Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1081: Liều mình cứu giúp

Chương 1081: Liều mình cứu giúp
Phía bên kia sa mạc màu vàng, một cánh cổng vòm đá màu nâu đỏ đột ngột hiện ra trên cồn cát, xung quanh tụ tập mấy bóng người, chính là nhóm sáu người Lôi Ngọc Sách.
Trên cổng vòm kia, khắc một vòng phù văn dày đặc, trong đó có bảy tám cái đang lóe lên ánh sáng vàng nhạt, còn bên trong cổng vòm thì chắn một màn ánh sáng đỏ sẫm, phía trên giăng đầy chín sợi xiềng xích màu ám kim.
Nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện trên chín sợi xiềng xích màu ám kim đó cũng khắc những phù văn dày đặc như vảy cá, phía trên truyền ra một loại lực giam cầm rất mạnh.
"Lôi đạo hữu, thế nào rồi? Cửu Long Tỏa Thần cấm trận này ngươi rốt cuộc có phá được không?" Cận Lưu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lôi Ngọc Sách, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc, hỏi.
Lôi Ngọc Sách không trả lời ngay mà cùng Văn Trọng nhỏ giọng hỏi han vài câu, sau đó nói: "Cửu Long Tỏa Thần cấm trận này đã bị người ta cải biến, muốn phá giải e rằng không dễ dàng như vậy, cần chút thời gian mới được."
"Không biết cần bao lâu?" Tô An Thiến nhíu đôi mày thanh tú lại, hỏi.
"Trận này vốn đã phức tạp, chỉ cần hơi thay đổi một cái Long Lân Tác trong đó thôi là phương pháp phá giải đã phức tạp gấp đôi rồi, cấm chế ở đây ít nhất đã bị cải biến bốn chỗ trở lên... Đại khái cần hai đến ba ngày mới có thể mở được." Lôi Ngọc Sách suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói.
"Hai đến ba ngày? Lâu quá vậy?" Cận Lưu kêu lên.
"Nếu Cận đạo hữu có biện pháp phá trận khác thì có thể tự mình động thủ." Văn Trọng không vui, trừng mắt nói.
Cận Lưu nghe vậy cứng họng, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận nhưng cuối cùng không nói gì. Về chuyện pháp trận, thiên phú của hắn thực sự rất bình thường, nếu không trước đó đã không nhận nhầm Tinh Cung Đối Trì cấm trận thành Âm Dương Bế Tỏa Trận, giờ thì tự nhiên không thể giải được Cửu Long Tỏa Thần cấm trận này.
Lam Nguyên Tử và huynh muội liếc nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, hai người cũng không biết cách giải cấm này nên không ai lên tiếng.
Lôi Ngọc Sách nhìn thoáng qua Cận Lưu rồi liếc mắt nhìn Tô An Thiến, thần sắc khựng lại một chút, nói: "Thôi, ta còn một cách có thể tạm thời thử xem, chỉ là có thành công hay không, trong lòng ta không có bao nhiêu chắc chắn."
"Đã có biện pháp thì tự nhiên là nên thử một lần, nếu không cứ tiếp tục trì hoãn thế này thì không phải là cách hay." Cận Lưu nghe vậy liền nhướng mày, lập tức nói.
"Ngươi nói nhẹ nhàng thế thôi, Lôi sư huynh nói đó là biện pháp cưỡng ép phá trận, sơ sẩy một chút sẽ gây thương tổn cho bản thân, há có thể tùy tiện thử được?" Văn Trọng nghe vậy, cũng nổi giận, trách mắng.
Tô An Thiến nghe xong thì khẽ động lông mày, nhìn Lôi Ngọc Sách, ánh mắt có chút thay đổi.
"Nói vậy thì cũng chỉ có thể chờ đợi..." Cận Lưu sờ cằm, cau mày nói.
"Lôi đạo hữu, nếu rủi ro quá lớn thì đợi lâu hai ngày cũng không sao." Tô An Thiến nói với Lôi Ngọc Sách.
"Tô tiên tử yên tâm, có thể thử một lần." Lôi Ngọc Sách nghe vậy, đột nhiên mở miệng.
Trong mắt Văn Trọng lóe lên vẻ bất đắc dĩ, há miệng định khuyên can hắn nhưng biết chắc vô ích, đành im lặng không nói.
"Phải nhanh chóng phá trận này, chỉ có thể dùng trận giải trận, tức lấy Lục Hợp Tịch Dã Trận cưỡng ép chống lại Cửu Long Tỏa Thần cấm trận, từ đó tạm thời mở ra một đường thông đạo, cho nên cần chư vị tương trợ." Lôi Ngọc Sách nghĩ ngợi rồi nói.
"Lục Hợp Tịch Dã Trận ta cũng biết sơ một hai, trận này so với Cửu Long Tỏa Thần Trận trước mắt này cách nhau một trời một vực, làm sao có thể chống được cấm trận, tạo được một đường thông đạo vững chắc?" Cận Lưu nghe vậy, nhíu mày nói.
"Chỉ dựa vào trận này tự nhiên là không được, lát nữa ta sẽ lấy Cửu Long Châu làm trận nhãn khởi động trận, sau khi đại trận vận hành, cần các vị hết sức giúp đỡ." Lôi Ngọc Sách nhìn Cận Lưu, nói.
"Cửu Long Châu? Nếu có dị bảo này, ngược lại có chút khả năng phá trận." Cận Lưu gật đầu nhẹ, nói.
"Huynh muội ta tự sẽ toàn lực ứng phó." Lam Nguyên Tử ôm quyền nói.
Tô An Thiến không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Lôi Ngọc Sách thấy vậy thì lật tay lấy ra từng lá trận kỳ, trận thạch các loại đồ vật bày trận, bắt đầu bố trí bên ngoài cổng vòm đá. Văn Trọng một bên phụ trợ giúp đỡ, không bao lâu một pháp trận hình lục giác đã hiện ra sơ bộ. Sau đó, hai người vùi trận thạch xuống dưới mặt đất, cắm tốt trận kỳ, Lục Hợp Tịch Dã Trận liền bố trí xong.
"Chư vị, pháp trận đã thành, phiền chư vị vào trận tương trợ." Lôi Ngọc Sách lại kiểm tra một lượt, mới lên tiếng.
Vừa dứt lời, mọi người đã nhao nhao theo pháp trận bố trí mà đứng vào sáu cạnh góc, trên tay bóp pháp quyết chờ Lôi Ngọc Sách khai trận.
Lôi Ngọc Sách đứng tại một cạnh góc gần cổng vòm đá nhất, nhìn thoáng qua Tô An Thiến đứng bên cạnh, khẽ gật đầu. Ngay sau đó, hắn xoay cổ tay, một viên cầu màu tím lớn cỡ nắm tay lập tức từ giữa hư không bay ra, xoay tròn rồi rơi vào trung tâm Lục Hợp Tịch Dã Trận.
Chỉ thấy trên viên cầu màu tím kia, tia điện quấn quanh, chín ấn ký hình rồng ở mặt ngoài lấp lánh không ngừng, trong đó ẩn ẩn có tiếng "ù ù" vang lên.
Thấy Cửu Long Châu vào vị trí, ánh mắt Lôi Ngọc Sách ngưng lại, trong miệng lập tức vang lên một tràng âm thanh ngâm tụng. Đám người thấy vậy cũng nhao nhao ngâm tụng pháp quyết, hai tay kết pháp quyết, chỉ về phía viên cầu màu tím xa xa. Sáu đạo linh quang khác nhau bắn ra từ đầu ngón tay, tụ tập trên viên cầu màu tím rồi phát ra tiếng "ông" một cái. Ngay sau đó, chỉ thấy trên Cửu Long Châu điện quang bùng nổ, vô số lôi quang tia điện màu tím từ đó trào ra, hóa thành một màn ánh sáng màu tím bao phủ toàn bộ Lục Hợp Tịch Dã Trận.
"Ngao..." Cùng với một tiếng long ngâm vang lên, chín đạo long ảnh trên Cửu Long Châu trong nháy mắt bay ra, du động trong màn sáng tử điện của Lục Hợp Tịch Dã Trận rồi bỗng nhiên điện quang bùng nổ, hóa thành chín đầu Điện Long màu tím dài một trượng bay thẳng về phía cổng vòm.
"Oanh" một tiếng lớn vang lên. Cổng vòm kịch liệt chấn động, màn ánh sáng đỏ sẫm bị chín đầu Điện Long tràn vào thì rung động dữ dội. Mọi người thấy vậy thì lập tức tập trung tinh thần, dốc toàn lực rót tiên linh lực vào.
"Ầm ầm..." Một tràng tiếng điện quang phun trào vang lên, ở trung tâm màn ánh sáng đỏ sẫm bắt đầu xuất hiện một lỗ thủng to bằng đầu người, mơ hồ lộ ra một không gian khác phía sau.
"Mở rồi... Nhanh, thêm chút sức nữa." Cận Lưu thấy thế mừng rỡ, vội vàng kêu lên.
"Đây chỉ mới mở một bộ phận cổng truyền tống, Cửu Long Tỏa Thần cấm trận chưa bị phá, không nên chủ quan..." Lôi Ngọc Sách vừa toàn lực thúc đẩy pháp trận, vừa nhắc nhở. Vừa dứt lời, chín sợi Long Lân Tác màu ám kim đang trói buộc trên màn sáng màu đỏ sẫm đột nhiên kim quang bùng nổ, từng tầng vảy rồng kim quang từ đó trào ra, bao trùm toàn bộ màn sáng. Kim quang và tử điện trộn lẫn một chỗ, từ đó truyền ra một luồng sức mạnh xoáy loạn cực kỳ, cuốn thiên địa nguyên khí xung quanh về chỗ lỗ hổng mới xuất hiện. Mà ở giữa lỗ hổng, đã sớm không thấy cảnh tượng mơ hồ bên trong, chỉ còn một mảng đen sâu thẳm, trong đó truyền ra những đợt khí tức không gian loạn lưu hỗn loạn.
Lôi Ngọc Sách và những người khác ở trong pháp trận đều cảm nhận được luồng sức mạnh khủng bố kia, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
"Xem ra là chúng ta đánh giá thấp uy lực của Cửu Long Tỏa Thần cấm trận rồi, nhân lúc cấm trận còn chưa hoàn toàn bùng phát, mọi người giữ nhất quán, cùng nhau rút lui tiên linh lực, sẽ không sao đâu." Lôi Ngọc Sách quát lớn.
Hắn vừa dứt lời thì biến cố xảy ra.
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng lạ, vòng xoáy màu đen ở trung tâm cổng vòm bỗng nhiên chấn động kịch liệt, một luồng lực lượng cuồng bạo từ đó bùng phát ra, trong nháy mắt đánh về bốn phương tám hướng. Đồng thời, chín sợi Long Lân Tác màu ám kim trên cổng vòm lóe kim quang, chín hư ảnh Kim Long từ đó phóng ra, giương nanh múa vuốt xông về phía mọi người đang bố trí Lục Hợp Tịch Dã Trận.
Mọi người chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp khó tả đánh thẳng tới, Cận Lưu thấy vậy thì căn bản không để ý duy trì pháp trận nữa mà dẫn đầu bỏ chạy, hai huynh muội Lam thị cũng theo sát phía sau rút lui. Ba người này vừa rút lui thì toàn bộ đại trận lập tức không thể duy trì được nữa mà sụp đổ.
Cửu Long Châu ở ngay chính giữa pháp trận cũng mất khống chế trong nháy mắt, mặt ngoài một đạo điện quang màu đen lóe lên rồi sáng lên một đoàn ô quang chói mắt, nổ tung ra. Văn Trọng thấy tình hình không ổn cũng lui ra, trong toàn bộ đại trận chỉ còn lại Lôi Ngọc Sách và Tô An Thiến ở gần cổng vòm đá nhất, bị hư ảnh Kim Long và tia điện màu tím đen giáp công trước sau, không kịp né tránh.
Phản ứng của hai người đều rất nhanh nhưng tiếc rằng khoảng cách quá gần, họ căn bản không có thời gian thi triển nhiều thủ đoạn.
"Tô tiên tử..."
Lôi Ngọc Sách gần như không chút do dự, vừa hô to vừa lôi điện quang mang lóe trên người, một bộ lôi giáp màu bạc chưa kịp ngưng tụ, thân hình đã lóe lên đến chắn trước người Tô An Thiến.
"Ầm ầm" một tiếng lớn vang lên, toàn bộ khu vực bên ngoài cổng vòm đá triệt để nổ tung với kim quang và lôi điện.
Cận Lưu và những người khác sắc mặt thay đổi liên tục, đã sớm lùi lại chỗ rất xa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào động tĩnh nơi nổ tung.
Chỉ thấy nơi đó một vòng thái dương màu vàng và một vòng mặt trời tím đen cùng nhau dâng lên, đối lập nhau, phát ra những tiếng nổ không ngớt, tung tóe kim quang và tia điện, khiến thiên địa nguyên khí trong vòng trăm dặm đều xáo trộn.
Khung cảnh hỗn loạn này kéo dài mấy chục giây rồi hai đạo quang mang mới dần thu liễm, mặt đất mới dần bình tĩnh trở lại.
Khói bụi tan đi, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu đen thui khổng lồ, cát vàng xung quanh đều bị sức nóng nung chảy rồi nguội thành từng mảng lớn có hình dạng không theo quy tắc. Bên ngoài hố sâu, cổng vòm đá kia vẫn đứng lẻ loi tại chỗ cũ, trên đó không có chút sứt mẻ nào, đã khôi phục lại nguyên trạng.
Cận Lưu và những người khác thấy thế thì nhao nhao bay về, đi tới rìa hố sâu đen thui nhìn xuống dưới mới thấy trong đáy hố, một thân ảnh cao lớn cháy đen toàn thân đang ôm lấy một thân ảnh có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn vào lòng, che chở cẩn thận.
Thân ảnh cao lớn kia tự nhiên chính là Lôi Ngọc Sách, lôi giáp màu bạc trên người hắn đã hoàn toàn tan rã, hóa thành những chất lỏng màu bạc chảy lênh láng khắp nơi, quần áo trên người hắn cũng đầy những vết cháy xém, rách tươm. Sau lưng hắn phập phồng dữ dội, khí tức toàn thân rất bất ổn, có vẻ bị thương rất nặng.
Mà Tô An Thiến được hắn che chở trong lòng, ngoài việc quần áo hơi bị rách một chút thì trên người không có nửa vết thương nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận