Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 60: Truy nã

Chương 60: Truy nã
Hàn Lập men theo thềm đá từng bước mà lên, đi thẳng đến đỉnh chóp Tụ Tinh Đài, mới ở gần chính giữa đài cao, tìm thấy một bộ tinh đồ Bắc Đẩu Thất Tinh.
Hắn xem xét một chút, rồi khoanh chân ngồi xuống, ngửa đầu nhìn lên trời, phát hiện màn trời đã chuyển sang màu xanh đậm, mấy điểm tinh quang thưa thớt, cũng đã ẩn hiện trong màn trời.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt, lẳng lặng thổ nạp.
Ước chừng một lúc lâu sau.
Mí mắt Hàn Lập hơi động, hai mắt một lần nữa mở ra, bờ môi khẽ mở, phun ra hai chữ: "Bắt đầu"
Bốn lão giả mặc áo bào đen chung quanh đài cao nghe thấy, mỗi người lật tay lấy ra một khối Hoán Tinh Thạch màu trắng sữa lớn bằng bàn tay, hướng chỗ lỗ khảm trên mặt đất trước người, ấn xuống.
"Két" một tiếng vang nhỏ.
Bốn khối đá tròn đồng thời vỡ vụn, từng đạo ánh sáng trắng từ trong lỗ khảm sáng lên, men theo những vết khắc phù văn uốn lượn trên mặt đất mà chảy xuôi ra, rất nhanh liền xông vào trong Tụ Tinh Đài.
Toàn bộ chín tầng đài cao lập tức sáng rực lên, trở nên lung linh, những bức tinh đồ tuyên khắc trên đó càng phát ra ánh ngân quang chói lọi, nhìn từ xa liền giống như một mảnh tinh không hơi co lại, lộng lẫy vô cùng.
Mà lúc này, các vì sao trên trời cũng như đáp lời với cảnh tượng nơi đây, trở nên sáng hơn, vô số vụn ánh sáng bạc từ trong đêm tối rớt xuống, như sương mù nhạt màu bạc, bao phủ Tụ Tinh Đài.
Hàn Lập thân ở giữa, giống như đang xếp bằng trong ngôi sao đầy trời, chỉ cảm thấy một luồng tinh thần chi lực mênh mông mà ôn hòa đang quanh quẩn xung quanh.
Hắn tâm thần hơi thu lại, tay bấm pháp quyết, trong miệng thấp giọng ngâm tụng, âm thầm vận chuyển Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên công.
Chỉ nghe một tiếng "Oanh" trầm đục.
Sáu cột sáng trắng to bằng cái vại từ trong bầu trời đêm đột nhiên rủ xuống, chiếu xuống xung quanh Hàn Lập, tinh thần chi lực trong đó dồi dào vô cùng, truyền ra những đợt ba động bành trướng.
Vô số tia sáng óng ánh từ trong cột sáng rời rạc ra, bất thình lình dựng thẳng lên, như vô số cây kim thép, đâm thẳng vào quanh thân Hàn Lập.
Cùng lúc đó, sương mù nhạt màu bạc vốn bao phủ toàn bộ Tụ Tinh Đài, cũng như đột nhiên bị kích thích, cấp tốc chuyển động.
Vô số vụn ánh sáng bạc dưới một lực lượng lớn thay đổi, ngay lập tức trên Tụ Tinh Đài, tụ tập thành một vòng xoáy ngân quang cao đến hơn 10 trượng.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, tinh thần chi lực vừa rồi còn rất ôn hòa, giờ phút này lại đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo.
Sáu cột sáng bị vòng xoáy bao phủ, ngay sau khi đi vào thì lập tức ánh sáng tăng vọt, thể tích mở rộng ra gấp mấy lần, tinh thần chi lực tràn vào bên trong, càng tăng lên gấp mấy lần không thôi.
Tương ứng với điều này là, nỗi thống khổ mà Hàn Lập lúc này phải chịu, cũng không thể so với lúc mới đầu được.
Quần áo trên người hắn trong nháy mắt bị máu tươi thấm đẫm, những sợi tinh thần chi lực dồi dào không ngừng đâm rách làn da hắn, rỉ ra huyết dịch dưới sự dẫn dắt của vòng xoáy ngân quang, bốc lên thành một màn huyết vụ mờ ảo, bao trùm lấy toàn bộ thân hình.
Bốn lão giả mặc áo bào đen quanh Tụ Tinh Đài, giờ phút này đều là tâm thần rúng động, bọn hắn đóng giữ nơi đây trong năm tháng dài, chưa từng gặp tinh thần chi lực cuồng bạo như vậy, làm sao từng gặp cách quán thể thô bạo như thế?
Giờ phút này cho dù là tu sĩ Hợp Thể kỳ tiến lên Tụ Tinh Đài, e là cũng chỉ có thể cố giữ mạng mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, Hàn Lập toàn thân đẫm máu, bên hông bỗng nhiên sáng lên một đoàn quang mang, sáu mặt kính tròn màu đen lớn chừng bàn tay từ đó bay ra, lần lượt bay về phía sáu cột sáng xung quanh.
Kính tròn bốn phía đen khí lượn lờ, kiểu dáng cổ xưa, mặt kính ẩn hiện phù văn phiêu động, đúng là Tinh Nguyệt Bảo Kính do hắn luyện chế từ những Âm Thần Thạch có được từ Thiên Quỷ tông.
Sáu mặt bảo kính vừa định chỗ, dưới hắc quang lưu chuyển trên mặt kính, từng con phù văn quỷ dị lớn bằng kiến tuôn ra, hội tụ thành một cột sáng chói lọi vô cùng thô to, bắn thẳng về phía bầu trời đêm.
"Thế mà còn muốn gia tăng tinh thần chi lực, thật là có chút không thể tưởng tượng nổi!" Tên lão giả mặc áo bào đen Hợp Thể kỳ kia kinh ngạc, tự lẩm bẩm.
Lời còn chưa dứt, sáu ngôi sao trong chòm Bắc Đẩu Thất Tinh trên bầu trời đêm bỗng nhiên sáng lên, ngân quang lấp lánh đột nhiên hiện ra trong hư không, giống như Ngân Hà treo lơ lửng, mãnh liệt đổ vào trong vòng xoáy màu bạc kia.
. . .
Nửa năm sau, trong một gian thạch thất ở phía sau núi Kính Thiên phong.
Hạp Sơn đạo nhân mặc kim bào đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trên đài cao ba tầng, tay kết pháp quyết, trong miệng than nhẹ.
Đột nhiên, pháp quyết trong tay hắn dừng lại, cả người vội vàng đứng dậy.
Một trận gió xoáy nổi lên trong phòng, nơi nó đi qua, mấy chục ngọn đèn màu vàng trên đài cao nhao nhao sáng lên nhiều ngọn lửa, từng sợi khói trắng lượn lờ bay lên, tụ tập giữa không trung thành một đám sương mù trắng xóa.
Bên ngoài màn sương mù rung lên một chút, hiện ra một thân ảnh lão giả đầu đội Tử Quan Liên Hoa, râu tóc bạc trắng, thân hình không cao, gầy gò, mặc một bộ đạo bào thêu kim giả hoàng.
"Cung nghênh Tịnh Minh lão tổ." Hạp Sơn đạo nhân thấy thế, toàn thân thịt mỡ rung động quỳ mọp xuống đất, cung kính nói.
"Đứng lên đi. Hôm nay bản tọa giáng lâm, là có mấy chuyện muốn ngươi làm." lão đạo Tử Quan vung tay áo bào nói.
"Xin mời lão tổ phân phó." Hạp Sơn đạo nhân lúc này mới đứng dậy, chắp tay đứng đó.
"Lần trước ngươi cúng tiến Hạo Nguyên Thạch phẩm chất không tệ, trong mười năm nữa vẫn cần phải thu thập một đợt." Lão đạo Tử Quan phân phó.
"Vâng."
"Bản tọa năm đó sáng tạo ra bộ « Tham Tinh Chuyển Huyền công », bây giờ tâm cảnh đã khác, đối với công pháp cũng làm chút cải tiến, ngươi lại cầm lấy mà đặt vào Tàng Kinh Các. . ."
Lão đạo Tử Quan không ngừng hé mở môi, liên tiếp phân phó vài chuyện quan trọng, Hạp Sơn đạo nhân không chậm trễ chút nào đều nhất nhất đáp ứng.
Cuối cùng, lão đạo lại nói ra: "Ngoài ra, còn có một chuyện khẩn yếu, ngươi cần cẩn thận đi làm."
Hạp Sơn đạo nhân nghe vậy, thần sắc nghiêm nghị ngưng thần nhìn về phía lão đạo, lặng chờ đối phương phân phó tiếp theo.
Người sau vung tay áo, trên màn sáng lập tức rung động, một lá vàng lớn một xích xuyên qua màn sáng, phiêu lạc trước mặt hắn.
"Nếu có tin tức người này, lập tức trở về báo cáo." Lão đạo Tử Quan nói bằng giọng không thể nghi ngờ.
Hạp Sơn đạo nhân hai tay nhận lấy lá vàng, ngưng thần xem xét, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Trên lá vàng kia vẽ hình một thanh niên, dáng vẻ không phải ai khác, chính là Hàn Lập.
"Thế nào, có gì không ổn sao?" lão đạo Tử Quan nhàn nhạt hỏi.
"Khởi bẩm lão tổ, người này. . . người này hiện đang ở trong quan của chúng ta." Hạp Sơn đạo nhân vội đáp.
"Ngươi xác định chính là người này?" mặt lão đạo Tử Quan không đổi sắc, giọng điệu ẩn ẩn nhanh hơn vài phần.
"Dáng người trong bức tranh tuy gầy đi nhiều, nhưng thần thái và dung mạo thì hoàn toàn trùng khớp, tuyệt sẽ không sai, chính là hắn." Hạp Sơn đạo nhân suy nghĩ một chút rồi chắc chắn nói.
"Người này sao lại ở trong Cảnh Nguyên quan ta?" lão đạo Tử Quan hơi gật gù, lại hỏi.
"Lão tổ thứ tội, người này thật ra là một người của Lãnh Diễm tông. . ." Hạp Sơn đạo nhân xin lỗi một tiếng, sau đó kể chi tiết tình huống của Hàn Lập mà mình biết.
Lão đạo Tử Quan sau khi nghe xong, lộ vẻ do dự, nửa ngày không nói gì.
Hạp Sơn đạo nhân trán hơi đổ mồ hôi, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
"Người này rất có lai lịch, hơn phân nửa là Trích Tiên ở Tiên giới, hiện đang bị người treo thưởng rất nhiều ở Tiên giới. Ngươi lại không cần đánh rắn động cỏ mà chờ bản tọa đến sắp xếp sau. Trước đó, dù thế nào cũng phải giữ hắn lại trong Cảnh Nguyên quan ta." lão đạo Tử Quan nghiêm mặt nói.
"Tuân mệnh." Hạp Sơn đạo nhân lập tức đáp.
. . .
Tiên giới, một vùng hải vực nào đó không ai biết đến.
Nơi đây nước biển hiện lên màu đen kịt quỷ dị, tựa mực tàu. Mặt biển đen ngòm vô tận, sóng lớn mãnh liệt, kéo dài đến tận cuối tầm mắt.
Trên Hắc Hải, lơ lửng gần trăm ngọn núi màu đen, trên đỉnh núi là những tòa kiến trúc cự tháp bát giác màu đen.
Mặc dù những cự tháp này có cao có thấp, cao thì đến vạn trượng, thấp thì chỉ trăm trượng, nhưng hình dạng lại giống nhau như đúc, toàn thân đen kịt, mái cong bát giác.
Trên đại điện của một hắc tháp mô hình nhỏ, một lão đạo đầu đội Tử Quan đang khoanh chân ngồi trước một pháp đàn hình vuông, chính là Tịnh Minh chân nhân.
Trên pháp đàn lơ lửng một pháp trận màu trắng, phát ra ánh bạch quang sáng tỏ.
Lão đạo phất tay đánh ra một pháp quyết, pháp trận màu trắng lập tức ngừng vận chuyển, bạch quang nhanh chóng ảm đạm.
Sau đó hắn nhìn về phía trước, không nhúc nhích, ánh mắt cũng không ngừng lấp lóe, tựa hồ đang do dự điều gì.
Một lúc lâu sau, lão đạo nghiến răng một cái, tựa hồ đã quyết định, lật tay lấy ra một viên hạt châu thủy tinh lớn bằng ngón tay cái, óng ánh, ném lên lơ lửng trước người.
Theo một đạo pháp quyết chui vào, trên bề mặt hạt châu lập tức nổi lên vô số phù văn thủy tinh lớn như ruồi muỗi, ngưng tụ thành một pháp trận lớn cỡ một xích, nhẹ nhàng xoay tròn.
Mỗi khi qua một hơi thở, pháp trận lại rung động một chút.
Thời gian từng giờ trôi qua, mất đến một khắc đồng hồ, pháp trận vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Trên mặt lão đạo không có chút sốt ruột nào, tĩnh tâm chờ đợi.
Lại qua nửa khắc, pháp trận lúc này mới chợt sáng lên, một hư ảnh nhỏ màu đen xuất hiện bên trong, là một nam tử mặc áo bào đen, trán rộng mặt vuông, nhưng gầy gò như cây khô, sắc mặt vàng như nến, trông có vẻ bệnh nguy kịch.
"Cốt Diễm tán nhân, ngàn năm không gặp, đạo hữu nhìn vẫn phong độ như xưa." Tịnh Minh chân nhân ôm quyền chắp tay, trên mặt nở một nụ cười ấm áp.
"Lão đạo Tịnh Minh, có gì nói nhanh." Cốt Diễm tán nhân không mấy sắc mặt với lão đạo, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
"Không biết đạo hữu hiện giờ có đang ở Hắc Thủy thành không? Bần đạo ở đây có một cơ duyên lớn." Tịnh Minh chân nhân thu lại nụ cười, có chút thần thần bí bí nói.
"Ngươi cứ nói nghe xem." Cốt Diễm tán nhân thần sắc không đổi, thản nhiên nói.
"Lệnh truy nã của Thập Phương lâu, hẳn đạo hữu cũng đã nhận được rồi chứ?" Tịnh Minh chân nhân chậm rãi nói.
"Đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi có tin tức của người trong lệnh truy nã?" Cốt Diễm tán nhân khẽ nhíu mày.
"Không sai, người đó giờ đang ở Linh Hoàn giới!" trong mắt Tịnh Minh chân nhân tinh quang lóe lên, nói ra lời kinh người.
"Chuyện này là thật?" Sắc mặt Cốt Diễm tán nhân có chút dao động, cẩn thận xác nhận.
"Thật hay giả, đạo hữu chỉ cần liên lạc với đệ tử ở hạ giới là biết ngay thôi." Tịnh Minh chân nhân vừa sờ cằm, vừa gật gù đắc ý nói.
"Nghe ý ngươi, chẳng lẽ là muốn. . ." mắt Cốt Diễm tán nhân hơi sáng lên.
"Không tệ. Người kia lại trốn ở giới này, đây đúng là ngàn năm có một cơ hội tốt. Chúng ta hai tông liên thủ bắt hắn, chia đều thù lao của Thập Phương lâu, thế nào?" Tịnh Minh chân nhân cười hắc hắc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận