Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1231: Hang hổ tiềm hành

Chương 1231: Hang hổ tiềm hành Ước chừng một khắc đồng hồ sau.
Trong Cửu Nguyên quan, tại một mảnh núi rừng ít người qua lại, Hàn Lập ẩn nấp thân hình, xếp bằng trên một cây cổ thụ che trời cao tới trăm trượng, lá dày che khuất ánh nắng, thân hình hoàn toàn ẩn mình.
Trong tay hắn đang nắm viên ngọc quyết kia, áp sát vào vị trí giữa mi tâm.
Sau một lát, trên viên ngọc quyết kia quang mang tối sầm lại, Hàn Lập lập tức thu nó vào, lại nhắm mắt định thần một chút, mới mở hai mắt ra lần nữa.
Trong ngọc quyết ghi chép bản đồ khu vực Cửu Nguyên quan, trong đó có đánh dấu rõ ràng vị trí Kim Đồng có khả năng bị cầm tù, nơi đó là một cấm địa của Cửu Nguyên quan, ngay cả đệ tử hạch tâm cùng trưởng lão của Cửu Nguyên quan cũng không được tùy tiện ra vào.
Hàn Lập trầm ngâm một lát, lại lấy ra một viên ngọc giản xem xét một hồi, lúc này mới khẽ gật đầu, lẩm bẩm:
"Bản đồ Luân Hồi điện đưa cho ngược lại không khác biệt nhiều so với bản đồ Lam Nhan cho, xem ra cũng không có giở trò gì, chỉ là không ngờ Kim Đồng lại bị cầm tù tại một nơi như vậy, chuyện này có chút phiền phức rồi..."
Đang chìm trong suy nghĩ, từ bên ngoài ở một nơi rất xa lại truyền đến một tiếng "Ầm ầm" vang dội, trong lúc mơ hồ còn nghe thấy tiếng hô giết liên tiếp.
"Xem ra lần này Luân Hồi điện động thủ thật không nhỏ, Cửu Nguyên quan là một quái vật khổng lồ, căn cơ thâm sâu không chỉ ức vạn năm, mà cũng lâm vào tình cảnh hỗn loạn thế này, quả thật khó mà tưởng tượng nổi." Hàn Lập đứng trên ngọn cây nhìn về phía xa xăm, thở dài không thôi.
Điều tức một lát, thân hình hắn nhảy lên, nhưng không bay lên không trung mà là rơi xuống trong rừng, hướng phía một ngọn núi lân cận khác ở tầng trời thấp mà bay tới.
Lúc này, bên trong Cửu Nguyên quan, vô số người mặc áo đen, mang mặt nạ xông vào, nơi vốn như tiên cảnh nay khắp nơi đều là lửa khói chiến tranh.
Trên đường hắn bay vào sâu trong Cửu Nguyên quan, những nơi trọng yếu hắn đi qua đều thấy vô số người Luân Hồi điện xuất hiện, tu vi đều không hề thấp, trong đó không thiếu cao thủ, thậm chí còn có cả tồn tại Đại La cảnh.
Cửu Nguyên quan đương nhiên đã phái ra vô số trưởng lão đệ tử, cùng đám người xâm nhập này kết trận chém giết, đồng thời cấm chế ở các nơi trong tông cũng theo đó được khởi động.
Chỉ là lần này Luân Hồi điện tấn công quá bất ngờ, hiển nhiên là đã chuẩn bị một phen kỹ càng và chu đáo, thừa dịp Đại Kim Nguyên Tiên Vực các nơi đang phân loạn, không ít tu sĩ cấp cao trong Cửu Nguyên quan ra ngoài, thêm việc Thiên Đình trao Bồ Đề lệnh tứ phương tụ tập đến Cửu Nguyên thành, khiến Cửu Nguyên quan trở tay không kịp.
Động thái lần này thật sự là có chút bất thường, ai có thể nghĩ đến, Cửu Nguyên quan vốn có địa vị nổi bật trong toàn bộ Chân Tiên giới, lại có Đạo Tổ trấn giữ lại có ngày bị người ta lấn tới cửa như vậy?
Trong lòng Hàn Lập không khỏi hơi nghi hoặc: Vì nhiệm vụ tại Cửu Nguyên quan lần này, Luân Hồi điện chắc đã dốc hết vốn liếng, chỉ là không biết mục đích thực sự của chúng là gì?
Đệ tử lưu thủ tại Cửu Nguyên quan lúc này cũng không phải tầm thường, ngay từ đầu có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, liên tiếp bại lui, nhưng sau đó đều nhanh chóng phản ứng lại dưới sự dẫn đầu của các trưởng lão phong chủ. Nhờ cấm chế ở các nơi, tuy không thể hoàn toàn đánh lui địch, nhưng cũng chặn được thế công, hai bên rơi vào thế giằng co.
Hàn Lập không có ý định tham gia vào cuộc tranh đấu giữa hai bên, hắn hóa thân thành một tên đệ tử Cửu Nguyên quan xấu xí, nhanh chóng tiến vào sâu bên trong Cửu Nguyên quan.
Thân phận của hắn hiện tại không có gì đáng chú ý, các nơi trong quan lại đang hỗn loạn, căn bản sẽ không ai để ý tới hắn.
Hơn nữa, với thực lực của hắn, chỉ cần không phải tồn tại Đại La cảnh thì không thể tạo ảnh hưởng gì đến hắn.
Rất nhanh, Hàn Lập đã đến sâu trong Cửu Nguyên quan, người Luân Hồi điện vẫn chưa công tới nơi này.
Hắn hơi chậm lại độn quang, đồng thời hai tay bấm niệm pháp quyết, vận dụng mặt nạ màu đen ẩn thân thần thông.
Hắc quang bên ngoài thân Hàn Lập lóe lên, cả người lập tức biến thành một bóng dáng hư vô, không phát ra chút khí tức nào. Dù là với thần thức cường đại của hắn cũng không thể nhận ra dị thường.
Hắn thấy tình hình này, trong lòng mừng rỡ, tiếp tục hướng phía trước bỏ chạy.
Nơi đây mặc dù không có người của Luân Hồi điện xuất hiện, nhưng Cửu Nguyên quan cũng không lơi lỏng cảnh giác, đã cho khởi động cấm chế phòng ngự ở các nơi, cấm chế dò xét, bày ra trận thế như thiên la địa võng, để phòng ngừa người của Luân Hồi điện lén lút trà trộn vào.
May là thần thức của hắn cường đại, Cửu U Ma Đồng tiến triển nhanh, nên mới có thể một đường vượt qua nguy hiểm.
Gần nửa ngày sau, hắn dừng lại ở gần một ngọn núi, ẩn nấp tại một nơi bí mật, hướng phía trước quan sát.
Chỉ thấy phía trước là hai ngọn cự phong màu vàng sừng sững, cao vút tận mây, thẳng tắp đứng đó, giống như hai cây cột lớn chống trời.
Giữa hai ngọn cự phong, có một lối đi.
Mà ở bên trái và phải cự phong, thì tràn ngập sương mù màu vàng vô tận, trải dài đến chân trời, mở rộng sang hai bên, không thấy điểm cuối, như một khe trời vậy.
Căn cứ theo bản đồ Cửu Nguyên quan mà Lam Nhan đưa cho hắn, nơi này tên là "Kim Ngọc quan", chính là lối vào thông tới nội quan.
Ngoại quan và nội quan của Cửu Nguyên quan được phân biệt rõ ràng, những nơi Hàn Lập đi qua trước đây đều là ngoại quan, nội quan mới là khu vực hạch tâm của Cửu Nguyên quan, chỉ những người có địa vị cao trong quan và một số ít đệ tử tinh anh được cho phép mới có thể vào.
Theo tình báo mà Luân Hồi điện đưa cho, Kim Đồng đang bị giam giữ ở một cấm địa trong nội quan.
Còn sương mù màu vàng trải dài tới trời đất trước mặt này là một cấm chế siêu cấp của Cửu Nguyên quan, nghe nói chính là do Cửu Nguyên Đạo Tổ đích thân thiết lập, bao phủ toàn bộ nội quan, chỉ có đi qua những con đường như Kim Ngọc quan mới có thể tiến vào.
Trên toàn bộ Cửu Nguyên quan có ba cửa vào giống như Kim Ngọc quan thế này.
Hàn Lập quan sát kỹ Kim Ngọc quan, lông mày đột nhiên nhíu lại.
Lúc này, thông đạo của Kim Ngọc quan lại bị đóng chặt, toàn bộ thông đạo bị một tầng màn ánh sáng màu vàng dày đặc bao phủ.
Mà ở sau màn ánh sáng là không ít tu sĩ mặc áo giáp kim văn đứng dày đặc.
"Cửa vào tại sao lại đóng? Chẳng lẽ là vì chuyện Luân Hồi điện xâm nhập sao?" Hàn Lập âm thầm nghiến răng.
Hắn trầm ngâm một lát, thần thức chui vào trong không gian Hoa Chi, liên hệ với Lam Nhan, kể rõ tình hình bên ngoài, đồng thời hỏi thăm về Kim Ngọc quan.
"Hàn đạo hữu, bây giờ Luân Hồi điện xâm nhập Cửu Nguyên quan, Kim Ngọc quan đóng cửa là chuyện rất bình thường. Những nơi thật sự quan trọng của Cửu Nguyên quan đều ở nội quan, tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót." Giọng của Lam Nhan vang lên trong đầu Hàn Lập.
"Vậy ngươi có cách nào để vượt qua nơi này không?" Hàn Lập cảm thấy nặng nề trong lòng, truy hỏi.
Trong không gian Hoa Chi, Lam Nhan lộ vẻ do dự.
Để cứu Lam Nguyên tử, nàng đã nói cho Hàn Lập rất nhiều thông tin của Cửu Nguyên quan, nhưng những thông tin đó đều không quá quan trọng.
Nhưng Kim Ngọc quan lại khác, nó liên quan đến cơ mật cốt lõi của Cửu Nguyên quan. Nếu Cửu Nguyên quan biết nàng nói chuyện này cho người ngoài, tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Lam Nhan đạo hữu, hiện tại Cửu Nguyên quan đã hoàn toàn đại loạn, căn bản sẽ không ai chú ý đến chuyện ở nơi đây. Hơn nữa, ngươi chưa từng lộ mặt, càng không có khả năng ai nghi ngờ ngươi." Hàn Lập thấy Lam Nhan do dự, liền cười nhạt nói.
Lam Nhan nghe vậy, vẻ mặt trên khuôn mặt ngọc lúc âm tình lúc biến ảo, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, bĩu một cái môi đỏ rồi cười nói:
"Lời thì đúng như vậy, nhưng trong Cửu Nguyên quan người tài ba vô số, lại còn có những người am hiểu kỳ môn dị thuật dò xét, thậm chí là thuật bói toán, không thể dùng lẽ thường để suy đoán. Ta có thể đem những chuyện ta biết về Cửu Nguyên quan không giữ lại gì mà nói cho Hàn đạo hữu, nhưng xin Hàn đạo hữu hãy đáp ứng ta hai điều kiện."
"Điều kiện gì?" Hàn Lập hơi nhíu mày, hỏi.
"Một là xin Đề Hồn đạo hữu hãy cứu tỉnh huynh trưởng." Lam Nhan liếc nhìn Đề Hồn bên cạnh một chút.
Giờ khắc này, trong không gian Hoa Chi, Đề Hồn và Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh Lam Nhan.
Khúc Lân lại không có ở đây, vẫn còn đang tu luyện trong lầu các, còn Đề Hồn thì đang thi triển các tầng cấm chế quanh lầu các.
Đối với Khúc Lân, Đề Hồn luôn duy trì cảnh giác.
"Được." Sắc mặt Đề Hồn khẽ động, sau khi thương nghị với Hàn Lập một lát, gật đầu nói.
"Đa tạ Đề Hồn đạo hữu." Ánh mắt Lam Nhan lộ vẻ kích động, khom người thi lễ với Đề Hồn một cái.
"Yêu cầu thứ hai thì sao?" Hàn Lập hỏi.
"Lần này tiểu nữ tử đã bán rất nhiều bí mật của Cửu Nguyên quan, không thể tiếp tục ở lại trong quan, cho nên ta và huynh trưởng muốn đầu nhập vào Hàn đạo hữu, xin Hàn đạo hữu thu nhận." Lam Nhan thu tay lại rồi nói ra lời khiến Hàn Lập hơi giật mình.
"Đầu nhập vào ta?" Hàn Lập cảm thấy bất ngờ.
Đề Hồn và Tiểu Bạch cũng đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Không sai. Ta và Hàn đạo hữu đã có hai lần tiếp xúc, cũng coi như hiểu được đôi chút về thực lực và tính cách của các hạ, với thực lực của Hàn đạo hữu, che chở cho ta và huynh trưởng dư sức. Tiểu nữ tử chỉ có được sự che chở của Hàn đạo hữu mới dám không hề lo lắng gì mà kể hết mọi chuyện của Cửu Nguyên quan cho các hạ." Lam Nhan bình tĩnh nói.
Hàn Lập nhíu mày, không nói gì.
Lam Nhan thấy vậy, cũng chỉ im lặng không nói, một đôi mắt đẹp vẫn chăm chú nhìn Hàn Lập không chớp mắt.
"Nếu Lam đạo hữu đã nói như vậy, muốn ta thu nhận các ngươi cũng không phải không thể, chỉ là có một vài chuyện quan trọng ta cần phải nói rõ với ngươi, các ngươi khác với Tiểu Bạch và Đề Hồn, ta nhất định phải trồng lên người các ngươi một loại cấm thuật bí ẩn, để bảo đảm an toàn. Đương nhiên, sau này nếu ta cảm thấy các ngươi đáng tin cậy thì ta sẽ gỡ cấm thuật đó. Hơn nữa, chuyện tu luyện của các ngươi sau này, ta sẽ không hỏi tới, cũng không trợ giúp gì, các ngươi phải tự tìm cách." Hàn Lập không cần suy nghĩ quá lâu, đã nhanh chóng nói ra.
"Có thể." Lam Nhan cũng rất sảng khoái, không hề do dự lập tức đồng ý.
Hàn Lập thấy cảnh này, có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thông qua liên hệ thần hồn để Đề Hồn ra tay.
Đề Hồn lẩm bẩm trong miệng, một đoàn hắc quang từ trong tay nó bay ra.
Hắc quang nhanh chóng biến ảo, hóa thành một vòng tròn màu đen, bên trong vô số những phù văn màu đen nhỏ bé đang nhảy nhót, trông rất thần bí.
"Đi!" Đề Hồn bấm niệm pháp quyết, vòng tròn màu đen hóa thành một đạo hắc quang, lóe lên rồi chui vào trong đầu Lam Nhan.
Thân thể mềm mại của Lam Nhan run lên, khuôn mặt xinh đẹp cũng đột nhiên trở nên trắng bệch, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, sắc mặt không có chút bất mãn nào.
"Lam đạo hữu tâm trí kiên định, ánh mắt nhìn người cũng chuẩn. Hôm nay ngươi chọn đầu nhập vào chủ nhân, tuyệt đối là một quyết định sáng suốt." Trong mắt Đề Hồn lóe lên một tia tán thưởng, cười khẽ nói.
"Không sai." Tiểu Bạch cũng ở bên cạnh cười nói.
Lam Nhan nghe hai người nói vậy, đôi mắt đẹp khẽ lóe lên.
"Được rồi, những chuyện khác không cần nói nhiều. Về chuyện liên quan đến Kim Ngọc quan, xin Lam đạo hữu hãy kể lại cẩn thận cho ta." Hàn Lập thong thả nói.
"Vâng, Kim Ngọc quan là một cửa ải quan trọng của Cửu Nguyên quan để thông tới nội quan. Theo quy định, chỉ có người có được sự cho phép của quan chủ, hai vị phó quan chủ, và tứ đại Thánh Sứ mới có thể tiến vào. Nhưng hiện giờ Luân Hồi điện đang xâm lấn trên diện rộng, tình hình có thể có khác biệt. Nếu có lý do hợp lý, có lẽ có thể khiến Kim Văn vệ mở cửa ải." Lam Nhan lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận