Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1008: Cốt nhục thân tình

Chương 1008: Tình Thân Máu Mủ "Tố Tố, kết giao với các tộc, phát triển tộc mình lớn mạnh là không sai, nhưng sự an nguy của con quan trọng hơn. Bây giờ con đang gánh vác trách nhiệm của Thanh Hồ bộ tộc, mẹ đã thế này rồi, con tuyệt đối không thể xảy ra chuyện." Thiếu phụ áo xanh nhìn Diệp Tố Tố, khẽ thở dài nói.
"Không, sẽ không đâu, mẹ nhất định sẽ khỏe lại!" Diệp Tố Tố đột nhiên kích động nói.
"Ta nhất định sẽ khá hơn thôi, con đừng lo lắng." Thiếu phụ áo xanh nhất thời lỡ lời, để lộ cảm xúc bi quan trong lòng, vội vàng nói.
Diệp Tố Tố rũ tay xuống, trong mắt hiện lên tia kiên quyết. Hai tay nàng đột ngột như thiểm điện duỗi ra, điểm vào giữa trán thiếu phụ áo xanh, đầu ngón tay bạch quang tỏa lớn.
"Ngươi..." Mắt thiếu phụ áo xanh bỗng trợn to, nhưng lập tức con ngươi nhanh chóng tan rã, chìm vào giấc ngủ mê man.
"Thiếu chủ, cô làm gì vậy!" Nữ tử váy trắng đứng bên cạnh thấy vậy kinh ngạc thốt lên.
Diệp Tố Tố im lặng, lấy ra một chiếc bút phù màu huyết hồng, vẽ các trận văn lên mặt đất quanh giường ngọc, đồng thời đặt vào đó các vật liệu bày trận.
Nữ tử váy trắng định hỏi thêm nhưng thấy vẻ mặt Diệp Tố Tố vô cùng tập trung liền cố nín lại.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, thoáng chốc đã qua nửa ngày. Bên ngoài sắc trời hửng lên ánh bạc nhạt.
Cuối cùng Diệp Tố Tố cũng dừng tay, xung quanh giường bạch ngọc bố trí một pháp trận phức tạp màu huyết sắc.
"Thiếu chủ, đây là pháp trận gì?" Nữ tử váy trắng có vẻ không quen thuộc với trận pháp, lên tiếng hỏi.
"Hóa Huyết Quy Nguyên Trận!" Diệp Tố Tố chậm rãi nói.
"Cái gì! Hóa Huyết Quy Nguyên Trận là pháp trận nghịch thiên tước đoạt huyết mạch chi lực, chuyển vào thể người khác, cô muốn đem huyết mạch Thanh Hồ của mình rót vào tộc trưởng, giúp bà ấy chống lại hàn khí xâm nhập sao? Tuyệt đối không được! Hóa Huyết Quy Nguyên Trận tổn hại thân thể quá lớn, hơn nữa huyết mạch một khi bị tước đoạt thì không thể khôi phục được, đạo hạnh của cô sẽ tan tành, thậm chí bị đánh về nguyên hình." Nữ tử váy trắng trầm giọng nói.
"Chỉ cần cứu được mẹ, ta không quan tâm." Diệp Tố Tố điềm tĩnh nói, ánh mắt yên bình lạ thường, khóe miệng còn nở một nụ cười an nhiên.
Trong bóng tối, Hàn Lập thấy vẻ mặt Diệp Tố Tố lúc này thì khẽ nhíu mày, hiển nhiên có chút xúc động.
"Nếu vậy thì để ta làm, tu vi của ta cao hơn cô nhiều, khả năng thành công cũng lớn hơn." Nữ tử váy trắng lắc đầu nói.
"Không, Khâu trưởng lão tu vi của cô tuy cao hơn ta nhưng luận về huyết mạch Thanh Hồ tinh thuần thì ta vẫn tốt hơn chút. Hơn nữa Khâu trưởng lão có điều không biết, mượn dùng Hóa Huyết Quy Nguyên Trận để huyết mạch dung hợp, huyết nguyên giữa hai bên càng gần thì khả năng thành công càng cao." Diệp Tố Tố giọng quả quyết nói.
"Cái này..." Nữ tử váy trắng á khẩu.
"Hàn độc mà mẹ trúng rất đáng sợ, cho dù triển khai pháp thuật này thì khả năng cứu mẹ cũng chỉ có năm phần. Nếu chẳng may thất bại thì hai chúng ta đều phải chết ở đây. Khâu trưởng lão cô là Kim Tiên duy nhất hoàn hảo của Thanh Hồ bộ tộc hiện giờ, mẹ vừa mới nói sự an toàn của ta rất quan trọng, kỳ thực an nguy của cô càng quan trọng hơn. Có cô thì cho dù ta và mẹ không may ngã xuống, Thanh Hồ bộ tộc vẫn còn một tia hy vọng. Nếu cô xảy ra chuyện, e rằng Thanh Hồ bộ tộc thật sự xong đời." Diệp Tố Tố tiếp tục nói.
Nữ tử váy trắng im lặng đứng đó, không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.
"Cho nên, chuyện này cứ giao cho ta. Nếu ta và mẹ bất hạnh gặp nạn, Thanh Hồ bộ tộc xin nhờ Khâu trưởng lão." Diệp Tố Tố gật đầu với nữ tử váy trắng, trịnh trọng nói.
Vừa nói dứt lời, nàng cất bước đạp lên pháp trận màu huyết sắc.
Nhưng ngay lúc này, cổ tay nàng bị nắm chặt, nữ tử váy trắng đã kịp thời bắt lấy.
"Khâu trưởng lão..." Diệp Tố Tố nhìn lại.
"Thiếu chủ, cô vừa nói thân là người lãnh đạo của Thanh Hồ bộ tộc thì nên gạt bỏ tình cảm riêng tư, mọi chuyện đều xuất phát từ tộc đàn mà cân nhắc. Thiếu chủ, thiên tư của cô cực cao, huyết mạch Thanh Hồ thức tỉnh cũng đậm đặc hơn ta và tộc trưởng, sau này thành tựu khó lường. Tộc trưởng đã thế này, dù cô dùng Hóa Huyết Quy Nguyên Trận thì chưa chắc đã cứu được bà ấy. Ta biết nói vậy có hơi tàn nhẫn nhưng nếu vì Thanh Hồ bộ tộc mà cân nhắc thì tốt nhất cô đừng mạo hiểm thì hơn, mà ta nghĩ tộc trưởng chắc chắn cũng muốn thế." Hai hàng lông mày của nữ tử váy trắng thoáng lộ vẻ thống khổ nhưng vẫn mở miệng nói.
"Không, việc ta làm bây giờ không hề xuất phát từ tình riêng mà chính là vì Thanh Hồ bộ tộc. Ta tuy có chút thiên tư nhưng giờ bất quá mới là Chân Tiên trung kỳ, sau này có thành Kim Tiên được hay không cũng chưa biết. Đem một Chân Tiên đổi lấy một Kim Tiên, dù chỉ có năm phần cơ hội thì thương vụ này cũng quá hời." Diệp Tố Tố từ từ rút tay khỏi nữ tử váy trắng, chậm rãi nói.
Nữ tử váy trắng lòng nóng như lửa đốt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra lý do thoái thác để thuyết phục Diệp Tố Tố.
"Hơn nữa, năm đó vì cứu ta mà mẹ mới bị bọn tặc tử Thiên Thủy Tông làm bị thương, ngay cả Khâu trưởng lão cô cũng suýt bị liên lụy. Nếu ta không làm gì vì bà, cả đời sẽ sống trong áy náy, tâm cảnh mà còn ảnh hưởng như vậy thì đừng nói là tiến giai Kim Tiên, ngay cả đột phá lên Chân Tiên hậu kỳ cũng là điều viển vông." Diệp Tố Tố nhìn nữ tử váy trắng, nhẹ nhàng nói nhưng lại lộ ra khí chất quyết đoán.
Nữ tử váy trắng biết nàng đã quyết tâm thì không thay đổi được nữa, đành thở dài lui sang một bên.
"Sau này mọi việc xin nhờ Khâu trưởng lão!" Diệp Tố Tố cười yếu ớt với nữ tử váy trắng, sau đó bước vào pháp trận, khoanh chân ngồi xuống trước đầu thiếu phụ áo xanh.
Hai bàn tay nàng đặt dọc trước ngực, kết thành một thủ ấn kỳ lạ, miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ thần bí.
Trong thạch thất bỗng vang lên tiếng thét xé tai. Pháp trận màu huyết sắc trên mặt đất trong phút chốc tỏa sáng rực rỡ, hơn nữa phảng phất như có sinh mệnh, nhanh chóng lưu chuyển trong pháp trận.
Sóng khí nguyên bạo phát mạnh mẽ từ pháp trận, lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Nữ tử váy trắng thấy vậy thì hơi biến sắc, vội vàng bấm pháp quyết chỉ vào vách đá của thạch thất.
Cấm chế trong thạch thất lập tức tăng tốc vận chuyển, vô số tinh thần quang mang nổi lên, ngăn cản sóng của pháp trận tiết ra ngoài.
Nhưng sóng của pháp trận màu huyết sắc quá mức kịch liệt, cấm chế xung quanh cũng chỉ chặn được hơn nửa, vẫn có chút rò rỉ ra ngoài.
Nữ tử váy trắng chẳng đoái hoài gì đến, chỉ chăm chú nhìn vào hai người trong huyết trận.
Vào thời khắc này, huyết sắc pháp trận phát sinh biến hóa.
Sau một loạt âm thanh "xuy xuy" rít lên, vô số tia sáng màu huyết hồng dâng lên từ khắp nơi trong pháp trận, quấn quanh lấy Diệp Tố Tố, đồng thời chui vào thể nội nàng.
Trong bóng tối, Hàn Lập thấy cảnh này thì nhíu mày, trong lòng không khỏi hơi ngạc nhiên.
Trên người Diệp Tố Tố tản ra từng đợt thanh quang sáng ngời, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, lộ vẻ đau đớn nhưng lập tức bị nàng kìm nén, miệng tiếp tục tụng niệm chú ngữ.
Quang mang của huyết trận xung quanh càng thêm rực rỡ, càng nhiều tia sáng màu máu hiện lên, chui vào cơ thể Diệp Tố Tố.
Thanh quang trên người Diệp Tố Tố ngày càng sáng, bên ngoài thanh quang lóe lên, bỗng hiện ra từng đường vân màu xanh, phảng phất như kinh lạc khắp toàn thân, tỏa ánh rạng rỡ, cho người ta cảm giác một khí tức huyết mạch mãnh liệt.
Đồng thời, phía sau trong thanh quang hiện ra hư ảnh một con hồ ly màu xanh, tràn ngập vẻ cao quý uy nghiêm, nhưng chỉ có hai cái đuôi.
Diệp Tố Tố lúc này bỗng nhiên duỗi một bàn tay đặt lên giữa trán thiếu phụ áo xanh.
Vô số tia sáng màu máu từ lòng bàn tay nàng bắn ra, chui vào mi tâm thiếu phụ.
Trong những tia sáng màu máu kia mơ hồ có thể thấy từng đường hoa văn màu xanh, theo đó rót vào thể thiếu phụ áo xanh.
Thanh quang bên ngoài cơ thể thiếu phụ áo xanh lóe lên, hiện ra từng đường vân màu xanh, so với đường vân xanh trên người Diệp Tố Tố thì màu sắc ảm đạm hơn một chút.
Nhưng theo tia sáng màu máu từ lòng bàn tay Diệp Tố Tố rót vào, đường vân màu xanh bên ngoài thiếu phụ áo xanh dần dần trở nên sáng tỏ.
Đường vân màu xanh trên người Diệp Tố Tố lại chậm rãi trở nên mờ nhạt, sắc mặt cũng nhanh chóng tái nhợt, hư ảnh hồ ly xanh phía sau lưng cũng trở nên mong manh.
Tuy vậy trong mắt nàng lại lộ ra một tia vui mừng, một tay khác bấm pháp quyết một cái.
Một đạo thanh quang từ đầu ngón tay bắn ra, chui vào đan điền dưới bụng thiếu phụ áo xanh.
"Oanh" một tiếng, trên người thiếu phụ bỗng nhiên hiện ra thanh quang chói mắt, phảng phất mặt trời chói lòa.
Những thanh quang này lập tức đều co rút vào trong, tiếp theo "Xoẹt" một tiếng, hóa thành một tầng ngọn lửa màu xanh bao phủ nửa thân trên của nàng, đồng thời lan về phía nửa thân dưới bị băng phong.
Tinh lam băng sơn chạm vào ngọn lửa màu xanh liền lập tức phát ra tiếng "xuy xuy", giằng co một lát rồi chậm rãi hòa tan biến mất.
Nữ tử váy trắng đứng bên cạnh thấy vậy, vẻ mặt căng cứng cũng giãn ra một chút.
Trong bóng tối, trong mắt Hàn Lập nổi lên một vầng sáng tím, nhìn vào sâu trong băng tinh màu lam, lại chậm rãi lắc đầu.
Ngọn lửa màu xanh từng bước áp sát, băng tinh màu lam nhanh chóng tan chảy, từ eo dần dần rút ra, rất nhanh đã lùi xuống bàn chân.
Dưới chân thiếu phụ lúc này đột nhiên biến thành màu xanh thẫm, trông giống như hai đoạn thủy tinh xanh thẫm, bên trong một luồng ánh sáng xanh lam đang du tẩu nhấp nháy.
Nhưng đến chỗ này thì tốc độ hòa tan của băng tinh màu lam giảm mạnh, bắt đầu cản được ngọn lửa màu xanh công kích.
Lúc này đường vân xanh trên người Diệp Tố Tố đã ảm đạm đi rất nhiều, gần như không thấy, hư ảnh hồ ly xanh sau lưng cũng gần như biến mất.
Nàng nhìn bắp chân màu lam của thiếu phụ, đôi mắt hơi híp lại, trong miệng khẽ quát một tiếng, huyết sắc pháp trận dưới thân lại sáng lên, vô số huyết quang tràn vào cơ thể nàng, trong nháy mắt quét sạch khắp toàn thân.
Những huyết mạch màu xanh trong cơ thể Diệp Tố Tố lóe lên rồi biến mất, hóa thành một luồng thanh quang hội tụ về lòng bàn tay, dung nhập vào cơ thể thiếu phụ áo xanh.
Ngọn lửa xanh bên ngoài cơ thể thiếu phụ áo xanh một lần nữa rực lên, hung hăng đánh thẳng vào băng tinh màu lam, khiến nó lại rút xuống một chút, nhưng cuối cùng không thể loại trừ hoàn toàn.
Không chỉ có vậy, lam quang trong bắp chân thiếu phụ áo xanh đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, phản công dữ dội, dễ dàng đánh tan ngọn lửa màu xanh.
Một cỗ cực hàn khí bỗng bộc phát, băng tinh màu lam lại nhanh chóng ngưng kết, một lần nữa đóng băng cơ thể thiếu phụ áo xanh.
Hàn khí trong thạch thất đột ngột tăng lên, còn mạnh hơn lúc trước, trên vách đá vang lên tiếng "ken két", hiện ra một tầng băng tinh.
Huyết sắc pháp trận dưới đất cũng bị băng tinh màu lam đóng băng, thân thể Diệp Tố Tố đột ngột cũng bị đóng băng bên trong.
Lúc này sắc mặt nàng trắng bệch, cả người lung lay sắp ngã, thấy cảnh này, trên mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi nhưng lại không còn cách nào.
Nữ tử váy trắng thấy vậy thì sắc mặt đại biến, bỏ dở pháp quyết thúc giục cấm chế thạch thất, định xông lên.
Diệp Tố Tố quay đầu nhìn lại, hai ánh mắt chạm nhau.
Mặt nữ tử váy trắng trong nháy mắt trở nên trắng bệch không gì sánh được, đành dừng bước.
Trên giường thiếu phụ áo xanh bị hàn khí kích thích, hai mắt khẽ động, tỉnh lại.
Thấy tình hình xung quanh, bà liền hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, trong miệng khẽ kêu một tiếng, ngọn lửa xanh trên người lập tức lóe lên, tạm thời chặn lam quang xâm nhập.
"Khâu trưởng lão, mau đưa Tố Tố đi..." Thiếu phụ áo xanh hô lên.
Nhưng chưa nói dứt lời, lam quang xâm nhập lần nữa đại phóng, trong ánh sáng hiện ra vô số phù văn màu lam, ngưng tụ thành một đoàn ngọn lửa màu xanh lam, dễ dàng đánh tan ngọn lửa xanh trên người thiếu phụ.
Băng tinh màu lam nhanh chóng lan rộng, trong nháy mắt đã đến tận ngực thiếu phụ, sắp sửa đông cứng bà hoàn toàn.
Băng tinh màu lam trên người Diệp Tố Tố cũng nhanh chóng lan rộng, đóng băng gần nửa người nàng.
Nữ tử váy trắng thấy vậy, ánh mắt giãy dụa, rất nhanh cắn răng một cái, thanh quang trên người bùng nổ, định liều mạng xông lên.
Ngay lúc này, một bóng người đen kịt bỗng chắn trước mặt nàng.
Không ai khác, chính là Hàn Lập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận