Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 869: Thanh danh dần dần lên

Chương 869: Thanh danh dần dần lên Ngay khi Hàn Lập khó khăn lắm ổn định được thân hình, Thông Sơn Viên đối diện phát ra một tiếng gầm giận rung trời, thân hình to lớn thoắt cái đã mơ hồ, trực tiếp đụng nát vô số loạn thạch bắn tung tóe xung quanh, xông đến trước người Hàn Lập.
Nó tung một quyền về phía trước, Hàn Lập không vội tránh né, vội vàng giơ hai tay lên, bắt chéo nhau bảo vệ trước ngực.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn.
Hàn Lập chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, thân thể tựa như diều đứt dây bay ra ngoài, trực tiếp đâm vào vách tường Huyền đấu trường.
Một kích này lực đạo quá lớn, đến mức sau khi đụng vào, thân thể của hắn lại bị bật ngược trở lại, ngũ tạng lục phủ bên trong cuộn lên một trận.
Hàn Lập một ngụm máu tụ lên tới cổ họng, còn chưa kịp phun ra, trước mắt liền lại có một mảng bóng râm bao phủ xuống, thân thể lần nữa bị trọng kích, bị đánh đến đập vào tường.
Hắn cố nén đau đớn kịch liệt trên thân thể, trong nháy mắt vọt đến vách tường thì đổi thân hình, hai chân bỗng đạp một cái, thân hình lao lên cao, muốn nhảy thoát ra.
Có thể không như ý muốn, thân hình của hắn vừa mới lướt lên, một cái cự chưởng của Thông Sơn Viên đã mang theo một cỗ kình phong, đập xuống đỉnh đầu.
Hàn Lập đành phải toàn lực thúc giục tinh thần chi lực trong cơ thể, hai tay hiện lên tư thế nâng bầu trời, cản về phía bàn tay to lớn kia.
"Phanh"
Lại một tiếng va chạm mạnh vang lên, lần này, thân thể Hàn Lập bị thẳng tắp cắm vào mặt đất, cơ hồ bị loạn thạch vùi lấp.
Con Thông Sơn Viên kia tất nhiên không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, đuổi sát tới, lại liên tiếp vung mấy quyền, hướng mặt đất hung hăng nện xuống.
"Oanh" "Oanh" "Oanh"
Chỉ nghe trận trận tiếng nổ không ngừng vang lên, Hàn Lập và con Thông Sơn Viên kia vừa đúng đổi lại trạng thái công thủ, biến thành hắn bị đặt dưới thân, không ngừng gặp những đợt trọng kích như gió táp mưa rào.
Trong Huyền đấu trường khói bụi bốc lên tứ phía, gần như tràn ngập cả sân bãi, tầm mắt bị cản trở, người xem trên khán đài nhao nhao vươn cổ, muốn xem rõ trong Huyền đấu trường xảy ra chuyện gì.
"Chậc chậc, xem ra ta đã đánh giá cao tiểu tử này. Tình huống như vậy, chắc hẳn là phải chết không nghi ngờ đi? Cũng không biết thành chủ đang nghĩ gì, chẳng lẽ thật muốn hắn chết sao?" Thần Dương đã đứng dậy, cau mày nhìn về phía bên này.
Trong bụi mù hỗn loạn, toàn thân Hàn Lập đầy vết máu, nhưng vẫn duy trì tư thế hai tay đón đỡ trước ngực, bảo vệ nội tạng yếu hại của mình, nhưng trên người đã máu me đầm đìa, thê thảm vô cùng.
Ánh mắt của hắn đã bị máu che mờ, răng cắn chặt run cầm cập, liên tục thử điều động huyết mạch chi lực trong cơ thể, lại không biết vì sao, từ đầu đến cuối không nhận được đáp lại.
Chân Linh huyết mạch tiềm ẩn trong cơ thể hắn, tựa hồ bị một loại lực lượng nào đó áp chế, lâm vào ngủ say.
Tiếp tục như thế, hắn coi như thật không chịu nổi.
Đúng lúc này, hai mắt Hàn Lập bỗng nhiên mở to, giữa lông mày một đạo tinh quang trong suốt bỗng chợt lóe lên, rồi tan biến không thấy.
Tiếp theo sau một cái chớp mắt, ở vị trí cách hắn mấy trượng, một thanh tiểu kiếm tinh quang trống rỗng hiện ra, tựa hồ xuyên qua hư vô, xuyên thẳng qua nắm đấm của Thông Sơn Viên đang nện xuống, trực tiếp từ trong con ngươi vỡ nát của nó xuyên ra.
"Phốc"
Một tiếng vang rất nhỏ mà không ai chú ý truyền đến, nắm đấm khổng lồ đang nện xuống của Thông Sơn Viên, cách đầu Hàn Lập khoảng ba thước đột nhiên dừng lại, bất động.
Đám người trên khán đài không còn nghe thấy tiếng nổ liên hồi trước đó, cũng không thấy rõ tình hình trong bụi mù, nhao nhao gấp gáp kêu gào không ngớt, chỉ có số ít người trong khoảnh khắc đó, hoảng hốt cảm nhận được một luồng thần thức cường đại lóe lên rồi biến mất.
Một lát sau, liền nghe thấy một tiếng nặng nề vang lên.
Một cỗ gió mạnh thổi quét ra bốn phương tám hướng, mới thổi cuốn những làn khói bụi đang bay lả tả kia đi.
Người xem trên khán đài rốt cục có thể khôi phục tầm nhìn, phát hiện Thông Sơn Viên đã ngã xuống đất, mà người tộc gầy yếu tên "Lệ Phi Vũ" kia, toàn thân dính máu, gần như không còn hình người, vậy mà còn đang khó khăn bò về phía đầu của Thông Sơn Viên.
Ngực của Thông Sơn Viên vẫn đang phập phồng lúc lên lúc xuống, có thể thấy nó chưa hoàn toàn chết.
Trên thực tế cũng chính là như vậy, Hàn Lập chỉ là trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc kia, dùng thần niệm chi kiếm xoắn nát thần hồn của nó khiến nó trở thành một thể xác không có thần niệm điều khiển, cũng không thể hoàn toàn chém g·i·ết nhục thân của nó.
Chỉ thấy Hàn Lập bò đến bên cạnh đầu của Thông Sơn Viên, chậm rãi giơ một bàn tay lên, từ trong hốc mắt vỡ nát kia thò vào, thọc sâu gần nửa cánh tay, một hồi tìm tòi, mới chợt cắn răng một cái, giật mạnh ra.
Khi hắn mở bàn tay ra, một viên thú hạch to bằng quả đấm, xuất hiện trong tay của hắn, còn ánh sáng trong mắt của Thông Sơn Viên thì u ám dần xuống, ngực phập phồng cũng rốt cục ngừng lại hoàn toàn.
Nhìn một màn ly kỳ trước mắt, những người ở đây nhìn nhau, có chút không hiểu ra sao, không biết làm sao Hàn Lập liền có thể xoay chuyển thế cờ, giành chiến thắng trong trận huyền đấu này?
"Cái gì, vậy mà thật sự thắng?" Thần Dương trợn tròn mắt, cũng không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ mơ hồ có chút suy đoán trong lòng.
Khi người mạo hiểm đặt cược lên Hàn Lập phát ra một tiếng khen lớn, liên tiếp sau đó là những tiếng reo hò như núi lở biển gầm.
Hàn Lập tay nắm chặt viên thú hạch, bàn tay khó kìm chế run rẩy, đưa nó vào trong miệng.
Trong thất khiếu của hắn giờ phút này đều có những dòng máu uốn lượn chảy ra, hai mắt dần tối sầm, cũng không còn nghe thấy tiếng động xung quanh.
...
Chờ khi Hàn Lập lần nữa hồi tỉnh lại, một mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, sau đó phát hiện mình đang ở trong huyết trì, dựa vào mép rìa, bốn phía tiếng lóc cóc không ngừng, hòa cùng một lớp huyết vụ màu đỏ tươi.
Cánh tay hắn khẽ nhấc lên, phát hiện toàn thân trên dưới bị kéo đau dữ dội, thậm chí trong lồng ngực cũng hơi đau âm ỉ.
Hàn Lập không hạ tay xuống, đưa tay quệt mặt, mới phát hiện vết bẩn và vết máu trên mặt vẫn còn, bèn dứt khoát vùi mặt vào huyết trì, rửa mặt thật sạch sẽ.
"Ta đã quá hạn cho ngươi thêm một khắc thời gian, nếu ngươi còn muốn tiếp tục ngâm, sẽ phải tốn thêm điểm tích lũy." Lúc này, một giọng nói có chút quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Hàn Lập quay đầu lại nhìn, chỉ thấy gã đại hán độc giác đang đứng sau lưng hắn.
"Nếu không có các hạ nhắc nhở, giờ phút này ta cũng không thể ở bên trong huyết trì này." Hàn Lập thản nhiên nói.
"Hắc hắc, đừng có không biết nhân tâm tốt, ngươi cứ xem trước một chút bên kia tên kia rồi nói cũng chưa muộn." Đại hán độc giác cười lạnh một tiếng, nói.
Hàn Lập nghe vậy, tay chống vào thành huyết trì, khó khăn đứng lên, theo hướng ngón tay đại hán độc giác chỉ mà nhìn, xuyên qua huyết vụ, thấy trên mặt đất gần góc tường, bày một đống thịt băm màu đỏ sẫm, mơ hồ có thể nhận ra, chắc là một bộ t·h·i t·à·n.
"Gã này vận khí không tốt, vì Thông Sơn Viên bị tiểu tử ngươi chọn, hắn chỉ có thể chọn con Ô Lân Tượng to xác kia, dù hơn ngươi bảy huyền khiếu, nhưng kết cục vẫn là bi thảm như vậy." Đại hán độc giác mặt không cảm xúc nói.
"Đã có người này, vì sao không cho ta cùng hắn giao đấu?" Hàn Lập thần sắc không thay đổi, hỏi.
"Hắn không phải là Huyền Đấu Sĩ phủ thành chủ giống như ngươi, mà là Huyền Đấu Sĩ có thân phận tự do, tới đây khiêu chiến Lân thú hoặc Huyền Đấu Sĩ khác hoàn toàn là tự nguyện, để tranh thủ nhiều thù lao hơn, hắn chọn giao đấu với Lân thú, chúng ta tự nhiên phải tôn trọng ý kiến của hắn. Bất quá đạo lý vẫn như thế, đã bước vào Huyền đấu trường, đó chính là sinh t·ử tự g·á·n." Đại hán độc giác thờ ơ nói.
Hàn Lập đối với lời nói của hắn cũng không hoàn toàn tin, không nói lời nào đi ra khỏi huyết trì, từ bên cạnh nó đi qua, trực tiếp đến đại sảnh đổi điểm.
Trận c·h·é·m g·i·ết này, bởi vì đối thủ là Lân thú thực sự cấp Huyền, Hàn Lập đổi được điểm tích lũy nhiều hơn mười điểm so với trước, hắn không dùng hết, mà giống như trước kia, đổi bảy viên Tháp La thú hạch rồi trở về thạch ốc của mình.
Trở về thạch ốc, Hàn Lập trước hết bỏ ra chút thời gian xử lý vết thương trên người, làm sơ khôi phục, rồi khoanh chân ngồi trên giường đá, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Thú hạch trong con Thông Sơn Viên kia ẩn chứa tinh thần chi lực còn nhiều hơn Hổ Lân Thú, sau khi hấp thụ hết, tất nhiên hiệu quả còn rõ rệt hơn trước.
...
Thời gian thoáng cái đã hơn nửa tháng trôi qua.
Sau khi Hàn Lập hấp thụ tinh thần chi lực to lớn ẩn chứa trong thú hạch của Thông Sơn Viên, lại liên tiếp nuốt chửng hết Tháp La thú hạch, huyền khiếu thứ 42 ở lòng bàn chân đã được khai thông, chỗ thứ 43 cũng đã bắt đầu rục rịch, có dấu hiệu mở khiếu.
Tốc độ đả thông huyền khiếu này so với những người khác, không thể bảo là không kinh người, may mà số lượng huyền khiếu của hắn hiện tại trong số các Huyền Đấu Sĩ còn chưa quá nổi bật, thêm nữa số lần ra sân của hắn không nhiều, vẫn chưa gây chú ý với người khác.
Cho dù Thần Dương bọn người biết bây giờ huyền khiếu của mình đã có hơn bốn mươi, vì gia tăng không nhiều, hắn cũng có cách qua loa tắc trách, dù sao không phải không có thủ đoạn đốt cháy giai đoạn, hy sinh một vài thứ, để đổi lấy thời gian ngắn tăng cường thực lực.
Bất quá trong lòng hắn biết đây không phải là kế lâu dài, nhất định phải nghĩ cách che giấu mới được.
Đến khi hắn cảm thấy vết thương của mình đã hoàn toàn phục hồi thì lại một lần nữa chủ động xin tham gia huyền đấu, khi chưa tới kỳ hạn một tháng.
Trận c·h·é·m g·i·ế·t lần này đối thủ không phải là Lân thú nữa, mà là một Huyền Đấu Sĩ Ma tộc đã khai mở 38 huyền khiếu trên người.
Người sau xét về số lượng huyền khiếu thì không bằng hắn, nhưng huyền khiếu mở ra càng tập trung hơn, chủ yếu phân bố trên bàn tay phải và cánh tay, vì vậy sức công phá không hề kém con Thông Sơn Viên kia chút nào.
Nhưng nhược điểm của nó cũng rõ rệt, đó là tốc độ di chuyển và độ cứng rắn của nhục thể đều không đủ, Hàn Lập đã nắm bắt ưu thế về tốc độ, chớp lấy cơ hội đánh gãy ba chi còn lại của nó, ngoại trừ tay phải, khiến cho nó chủ động nhận thua.
Từ đó, danh tiếng "Lệ Phi Vũ" trong khu thứ chín càng ngày càng vang dội, đến mức tỷ lệ cá cược của hắn cũng giảm xuống rất nhiều, nhưng nhân khí hắn tụ lại lại là không thể so sánh, gần như mỗi trận đều kín người xem.
Cuộc tỷ thí này, Hàn Lập thắng tương đối nhẹ nhàng, cũng không bị thương nghiêm trọng, vì vậy vẻn vẹn sau nửa tháng, lại tham gia một trận huyền đấu khác, khiến đại hán độc giác kia cũng có chút kinh ngạc.
Sau đó trong hơn ba tháng, Hàn Lập đã tham gia năm trận huyền đấu, trong đó dù có hai trận thắng thảm, nhưng tinh thần xông lên chiến đấu liều mình cùng liều chết vật lộn của hắn, làm cho người xem Huyền đấu trường rung động không thôi.
Đến mức trong khu thứ chín, có không ít người bắt đầu chủ động kết giao với hắn.
Trong một đêm nọ, Hàn Lập đang tu luyện Vũ Hóa Phi Thăng Công, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, mở cửa đá ra thì thấy Trần Lâm đang đứng ngoài cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận