết trắng kia đã đuổi theo, quấn lấy hai chân và tay của hắn, trói chặt giữa không trung.
Bạch cốt quấn thân, Hàn Lập lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh cường đại đấu đá tới, siết toàn thân xương cốt "khanh khách" rung động, nếu không có Huyền Tiên thể phách, thêm vào thành tựu Ngọc Tiên chi thể, e rằng đã tan xương nát thịt.
Cùng lúc đó, trong hốc mắt của tám đầu lâu trên đỉnh bạch cốt kinh quan đều trào ra hai đạo ngọn lửa xanh lục, cuồn cuộn theo cốt liên đến, trong nháy mắt bao trùm lấy Hàn Lập.
Hỏa diễm u lục không hề có chút nhiệt lượng, rơi trên người chỉ hơi lạnh, khác với quỷ hỏa âm trầm hàn ý, nhưng Hàn Lập ngay khi nó chạm vào đã biến sắc, lộ vẻ kinh hãi.
Bởi vì hắn phát giác ngọn lửa này tuy không đốt bị thương nhục thể, cũng không làm hại thần hồn, nhưng lại có thể trực tiếp nung khô xương cốt.
Chỉ trong khoảnh khắc, Hàn Lập đã cảm thấy xương cốt trên người truyền đến cảm giác tê dại, như bị vô số tiểu trùng cắn xé, trở nên mục nát.
Hắn tuy là Ngọc Tiên chi thể, xương cốt đã sớm rèn luyện như pháp bảo, nhưng trước Khô Cốt pháp tắc của Chiếu Cốt chân nhân, lại căn bản không thể chống đỡ nổi.
Không đợi Hàn Lập gọi, trên người hắn lập tức lóe lên ánh bạc, một ngọn lửa màu bạc nóng bỏng tuôn ra, như một lớp áo ngoài bao bọc lấy cơ thể, bức lui hỏa diễm u lục.
Ngân diễm của Tinh Viêm Hỏa Điểu vốn không tầm thường, sau khi luyện hóa triệt để ba viên Thất Thải Hỏa Đan Sa, uy lực còn mạnh hơn trước, sau khi che chở Hàn Lập, càng tách ra một bộ phận truy đuổi ngọn lửa u lục.
Hai loại hỏa diễm giao nhau, đều bốc lên kịch liệt, trong khói mù cuồn cuộn, ngọn lửa xanh lục liên tục bại lui.
Tinh Viêm Hỏa Điểu không chịu bỏ qua, theo xiềng xích bạch cốt truy ngược lên, quyết không buông tha ngọn lửa lục này.
Chiếu Cốt chân nhân hóa thành Bạch Cốt Cự Ma một bước lao tới, liếc qua Tinh Viêm Hỏa Điểu, ánh mắt liền rơi lên người Hàn Lập.
Tên Nhân tộc Thái Ất Ngọc Tiên này có nhiều thủ đoạn quá, nếu không nhanh chóng tiêu diệt, e rằng sẽ còn thêm biến cố.
Bàn tay hắn nhấc lên, năm ngón tay như đao, lóe hàn quang, đâm thẳng xuống phía Hàn Lập.
Lúc này, hai tay và toàn bộ ngực bụng Hàn Lập đã bị cốt giáp bao phủ, đừng nói thi pháp, ngay cả động đậy cũng khó, đừng nói còn bị xiềng xích bạch cốt trói buộc, căn bản không thể tránh né.
Ánh mắt Chiếu Cốt chân nhân rơi lên mặt Hàn Lập, không khỏi có chút hoảng hốt, hắn phát hiện thần sắc Hàn Lập tuy có chút bối rối, đáy mắt lại tựa như giếng cổ, không hề gợn sóng.
"Không đúng, có chút không đúng..."
Chiếu Cốt chân nhân đột nhiên nhận ra có chút không đúng, đang định thu tay thì sự việc bất ngờ xảy ra.
Khi ngón tay xương như lưỡi dao của hắn định đâm xuyên thân thể Hàn Lập, trong mắt người sau đột nhiên bùng lên một tia hàn quang.
Cảnh này sao mà giống với lúc trước?
"Chỉ là lực lượng thần thức của Thái Ất, làm sao có thể..." Chiếu Cốt chân nhân quá sợ hãi, kinh ngạc kêu lên.
Một thanh tiểu kiếm tinh quang mờ dài hơn một tấc, phía trên phù văn nhấp nháy, từ mi tâm Hàn Lập bắn ra, trong nháy mắt quán xuyên bàn tay như lưỡi dao của Chiếu Cốt chân nhân, hướng mi tâm của hắn mà đến.
"Phốc"
Trong lúc hoảng hốt, Chiếu Cốt chân nhân dường như lại nghe thấy một tiếng vang nhẹ như có như không.
Ngay sau đó, phù văn màu vàng ở mi tâm hắn ầm ầm vỡ vụn, hóa thành những điểm kim phấn tiêu tan, trong thức hải lại vang lên tiếng kinh lôi rung trời, một mũi kiếm tinh quang khổng lồ nổi lên, chém xuống giữa thức hải hắn.
Phù văn trên thân kiếm cuồng thiểm không ngừng, phát ra dao động thần niệm cường đại, kéo dài ra, mang theo sóng khí trùng kích mạnh mẽ, ép thức hải của Chiếu Cốt chân nhân dậy sóng mạnh mẽ, chia thành hai.
Lúc này, phong vân trong thức hải Chiếu Cốt chân nhân biến đổi, sóng cả ngập trời, lực lượng thần thức như tuyết đầu mùa gặp mặt trời, tan rã nhanh chóng.
Thần hồn vốn bị thương nặng của hắn càng rung mạnh không thôi, như muốn bị xé nát bởi lực lượng này.
"Không... Làm sao có thể..."
Chiếu Cốt chân nhân phát ra tiếng gầm thét không cam lòng, lực lượng thần thức tiêu hao nhanh chóng, ánh mắt dần mờ đi.
Chỉ thấy quanh thân hắn ánh sáng rung mạnh, thân thể khổng lồ bắt đầu thu nhỏ lại, nhanh chóng trở lại nguyên dạng.
Tám tòa bạch cốt kinh quan cũng có chút chống đỡ không nổi, ngọn lửa u lục trên đỉnh dần yếu đi, cốt liên màu trắng phun ra từ đầu lâu cũng "ầm ầm" rung động thu về.
Tinh Viêm Hỏa Điểu thấy không còn lửa để nuốt, lúc này mới biến thành hỏa điểu màu bạc, dang cánh, lao về phía Hàn Lập.
Đến gần, nó phát hiện hai tay và lồng ngực Hàn Lập bị cốt giáp trói buộc, lập tức lao xuống, như một quả cầu lửa màu bạc đập vào ngực Hàn Lập, sau đó tản ra, quấn quanh lớp cốt giáp màu trắng, ra sức nung khô.
"Rống..."
Đúng lúc này, một tiếng gào thét như dã thú vang lên.
Trong mắt Chiếu Cốt chân nhân đầy tơ máu, thần sắc gần như điên cuồng, đột nhiên giơ tay vỗ mạnh vào mi tâm mình, tạo ra một mảnh khí lãng cuồng bạo.
Trong thức hải hắn, một chưởng ấn từ trên trời giáng xuống, đập mạnh vào đạo thần niệm cự kiếm.
Khiến thân kiếm kịch liệt rung động, tinh quang trên thân ảm đạm, biến mất khỏi thức hải của Chiếu Cốt chân nhân.
Ngay sau đó, một tiểu kiếm tinh quang tiếp tục bắn ra từ sau đầu hắn, vạch một đường vòng cung, nổ bắn về phía Hàn Lập, nhanh chóng chui vào mi tâm, biến mất.
Sau khi bị một chưởng tự hại của chính mình đánh trúng, Chiếu Cốt chân nhân dù đánh gãy được thần niệm chi kiếm chém vào thần hồn, nhưng bản thân bị thương càng nặng, thân thể không tự chủ bay ngược ra sau.
Mái tóc trên đầu hắn tán loạn, trong mắt gần như không còn thần thái, như một ông lão bối rối mất hồn, chán nản ngã xuống, hóa thành một đạo phi hồng, cướp dài mà đi.
Chiếu Cốt chân nhân bỏ chạy, Khô Cốt Linh Vực của hắn cũng tan biến, tám tòa bạch cốt kinh quan lập tức chui vào hư không.
Về phía Hàn Lập, trong khoảnh khắc tiểu kiếm tinh quang bay vào thức hải, cũng như bị sét đánh, đầu bỗng nhiên ngửa ra sau, lực lượng thần thức hao tổn lớn, chỉ kịp thu hồi các pháp bảo, thân thể không chống đỡ nổi rơi xuống biển.
Tinh Viêm Hỏa Điểu phát hiện hắn hôn mê, mang theo hắn lơ lửng bay đến rặng đá ngầm trước đó, hạ xuống.
Sau khi hạ thân, Hàn Lập không động đậy được nữa, ngọn lửa màu bạc quấn quanh thân bốc lên không ngừng.
Thời gian trôi qua, lớp cốt giáp trên người hắn rốt cục vang lên tiếng "ken két" dưới ngọn lửa nung khô, xuất hiện những vết rạn như mạng nhện.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, những vết rạn kia mới hoàn toàn vỡ ra.
Cùng lúc đó, kim luân treo trên đỉnh đầu Hàn Lập, đạo văn Thời Gian cũng dập tắt dần.
...
Thời gian thoáng qua mấy ngày, lại một buổi sáng.
Khi ánh bình minh chiếu lên mặt biển, những tia nắng đầu tiên rọi lên khuôn mặt Hàn Lập, lông mi hắn hơi rung động, hai mắt chậm rãi mở ra.
Sau khi nung khô cốt giáp màu trắng thành bột, Tinh Viêm Hỏa Điểu hóa thành ngân diễm tiểu nhân, khoanh tay ngồi trên ngực Hàn Lập, hộ pháp cho hắn.
Lúc này thấy Hàn Lập tỉnh lại, hắn lập tức nhảy lên, mặt mày vui sướng nhìn về phía hắn.
Đầu óc Hàn Lập hôn mê, di chứng lực lượng thần thức hao tổn nghiêm trọng khiến tầm mắt có chút không khôi phục, hắn muốn ngồi dậy thì phát hiện toàn thân đau nhức khó nhịn, như vác một ngọn núi lớn, nặng nề vô cùng.
Trong lòng hắn hơi động, hiểu ra, dường như vì mình dùng nhục thân xuyên qua đến đây, khi vung tay sẽ phải chịu áp chế của quy tắc đại đạo vô hình nơi này, nên mới có dị trạng này.
Hàn Lập yên lặng vận chuyển Đại Chu thiên Tinh Nguyên công, trên người sáng lên một tầng bạch quang mông lung, hai tay cố gắng chống đỡ ngồi dậy, lúc này mới thấy rõ Tinh Viêm Hỏa Điểu trước mặt, trên mặt cũng nở nụ cười.
Tiểu nhân ngân diễm thấy thế, lập tức nhảy lên vai hắn, khoa tay múa chân điệu bộ khoa trương.
"Tốt, tốt, ta biết, là ngươi giúp ta giải trừ cốt giáp, cũng là ngươi dẫn ta chạy trốn đến đây, còn luôn bảo vệ ta. Vất vả ngươi..." Hàn Lập thấy thế, vừa cười vừa nói.
Nói xong, hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện cảnh vật xung quanh vẫn là vùng biển đen kia, khối Ô Kình thối rữa kia vẫn nổi trên mặt biển, còn hắn vẫn đang trong thời không xuyên qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận