Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 644: Chờ xuất phát

"Thật xin lỗi, vì thân phận đặc biệt này, trước đây không thể không giấu giếm." Hàn Lập chắp tay với Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, nói.
Trước khi đến đây, hắn định đổi một dáng vẻ khác, nhưng nghĩ lại thấy không ổn.
Hắn cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn ở chung tại Dã Hạc cốc không ngắn, nếu cố tình đổi thân phận khác đến, khó tránh khỏi bị phát hiện sơ hở, đến lúc đó lại dễ sinh hiềm khích. Thêm vào Hồ Tam hai người ở bên, chắc chắn sẽ nảy sinh nhiều phiền phức hơn.
Vì vậy, chi bằng ngay từ đầu cứ thẳng thắn thân phận "Lệ Hàn", lại có thể tránh được nhiều tai họa ngầm.
"Lệ đạo hữu không cần khách khí, ta đây chẳng phải cũng phải mai danh ẩn tích, cả ngày lo lắng bất an hay sao." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn xua tay, cười khổ nói.
"Ha ha, nếu đều là người quen, lần này thám hiểm Chân Ngôn môn càng dễ rồi." Thạch Xuyên Không cười nói.
"Không sai, không sai, vừa nãy Nhiệt Hỏa đạo hữu còn nói ngươi là tri kỷ trong rượu của ta, nào nào, chúng ta đừng bận tâm chuyện khác, uống trước đã." Hồ Tam cũng cười nói.
Hàn Lập thấy vậy mỉm cười, không từ chối, bèn ngồi đối diện Thạch Xuyên Không, cùng nhau đối ẩm.
Nói ra, lúc trước ở Nhàn Vân cốc, ngoài Cảnh Dương thượng nhân ra thì Nhiệt Hỏa Tiên Tôn là người mê rượu nhất, không ngờ bây giờ quen Hồ Tam này cũng là một tên t·ửu quỷ.
Bất quá, hắn lại không ghét người có chút cà lơ phất phơ và không câu nệ này, ngược lại khơi gợi lại chuyện cũ hồi còn ở Thất Huyền môn. . .
...
Hắc Sơn Tiên Vực, Nguyên Quy đại lục, Lưu Vân thành.
Nguyên Quy đại lục nằm ở biên giới phía Đông Nam của Hắc Sơn Tiên Vực, còn Lưu Vân thành lại ở cực nam Nguyên Quy đại lục. Tuy nhìn có vẻ hẻo lánh nhưng lại là một đại thành phồn vinh bậc nhất Hắc Sơn Tiên Vực.
Tường thành cao lớn nguy nga, gần như thẳng vào mây. Trong thành, đường phố rộng rãi giao nhau, vô số kiến trúc cao lớn, hoa mỹ mọc lên san sát đến tận chân trời.
Từ xa nhìn lại, trong thành đâu đâu cũng thấy dòng người đông đúc, trên bầu trời từng đạo độn quang bay lượn, cảnh phồn vinh thịnh vượng khó tả.
Thành này tựa vào biển, ngoài thành là vùng biển vô tận. Nước biển đen ngòm, mặt biển cuồn cuộn dữ dội, dấy lên từng đợt sóng lớn, tựa như toàn bộ hải vực đang phát cuồng.
Vùng biển này được gọi là Bạo Loạn Chi Hải, quanh năm sóng gió dữ dội, sóng biển ngập trời, khí hậu vô cùng khắc nghiệt, lại ẩn chứa nhiều hiểm nguy. Đừng nói phàm nhân, mà một số tu sĩ tu vi hơi yếu cũng không thể sinh tồn ở đây.
Bạo Loạn Chi Hải dù có khí hậu khắc nghiệt nhưng linh khí lại rất nồng đậm, trong biển có nhiều yêu thú, càng có vô số linh tài quý hiếm. Cho nên, dù Bạo Loạn Chi Hải vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn có vô số tu sĩ đến Lưu Vân thành, từ đây ra khơi tìm bảo vật, khiến thành này trở nên cực kỳ phồn hoa.
Lưu Vân thành phồn vinh như vậy, không chỉ nhờ những người ra biển tìm bảo, mà còn vì một nguyên nhân quan trọng khác: trong thành tọa lạc một tòa trận pháp truyền tống liên vực thông sang cả Hắc Thổ Tiên Vực.
Tứ Minh tiên khu tuy không cách xa nhau như Man Hoang giới vực, nhưng cũng không liền kề mà giữa các nơi đều có hiểm địa.
Giữa Hắc Sơn Tiên Vực và Hắc Thổ Tiên Vực có ngăn cách Bạo Loạn Chi Hải này.
Khu vực trung tâm Lưu Vân thành, nổi bật lên một ngọn núi trắng cao vút tận mây. Từ chân núi đến đỉnh núi mọc lên san sát vô số kiến trúc, xoay quanh núi mà xây dựng.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ ngọn núi trắng như một tổ ong khổng lồ, trông rất hùng vĩ.
Giữa sườn núi, một tòa bạch tháp ba tầng tựa vào núi. Trước đại điện trung tâm bạch tháp, treo một tấm biển lớn vài trượng, phía trên viết ba chữ lớn bằng phấn vàng "Phi Tiên điện".
Đây chính là Truyền Tống đại điện của Lưu Vân thành, toàn thân do từng khối ngọc thạch trắng xếp chồng lên nhau tạo thành.
Xuyên qua cửa chính đại điện, đi qua một đoạn hành lang gấp khúc màu trắng, phía trước bỗng rộng mở, là một gian sảnh lớn màu trắng rộng vài trăm trượng.
Bên trái sảnh lớn có một bàn đá bạch ngọc dài mảnh. Sau bàn có mấy tu sĩ mặc kim bào của thiên Đình đang làm thủ tục cho các tu sĩ xếp thành năm sáu hàng.
Bên phải sảnh lớn có mấy chục trận pháp truyền tống lớn nhỏ không đều, xếp thành mấy hàng, mỗi pháp trận bên cạnh đều có một tấm ngọc bài ghi tên điểm đến.
Các trận pháp truyền tống này đều đang vận hành ong ong, thỉnh thoảng lóe lên những cột sáng trắng ngút trời, đưa từng tu sĩ đến Lưu Vân thành hoặc truyền tống đến nơi khác.
Lúc này, một pháp trận truyền tống phía trước bên trái sảnh lớn đột ngột sáng lên, tỏa ra cột sáng trắng ngút trời. Trong pháp trận ban đầu không có ai đột nhiên xuất hiện mười mấy bóng người.
Bốn người đi đầu, ba thanh niên nam tử và một bà lão tóc trắng, chính là Hàn Lập, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn và nhóm người đã đến từ Vi Thước sơn.
Để tránh phiền phức, bốn người đã hóa trang, thay đổi dung mạo.
Trên đường đi, phần lớn họ đều dùng truyền tống trận, thi thoảng gặp phải rắc rối mới trực tiếp phi độn. Cứ đi rồi nghỉ, mất hơn ba mươi năm họ mới đến được Lưu Vân thành.
"Xem như đến nơi rồi, đi thôi." Hồ Tam gối hai tay ra sau gáy, nói với ba người kia, rồi tự mình đi trước.
"Ê này, ta nói... chúng ta không trực tiếp đi truyền tống trận sao? Bạo Loạn Chi Hải này không phải dễ dàng vượt qua đâu." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhướng mày hỏi.
"Đi Khóa Vực Truyền Tống Trận khác với truyền tống trận thông thường, cần phải trải qua kiểm tra rất nghiêm ngặt, chúng ta phải chuẩn bị một chút đã." Hồ Tam bước đi không ngừng, không quay đầu lại mà dùng truyền âm nói với ba người.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy khẽ gật đầu, không nói gì thêm, đi theo sau.
Hàn Lập và Thạch Xuyên Không thì im lặng từ đầu đến cuối, đi theo sau lưng, hướng ra ngoài.
Chỉ là những người khác không phát hiện, lúc Nhiệt Hỏa Tiên Tôn và Hồ Tam nói chuyện, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, dường như có chút bất đắc dĩ.
Hồ Tam đã phiêu bạt nhiều năm ở các Tiên Vực, kinh nghiệm dày dặn, nên chuyện sắp xếp lộ trình cùng những điều cần lưu ý đều do hắn phụ trách.
Phải nói rằng, nhóm người có thể thuận lợi đến được Lưu Vân thành này không thể thiếu công lao của hắn. Người này trông thì không để tâm đến gì, có vẻ không đáng tin, nhưng kỳ thực tâm tư lại rất tỉ mỉ, tính toán chu đáo hơn những người khác rất nhiều.
Theo dòng người, bốn người rất nhanh đi ra tháp cao màu trắng.
Tháp cao ở địa thế khá cao, thành trì bên dưới và Bạo Loạn Chi Hải bên ngoài đều nằm gọn trong tầm mắt.
"Đây chính là Bạo Loạn Chi Hải, quả thật hùng vĩ." Hàn Lập nhìn hải vực phía xa đang dậy sóng, khen một tiếng.
Âm thanh ầm ầm từ xa vọng lại, cả ngọn núi trắng dưới chân nhóm người cũng khẽ r·u·ng chuyển.
"Đây mới chỉ là vùng gần biển, không tính là gì, nếu đến sâu trong Bạo Loạn Chi Hải, nơi đó mới thực sự là sóng lớn ngập trời, rất thú vị đấy." Hồ Tam cười nói.
"Ồ, chẳng lẽ Hồ Tam đạo hữu đã từng đến chỗ sâu của Bạo Loạn Chi Hải rồi?" Hàn Lập có chút ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện đó từ lâu rồi, lần đó ta từ Lưu Vân thành này đến Hắc Thổ Tiên Vực. Lúc ấy ta bốc đồng, muốn vượt Bạo Loạn Chi Hải, mất mấy chục năm, từng đến nơi sâu nhất Bạo Loạn Chi Hải." Hồ Tam cười nói.
"Ta từng nghe nói có một số ghi chép về Bạo Loạn Chi Hải, trong đó nói rằng ngoài các loài yêu thú, nơi sâu trong hải vực còn có một tộc hải yêu kỳ dị, thực lực cực mạnh. Chúng có thể điều khiển các yêu thú trong biển chiến đấu. Thêm nữa, trong biển còn có nhiều nơi hiểm trở, nên chưa ai vượt qua được Bạo Loạn Chi Hải này." Hàn Lập nói.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn và Thạch Xuyên Không nghe vậy cũng đều cảm thấy hứng thú nhìn sang.
"Hắc hắc, Lệ huynh quả là bác văn cường thức. Chỗ sâu Bạo Loạn Chi Hải này đúng là nguy hiểm, nhất là tộc hải yêu kia, chúng cực kỳ căm hờn tu sĩ nhân loại, gặp là truy s·á·t đến cùng, ít người gặp được tộc hải yêu mà còn sống sót. Lần đó ta cũng gặp tộc hải yêu ở sâu trong Bạo Loạn Chi Hải, bị chúng truy s·á·t hơn mười năm trời, cuối cùng phải dùng một viên Không Gian Tiên Phù mới chạy thoát được, nhưng cũng bị thương nhẹ." Hồ Tam nhìn mặt biển đang gầm rú phía xa, con ngươi hơi co lại, có chút sợ hãi nói.
"Hồ huynh khi đó tu vi so với bây giờ. . ." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn có chút lưỡng lự hỏi.
"Chuyện đó lâu lắm rồi, lúc đó ta mới thăng cấp Thái Ất cảnh, nhất thời đắc ý nên mới làm chuyện ngu xuẩn đó." Hồ Tam cười ha hả, không để bụng nói.
Hàn Lập nghe vậy trong lòng chấn kinh.
Hồ Tam thực lực thế nào hắn đã chứng kiến, với tu vi Thái Ất cảnh còn không vượt qua được Bạo Loạn Chi Hải này, xem ra nơi sâu trong biển đúng là quá nguy hiểm.
"Trong tộc hải yêu nghe nói còn có cự yêu Đại La cảnh, thiên Đình cũng bó tay với chúng nên mới phải tốn một số tiền lớn để xây dựng Khóa Vực Truyền Tống Trận này." Hồ Tam tiếp lời.
"Thì ra là vậy." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy gật đầu.
"Đi thôi, đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào thành tìm một khách sạn ở lại." Hồ Tam nhìn quanh một lượt rồi dẫn đầu bay về phía trong thành.
Hàn Lập ba người theo sát, bốn người nhanh chóng vào thành, tìm một khách sạn yên tĩnh thuê bốn phòng ở lại.
Hàn Lập trong phòng nghỉ ngơi một chút rồi đến phòng Hồ Tam, hỏi về việc "kiểm tra" mà hắn vừa nhắc đến.
"Chuyện này không vội, chúng ta vất vả lắm mới đến Lưu Vân thành, vội vàng đi ngay thì quá thiệt thòi. Ta biết trong Lưu Vân thành có một 'Vị Tửu Lâu', món ăn ở đó rất ngon, dư vị ba ngày không tan, quán đó lại có một loại tiên tửu tuyệt phẩm, chúng ta đến nếm thử, sau đó sẽ bàn chuyện khác." Hồ Tam cười ha ha, không trả lời câu hỏi của Hàn Lập mà giới thiệu quán ăn ngon, rượu ngon trong thành.
Hàn Lập nghe vậy lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hồ Tam trên đường đi, mỗi khi đến một thành thì nhất định phải tìm vài món ăn ngon, đôi khi phải nán lại mười ngày nửa tháng, làm chậm trễ hành trình.
"Tiên tửu tuyệt phẩm? Thật chứ?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn và Thạch Xuyên Không cũng vừa đến. Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe nói có rượu ngon thì mắt sáng lên, xoa tay nói.
"Mọi người thời gian qua cứ căng thẳng thần kinh, đúng là cũng vất vả, nghỉ ngơi chút đã." Thạch Xuyên Không cười nhẹ nói.
"Thạch huynh nói đúng, đúng là nên như thế, đi mau, đi mau." Hồ Tam vỗ mạnh vào vai Thạch Xuyên Không, sau đó vội vã đi ra ngoài.
Hàn Lập thấy vậy, bất đắc dĩ sờ mũi, cất bước đi theo.
Tuy hắn không quá coi trọng chuyện rượu ngon món ngon, nhưng cũng không muốn làm phật lòng mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận