Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1358: Khách không mời mà đến

"Có lẽ là do tất cả chúng ta đều không dốc toàn lực, nên sức mạnh không đủ?" Kim Đồng có chút không cam lòng nói.
"Nếu chúng ta thực sự dốc toàn lực tấn công lẫn nhau, dù có cơ hội phá vỡ không gian thì cả hai ta cũng khó tránh khỏi bị thương. Đến lúc đó lại bị đuổi kịp thì không hay." Hàn Lập lắc đầu nói.
"Cái pháp trận chết tiệt này rốt cuộc là chuyện gì, đến một sơ hở nhỏ cũng không tìm thấy, thật là như lão hổ ăn trời, không thể nào ngoạm được." Kim Đồng gãi đầu, bất lực nói.
"Tốt một cái lão hổ ăn trời..." Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt chợt lóe sáng, vỗ tay nói.
Kim Đồng nghe vậy, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc, rồi lập tức hiểu ra:
"Ngươi nói là, dựa vào sức mạnh Thôn Phệ pháp tắc của ta, đem toàn bộ hư không này nuốt vào, dẫn luôn kết giới kia theo?"
"Không sai. Kết giới đại trận này dù sao cũng được xây dựng trong vùng hư không này, nó và hư không có mối liên kết chặt chẽ. Một khi ngươi nuốt hư không vào, đại trận tất nhiên sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó muốn phá vỡ sẽ không khó." Hàn Lập nhẹ gật đầu nói.
"Ta toàn lực thi triển Thôn Phệ pháp tắc, nuốt chửng hư không thì không khó, chỉ là nửa chừng tốt nhất là không bị gián đoạn, nếu không cứ lặp đi lặp lại chịu Thiên Đạo ăn mòn sẽ càng thêm nghiêm trọng." Kim Đồng nghe vậy, nói.
"Yên tâm, ngươi cứ việc thôn phệ vùng hư không này, ta sẽ đảm bảo ngươi không bị quấy rầy." Hàn Lập liếc mắt nhìn bốn phía rồi lạnh nhạt nói.
Lời vừa dứt, Kim Đồng liền phóng tới phía sau, hướng về một góc kết giới đại trận mà đi.
Trên đường bay, kim quang trên người nó đột ngột tăng vọt, trực tiếp hóa thành chân thân Phệ Kim Trùng, há miệng cắn xé hư không ở đó, trong miệng một vòng xoáy Hỗn Độn màu vàng bắt đầu xoay tròn.
Vùng hư không kia ngay tức khắc như hầm đất bị móc rỗng, đổ sập về phía Kim Đồng.
Hàn Lập thấy cảnh này, khóe miệng nở một nụ cười.
Bên ngoài đại trận, Tử Sam và những người khác mặt mày nghiêm trọng, lộ vẻ do dự.
"Sai lầm lớn nhất lần này chính là đã để Phệ Kim Tiên vừa khôi phục vị trí Đạo Tổ..." Minh Uyên thở dài nói.
"Nói nhảm có ích gì?" Chu Nhan trách móc.
"Tử Sam đạo hữu, ngươi nói xem, đánh hay không đánh?" Đông Ly Hổ im lặng một lát rồi hỏi người nữ tử mặc váy tím.
Vừa dứt lời, Chu Nhan và hai người còn lại cũng lần lượt nhìn về phía nàng, chờ đợi quyết định.
"Nếu thật sự bị hắn đào thoát, Chí Tôn trách phạt thì ai trong chúng ta cũng không gánh nổi." Tử Sam hít sâu một hơi nói.
Đông Ly Hổ gật đầu, hai tay bấm pháp quyết, ấn vào màn sáng trước mặt.
Tầng màn sáng lập tức rung động như mặt nước dập dềnh gợn sóng, hắn bước một bước vào trong đại trận.
Minh Uyên mặt mày ủ rũ, nhìn xuống phía hư không dưới chân, dường như không có ý định vào ngay.
"Đối phó hai người kia, dù cả bốn chúng ta liên thủ cũng không chắc chắn tất thắng. Ta nói trước, nếu ai còn giấu nghề không chịu xuất hết sức thì sau này dù sống sót cũng đừng mong toàn mạng rời khỏi đây." Giọng của Tử Sam chợt trở nên lạnh lùng.
Chu Nhan liếc nhìn Minh Uyên, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ, là người thứ hai tiến vào đại trận.
Tử Sam và Minh Uyên cũng theo sát phía sau, lần lượt tiến vào đại trận.
Hàn Lập ở cách đó mấy trăm vạn dặm cảm nhận được sự biến động, cười lạnh một tiếng: "Cuối cùng cũng chịu lộ diện sao? Vậy thì đến thử một chút."
Nói rồi, hai tay áo hắn phồng lên, bên trong kim quang lấp lánh, tia điện như thủy triều, oanh minh không ngớt.
...
Thiên Cung đại lục.
Bên ngoài Dao Trì, độn quang không ngừng xuất hiện, từng tốp từng tốp tiên nhân tiến vào hội trường, được tiên đồng cung nga của Thiên Đình dẫn đường an vị theo thứ tự.
Tuy tiếng tiên nhạc vang lên, tiên tử nhảy múa, không khí của hội trường vẫn có chút nghiêm nghị.
Ngoài trừ một vài tiên nhân quen biết nhau tụ lại một chỗ nhỏ giọng bàn luận, thì phần lớn mọi người đều an tĩnh ngồi trên bồ đoàn, hoặc nhắm mắt dưỡng thần, hoặc thưởng thức tiên tử yểu điệu, chậm rãi chờ đợi chủ nhân xuất hiện.
Khu vực gần trung tâm hội trường, đa phần là những tu tiên tông môn thân cận với Thiên Đình, thường có quan hệ mật thiết với tiên cung các vực, các đệ tử trong môn phái đều giữ chức vị trong tiên cung.
Hai vị Đại La lão tổ đến từ Đồng Pháp Tông và Thương Dung Sơn dù không tụ tập một chỗ, nhưng vẫn trao đổi với nhau bằng tiếng lòng:
"Tùy Cốc đạo hữu, trên đường đến có thuận lợi không?" Một nam tử trung niên áo xanh hỏi.
"Cũng tạm... Nhưng nghe nói có không ít đạo hữu dự tiệc nửa đường bị tập kích và bỏ mạng, trong đó có cả Hồ Lương đạo hữu mà cả ngươi và ta đều biết..." Lão giả mặc cẩm y Tùy Cốc vẫn còn thấy sợ hãi nói.
"Chiến sự ở ba cửa thiên môn Đông Nam Tây ngươi thấy không? Lần này Luân Hồi Điện e là muốn đánh tất tay với Thiên Đình." Nam tử áo xanh nói tiếp.
"Luân Hồi Điện chủ này cũng là một nhân vật, nhưng lần này có chút khinh suất, lựa thời điểm này tấn công Thiên Đình thì nghe hay là nhất cử định đoạt, nhưng nói thật thì đây chẳng khác gì thắp đèn lồng trong hầm cầu..." Tùy Cốc nói được nửa câu thì tự biết lỡ lời, lập tức ngừng lại và cười gượng gạo.
"Thiên Đình đoán chừng cũng đang nén giận, lần này muốn mượn sức người tham dự hội nghị này để nhất cử tiêu diệt Luân Hồi Điện. Mà ta thì ăn của người ta, cầm của người ta, không bỏ sức cũng không xong?" Nam tử mặc thanh bào không mấy để ý, tiếp tục nói.
"Đục nước béo cò thôi, tu hành không dễ... thôi thì chúng ta cứ tự bảo vệ mình trước." Tùy Cốc nói.
"Mà nói đi thì nói lại, trận đại chiến giữa Chí Tôn và Luân Hồi Điện chủ này quả thực là cảnh tượng vạn năm có một, nghĩ thôi cũng thấy mong chờ rồi..." Nam tử áo xanh nhướng mày cười nói.
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe thấy phía sau hội trường truyền đến một trận ồn ào.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn lại, lập tức ngây người ra.
Chỉ thấy trên con đường lát bạch ngọc chính giữa hội trường, một đạo sĩ gầy gò mặc đạo bào đen trắng, đang dẫn một nam tử cao lớn mặc trường bào đen, đầu đội mũ rộng vành che kín mặt tiến về phía trước hội trường.
"A, đây là ai, oai phong thế, lại còn phải Thanh Thu chân nhân đưa đón?"
"Không dám lộ diện trước mọi người... Bộ dạng này, chắc là..."
"Chẳng lẽ là người kia?"
"Không thể nào! Hắn sao dám đến đây, lại còn đi một mình? Chẳng phải muốn c·h·ế·t sao?"
"Hắc hắc, nếu thật là hắn, vì sao không dám đến? Mà ta cũng nghe nói Chí Tôn Hiên Viên Kiệt đã chết và tan biến, có lẽ do người này làm..."
"Chậc chậc, ghê gớm, Bồ Đề yến lần này chắc chắn náo nhiệt!"
"Dám cùng Thiên Đình âm thầm đấu đá nhiều năm như vậy, đúng là kẻ có gan phi thường!"
Hai người kia một đường tiến lên, tiếng kinh ngạc than thở vang lên không dứt, tiếng nghị luận nối tiếp nhau, có người khiếp sợ mà đứng lên, có người mặt mày tức giận, cũng không ít người lảo đảo lui lại, cảnh tượng không hề hiếm gặp.
"Luân, Luân Hồi Điện chủ..." Tùy Cốc biến sắc, thì thầm nói.
Nam tử mặc thanh bào cũng thất sắc không nói, chỉ bình tĩnh nhìn sang.
Luân Hồi Điện chủ chưa từng lộ mặt và rất hiếm khi xuất hiện trên đời. Tung tích của hắn luôn là một trong những bí ẩn lớn nhất của Chân Tiên giới. Nhưng người có thể xuất hiện ở khu vực trung tâm hội trường, phần lớn không phải hạng người bình thường, nên dựa vào trang phục và khí thế, ai nấy đều nhận ra được.
Lời của Tùy Cốc vừa vang lên, dù biết hay không biết Luân Hồi Điện chủ, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Thanh Thu chân nhân dẫn đường đi trước cũng cảm thấy áp lực, trán lấm tấm mồ hôi.
Luân Hồi Điện chủ thì dường như không hay biết, căn bản không để ý đến những ồn ào xung quanh, thậm chí không thèm liếc mắt một cái, chỉ im lặng bước theo Thanh Thu chân nhân.
"Luân Hồi Điện chủ, ngươi dám đến đây?" Lúc này, một tiếng quát lớn vang lên từ phía trước hội trường.
Dư Mộng Hàn nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, ngước nhìn vị Thương Ngô Chân Quân bên cạnh, không hiểu sao một trưởng lão có tính tình hòa nhã như vậy, lại đột nhiên nổi trận lôi đình.
Sư phụ của nàng, Mộng Bà thì mặt mày ngưng trọng, nhìn người nam tử mang mũ rộng vành.
Thanh Thu chân nhân thấy tình hình này liền cảm thấy đau đầu.
Năm đó, Thương Ngô Chân Quân không có hậu duệ, chỉ nhận một đệ tử chân truyền làm con.
Lúc làm việc tại Chúc Thiên Tiên Cung, ông từng vâng lệnh truy bắt Cam Cửu Chân, thậm chí đã từng dồn Cam Cửu Chân vào bước đường cùng, chỉ là cuối cùng vẫn bị Cam Cửu Chân may mắn trốn thoát.
Sau đó, khi Cam Cửu Chân không hề hay biết, Luân Hồi Điện chủ phái Tham Lang trong Luân Hồi Bát Tử, dẫn người đến tiêu diệt Chúc Thiên Tiên Cung. Tiên sứ của cả tiên cung đều bị g·i·ế·t sạch, bao gồm cả con trai duy nhất của Thương Ngô Chân Quân.
Chuyện đó sau này trở thành vụ án chưa giải quyết, thậm chí ngoài Luân Hồi Điện chủ ra thì không ai biết, vì sao Luân Hồi Điện lại không có lý do gì để làm ra hành động huyết tinh đó?
Từ đó, Thương Ngô Chân Quân và Luân Hồi Điện kết tử thù, luôn muốn dồn Tham Lang và Luân Hồi Điện chủ vào chỗ c·h·ế·t. Vết thương kinh khủng trên mặt Tham Lang là do Thương Ngô Chân Quân gây ra.
Luân Hồi Điện chủ liếc nhìn Thương Ngô Chân Quân đang bộc phát khí thế, mở miệng hỏi: "Các hạ là ai?"
Nghe vậy, Thương Ngô Chân Quân run rẩy dữ dội vì tức giận. Xích hồng quang trên người đột nhiên sáng rực, bộc lộ rõ ràng uy áp Đạo Tổ, định liều mạng với Luân Hồi Điện chủ.
"Thương Ngô đạo hữu, không thể..."
Mộng Bà một bên bảo vệ Dư Mộng Hàn, vừa lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng đến lúc này Thương Ngô Chân Quân làm sao mà nghe lọt nữa, mạnh chân bước lên trước, cả Dao Trì thắng cảnh cũng vì thế mà rung chuyển.
"Thương Ngô đạo hữu, Luân Hồi Điện chủ là khách nhân được Chí Tôn mời tới, ngươi không được gây sự ở đây." Thanh Thu chân nhân thấy vậy liền ngăn cản, ra sức khuyên nhủ.
Thương Ngô Chân Quân lửa giận bừng bừng, trán nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: "Tránh ra..."
Nghe vậy, Thanh Thu chân nhân không lùi bước, mà nhíu mày, sắc mặt cũng trầm xuống.
"Thương Ngô đạo hữu, bình tĩnh chớ nóng..." Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ trên không trung vang lên, như tiếng chuông vàng vọng khắp cả Dao Trì.
Mọi người nghe vậy lập tức nghiêm chỉnh lại, đồng loạt ngước nhìn lên không trung.
Thương Ngô Chân Quân cả người cứng đờ, hai tay nắm chặt trong ống tay áo từ từ buông ra, từng chút một quay người lại.
Ở phía sau hắn là Tịnh Minh Hồ và bảy bàn trà. Trên bầu trời mây bay phấp phới, trên mặt đất Kim Liên nở rộ, hương cỏ chi và lan ngào ngạt. Mấy bóng người mơ hồ xuất hiện.
Trong đó người ở chính giữa, là một nam tử trung niên mặt như ngọc, mày dài mắt nhỏ, mép dưới hàm có râu dài màu đen, đang ngồi trên một chiếc xe lăn chạm trổ bạch ngọc, chính là Thời Gian Đạo Tổ Cổ Hoặc Kim.
Trên người hắn mặc một bộ trường bào trắng rộng từ trước ngực rũ xuống tận xe lăn, thắt lưng buộc một dải gấm vàng, lệch sang phải treo một khối Cửu Long ngọc bội, bên cạnh có một túa cờ vàng.
Bên trái hắn là một lão phụ tay chống quải trượng đầu hạc mặc áo đỏ. Tóc của bà như lửa, trên mặt những rãnh nhăn như đao bổ rìu đục, tuy trông có vẻ già yếu, nhưng thần sắc lại lộ ra sát khí.
Bà không ai khác, chính là Xích Mộng gia tổ, vị Bản Nguyên Đạo Tổ Xích Dung thuộc tính Hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận