Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1120: Điên

Chương 1120: Điên
"Khó có được một giấc ngủ ngon, kết quả vẫn là bị đánh thức."
Trong lúc mọi người ở đây tâm thần bất định, bầu không khí cũng có chút khẩn trương, Hắc Thiên Ma Tổ lại đột nhiên duỗi lưng một cái, ngáp một cái, trong miệng hét lên.
Đám người khẽ giật mình, có chút không hiểu ra sao thì Hắc Thiên Ma Tổ đột nhiên hướng phía thần đăng nhổ một ngụm nước bọt, mắng: "Này! Thái Tuế lão cẩu, lừa gạt ta lâu vậy..."
"Lão phu lại hỏi ngươi, con ta ở đâu? Ngươi nói, con ta hiện tại ở đâu, ngươi nếu không nói, lão phu hôm nay với ngươi không xong..."
Tiếp theo, hắn lại giống như nhớ lại chuyện gì không vui, trên mặt lộ ra một chút tức giận, hai tay chống nạnh, bỗng nhiên chửi ầm lên.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người, kể cả Hàn Lập, Lôi Ngọc Sách đều kinh ngạc không thôi, dù sao người trước mắt này so với vị Ma tộc lão tổ tội ác tày trời trong tưởng tượng thật sự quá khác biệt.
"Ngươi không nói đúng không? Vậy lão phu hôm nay liền cho ngươi đẹp mặt!"
Sau khi mắng, Hắc Thiên Ma Tổ dường như vẫn không hết hận, thân hình bỗng nhiên bạo phát, xông về Tuế Nguyệt Thần Đăng.
Giờ phút này không có Đạo Dận chân nhân thôi thúc, pháp trận nguyên bản của tế đàn cũng cơ bản hủy hết, thần đăng chỉ có thể dựa vào phòng ngự bản năng, phóng xuất ra tầng tầng kim quang, ngăn cản Hắc Thiên Ma Tổ.
Người sau trong miệng không ngừng chửi, bắt đầu vung quyền đá vào thần đăng, toàn thân khói đen mạnh mẽ bốc ra, giống như núi lửa phun trào, bộc phát ra uy thế cường đại, khiến cả đại điện rung chuyển mạnh không thôi.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, liền thấy trong làn khói cuồn cuộn, mơ hồ có một thân ảnh to lớn nổi lên, tựa hồ là yêu ma chân thân của Hắc Thiên Ma Tổ, chỉ là giống như một loại pháp tướng lộ ra bên ngoài, không phải thực thể.
Nhưng dù vậy, khí thế hùng hồn bộc phát trong làn khói cũng đủ làm người ta rung động.
Chỉ thấy thân ảnh tựa như có 12 cánh tay, trong sương mù cuồn cuộn không ngừng vung vẩy, đánh liên tục vào Tuế Nguyệt Thần Đăng, khiến kim quang thần đăng rung mạnh, ngọn lửa chao đảo.
Vô số dầu thắp bắn văng ra, tung tóe khắp bốn phía, hóa thành biển lửa màu vàng, gần như che kín toàn bộ mặt đất đại điện, khiến Hàn Lập và những người khác vội vã lùi về rìa đại điện.
"Ầm ầm ầm"
Cả tòa đại điện rung chuyển không ngừng, trong biển lửa thân ảnh kia vẫn không ngừng, liên tục nện như điên, trên người còn có từng đạo ma khí ngưng thực phóng lên trời, va vào nóc đại điện.
Tuế Nguyệt Thần Đăng vẫn không hề hư hại dưới sự công kích, nhưng cả tòa đại điện thì có chút không chịu nổi.
Cuối cùng, trong một tiếng nổ kịch liệt, nóc của Tuế Nguyệt điện bị xốc tung.
Theo đại điện sụp đổ, cấm chế cũng tự nhiên mất hiệu lực, mọi người vội vàng thoát ra khỏi điện, tứ tán phi độn.
Lôi Ngọc Sách và những người khác không màng đến Ngũ Hành Yên Không đại trận, chỉ vội vác Đạo Dận chân nhân đang hôn mê sau lưng, mang theo Tô An Thiến và những người còn lại của Thông Thiên Kiếm Phái, thừa dịp loạn trốn thoát.
Nhưng khi bọn họ vừa bay lên thì ở bên ngoài đại điện đã bao phủ một đóa cấm chế hoa sen màu đen khổng lồ, bao trùm tất cả khu vực trong vòng trăm dặm.
Cánh sen đen tầng tầng lớp lớp, mỗi cánh đều cao ngàn trượng, phía trên lại tụ lại một đám mây đen, bên trong phát ra khí tức giống hệt lão ma, đóng chặt hoàn toàn đường thoát của mọi người.
Đám người Thông Thiên Kiếm Phái mặc kệ, chỉ kiên trì hướng chân trời lao đi.
Khi đến gần, trên người mọi người bùng phát ra những trận kiếm quang rực rỡ, hòa làm một, hóa thành một thanh quang kiếm năm màu to lớn, đâm thẳng vào đóa sen lớn màu đen.
Theo một tiếng "Keng" vang lên, kiếm quang năm màu vỡ tan tành, nhưng Hắc Liên lại hoàn hảo không chút tổn hại.
"Ồn ào quá! Không thể để lão phu yên tĩnh một chút à!"
Dường như nghe thấy động tĩnh bên này, Đại Hắc Thiên Ma Tổ vốn đang so tài với Tuế Nguyệt Thần Đăng liền nhíu mày, tiện tay bắt một cái, trong hư không có hắc vụ ngưng tụ thành một bàn tay to lớn giữa trời giáng xuống, trực tiếp tóm lấy tất cả người của Thông Thiên Kiếm Phái, bắt trở lại.
Chỉ thấy nó tiện tay ném xuống, một lần nữa đập xuống đại điện, trong hư không có từng đạo sương mù màu đen ngưng tụ thành những roi đen khỏe khoắn, nhắm vào những người Thông Thiên Kiếm Phái đánh xuống, bên trong ẩn hiện tiếng sấm nổ vang, thanh thế kinh người.
"Các ngươi quấy rầy lão phu thanh mộng, tội ác tày trời, đừng mong đi dễ dàng!" Hắc Thiên Ma Tổ gầm lên từ trong hắc vụ.
Hàn Lập và những người khác đều hai mặt nhìn nhau bay trở về, lơ lửng trên bầu trời Tuế Nguyệt điện.
"Giao Tam đạo hữu, Hắc Thiên Ma Tổ này đầu óc sao cảm giác không được linh quang lắm..." Hàn Lập đã sớm nhận thấy hành vi của Hắc Thiên Ma Tổ có chút kỳ quái, không nhịn được truyền âm hỏi.
"Cái này..." Giao Tam nhất thời cũng cảm thấy có chút cạn lời.
Ngay lúc đó, khói đen trong đại điện bắt đầu co vào nhanh chóng, giống như cá voi hút nước, Hắc Thiên Ma Tổ một lần nữa hiện ra.
"Các ngươi nói xem, cái đồ chơi rách này, sao lại đánh không nát vậy?" Hắn nghiêng đầu nhìn Tuế Nguyệt Thần Đăng vẫn hoàn hảo, tức giận không thôi.
Nói xong, ánh mắt hắn lại chuyển, nhìn về Ngũ Hành Yên Không đại trận đã không ai thôi thúc.
"A, đây là vật gì, có vẻ thú vị, để lão phu chơi đùa, hắc hắc..." Đại Hắc Thiên Ma Tổ nói một câu khó hiểu như vậy, mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, tự nhảy vào trong trận.
Vừa vào trong trận, hắn lại tỏ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: "Cái đồ chơi này dùng như thế nào nhỉ..."
"À, nghĩ ra rồi..." Suy nghĩ hồi lâu, hắn bỗng nhiên vỗ tay một cái, nói.
Vừa dứt lời, quanh thân hắn bỗng nhiên quang mang đại tác, phía sau có năm đạo quang trụ do tiên linh lực ngưng tụ thành, như chân nhện dò ra ngoài, rơi vào trường kiếm màu vàng, đại ấn màu vàng và năm kiện bảo vật khác.
Chỉ trong mười mấy hơi thở, năm kiện Tiên khí phẩm giai không thấp đó vậy mà đã bị hắn sơ bộ luyện hóa.
Ngay sau đó, chỉ thấy hắn lẩm bẩm vài câu, đại ấn màu vàng cùng những bảo vật khác lập tức tỏa ánh sáng, Ngũ Hành Yên Không đại trận một lần nữa vận chuyển, ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng năm màu, bao phủ Hắc Thiên Ma Tổ vào trong.
"Hắn đây là..." Hàn Lập nhíu mày, nghi ngờ nói.
"Chẳng lẽ nói..." Giao Tam cũng biến sắc, thì thào nói.
Kỳ Ma Tử sắc mặt thì âm tình bất định, ánh mắt dao động, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong khi mọi người đang nghi hoặc thì Hắc Thiên Ma Tổ hai tay bấm pháp quyết, trong lòng bàn tay lóe lên từng đạo quang mang, bay vào trong Ngũ Hành Yên Không đại trận.
Quả cầu ánh sáng năm màu lập tức như được kích thích, quang mang đột nhiên sáng lên.
Một luồng hư không yên diệt chi lực tràn ra trong màn sáng, Hắc Thiên lão ma đang hưng phấn mở miệng hô một tiếng "Sảng khoái" thì thân thể ầm ầm vỡ vụn ra, hóa thành bột mịn màu đen.
Bốn phía đại điện hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người đều có chút chưa hết bàng hoàng, khó có thể hiểu được những chuyện xảy ra trước mắt.
"Lão ma này... tự chơi mình chết rồi sao?" Hồ Tam lẩm bẩm nói.
"Hắn chưa chết, đúng là một lão điên..." Hàn Lập khẽ thở dài, kết luận.
Lời vừa dứt, trong quả cầu ánh sáng năm màu đột nhiên bốc lên một đoàn khói đen, ngưng tụ lại thành hình người, chính là Hắc Thiên Ma Tổ.
"Ha ha... Sảng khoái, rất lâu không tắm, lần này..." Lão ma vừa xuất hiện, đã cười lớn sảng khoái.
Nhưng khi hắn chưa nói xong, quả cầu ánh sáng năm màu lại lóe lên, yên diệt chi lực bộc phát, thân hình hắn lại vỡ tan, lần nữa biến thành bột mịn.
Sau đó, một đoàn sương mù lại bốc lên, thân ảnh hắn lại ngưng tụ một lần nữa.
"Có thể rửa sạch..." Như nối tiếp câu chưa nói, lão ma vừa bổ sung xong, thân thể lại bạo liệt.
"Đầu óc hắn chắc chắn không tốt..." Lần này, Hồ Tam không dám mở miệng nói, mà chỉ im lặng truyền âm cho Giao Tam và Hàn Lập.
Trong lúc nhất thời, tiếng oanh minh vang vọng trong Ngũ Hành Yên Không đại trận, Hắc Thiên Ma Tổ không ngừng tan rã rồi lại tái tạo, lặp đi lặp lại.
Càng về sau, thân hình của hắn càng thêm ngưng thực, việc Yên Không đại trận có thể đánh tan hắn càng lúc càng khó.
Hắc Thiên Ma Tổ bắt đầu như nổi trên nước, khi thì dang rộng tay chân bơi ngửa trên màn sáng, khi thì co mình bơi chó trong hư không, hoàn toàn không để ý ánh mắt của những người xung quanh, làm không biết mệt.
Cuối cùng, khi Ngũ Hành Yên Không đại trận không thể công kích hắn được nữa thì lão ma cũng bắt đầu mệt mỏi.
"Đồ chơi này không chịu được làm trò a..." Hắc Thiên Ma Tổ tự lẩm bẩm.
Nói xong, pháp quyết trên tay hắn biến đổi, hai tay nâng lên trời, rót tiên linh lực vào tiên khí.
Chỉ thấy quang mang trên tiên khí đột nhiên sáng lên, năm đạo quang mang khác màu phun ra, đột ngột hợp vào quả cầu ánh sáng năm màu.
Quang mang trên quả cầu ánh sáng năm màu đột nhiên lóe lên, yên diệt chi lực mạnh hơn trước lập tức bộc phát, thân thể Hắc Thiên Ma Tổ nổ tung thành bột mịn.
Cùng lúc đó, màn ánh sáng năm màu rung động không ngừng, những gợn sóng hư không mắt thường có thể thấy liên tục khuấy động, từng quả cầu ánh sáng năm màu lớn cỡ nắm tay tách ra, bay về tứ phương.
Mỗi quả cầu dù không lớn, nhưng chứa đựng bên trong đều là yên diệt chi lực thực sự của đại trận.
Hàn Lập và những người khác biết rõ mình không có thể phách và tu vi như Hắc Thiên Ma Tổ, tự nhiên không dám nghênh chiến, vội vã né tránh.
Trong nháy mắt, tiếng oanh minh vang lên khắp bốn phía đại điện vàng óng, bốn bức tường vốn còn nguyên vẹn liền bị các quả cầu đánh đến thủng trăm ngàn lỗ, lung lay sắp đổ, không thể chống đỡ được bao lâu.
Hàn Lập đã sớm lui nhanh, cố gắng tránh xa hài cốt của Tuế Nguyệt điện.
Nhưng khi hắn vừa né được một quả cầu ánh sáng xuyên tường bay đến thì Kỳ Ma Tử đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn, cầm rìu ngắn màu đen liên tục bổ về phía Hàn Lập mười mấy nhát.
Trong hư không, tiếng gió xé gió rít lên, từng tầng bóng đen bao trùm, khiến Hàn Lập phải nghịch chuyển Chân Ngôn Bảo Luân, thân hình nhảy lên, lao lên trên không.
Kết quả, phía trên có một quả cầu ánh sáng năm màu đang lao thẳng đến hắn, căn bản là không thể tránh được.
Tình thế trong chớp mắt trở nên vô cùng nguy hiểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận