Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1174: Leo núi

Trong hư không xa xôi, bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh kéo dài mà trầm thấp, ngay sau đó liền có trận trận tiếng vang thê lương truyền đến, thanh âm kia nghe lúc gần lúc xa khiến cho người suy nghĩ không thấu.
Hàn Lập ngưng thần lắng nghe, phát hiện thanh âm kia chỉ có ngữ điệu, không có cụ thể từ ngữ, cho nên nghe không ra đến cùng có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần nghe vào tai, liền cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng.
"Đây chẳng lẽ là Man Hoang chúng tộc Viễn Cổ hành khúc?"
Hàn Lập vừa kinh vừa nghi, liền phát hiện thanh âm bốn phía vậy mà càng lúc càng lớn.
Hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh Tiểu Bạch, phát hiện người sau vậy mà cũng đang cổ họng vang lên những tiếng than nhẹ.
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nghe được âm điệu thê lương kia, nhịn không được liền theo ngâm nga." Gặp hắn nhìn mình, Tiểu Bạch lợi dụng tâm thần liên hệ truyền âm cho Hàn Lập.
Hàn Lập chỉ khẽ gật đầu, liền dẫn Tiểu Bạch bắt đầu leo núi.
Khi hắn thực sự bước bước đầu tiên, đạp lên đường núi trên thềm đá, lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng khó nói, từ bốn phương tám hướng bao phủ tới, dưới chân cũng theo đó trở nên nặng nề hơn.
Chỉ là cảm giác nặng nề này không phải từ bên ngoài đè xuống, mà giống như là cả tòa Bát Hoang sơn đều biến thành một khối nam châm, từ trong đó sinh ra những luồng lực hút, đem tất cả người leo lên đều dính chặt vào trên đó.
Bất quá lực lượng này đối với Hàn Lập mà nói, không tính quá mạnh, đi lại cơ bản không sao.
Mà Thiên Hồ bộ tộc cùng Bàn Sơn Viên bộ tộc đám người, cũng đều đi lại không ngại, tốc độ leo lên cũng không chậm, rất nhanh đã lên tới hơn trăm bậc.
Tốc độ của Hàn Lập cùng Tiểu Bạch cơ bản tương đương với tộc nhân Thiên Hồ, ngoảnh lại nhìn xuống, đã thấy dưới núi trên quảng trường, vẫn có mấy ngàn người đứng tại chỗ, không hề leo núi.
"Nhạc Nhi, vì sao những người kia lại lưu lại dưới núi?" Hàn Lập truyền âm hỏi Liễu Nhạc Nhi.
"Bọn họ không nằm trong top 100 bộ lạc, vì là các bộ lạc phụ thuộc 16 đại Hoang tộc nên mới có tư cách lưu lại dưới núi, còn nhiều bộ lạc chỉ có thể ở trong Trấn Hoang thành, ngay cả thánh sơn cũng không thể đến gần." Liễu Nhạc Nhi rất nhanh trả lời.
"Xem ra có thể tham gia Huyết Tự đại hội, thật là một chuyện rất vinh quang." Hàn Lập nói.
"Đúng là như vậy, những bộ lạc có thể lên núi đều ít nhiều mang chút huyết mạch Viễn Cổ Bát Vương, cho nên mới được cho phép leo núi, vương thượng đặc cách ngươi và Tiểu Bạch cùng lên núi, ngay cả tộc trưởng cũng thấy hết sức bất ngờ." Liễu Nhạc Nhi trả lời.
Hàn Lập nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại, không nói gì nữa.
Lại tiếp tục leo lên mấy trăm bậc thềm đá, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện những đạo Viễn Cổ phù văn, những người leo núi mỗi khi đặt chân xuống, tựa như lún vào vũng lầy, đặt chân dễ nhưng nhấc chân khó, khiến rất nhiều người tư thế có chút kỳ quái.
Ngoại trừ người của hai tộc Thiên Hồ và Bàn Sơn Viên vẫn có thể duy trì tốc độ ban đầu, còn lại các bộ lạc leo núi bắt đầu chậm lại, trận tuyến trên thềm đá càng lúc càng dài.
Hàn Lập là người Nhân tộc, nhưng tốc độ leo núi lại không hề thua kém hai tộc Thiên Hồ và Bàn Sơn Viên, thậm chí có chút dễ dàng, khiến những người còn lại của hai tộc cũng thấy rất ngạc nhiên.
Mỗi người đều dốc hết sức, tăng nhanh tốc độ leo núi, sợ bị bỏ lại phía sau Hàn Lập, bị người khinh thường.
Hàn Lập tự nhiên không có ý muốn tranh thắng, chỉ cùng Tiểu Bạch, chậm rãi leo lên.
Lúc này, trong đám người của Bàn Sơn Viên tộc, con tiểu bạch viên kia, bỗng nhiên đi hai bước lại ngừng, hướng phía Hàn Lập và Tiểu Bạch lại gần.
Chỉ là ánh mắt của nó liên tục dò xét Hàn Lập và Tiểu Bạch, vừa tò mò, lại có chút cảnh giác.
Không biết có phải vì trong người mình cũng có huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên, Hàn Lập thấy tiểu bạch viên này đến gần có chút thuận mắt, nên chỉ mỉm cười khi nó thăm dò cẩn thận.
Bàn Sơn Viên tộc bên kia dường như cũng ngầm thừa nhận hành động của tiểu bạch viên, không hề ngăn cản.
Tiểu bạch viên phần lớn cảnh giác với Hàn Lập, nên khi nó lượn qua, liền đến bên cạnh Tiểu Bạch."Sao nhà ngươi không ở cùng tộc, lại gần đây làm gì?" Tiểu Bạch thấy thế liền chất vấn không khách khí.
"Nghe nói trên người ngươi có huyết mạch Mặc Nhãn Tỳ Hưu?" Tiểu bạch viên không để ý, tự hỏi.
"Đúng thì sao?" Tiểu Bạch vừa đi vừa nói, đầu cũng không chuyển.
"Tổ tiên chúng ta là Viên Hồng đại nhân, một trong tám vị Chân Linh Vương, có quan hệ rất tốt với Mặc Ngọc đại nhân của Mặc Nhãn Tỳ Hưu." Tiểu bạch viên nói.
"Bọn họ là bạn chí giao... Vậy thì thế nào?" Tiểu Bạch hơi nghi hoặc một chút, liền hỏi.
"Nghe nói năm đó bọn họ cùng nhau mất tích." Tiểu bạch viên nói.
Nghe những lời này, Tiểu Bạch đột nhiên trầm mặc.
"Ngươi tên là gì?" Một lát sau, Tiểu Bạch rốt cục nhìn tiểu bạch viên, hỏi.
"Viên Sơn Bạch." Tiểu bạch viên đáp.
"Ngươi tên Viên Sơn Bạch, ta tên Tiểu Bạch... Thật có chút duyên phận." Tiểu Bạch trầm ngâm một lát, cười nói.
"Ngươi gọi Tiểu Bạch, Mặc Tiểu Bạch sao?" Tiểu bạch viên nhíu mày hỏi.
Tiểu Bạch nghe vậy, chần chờ một lát, mới hơi hoảng hốt gật đầu, không khôi phục được ký ức, hắn còn không biết tên thật của mình là gì, chỉ có thể mập mờ đáp ứng.
Hàn Lập luôn để ý đến cuộc trò chuyện của hai tiểu gia hỏa, thấy cảnh này, trong lòng cũng có chút xúc động.
Tiểu Bạch và Viên Sơn Bạch sau khi nói chuyện không còn thái độ buồn bực trước đó, cỗ khí giang hồ kia lại nổi lên, trái một câu tiểu gia, phải một câu bản đại gia, làm cho Viên Sơn Bạch rõ ràng là Tiểu Bàn Sơn Viên chưa tới thành niên còn không dám rời đàn sửng sốt một chút.
Nghe nói Tiểu Bạch còn có một lão đại lợi hại hơn, trong mắt Viên Sơn Bạch gần như toát ra những ngôi sao, lộ vẻ rất hâm mộ và hướng tới.
"Hắc hắc, đừng nóng vội! Chờ có cơ hội ta giới thiệu lão đại cho ngươi làm quen, nàng tính tình không tốt lắm, nhưng rất trượng nghĩa, ngươi chuẩn bị cho nàng chút lễ gặp mặt, chờ nàng nhận ngươi làm tiểu đệ, chúng ta sẽ cùng nhau bảo kê ngươi." Tiểu Bạch trừng mắt, vỗ vai đối phương, nói.
Hàn Lập nghe Tiểu Bạch lại muốn cho Kim Đồng thu thêm tiểu đệ, không khỏi sờ mũi, có chút dở khóc dở cười.
Nghe hai người ngươi một câu ta một câu, trên đường cũng có chút vui thú, chỉ là Hàn Lập chưa hề thả lỏng tâm thần, luôn cẩn thận quan sát những biến đổi xung quanh.
Càng lên cao, hắn phát hiện lực hấp dẫn trên thềm đá càng mạnh, đã có rất nhiều bộ lạc không theo kịp hai tộc Thiên Hồ và Bàn Sơn Viên, rơi lại phía sau.
Đồng thời, ngoài lực hấp dẫn từ mặt đất, trong hư không cũng xuất hiện những áp lực mạnh mẽ, những người của hai tộc Thiên Hồ và Bàn Sơn Viên đi lại cũng bắt đầu trở nên chật vật hơn.
Khi đến giữa sườn núi, áp lực giữa thiên địa đã vượt qua gấp trăm lần ở chân núi, Hàn Lập đi lại cũng thấy hơi khó thở, áp lực khó chịu.
Hắn dừng chân, lặng lẽ vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục công trong cơ thể, mới cảm thấy lực lượng kia thoáng buông lỏng, liền tiếp tục leo lên.
Các bộ lạc khác đều đã rớt lại phía sau, dù có bộ lạc cố theo cũng đã từ bỏ việc tiếp tục leo núi, mà men theo con đường ngang sườn núi, đi vào những bình đài hai bên.
Hàn Lập đảo mắt qua, liền thấy trên những bình đài hai bên có những bệ đá hình tròn như bồ đoàn, người của các tộc đi đến đó, tự giác chọn một bồ đoàn rồi ngồi xuống.
Còn những người của hai tộc Thiên Hồ và Bàn Sơn Viên, không hề dừng lại, tiếp tục leo lên.
Theo lý, thể phách của Bàn Sơn Viên tộc phải tốt hơn tộc nhân Thiên Hồ, có chút lạ là Bàn Sơn Viên tộc lại chậm hơn Thiên Hồ, dần bị bỏ lại phía sau, ngược lại Viên Sơn Bạch, vừa đi vừa tán gẫu với Tiểu Bạch, lại đi ở phía trước nhất.
Thấy tộc nhân rớt lại phía sau, Viên Sơn Bạch tạm biệt Tiểu Bạch, trở về bên cạnh một vị lão giả Viên tộc rất già nua, cùng lão nhân leo núi.
Người của hai tộc Thiên Hồ và Bàn Sơn Viên trên đường đi phần lớn rất trầm mặc, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Hàn Lập, trong lòng bọn họ đều rất không hiểu, tại sao một người Nhân tộc như thế lại có thể đi lại dễ dàng như vậy trên con đường núi này?
Thực tế, chỉ có Hàn Lập mới biết, áp lực đang đè nặng trên người hắn lúc này đã gần như một tòa núi lớn, cho nên mỗi khi hắn lên cao một bước, dưới chân trên thềm đá sẽ lưu lại một dấu vết nhàn nhạt.
Lại đi thêm chừng nửa khắc, Hàn Lập phát hiện Tiểu Bạch dường như đã đến giới hạn, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, và đi được mấy bước, lại phải dừng lại, lè lưỡi thở dốc một hồi.
Hàn Lập thấy vậy, liền cũng chậm lại tốc độ, cùng hắn leo núi.
Người của Thiên Hồ tộc dần dần vượt lên, trong lòng lúc này mới dễ chịu một chút.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn Liễu Nhạc Nhi, thấy nàng dừng lại phía trước, quay đầu nhìn lại mình, trên mặt mang theo những giọt mồ hôi, gò má ửng đỏ, trong mắt đầy vẻ thăm dò.
"Ngươi cứ theo Liễu Thanh tiền bối đi trước, chúng ta sẽ đến sau." Hàn Lập truyền âm nói với nàng.
Liễu Nhạc Nhi do dự một lát, mới tiếp tục leo lên theo thúc giục của Liễu Thanh.
"Thế nào? Có cần ta giúp một tay?" Hàn Lập biết lực lượng thực sự thuộc về Mặc Nhãn Tỳ Hưu trên người Tiểu Bạch vẫn chưa thức tỉnh, với thực lực hiện tại có thể đi đến đây, quả thật đã gần đến giới hạn.
"Không cần, nghe tiểu bạch viên nói, leo lên đường núi này vốn là một khảo nghiệm cho Bát Vương huyết mạch, người có huyết mạch càng đậm càng có thể dũng cảm đi lên, ta không thể làm mất mặt dòng máu của mình." Tiểu Bạch lắc đầu, nghiến răng nói.
Nói rồi, hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy phấn chấn, nhìn về hướng đỉnh núi, tiếp tục leo lên.
Hàn Lập nhìn vào mắt Tiểu Bạch, trong mơ hồ, dường như thấy một vòng ánh sáng vàng nhạt, nhưng nó cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, lập tức mỉm cười, cũng tiếp tục lên đỉnh núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận