Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 398: Tới gần

Cùng lúc đó.
Trên không một vùng biển lớn cuồn cuộn sóng dữ khác của Hắc Phong hải vực, mười mấy bóng người đang đứng đón gió trong không trung. Những người này đều mặc áo bào tro, nhìn dáng vẻ chính là người của Phục Lăng tông nổi danh cùng Chúc Long đạo, Thương Lưu cung. Hai người dẫn đầu là Phong Thiên Đô, trông như thây ma, và một nam tử một mắt là tông chủ Phục Lăng tông. Ngoài Phong Thiên Đô và sư đệ hắn, trong đám người còn có ba người so với những người khác khí chất kiên quyết hơn, hiển nhiên cũng là cường giả Kim Tiên cảnh. Một người trong đó mặt vuông tai lớn, thân thể cao lớn mà mập mạp, nhìn từ xa như một ngọn núi thịt. Hai người còn lại có dáng người bình thường, chỉ là màu da rất kỳ dị, không giống người thường. Một người da đen như mực, mặt như Táo Quân, nếu ánh sáng không đủ, có lẽ khó phân biệt ngũ quan, người kia thì da trắng như giấy, không có chút huyết sắc, ngay cả tóc mày cũng đều trắng xóa. Những người còn lại đều là tu sĩ Chân Tiên cảnh, tu vi cũng không yếu, khoảng trung hậu kỳ.
" . . Thủ hạ đi Hắc Phong đảo thăm dò, không chỉ người Bắc Hàn Tiên Cung mất tích, đảo chủ Lục Quân và mấy thủ hạ quan trọng cũng không có ở đó. Ta đã sưu hồn một vị quản sự, mới biết những người này đã biến mất đột ngột vài ngày trước, không rõ tung tích." Kim Tiên tu sĩ mặt vuông tai lớn cung kính nói.
"Quả nhiên như lời sư huynh, tám phần là Tiêu Tấn Hàn giở trò với cửa vào tiên phủ." Nam tử một mắt nghe vậy, sắc mặt khó coi nói.
"Xem ra chúng ta chủ quan rồi, chuyến đi tiên phủ lần này ý nghĩa khác xưa, ta đáng lẽ phải ngờ tới Tiêu Tấn Hàn lòng dạ như vậy, tuyệt không tùy tiện cho người khác nhúng tay vào." Phong Thiên Đô khẽ thở dài, nói.
"Khởi bẩm Đại trưởng lão, tông chủ, thuộc hạ còn phát hiện ngoài Phục Lăng tông chúng ta, có các thế lực khác cũng đang tìm kiếm người của Bắc Hàn Tiên Cung." Kim Tiên mặt vuông tiếp tục nói.
"Ồ, có mấy thế lực, có điều tra được lai lịch của họ không?" Phong Thiên Đô mắt sáng lên, hỏi.
"Có hai ba nhóm, họ đều rất cảnh giác, thuộc hạ không dám tiếp cận quá mức, nên không tra rõ được. Nhưng... Trong đó có người của Thương Lưu cung, là Thôi Xán, cung chủ Tây Cực cung trong Ngũ Cực cung." Kim Tiên mặt vuông đáp.
"Nếu chúng ta phát hiện cửa vào biến mất là Bắc Hàn Tiên Cung ra tay, thì các thế lực khác cũng có thể nhận ra. Tiêu Tấn Hàn đã làm tới mức này, các thế lực khác chắc chắn sẽ không bỏ qua. ...Việc này tạm thời không cần để ý." Phong Thiên Đô khoát tay áo, nói.
"Tiêu Tấn Hàn là cung chủ Bắc Hàn Tiên Cung, làm chuyện lại hèn hạ như vậy, đây là muốn chặn đường vào tiên phủ của mọi người! Sư huynh, chúng ta giờ nên làm gì?" Nam tử một mắt nhìn Phong Thiên Đô, hằn học nói.
"Bây giờ còn một thời gian nữa tiên phủ mới xuất thế, dù thế nào cũng phải tìm được cửa vào, nếu không chúng ta đi một chuyến phí công. Nếu để Tiêu Tấn Hàn đạt được vật kia, Phục Lăng tông e là nguy hiểm, Chúc Long đạo là vết xe đổ." Phong Thiên Đô lộ vẻ ác lạnh trên mặt, lạnh giọng nói.
. . .
Thành Hắc Phong.
Trong khu vực thành, ở một nhã gian của một khách sạn có chút độc đáo, có một nam một nữ hai vị khách nhân đang ngồi. Nam tầm ba mươi mấy tuổi, mặc áo xanh. Nữ là một thiếu phụ mặc bạch bào, dung mạo bình thường, dáng người lại uyển chuyển. Trước mặt hai người bày một bàn tiệc rượu phong phú, nhưng họ không có ý định ăn uống gì, vẻ mặt đều có chút nôn nóng.
"Không ngờ Tiêu Tấn Hàn còn có một tay rút củi dưới đáy nồi này, bây giờ kỳ hạn càng đến gần. Hô Ngôn, ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?" Thiếu phụ mặc bạch bào lo lắng hỏi.
Hai người này chính là Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê đã biến đổi dung mạo.
"Tiếp tục đợi ở Hắc Phong thành ôm cây đợi thỏ, xem ra cũng không có tác dụng gì, đi nơi khác tìm kiếm thôi. Việc này hệ trọng, dù thế nào cũng phải tìm được cửa vào tiên phủ!" Mắt Hô Ngôn đạo nhân lóe lên, nói.
"Nhưng chúng ta chỉ có hai người, Hắc Phong hải vực lớn như vậy, tìm đâu ra? Hay là gọi Lệ Phi Vũ kia đến giúp, lấy ngựa chết làm ngựa sống vậy?" Vân Nghê đề nghị.
"Không cần, bây giờ khu vực này không được bình yên, nên tránh cho hắn tiếp xúc với người của thế lực khác thì tốt hơn. Còn chuyện tìm kiếm, ta đã có tính toán." Hô Ngôn đạo nhân lắc đầu, rồi đứng lên đi ra ngoài.
Vân Nghê nhìn bóng lưng Hô Ngôn đạo nhân, trong lòng biết tính cách của đối phương là nhất ngôn cửu đỉnh, thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng bước theo.
. . .
Ở một nơi nào đó tại Hắc Phong hải vực, trên một hòn đảo có vẻ hoang vu, một nhóm tu sĩ mặc bạch bào đang tụ tập. Nhóm người này có tổng cộng mười một mười hai người, cả nam lẫn nữ, trên tay áo thêu hình một con Tuyết Yến, đang đứng hoặc ngồi, chia thành từng nhóm nhỏ, không ai nói chuyện. Từ vị trí đứng của họ có thể thấy, người cầm đầu là lão giả mặt vuông đứng giữa, khí tức trên người hùng hậu ngưng thực, rõ ràng là tu sĩ Kim Tiên cảnh. Còn những người khác đều là Chân Tiên. Nhìn biểu hiện và những lúc nhìn xung quanh của những người này, có vẻ như họ đang chờ đợi người nào đó.
Không biết bao lâu sau, một đạo ngân quang xuất hiện từ chân trời, nhanh chóng đến gần với tốc độ mắt thường có thể thấy, trong nháy mắt đã đến gần. Lúc này, những người trên đảo mới thấy rõ, người đến là một nữ tử ngân bào.
"Cừ đạo hữu, cô đã đến." Lão giả mặt vuông lập tức nghênh đón, nở một nụ cười có vẻ nịnh nọt.
"Có thu hoạch gì không?" Nữ tử ngân bào tươi cười, hỏi.
"Tạm thời chưa có, nhưng Tuyết gia chúng ta tuy đã dời khỏi Hắc Phong hải vực trước kia, vẫn có rất nhiều ám tuyến ở đây, ta đã phái người liên lạc với họ, cùng nhau giúp tìm kiếm, tin rằng sẽ sớm có kết quả." Lão giả mặt vuông nói.
"Thời gian tiên phủ mở ra không còn nhiều, phải toàn lực tìm cửa vào tiên phủ, nếu không chúng ta mất bao công sức đến đây cũng chỉ như dã tràng xe cát thôi." Nữ tử ngân bào cau mày một cái, rồi nhanh chóng giãn ra, nhẹ nhàng nói.
"Cừ đạo hữu yên tâm, chúng ta nhất định tận tâm." Lão giả mặt vuông nói ngay.
Nữ tử ngân bào gật đầu nhẹ, lại nói vài câu với lão giả rồi biến thành một đạo ngân quang bay đi.
"Lão tổ, Cừ Linh này tu vi cao tuyệt, vượt xa chúng ta, nàng tìm đến Tuyết gia ta, tuy nói là hợp lực xông vào Minh Hàn Tiên Phủ, nhưng liệu có thật lòng muốn liên thủ với chúng ta? Ta thấy trong mắt nàng mang theo lệ khí, không phải là người lương thiện." Một nam tử mặt dài vung hai tay, mở ra một kết giới màu trắng bao phủ tất cả mọi người, tiến lên mấy bước nói với lão giả mặt vuông.
"Có lẽ sẽ không, tu vi nàng ta dù cao, nhưng dù sao cũng đơn thương độc mã, lần này các thế lực đến Hắc Phong hải vực tranh đoạt đều là những người đông thế mạnh, nàng lẻ loi một mình, nên mới muốn tìm chút giúp đỡ." Lão giả mặt vuông trầm ngâm một chút rồi nói.
Nam tử mặt dài im lặng, vẻ lo lắng trên mặt vẫn không giảm.
"Yên tâm đi, tuy nàng ta thực lực mạnh, nhưng mười người các ngươi liên thủ bố trí Tuyết Tằm đại trận, thêm ta nữa, tự vệ thừa sức. Cho dù nàng muốn lợi dụng chúng ta, chỉ cần vào được tiên phủ, chúng ta muốn làm gì, lẽ nào nàng có thể ngăn cản được à." Lão giả mặt vuông cười đắc ý, nói.
"Lão tổ vẫn là người nghĩ chu đáo." Nam tử mặt dài lúc này mới thả lỏng, cười nói.
Giờ khắc này, nữ tử ngân bào đang lao vút đi trên mặt biển. Trên vai nàng có một con tiểu trùng màu trắng, hình như con mọt, trắng nõn như ngọc, trông như được điêu khắc. Con mọt màu trắng khép mở miệng, phát ra một thanh âm: "... Chỉ cần vào được tiên phủ, chúng ta muốn làm gì, lẽ nào nàng có thể ngăn cản được à." Chính là thanh âm của lão giả mặt vuông kia.
"Mấy con tạp trùng, được rồi, giờ còn cần các ngươi."
Nữ tử ngân bào cười lạnh một tiếng, lật tay thu con mọt màu trắng lại, hai tay liên tục huy động. Mỗi lần huy động đều có một đoàn sương mù trắng nhạt bay ra từ trong tay áo nàng. Sương mù nhanh chóng phiêu tán, hóa ra những làn sương mù này là những con trùng nhỏ trắng đục như hạt gạo, bay tỏa đi khắp bốn phương tám hướng.
Dưới đáy biển, một con yêu thú cá chình Kết Đan kỳ nhanh chóng bơi qua, thân thể chạm phải mấy con trùng nhỏ màu trắng. Trùng nhỏ lập tức chui vào trong cá chình, giống như giọt nước rơi vào bông. Cá chình yêu thú không hề phát giác việc này, vẫn tiếp tục bơi nhanh. Tình huống như vậy đang diễn ra khắp nơi trong vùng biển, những trùng nhỏ này bám vào các loại hải thú, thậm chí cả những loài cá thông thường trong biển, nhanh chóng lan tỏa đi khắp nơi.
. . .
Trên một vùng mặt biển êm đềm, hơn mười tu sĩ đang ngồi xếp bằng, tạo thành một vòng trận. Ba người đàn ông trọc đầu lơ lửng ở phía trước, đều là tu sĩ Kim Tiên, trông như những thủ lĩnh, những người còn lại là tu sĩ Chân Tiên. Trước mỗi người đều lơ lửng một lá cờ nhỏ màu lam, toàn thân lóng lánh, trên cờ chi chít phù văn có thể nhìn rõ. Mỗi lá cờ nhỏ đều tỏa ra một làn sóng dao động Thủy Chi pháp tắc, đều là tiên khí cấp bậc, hơn nữa dường như là một bộ. Những tu sĩ này lẩm bẩm niệm chú, hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết.
Lam quang chói mắt tỏa ra từ lá cờ nhỏ màu lam, ngưng tụ lại với nhau trong không trung, tạo thành một màn ánh sáng màu xanh lam khổng lồ, nhìn như một tấm gương lớn. Ba tên trọc đầu Kim Tiên tụng niệm pháp quyết, lòng bàn tay mỗi người bắn ra một cột sáng màu lam, chui vào trong tấm gương lớn.
Tấm gương lớn răng rắc một tiếng, vỡ tan ra, hóa thành hàng chục chiếc thủy kính nhỏ. Trên mỗi thủy kính hiện ra một khung cảnh, có thể là dưới đáy biển, trong bầu trời hoặc trên đảo. Lam quang lấp lánh trên thủy kính, phong cảnh không ngừng thay đổi. Các tu sĩ chăm chú nhìn những thủy kính này, xem xét tình hình khắp nơi.
. . .
Thời gian càng đến gần, các đại thế lực đến Hắc Phong hải vực đều không xác định được vị trí cửa vào tiên phủ, nên lo lắng vạn phần, nhao nhao điên cuồng tìm kiếm khắp nơi. Ban đầu họ đều cố gắng che giấu hành tung, nhưng thời gian ngày càng cạn, họ rốt cuộc không suy nghĩ nhiều nữa, lần lượt xuất hiện, khuếch trương thanh thế. Hắc Phong hải vực lập tức xuất hiện rất nhiều tu sĩ từ bên ngoài đến, một số thế lực bản địa trở nên lo lắng bất an, ngày càng nhiều hòn đảo đóng cửa, gần như không còn thấy bóng dáng tu sĩ bản địa nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận