Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1300: Luân Hồi chi tranh

Chương 1300: Tranh giành Luân Hồi
Hoàng Tuyền đại trạch, sâu trong thạch điện xám trắng.
Điện chủ Luân Hồi bấm pháp quyết thúc giục lục giác luân bàn xoay tròn nhanh chóng, một đạo hồng quang từ tâm lục giác luân bàn bắn ra, chạm vào thân thể Nam Cung Uyển rồi đột ngột khuếch tán, hóa thành một tầng màn sáng màu đỏ bao phủ lấy Nam Cung Uyển.
Lúc này Nam Cung Uyển đã bay ra khỏi ao, lơ lửng giữa không trung, toàn thân tỏa ra một tầng bạch quang mờ ảo, hòa lẫn với màn sáng đỏ đang bao phủ, mơ hồ thấy vô số quang ảnh giống như đèn kéo quân nhấp nháy, dường như là những ký ức hình ảnh đã từng trải qua của nàng.
Nếu Hàn Lập ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra những quang ảnh ký ức kia chính là những gì Nam Cung Uyển đã trải qua trước kia, trong đó thỉnh thoảng còn xuất hiện bóng dáng của Hàn Lập.
Ánh mắt của điện chủ Luân Hồi khẽ lướt qua những cảnh tượng này, tay bấm pháp quyết điểm một cái, một đạo quang mang đỏ sậm khác từ tay bắn ra, chui vào trung tâm lục giác luân bàn.
Các phù văn trên lục giác luân bàn đều sáng lên, tỏa ra vô vàn tinh mang, đồng thời mặt ngoài luân bàn lóe lên hắc quang, hiện ra sáu lỗ tròn màu đen.
Trong các lỗ tròn tối đen như mực, sâu không thấy đáy, tựa hồ kết nối với một nơi thần bí nào đó.
Điện chủ Luân Hồi vung tay còn lại, một đạo quang mang đỏ sậm từ tay hắn bay ra, hóa thành một đại thủ đỏ sậm, luồn vào một lỗ tròn màu đen trong đó.
Một lát sau, đại thủ đỏ sậm bay vọt trở về, trong tay nắm một đoàn thải quang giống như đám mây, bên trong cũng nhấp nháy vô số ký ức quang ảnh.
Trong đôi mắt điện chủ Luân Hồi thoáng hiện vẻ vui mừng, lật tay vỗ, đem đoàn thải quang kia dung nhập vào trong cơ thể Nam Cung Uyển.
Cơ thể Nam Cung Uyển rung lên mạnh mẽ, quanh người lại xuất hiện một mảng quang mang màu quýt mờ ảo.
Hai mảng quang mang mờ ảo vây quanh thân thể nàng xoay tròn, điện chủ Luân Hồi bấm pháp quyết thúc giục lục giác luân bàn, trợ giúp cho mảng ánh sáng màu quýt kia, muốn áp đảo ánh sáng trắng ban đầu.
Nhưng hào quang màu trắng kia lại vô cùng cứng cỏi, dù bị áp chế xuống dưới, nhưng không hề biến mất hoàn toàn, một mực chiếm cứ lĩnh vực của mình.
Hai mắt Nam Cung Uyển nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt lại, dường như đang chịu đựng một nỗi đau khổ khó hiểu.
Giao Tam đứng một bên, mặt lộ vẻ khẩn trương.
Điện chủ Luân Hồi nhíu mày, tay bấm pháp quyết hơi dừng lại.
"Điện chủ... Sao vậy?" Giao Tam nhạy bén nhận thấy cảm xúc của điện chủ Luân Hồi, hỏi.
"Mẫu thân ngươi đời này thể chất vô cùng phù hợp với pháp tắc Luân Hồi, khiến cho ký ức rất ngoan cố, vượt quá dự liệu của ta, rất khó trấn áp, nếu cưỡng ép thi pháp... ta sợ gây tổn hại đến thân thể nàng." Điện chủ Luân Hồi nói.
"Nếu không thể cưỡng ép thi pháp, vậy ngoài cách đó, có biện pháp nào khác không?" Giao Tam lo lắng hỏi.
Điện chủ Luân Hồi đang định mở miệng nói chuyện, lông mày đột nhiên nhăn lại, hướng ra ngoài nhìn.
Ngay lúc đó, tiếng hò giết và tiếng ầm ầm vang lên từ bên ngoài truyền vào.
"Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào có người xông vào Hoàng Tuyền đảo!" Giao Tam giật mình.
"Đến là lão già Cốt Hoàng kia, năm đó giả vờ quy thuận, thực chất vẫn chưa từ bỏ ý định với Lục Đạo Luân Hồi Bàn... Là đoán chắc lúc này ta đang thi pháp cứu người, mới dám xâm phạm sao? A, hắn cũng tới, ngược lại thật xảo." Giọng điện chủ Luân Hồi bình tĩnh, lập tức lại khẽ "ồ" lên một tiếng.
"Hắn? Là ai?" Giao Tam hỏi.
Điện chủ Luân Hồi khoát tay áo, không trả lời câu hỏi của Giao Tam.
"Điện chủ, do quan hệ giữa chính phản phong bạo, chiến lực chủ yếu của các tộc đều đã rút lui, trên Hoàng Tuyền đảo hiện giờ không có nhiều người." Giao Tam cau mày nói.
"Không sao, về chuyện này ta đã có sắp xếp, vừa hay nhân cơ hội này, hảo hảo quét sạch một chút nội bộ, đáng tiếc số người đến lại ít hơn dự liệu... Ngươi hãy dùng tấm Luân Hồi lệnh này, thúc giục Luân Hồi đại trận bên ngoài trước, ngăn cản Cốt Hoàng kia, ta có thể tranh thủ thi pháp kết thúc." Điện chủ Luân Hồi vung tay lên, một đoàn quang mang đỏ sậm rực rỡ bắn ra, rơi xuống trước mặt Giao Tam.
Trong quang mang là một mặt lệnh bài hình kỳ dị, có sáu cạnh, hơi giống với lục giác luân bàn, mặt ngoài có vô số đồ án như tinh tú lấp lánh, tỏa ra vạn đạo hồng quang.
"Vâng." Giao Tam nhận lấy lệnh bài, lập tức bay ra phía bên ngoài.
"Nhiều năm như vậy không ra tay, tiên giới này không biết có bao nhiêu người chỉ biết Cổ Hoặc Kim, mà không biết ta." Điện chủ Luân Hồi nhìn Giao Tam rời đi, lẩm bẩm một mình.
...
Trên đảo, Hàn Lập và những người khác theo Cốt Hoàng rơi xuống gần thạch điện xám trắng, nhìn lồng ánh sáng đỏ sậm bao quanh thạch điện, sắc mặt khẽ biến.
Trong lồng ánh sáng đỏ sậm ẩn chứa một luồng pháp tắc cực kỳ cường đại, chính là pháp tắc Luân Hồi.
Hơn nữa không hiểu vì sao, luồng pháp tắc trong lồng ánh sáng này cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Luân Hồi đại trận? Tên kia giờ hẳn là đang phân thân thiếu phương pháp, không người chủ trì thì không đáng nhắc tới." Cốt Hoàng nhìn lồng ánh sáng đỏ sậm bao quanh thạch điện, cười lạnh một tiếng, lại vung tay lên.
Cả bầu trời bị bao phủ bởi bạch cốt quang mang, một áp lực vô tận từ đó tỏa ra.
Một tiếng vang như trời sập đất nứt, toàn bộ bầu trời bị xé rách thành hai nửa, một bạch cốt cự trảo che khuất bầu trời từ trên trời giáng xuống, chụp vào lồng ánh sáng quanh thạch điện.
Cũng là bạch cốt cự trảo như trước đó, bất quá lần này uy lực so với trước đây mạnh hơn không chỉ mười lần.
Bạch cốt cự trảo chụp vào lồng ánh sáng, nhưng toàn bộ hòn đảo bị bao phủ bởi trảo kình sắc bén, trong nháy mắt tan thành năm xẻ bảy, chìm xuống Hoàng Tuyền đại trạch, chỉ có cung điện xám trắng xung quanh có cấm chế, vẫn lơ lửng giữa không trung.
Lồng ánh sáng đỏ sậm lúc này rung động kịch liệt, dù miễn cưỡng ngăn cản được bạch cốt cự trảo, nhưng cũng nhanh chóng trở nên mỏng manh, mắt thấy sắp bị xé rách.
Ngay lúc đó, một tiếng khẽ kêu từ trong đại điện truyền ra, sau đó một đoàn quang mang đỏ sậm chói mắt bắn ra theo, chui vào trong lồng ánh sáng xung quanh.
Lồng ánh sáng đỏ sậm như được ăn một loại thuốc bổ, lập tức khôi phục độ dày ban đầu, hơn nữa còn tăng lên.
Cùng lúc đó, trong Hoàng Tuyền đại trạch gần đó sáng lên, một tầng quang mang đỏ sậm từ đó lộ ra, chiếu toàn bộ Hoàng Tuyền đại trạch thành màu đỏ tươi.
Không chỉ như vậy, quang mang đỏ sậm còn xông thẳng lên trời, đụng vào bạch cốt quang mang trên bầu trời.
Hai cỗ cự lực ngập trời ầm ầm chạm nhau, chính phản phong bạo trên Hoàng Tuyền đại trạch bị đẩy ra tan tác, không gian gần đó đều vỡ vụn thành từng mảnh, vô số loạn lưu không gian từ đó phun ra ngoài, xung quanh trời đất lập tức hiện ra một cảnh đại phá diệt.
Một cỗ thôn phệ chi lực vô cùng to lớn từ trong không gian vỡ vụn xung quanh tuôn ra, muốn thôn phệ hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Hàn Lập và những người khác thấy cảnh này, năm người lập tức tụ tập lại một chỗ, ánh sáng hộ thể tiên khí dung thành một đoàn, chống cự loạn lưu không gian và vết nứt không gian đang tập kích.
Mấy người Huyết Lệ cũng vậy, tụ tập xung quanh Cốt Hoàng.
Quỷ Vu hơi do dự, hóa thành một bóng đen bay ra khỏi Hàn Lập, rơi xuống chỗ Cốt Hoàng và những người khác.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, không ngăn cản Quỷ Vu rời đi.
Hoàng Tuyền đại trạch ở phía dưới tựa hồ vì được bao phủ bởi cấm chế Luân Hồi, nên vẫn lơ lửng ở đó, không bị không gian bị phá nát nuốt chửng.
Ngay lúc này, một thân ảnh hơi có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn từ trong đại điện bay ra, lơ lửng trên không đại điện.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, thân ảnh kia hắn rất quen thuộc, chính là Giao Tam.
Giao Tam lúc này cũng phát hiện ra Hàn Lập và những người khác, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ ý thức được điều gì.
Nhưng tình hình lúc này khẩn cấp, nàng nhanh chóng dời ánh mắt, lẩm bẩm trong miệng, hai tay bấm pháp quyết không ngừng.
Quang mang đỏ sậm chói mắt từ người nàng tỏa ra, hình thành một hư ảnh lục giác mâm tròn màu đỏ sậm.
Quang mang đỏ sậm lan tràn khắp Hoàng Tuyền đại trạch theo pháp thuật của Giao Tam, cũng bắt đầu biến hóa, hóa thành một cái mâm tròn lục giác to lớn bao phủ toàn bộ Hoàng Tuyền đại trạch, nhanh chóng chuyển động.
Trung tâm lục giác luân bàn, thình lình chính là thạch điện xám trắng.
Lồng ánh sáng đỏ sậm xung quanh thạch điện lúc này cũng phát sinh biến hóa, trên đó hiện ra một pháp trận tròn đỏ sậm lớn trăm trượng, vô số phù văn đỏ sậm nhỏ xíu nhảy múa trong đó.
"Ầm ầm" một tiếng vang trầm, một cột quang trụ đỏ sậm chất lượng cao mấy chục trượng từ pháp trận đỏ sậm lộ ra, thẳng lên trời cao.
Trong cột ánh sáng có ức vạn phù chú đỏ sậm lấp lánh, tỏa ra khí tức nặng nề vô song, nhưng lại sắc bén vô địch, tựa hồ có thể xuyên qua bầu trời.
Tất cả những điều này nói thì phức tạp, thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt.
"Oanh" lại một tiếng nổ vang trời, bạch cốt cự trảo bị đánh bay.
Bản thân Cốt Hoàng cũng hơi chao đảo, bị đẩy lui mấy bước.
Tám người Huyết Lệ đứng gần Cốt Hoàng, cũng bị dư âm của cột ánh sáng màu máu tác động, phảng phất lá rụng trong cuồng phong bị đánh bay tứ phía.
Phanh phanh phanh!
Bốn tên thủ hạ Đại La sơ kỳ của Cốt Hoàng bị quang trụ đỏ sậm tác động đến, kêu thảm cũng không kịp phát ra, thân thể trực tiếp bạo liệt, hóa thành một mảnh xương vụn và huyết vũ.
Huyết Lệ, đại hán mặt đen, u linh mặc hắc bào có tu vi cao hơn không ít, kịp thời lui lại, hiểm hiểm tránh được một kiếp.
Còn Quỷ Vu chỉ là tàn hồn, theo lý thuyết là yếu nhất, nhưng không biết thi triển thần thông gì, mà lại kịp thời tránh đi, tránh được một kiếp.
Về phần Hàn Lập và những người khác, vốn đã đứng ở một nơi khá xa, lúc quang trụ đỏ sậm xuất hiện, Hàn Lập lập tức dẫn theo mọi người triệt thoái phía sau, không bị hề tổn hao gì.
"Chủ nhân, người kia không phải Giao Tam sao? Nàng sao lại xuất hiện ở đây, nơi này không phải địa bàn của Chuyển Luân Vương sao?" Đề Hồn truyền âm với Hàn Lập, Kim Đồng trao đổi.
"Lẽ nào... Chuyển Luân Vương này có quan hệ với điện Luân Hồi?" Kim Đồng cũng suy đoán nói.
"Có thể lắm, tóm lại trước đừng gây ồn ào, tránh cho Cốt Hoàng và những người khác biết quan hệ của chúng ta với Giao Tam, cứ âm thầm theo dõi biến cố là được." Hàn Lập truyền âm nói.
Đề Hồn và Kim Đồng khẽ gật đầu.
Hàn Lập lập tức truyền âm với Thạch Xuyên Không, Tử Linh dặn dò một phen, để hai người không nên tùy tiện hành động, hai người tự nhiên không có dị nghị, chỉ là lúc này sắc mặt của Thạch Xuyên Không có chút khó coi.
Trước đây không lâu, khi Hàn Lập thả hắn và Tử Linh ra khỏi không gian, hắn mới biết được người muốn nhòm ngó Lục Đạo Luân Hồi Bàn hiện giờ không ít, còn bị ép gia nhập đội ngũ của Cốt Hoàng, một Đạo Tổ U Minh giới.
Vì thế, cơ hội muốn mượn dùng bảo vật này không chỉ giảm đi rất nhiều, mà lại dường như còn bị cuốn vào một cuộc phân tranh khó hiểu.
Tử Linh phản ứng với chuyện này ngược lại có chút bình tĩnh, dường như đối với nàng những cảnh ngộ cổ quái kỳ lạ này sớm đã quen thuộc, chỉ cần tin tưởng vào quyết định của Hàn Lập là được.
"Nếu như đằng sau gặp phải phiền phức gì thì các ngươi hãy tiến vào Hoa Chi không gian đi." Hàn Lập hiển nhiên cũng nhìn ra được sự bất an của Thạch Xuyên Không, nhưng vì lợi ích chung, nói một câu như thế rồi liền xoay chuyển ánh mắt, lại nhìn về phía thạch điện bên dưới.
Lực lượng luân hồi mà Giao Tam vừa thi triển có sức kinh thiên động địa, lại có thể đánh lui Cốt Hoàng vị Đạo Tổ, cấm chế Luân Hồi xung quanh thạch điện tuyệt đối không hề bình thường, e là do chính tay vị điện chủ Luân Hồi trong truyền thuyết bố trí.
Kết hợp lời Quỷ Vu nói, thân phận thật sự của Chuyển Luân Vương đang chiếm cứ nơi đây đã được miêu tả sinh động, e rằng chính là vị điện chủ Luân Hồi kia.
Mà Giao Tam lúc này lại dám một mình đối diện Cốt Hoàng, trong thần sắc cũng không hề tỏ ra sợ hãi, có lẽ vị điện chủ Luân Hồi kia, thật sự đang ở trong điện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận