Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 615: Một cây xương thú khác

"Thì ra là như vậy, đa tạ Cảnh Dương đạo hữu đã nhắc nhở." Hàn Lập gật đầu, không tỏ ý kiến.
"Ba ngàn tám trăm!" Người áo bào đen lần nữa báo giá khi Hàn Lập và Cảnh Dương đạo nhân đang trò chuyện, nhưng không tiếp tục nâng giá một cách mãnh liệt, chỉ tăng thêm hai trăm Tiên Nguyên thạch.
"Bốn ngàn!" Một âm thanh dị thường bình tĩnh bỗng nhiên vang lên, là Hàn Lập cuối cùng đã ra tay.
Trước mặt hắn cũng đã có hai món đồ bị chú ý, vừa ra giá này, cũng khiến không ít người nhìn lại, trong đó có cả lão giả tóc xám và người áo bào đen.
Thấy người cạnh tranh lại một lần nữa tăng thêm, sắc mặt hai người đều trở nên trầm xuống.
"Bốn ngàn một trăm!" Lão giả tóc xám khẽ nhíu mày, trầm giọng nói.
"Bốn ngàn hai trăm!" Người áo bào đen theo sát phía sau tiếp lời.
"Bốn ngàn ba trăm!" Hàn Lập chậm rãi lên tiếng, không nhanh không chậm.
Ba người ngươi tranh ta đoạt, giá cả rất nhanh đạt đến năm ngàn Tiên Nguyên thạch, giá tiền này là do người áo bào đen đưa ra.
Không ít tu sĩ trong sân lộ vẻ kinh ngạc, một món linh tài mà thôi, dù có hỗ trợ vượt qua suy yếu cũng không đáng giá này, chụp được mức giá này có phần quá cao.
Dù sao có ngần ấy Tiên Nguyên thạch, có thể chọn lựa những thứ khác, không đáng để "treo cổ" vào cây này, mà theo xu hướng này, giá cả rõ ràng còn chưa dừng lại.
"Năm ngàn Tiên Nguyên thạch? Hắc hắc, hai vị thật có ánh mắt độc đáo. Đã như vậy, vật này liền để cho các ngươi vậy." Lão giả tóc xám đột nhiên cười lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.
"Năm ngàn một trăm." Hàn Lập không để ý đến lời trào phúng của lão giả tóc xám, tiếp tục bình tĩnh báo giá.
"Năm ngàn hai trăm!" Người áo bào đen một bước cũng không nhường.
"Năm ngàn năm trăm!" Hàn Lập đột nhiên phát lực, bỗng nhiên nâng giá.
Trong hội trường, đám người hướng phía vị trí Hàn Lập nhìn lại, tất cả đều lắc đầu.
"Lệ đạo hữu, ta là bạn hữu của ngươi, ta nói thật với ngươi, khối Huyền Chỉ Tinh Thạch này phẩm chất mặc dù không thấp, nhưng giá này thật sự quá đắt, như ngày thường nha, bốn năm ngàn Tiên Nguyên thạch đã là cao nhất rồi, lại đấu giá xuống nữa thật sự không có ý nghĩa gì." Cảnh Dương thượng nhân lên tiếng khuyên nhủ.
"Đa tạ Cảnh Dương đạo hữu, bất quá vật này hôm nay ta nhất định phải có, ta đã khổ công tìm kiếm rất lâu rồi, giống như đạo hữu nói, đồ tốt và rượu ngon như nhau, đều vô giá, đã ưng thì phải ra tay." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Ngươi nha ngươi, còn học được thói hiện học hiện mại, nếu thiếu Tiên Nguyên thạch thì nhớ ta là được." Cảnh Dương thượng nhân thấy Hàn Lập nói vậy, nhún vai, không nói gì nữa.
"Năm ngàn sáu trăm!" Người áo bào đen im lặng một chút, chậm rãi mở miệng.
"Sáu ngàn Tiên Nguyên thạch!" Hàn Lập lại một lần nữa bất ngờ nâng giá.
Người áo bào đen nhìn Hàn Lập thật sâu một cái, cuối cùng trầm mặc, không lên tiếng tăng giá nữa.
Trên đài đấu giá, quan sát thấy không còn ai ra giá, dù có chút không cam tâm, nhưng dù sao đã vượt quá mong đợi, sau khi xác nhận ba lần thì lớn tiếng tuyên bố Huyền Chỉ Tinh Thạch thuộc về Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập không có nhiều thay đổi, nhưng trong mắt vẫn thoáng hiện vẻ xót của cải.
"Lệ đạo hữu hôm nay thật là bỏ hết cả vốn liếng, xem ra gia sản cũng không ít nha! Nhưng vốn là khi đã để ý đồ tốt thì nên như vậy, dù sao so với khoảng thời gian và tinh lực bỏ ra tìm kiếm thứ này thì cũng vẫn là đáng, có câu nói là, 'ngàn vàng khó mua tấc vàng' nha." Cảnh Dương thượng nhân cười ha ha, mở lời an ủi.
"Cảnh Dương đạo hữu đừng giễu ta. Nói về thân gia, Lệ mỗ sao dám so với ngươi, vị phó sơn chủ Bách Tạo sơn chứ." Hàn Lập lắc đầu cười nói.
"Thật ra Bách Tạo sơn đối với những người tài như Lệ đạo hữu cũng cầu hiền như khát, đạo hữu nếu ngày khác có hứng thú thì có thể đến Bách Tạo sơn làm khách khanh." Cảnh Dương thượng nhân nửa đùa nửa thật nói.
"Lệ mỗ đã lâu không gia nhập thế lực tông môn nào, nếu không cũng không đến Nhàn Vân sơn làm một kẻ 'dã hạc'. Tu hành đến nay, khó mà có được một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy, có những tri kỷ như Cảnh Dương đạo hữu là đủ." Hàn Lập không để ý lắm mà đáp.
Hai người đang nói đùa thì buổi đấu giá tiếp tục trên đài.
Không lâu sau, có thêm vài món trân phẩm được mang ra như nước chảy, dưới sự chủ trì của đấu giá quan dị tộc, tất cả đều bán ra với giá không hề rẻ, lại một lần nữa dấy lên một đợt cao trào không nhỏ.
Buổi đấu giá đã sắp đến hồi kết.
"Các vị đạo hữu, dưới đây là ba món bảo vật áp trục trân quý nhất của buổi đấu giá, món thứ nhất, chính là bộ công pháp «Bích Hải Thiên Ba Công»." Một chiếc hộp màu lam được bày lên đài, bên trong là một miếng ngọc giản màu xanh lam mang phong cách cổ xưa, đấu giá quan nói.
Phía dưới, không ít người nghe vậy lộ vẻ nghi hoặc, dường như chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng cũng có người biến sắc mặt, xôn xao nghị luận.
"Xin hỏi các hạ, «Bích Hải Thiên Ba Công» này chẳng lẽ chính là công pháp tu luyện của Bích Hải Chân Quân danh chấn Hắc Sơn Tiên Vực năm xưa?" Một đại hán áo lam ở phía dưới lộ vẻ kích động, cất tiếng hỏi.
"Không sai, quyển «Bích Hải Thiên Ba Công» này chính là công pháp tu luyện của Bích Hải Chân Quân, người đã từng hoành hành một thời ở Hắc Sơn Tiên Vực mấy trăm vạn năm trước, có thể tu luyện đến đỉnh Thái Ất cảnh. Nếu bàn về công pháp hệ Thủy ở Hắc Sơn Tiên Vực, thì «Bích Hải Thiên Ba Công» tuyệt đối nằm trong top năm. Tu tập công pháp này, ngoại trừ có thể tìm hiểu Thủy Chi Pháp Tắc, còn có tỉ lệ nhất định lĩnh ngộ được Triều Tịch Pháp Tắc cao hơn, thi triển thần thông 'Triều Tịch Thiên Ba' danh chấn năm xưa của Bích Hải Chân Quân. Năm đó tại Nguyệt Lượng Hải, Bích Hải Chân Quân nhờ một chiêu 'Triều Tịch Thiên Ba' đã diệt sát hàng vạn man hoang hung thú, uy lực mạnh mẽ không cần nói thêm. Khẩu quyết này cũng được ghi chép trong công pháp. Đương nhiên, tu luyện công pháp này cũng cần điều kiện khắc nghiệt, nhất định phải là Thủy thuộc tính Linh Thể, nếu là Thủy Chi Tiên Thể thì càng tốt, mà trước khi thành Chân Tiên, tu luyện nhất định phải thuần Thủy Chi công pháp, Chân Tiên chi thể ngưng tụ không được pha tạp bất kỳ thuộc tính nào khác. Giới thiệu về quyển công pháp đến đây thôi, đạo hữu nào hứng thú có thể bắt đầu đấu giá, giá quy định ba ngàn Tiên Nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không được ít hơn hai trăm." Đấu giá quan cẩn thận giới thiệu một phen, sau đó tuyên bố bắt đầu cạnh tranh.
Bích Hải Chân Quân năm đó tên tuổi như thế nào cụ thể vẫn chưa được biết, nhưng qua sự giải thích cặn kẽ của đấu giá quan, phía dưới không ít người lập tức lộ vẻ hưng phấn, lập tức bắt đầu đấu giá.
Dù sao công pháp tu luyện đỉnh cấp như vậy rất hiếm khi có thể gặp được.
Nếu có thể tận dụng tốt công pháp này, nói không chừng có thể tạo ra được một thế gia hoặc tông môn hùng mạnh.
Hàn Lập sắc mặt bình thản, cùng Cảnh Dương thượng nhân khẽ trò chuyện.
Công pháp này nghe tuy không tệ, nhưng hắn đương nhiên sẽ không động tâm, chỉ đứng bên nhìn cho vui.
Càng ngày càng có nhiều người tham gia cạnh tranh, giá cả cũng tăng lên không ngừng, rất nhanh đã vượt mốc bảy ngàn Tiên Nguyên thạch.
Trong mắt Hàn Lập ánh lên một tia kinh ngạc, hắn hiểu thêm một tầng về sức hấp dẫn của công pháp cao giai.
"Ta ra mười ngàn Tiên Nguyên thạch!" Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên, tăng giá thêm ba ngàn Tiên Nguyên thạch, lập tức áp chế các thanh âm khác.
Hàn Lập cũng không khỏi phải nhìn lại, người ra giá chính là đại hán áo lam lúc nãy đã hỏi.
Người này cũng chỉ có tu vi Kim Tiên trung kỳ, vậy mà dám báo giá cao như vậy, xem ra nơi đây có rất nhiều người tàng long ngọa hổ.
Nghe mức giá này, những người khác hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai ra giá thêm.
Đại hán áo lam thấy vậy, trên mặt mừng rỡ.
"Mười một ngàn!" Đúng lúc này, một thanh âm khác đột nhiên vang lên, là một đạo sĩ đội vũ quan cầm trong tay phất trần.
Người này khí tức hùng hậu, rõ ràng là một vị Thái Ất cảnh tu sĩ.
"Mười hai ngàn!" Mặt đại hán áo lam trầm xuống, không hề nhượng bộ vì đối phương tu vi, lại tăng giá, dường như quyết phải có «Bích Hải Thiên Ba Công» này.
"Mười ba ngàn!" Đạo sĩ vũ quan huy nhẹ phất trần, lại thản nhiên mở miệng.
"Mười bốn ngàn!"
"Mười lăm ngàn!" ...
Hai người dường như cũng quyết tâm có được món đồ này, trong chớp mắt giá tiền «Bích Hải Thiên Ba Công» lại vượt qua hai vạn.
Mọi người tại đây đều lắc đầu, bộ «Bích Hải Thiên Ba Công» này dù tinh diệu, nhưng bán được giá tiền này thật quá cao. Cùng những công pháp pháp tắc cao giai khác thì có lẽ còn mua được hai ba bộ.
"Hai mươi hai ngàn Tiên Nguyên thạch!" Đạo sĩ vũ quan mặt lạnh nhạt, dường như chẳng hề quan tâm giá cả.
Hai mắt đại hán áo lam đỏ sậm, hơi thở thô nặng, nhưng không mở miệng, dường như tài lực đã đến cực hạn.
"Trưởng lão Chu của Thủy Kính tông ra giá hai mươi hai ngàn Tiên Nguyên thạch, còn ai trả cao hơn không?" Đấu giá quan chờ một lúc, lên tiếng hỏi thăm.
Trong hội trường im ắng, không ai lên tiếng.
Đấu giá quan lại hỏi một lần, thấy vẫn không ai trả lời, đang muốn tuyên bố công pháp đã có chủ.
"Chờ một chút, Tiên Nguyên thạch của ta không đủ, muốn đổi bằng vật này." Đại hán áo lam kia đột ngột đứng dậy, lật tay lấy ra một vật, là một món hình dài mảnh, tựa như một cây xương thú, toàn thân xanh biếc như ngọc.
Đấu giá quan ngẩn ra, nhưng đại hội đấu giá có quy tắc cũ cho phép, vội tuyên bố đấu giá tạm dừng, để thị nữ qua lấy xương thú, đưa đến chỗ Giám Bảo sư ở một bên.
Hàn Lập ngồi ngay ngắn lại, trong mắt tinh quang lóe lên.
Cây xương thú màu xanh biếc mà đại hán áo lam vừa lấy ra, từ hình dáng cho đến kích thước, đều cực kỳ tương tự với cây xương thú mà hắn đạt được từ trong hài cốt lục thử kia.
Chỉ là hắn đã dùng thần thức dò xét vài lần, nhưng cây xương thú này không tản ra chút ba động không gian nào, cũng chẳng có chút linh lực ba động, giống như một vật phàm bình thường.
"Chắc là chỉ giống mà thôi..." Hàn Lập thầm nghĩ.
Cây xương thú xanh biếc kia, mấy năm nay hắn cũng đã nghiên cứu qua nhiều lần, càng thêm khẳng định đó là một món pháp bảo không gian.
Chỉ là trên xương thú đó có người đã thi triển bí thuật cực kỳ lợi hại, dù hắn thi triển thần thông gì cũng không thể mở được nó ra.
"Xoẹt" một tiếng vang nhỏ, Cảnh Dương thượng nhân bên cạnh Hàn Lập lúc này đột nhiên đứng lên, thần sắc hơi nóng rực, ánh mắt nhìn chằm chằm cây xương thú màu xanh biếc kia.
Hàn Lập nhìn thấy Cảnh Dương thượng nhân thất thố như vậy, trong mắt lại lóe lên tinh mang, nhưng ngay sau đó đã biến mất.
"Cảnh Dương đạo hữu, ngươi nhận ra xương thú này sao?" Hắn thần sắc nhàn nhạt hỏi.
Cảnh Dương thượng nhân lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng ngồi xuống, nhưng không trả lời câu hỏi của Hàn Lập, mà cúi đầu trầm ngâm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, dường như đang cân nhắc một chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Hàn Lập hơi nhếch mày, không mở miệng làm phiền.
Không bao lâu sau, xương thú màu xanh biếc kia được đưa đến bàn đấu giá, để trên một chiếc bàn dài hình chữ nhật, sau chiếc bàn dài là ba tu sĩ mặc đồ đen.
Một trung niên văn sĩ, một lão giả tóc trắng, và một thiếu phụ che mặt.
Ba người đều khí độ sâu lắng, là ba vị Giám Bảo sư của Hắc Sơn Tiên Cung.
Lợi nhuận của các đại hội đấu giá tại Ngọc côn lâu từ trước đến nay đều rất lớn, Hắc Sơn Tiên Cung vô cùng thèm muốn, mấy năm nay liên tục nhúng tay vào đại hội đấu giá để "kiếm một chén canh", phái người đến cũng ngày càng nhiều.
Đến buổi đấu giá lần này, gần một nửa nhân lực đều đến từ Hắc Sơn Tiên Cung.
Đây đều là chuyện mà Hàn Lập trước đó đã nghe được khi nói chuyện phiếm với Cảnh Dương thượng nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận