Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1050: Truy tung

Chương 1050: Truy tung
Lời của tượng băng còn chưa dứt, Tinh Viêm Hỏa Điểu lại một tiếng gáy lanh lảnh, hai cánh mở ra, hăng hái xông lên.
Huyền Băng trảm Nguyên kiếm vừa rơi xuống lập tức bị trọng kích, tất cả ánh sáng màu lam bị ép trở về, thân kiếm cũng một lần nữa chui vào trong phù văn hình tròn, biến mất không thấy.
Tinh Viêm Hỏa Điểu thần uy đại triển, lại không chịu nghỉ ngơi, sau lưng lửa bừng bừng, như chim công xòe đuôi bắn ra vô số quả cầu lửa màu bạc, không ngừng đập vào màn sáng Linh Vực dung hợp của hai anh em nhà Lam.
Tầng màn sáng Linh Vực kia lập tức bất ổn, rung mạnh, hiện ra từng vết rách.
Một lát sau, từng tiếng vỡ vụn của băng tinh vang lên, trên năm pho tượng khó phân biệt thư hùng kia, tất cả đều hiện ra từng đạo vết rách, rồi liên tiếp vỡ tan tành.
Ngay sau đó, tầng màn sáng Linh Vực kia cũng theo đó tiêu tan, nhưng khí tức của hai anh em nhà Lam cũng biến mất theo không thấy.
Hàn Lập thoát khỏi vòng vây, vẫn cảm thấy hàn khí quanh thân đã lui, tứ chi hơi choáng.
Hắn vẫy tay, Tinh Viêm Hỏa Điểu lập tức bay ngược trở về, rơi vào vai của hắn.
Hàn Lập chỉ cảm thấy vai ấm áp, một dòng nước ấm tràn đầy toàn thân, bên ngoài thân có từng sợi từng sợi hàn khí mắt trần có thể thấy thấm ra, cuối cùng tiêu tan.
Ánh mắt của hắn quét qua bốn phía, chỉ thấy tất cả Kim Loại Thú đã ẩn nấp, các thành viên đội tiền trạm đi cùng hắn trước đó đều đã chết sạch, không còn ai sống.
Vị phó các chủ Triệu kia bị Kim Loại Thú xé thành hai đoạn, Vu Khoát Hải thì bị hàn khí trước đó làm cho chết cóng, dựa vào một cột đá màu vàng bên dưới.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, vỗ nhẹ vào Tinh Viêm Hỏa Điểu đang đậu trên vai, thu nó vào cơ thể, cất bước hướng sâu trong không gian lao đi.
Nếu đối phương thật là hai anh em nhà Lam do thiên Đình phái đến, lại còn phát hiện dấu vết của mình ở đây, vậy thì nhất định phải nhanh chóng giải quyết hết, nếu để bọn họ trở về thiên Đình, tình cảnh của mình e là sẽ rất phiền phức.
...
Bên ngoài cửa đá, đám người chờ đã lâu, thấy bên trong không có động tĩnh gì, từng người sắc mặt cổ quái, nhìn ngó xung quanh.
"Không đợi nữa, chúng ta cũng đi vào thôi." Cận Lưu trầm ngâm một hồi lâu rồi nói.
Những người còn lại nghe vậy, từng người hai mặt nhìn nhau, không ai dám động đậy.
Dù sao động tĩnh bên trong lúc trước thật sự quá kinh khủng, khiến bọn hắn đến giờ vẫn còn có chút sợ hãi.
"Động tĩnh bên trong đã dừng lại rất lâu, đội tiền trạm hơn phân nửa đã đi qua rồi, chúng ta tự mình đi, nếu còn chậm trễ thì phía sau đến bụi cũng chẳng kịp mà ăn." Cận Lưu sắc mặt lạnh lẽo, nói.
Đám người nghe xong, sắc mặt không khỏi biến đổi, lộ ra một chút chần chờ.
Cận Lưu liếc nhìn Tô An Thiến, hai người dẫn đầu bước qua cửa đá, đi vào.
Những người còn lại thấy vậy, nhao nhao đi theo.
Mọi người đều cảm nhận được lực trường Kim chi lực ảnh hưởng gia tăng trên thân, cả đám đều nhíu mày.
Nhưng khi bọn họ đi qua một đoạn đường, từng người đều trở nên hoảng sợ tột độ, chỉ thấy bốn phía đầy đất bừa bộn, khắp nơi đều là mảnh vụn tàn thi, trông như địa ngục.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..." Phó cốc chủ sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm.
Nó vừa dứt lời, liền bỗng nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn vào một cột đá màu vàng ở bên cạnh.
Chỉ nghe một tiếng gầm giận dữ, một con Kim Loại Thú hình như chó sói từ trên cao bổ nhào xuống, như sét đánh đè nó dưới thân.
Ngay sau đó, từng con Kim Loại Thú nhao nhao xuất hiện, một trận chém giết tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa vang lên...
Cùng lúc đó, Hàn Lập đã đến trước một cửa đá ở sâu trong không gian.
Cánh cửa đá khép hờ, hiển nhiên hai anh em nhà Lam đã chạy trốn vào trong.
Hàn Lập quét thần thức xung quanh, rồi cũng lách mình đi vào.
Chỉ thấy sau cửa đá, có một đại sảnh rộng lớn, trong sảnh không có bất kỳ vật trang trí nào, chỉ có một cầu thang đá rộng lớn màu xanh đen, uốn lượn lên trên.
Hàn Lập men theo cầu thang đá một đường lên trên, cuối cầu thang là một cánh cổng ánh sáng màu đỏ sẫm, nhìn là một cánh cổng dịch chuyển không gian, không biết thông đến nơi nào.
Hắn dùng thần thức dò xét, phát hiện thần thức căn bản không thể xuyên thấu, cũng không cách nào dò la tình huống bên trong.
Hắn hơi do dự một chút rồi lách mình, chui vào bên trong.
Hàn Lập chỉ thấy hoa mắt, xuất hiện ở một thế giới đỏ rực.
Nơi này hoàn toàn khác với tầng thứ nhất, đây là một nơi trống trải, bầu trời đỏ sẫm trôi lơ lửng bao quanh mây đỏ, bốn phía là sa mạc đỏ rực mênh mông, khắp nơi tràn ngập một cảm giác nóng nực.
Phía sau đột ngột đứng sững một cánh cửa đá cao lớn, ở giữa là một màn sáng đen kịt, có chút ba động.
Bên cạnh cửa đá có một tấm bia đá, trên đó viết một chữ "Nhị" lớn, kiểu chữ rồng bay phượng múa, tản ra khí thế không tên.
Hàn Lập vô thức dùng thần thức quét xung quanh, kết quả phát hiện nơi này khác với tầng một, thần thức mặc dù vẫn bị hạn chế, nhưng đã có thể miễn cưỡng khuếch tán ra.
Lam Nguyên Tử cùng Lam Nhan vẫn không thấy tăm hơi, nhưng trong hư không còn lưu lại khí tức của hai người, lại là đang bỏ chạy về phía xa.
Sau khi xác nhận xung quanh không có gì dị thường, Hàn Lập lập tức bắn ra, hóa thành một cầu vồng màu vàng, đuổi theo hai người.
"Ồ!"
Khi hắn độn quang cùng với đó, lập tức cảm giác được trong hư không tràn ngập một cấm chế đặc thù, tản ra dao động của lực lượng thời gian, khiến tốc độ độn của hắn chỉ còn một nửa so với ngày thường.
"Cấm chế này có chút giống với Thời Gian Linh Vực của ta, bất quá Linh Vực của ta lại không hạn chế phạm vi thần thức..." Hàn Lập kinh ngạc trong lòng, nhanh chóng không còn phí công sức suy nghĩ nữa, thầm vận Nghịch Chuyển Chân Luân thần thông.
Nơi này cấm chế nếu liên quan đến pháp tắc thời gian, Nghịch Chuyển Chân Luân hẳn là hữu hiệu.
Vụt!
Quả nhiên, hắn vừa vận Nghịch Chuyển Chân Luân, cầu vồng màu vàng tăng tốc đột ngột, cơ hồ khôi phục tốc độ bình thường, phóng điện về phía trước đuổi theo.
Nhưng một lát sau, độn quang của hai anh em Lam Nguyên Tử liền xuất hiện trong phạm vi thần thức của Hàn Lập.
Quần áo trên người hai người rách rưới, nhiều chỗ cháy đen, dường như bị lửa đốt qua, khí tức so với lúc trước cũng yếu đi nhiều.
Hai người Lam Nguyên Tử giờ phút này đang bay về phía xa, chỉ là tốc độ của bọn họ cũng chậm hơn so với bình thường, có vẻ như chậm gấp đôi.
Hàn Lập biến thành cầu vồng màu vàng lần nữa lóe lên, như điện đuổi theo hai người, khoảng cách của hai bên nhanh chóng thu hẹp.
"Không tốt, tiểu tử họ Hàn kia đuổi tới!" Hai anh em Lam Nguyên Tử cảm ứng được tình hình phía sau, đều giật mình.
"Ca ca!" Lam Nhan lập tức nhìn về phía Lam Nguyên Tử.
Lam Nguyên Tử cũng không chần chờ, hai người nắm tay nhau, miệng đồng thời lẩm bẩm.
Trong cơ thể mỗi người đều bay ra một luồng sức mạnh pháp tắc, dung hợp với nhau.
Độn quang của hai người cũng xen lẫn với ánh sáng mạnh, hiện ra hình dáng một con cự cầm màu lam lớn mấy trăm trượng, hai cánh nhanh chóng vỗ, tốc độ cũng đột ngột tăng thêm một nửa.
Dù hai anh em Lam Nguyên Tử thi triển bí thuật, tốc độ đột ngột tăng lên, nhưng so với Hàn Lập ở phía sau vẫn kém một chút.
Khoảng cách hai bên nhanh chóng thu hẹp, rất nhanh đã gần hơn chục dặm.
"Gã này tốc độ quá nhanh!" Lam Nhan nhìn Hàn Lập nhanh chóng đến gần, có chút bối rối nhìn Lam Nguyên Tử.
"Ta ngăn cản hắn, ngươi đi trước!" Ánh mắt Lam Nguyên Tử lóe lên, bỗng cắn răng một cái, đẩy mạnh Lam Nhan một cái, đẩy nàng về phía xa, còn mình thì quay người lại đánh về phía Hàn Lập.
"Ca ca!" Lam Nhan kinh hô một tiếng, ánh sáng lóe lên, liền ổn định thân hình, định quay người bay trở lại.
"Ngu xuẩn, ngươi muốn công sức bao năm qua của chúng ta đổ sông đổ bể sao? Đi mau! Đừng lo cho ta, ta có cách bảo toàn tính mạng!" Lam Nguyên Tử tức giận truyền âm quát lớn.
Trong lúc nói chuyện, hắn hai tay vừa nhấc, một tay xuất hiện một cây quạt nhỏ màu trắng, thêu một con Giao Long màu lam, một tay khác xuất hiện một cái bát màu lam, bên trong lóe lên lam quang như ngọn lửa.
Hai tay hắn vung mạnh lên, hai vật lập tức tuột tay bắn ra.
Cây quạt nhỏ màu trắng mặt ngoài lam quang lóe lên, hóa thành một con Giao Long dài trăm trượng đan xen màu trắng xanh, miệng phun ra thổ tức màu lam trùm trời phủ đất, đánh về phía Hàn Lập.
Trong thổ tức lẫn từng khối băng tinh màu trắng, va chạm kịch liệt, phát ra tiếng nổ dày đặc, hư không cũng theo đó rung động, rõ ràng sức phá hoại cực lớn, bất kỳ vật gì mắc vào đều sẽ bị xé rách thành mảnh vụn ngay lập tức.
Bát kia xoay tít một vòng, một luồng băng diễm màu lam từ trong bát nhảy lên, hóa thành màn lửa lớn màu lam quét sạch xuống về phía Hàn Lập, những nơi nó đi qua hư không như bị đóng băng.
Thổ tức và băng diễm đều có phạm vi rất lớn, gần như che kín một nửa màn trời.
Môi trường khô cằn nóng nực, trong nháy mắt rơi vào băng nguyên cực hàn, nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột.
Lam Nhan đứng ngẩn ở đó, mắt hình như có nước mắt, bờ môi run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn hướng về phía trước phi độn bỏ đi.
Mắt thấy thổ tức và băng diễm ào ạt ập tới, Hàn Lập dừng lại, đưa tay vung lên.
Một đạo quang mang xanh biếc từ tay áo bay ra, lập tức nhanh chóng lớn lên, đồng thời tách ra làm hai, hóa thành hai bàn tay xanh biếc khổng lồ, như thiểm điện cắm vào thổ tức Giao Long và băng diễm màu lam.
Thổ tức Giao Long và băng diễm màu lam vừa bay tới trước mặt Hàn Lập 10 trượng thì đột ngột dừng lại, rồi tan biến như bọt biển.
Hai kiện Tiên khí tiểu kỳ màu trắng và bát màu lam bị bàn tay xanh biếc nắm lấy, mặc cho ánh sáng nhấp nháy, ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát ra chút nào.
Nhưng thân ảnh của Lam Nguyên Tử đã biến mất ở phía trước.
Hàn Lập nhíu mày, tay bấm niệm pháp quyết.
Quang mang xanh biếc bỗng nhiên sáng lên, bao lấy hai kiện tiên khí bay vọt trở về, lóe lên chui vào tay áo của hắn, sau đó thân kim quang lóe lên, đuổi theo Lam Nhan đang biến mất ở phía chân trời.
Ngay lúc này, hư không phía trước đột nhiên rung chuyển, phát ra tiếng ù ù như sấm.
Trong hư không hiện ra những vết nứt màu lam, dày đặc các nơi, sau đó vô số lam quang từ đó phun ra, hướng về phía Hàn Lập bao phủ tới.
Hàn Lập bị lam quang xông tới, như đang ở giữa sóng dữ cuộn trào.
Thân hình đang bay của hắn cứng đờ dừng lại, đồng thời bắn ngược về phía sau, lông mày nhíu lại, bên ngoài thân tách ra kim quang rực rỡ, tựa như đinh đóng chặt.
Nhưng chưa đợi Hàn Lập kịp phản ứng, lam quang xung quanh nhanh chóng tụ về phía hắn, trong nháy mắt tạo thành một quả cầu ánh sáng màu xanh lam lớn mấy trăm trượng.
Trong quang cầu lam quang cuồn cuộn, nhộn nhạo những dao động pháp tắc mạnh mẽ, từ bốn phương tám hướng ép về phía Hàn Lập.
Lực lượng không gian xung quanh cũng bị lam quang cuốn theo, cùng nhau ập đến, dù cho nhục thân của Hàn Lập cường đại, cũng nhất thời khó mà động đậy.
Nhưng nhục thân Hàn Lập cường đại đến mức nào, chỉ mấy hơi thở liền thích ứng được áp lực xung quanh, khôi phục sức hành động, mắt lóe tử quang rồi hai tay bấm niệm pháp quyết.
Giữa mày hắn bắn ra một đạo xiềng xích tinh quang, xiềng xích tinh quang này nửa hư nửa thực, không bị ảnh hưởng của áp lực xung quanh, vô cùng nhanh chóng chui vào hư không ở phía trước.
"Soạt" một tiếng!
Một bóng người bị xiềng xích tinh quang trói buộc, bị kéo từ hư không ra, chính là Lam Nguyên Tử.
Giờ phút này bên ngoài thân hắn chớp động dị thường lam quang, dường như đang thiêu đốt, trong đó càng cuồn cuộn những dao động pháp tắc dị thường cường đại.
( Các vị đạo hữu, xin lỗi! Vong Ngữ gần đây có chút việc phải làm, hai ngày nay chỉ có thể một canh nha.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận