Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 699: Bộ lạc

"Rát! Súc sinh, ngươi dám!"
Một tiếng quát lạnh từ phía trước đội ngũ trên một chiếc xe lớn truyền ra, một bóng người màu xám từ đó bắn ra, cũng là một tên Tích Dịch Thú Nhân.
Người này thân hình cao lớn, hơn xa những người khác, đầu lâu của nó tròn vo, ngũ quan đã có chút đẹp đẽ, nhìn đã rất giống hình người, chỉ là trên gương mặt còn hiện đầy lân phiến, tản ra khí tức khổng lồ, đã đạt đến cấp Đại Thừa.
Nhưng thấy nó đưa tay vung lên, ánh sáng xám chói mắt bắn ra, lại là một thanh cốt kiếm màu xám, giống như cầu vồng phá không đâm về một con quái điểu màu xám.
Quái điểu màu xám kia giật mình, lập tức vỗ cánh muốn trốn tránh, lại không thể hoàn toàn né tránh, trên bụng bị vạch ra một đạo vết thương thật dài, huyết dịch màu xám ồ ạt vẩy ra, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm khàn khàn.
Sưu sưu sưu!
Trong xe lớn khác cũng bay ra ba bóng người, đều tản mát ra khí tức cấp Hợp Thể, tế ra các loại pháp bảo làm bằng xương, đánh về phía mấy con quái điểu màu xám khác.
Những quái điểu màu xám này trong miệng phát ra tiếng kêu hung ác, há to miệng rộng, phun ra từng đạo phong nhận màu xám, đánh về phía những Tích Dịch tộc nhân kia, lợi trảo màu đen dưới thân càng bộc phát ra hắc quang chói mắt, trực tiếp chụp vào những pháp bảo làm bằng xương kia.
Hai bên rất nhanh chém giết cùng nhau, bắn ra tiếng vang ù ù.
Phía dưới bộ lạc lần nữa hỗn loạn lên, những giác lộc màu xám kia vô cùng hoảng sợ chạy tứ tán, những Tích Dịch tộc nhân khác vội vàng riêng phần mình đuổi theo, gian nan mang theo bầy hươu rời xa chiến trường.
Giao phong giữa không trung càng phát ra kịch liệt, Tích Dịch tộc một phương dần dần đã rơi vào thế yếu.
Quái điểu màu xám số lượng khá nhiều, thực lực phần lớn ở cấp Hợp Thể, tên Tích Dịch tộc nhân cầm đầu ở Đại Thừa kỳ kia tuy lợi hại, nhưng lúc này nó bị ba con quái điểu màu xám cuốn lấy, đã không cách nào phân thân.
Ba tên Tích Dịch tộc nhân khác đối mặt bốn con quái điểu màu xám, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, nếu không có một tên Tích Dịch tộc nhân trong tay có một mặt cốt thuẫn màu xám rất thần diệu, đỡ được hơn phân nửa công kích của bốn con quái điểu, thì ba người kia sớm đã có người bị thương.
Dù vậy, một lúc sau, ba tên Tích Dịch tộc lưng tựa lưng đứng đó, cũng thở hồng hộc, không có vẻ gì là có thể kiên trì được quá lâu.
"Tộc trưởng, tình huống không ổn!"
Tích Dịch tộc nhân thúc đẩy cốt thuẫn kia, đánh mở một móng vuốt nhọn của một con quái điểu màu xám, thân thể run rẩy một chút, lo lắng hướng phía Chân Tiên Tích Dịch tộc nhân kia hô một tiếng.
Trong mắt Tích Dịch Nhân tộc trưởng tràn đầy vẻ lo lắng, sao hắn lại không phát hiện tình cảnh của ba tộc nhân kia, nhưng ba con quái điểu màu xám này liên thủ, thực lực so với hắn cũng không yếu bao nhiêu, căn bản là không có cách bứt ra để giúp đỡ ba người kia.
"A!" Một tiếng hét thảm truyền đến, lại là một tên Tích Dịch tộc nhân nhất thời sơ sẩy, bị một đạo móng vuốt nhọn hoắt màu đen quét trúng, trên thân lập tức bị xé ra mấy đạo vết thương thật dài, máu tươi ồ ạt tuôn ra, một cánh tay gần như bị chém rụng, chỉ còn lại chút da thịt dính liền với thân thể.
Người kia bị trọng thương này, thân thể lập tức bị đánh bay ra ngoài, thế liên thủ của ba người lập tức bị phá.
Một con quái điểu màu xám trong miệng phát ra tiếng kêu hưng phấn, hướng phía Tích Dịch tộc nhân kia đuổi theo.
Tích Dịch tộc trưởng vừa sợ vừa giận, trong mắt ánh lên vẻ tàn khốc, bỗng nhiên há mồm phun ra một luồng ánh sáng xám, chui vào trong thanh cốt kiếm màu xám này.
Cốt kiếm màu xám lập tức quay tít một vòng về sau, hào quang tỏa sáng, hóa thành một đoàn cầu sáng lớn màu xám, ào ào cuồn cuộn chớp động.
Từng trận ba động kiếm khí đáng sợ từ bên trong truyền ra, hư không phụ cận cũng xuy xuy vang lớn, mơ hồ nổi lên từng tia ba động.
Ba con quái điểu màu xám mắt thấy cảnh này, trong đó hai con vội vàng bay đi tránh né.
Nhưng cuối cùng một con quái điểu trong mắt lãnh mang chớp động, ngược lại hai cánh khẽ vỗ, thân thể khổng lồ bỗng nhiên hóa thành một đạo bóng xám, hướng phía Tích Dịch tộc trưởng lao tới, đồng thời há to miệng rộng.
Xuy xuy, tiếng rít chói tai nổi lên, một chùm quang mang đen kịt bắn ra, như mưa đánh về phía Tích Dịch tộc trưởng.
Tích Dịch tộc trưởng kinh hãi, vội vàng bấm niệm pháp quyết một chút.
Chùm sáng màu xám đột nhiên bạo liệt mà ra, vô số kiếm khí màu xám tinh tế từ đó phun ra, hướng phía bốn phương tám hướng lao tới, trong nháy mắt bao phủ phạm vi mấy trăm trượng.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, lập tức biến mất.
Một bộ tàn phá thi thể từ giữa không trung rơi xuống, chính là quái điểu màu xám kia.
Toàn thân nó trên dưới bị đâm ra vô số đạo kiếm không, không có chỗ nào còn hoàn hảo, hơi thở đã hoàn toàn không còn.
Bất quá, Tích Dịch tộc trưởng kia cũng lảo đảo trở ra, trên nửa người bên trái cũng xuất hiện chi chít cái lỗ nhỏ màu đen, từng tia hắc khí từ đó lan tràn ra, hướng phía những nơi khác trên thân thể khuếch tán.
Không đợi hắn xử lý thương thế trên người, hai đạo bóng xám như điện đánh tới, chính là hai con quái điểu màu xám đã trốn thoát kia.
Tích Dịch tộc trưởng giật mình, vội vàng mãnh liệt nâng sát nguyên trong cơ thể, nhưng nửa người nhức mỏi, sát nguyên vận chuyển cũng bị ảnh hưởng lớn, vậy mà không thể nhấc lên bao nhiêu, sắc mặt không khỏi đại biến.
Hai đạo bóng xám như điện mà tới, trong nháy mắt đã tới trước người nó, bốn cái lợi trảo đen kịt lấy thế sét đánh không kịp bịt tai đột nhiên vồ xuống.
Cảnh này rơi vào mắt những tộc nhân bốn phía, đều quá kinh hãi, tộc trưởng nếu gặp nạn đối với cả một tộc đàn mà nói, chính là tai hoạ ngập đầu!
Ngay tại trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một đạo ánh sáng xám từ trên trời giáng xuống, "Phốc phốc" một tiếng, tùy tiện xuyên thủng hai con quái điểu màu xám.
Sau một khắc ánh sáng xám bỗng nhiên sáng lên, tách ra đạo đạo nhỏ bé hôi mang, bỗng nhiên xoắn một phát.
Thân thể hai con quái điểu trong nháy mắt liền biến thành thịt băm, tiếng rên cũng không phát ra được một tiếng.
Cùng thời gian đó, ba tên Tích Dịch Nhân khác trên không cũng hắc mang lóe lên, một thanh phi kiếm màu đen trống rỗng xuất hiện, tách ra đạo đạo kiếm khí màu đen, bao trùm lên thân thể năm con quái điểu màu xám kia.
Ánh kiếm màu đen lóe lên, thân thể năm con quái điểu đều bị chém thành mấy khúc, không còn chút hơi thở nào.
Bốn tên Tích Dịch tộc nhân mắt thấy cảnh này, đều ngẩn người tại chỗ đó.
Lúc này, giữa không trung bóng người hoa lên, hai bóng người trống rỗng xuất hiện, chậm rãi hạ xuống, chính là Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không hai người.
Tích Dịch tộc trưởng thấy rõ thân hình và mặt mũi của Hàn Lập hai người, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng bay đến.
"Đa tạ hai vị Thượng Tiên xuất thủ, cứu vãn chúng ta bộ tộc Hôi Tích." Tộc trưởng thi lễ cung kính không gì sánh bằng.
Ba tên Hôi Tích tộc nhân kia cũng bay tới, khom người hành lễ nói lời cảm tạ, nhìn hai người ánh mắt tràn đầy ước ao và kính sợ.
"Bất quá chỉ là tiện tay thôi, không cần đa lễ, đều đứng lên đi." Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không liếc nhau một cái, từ tốn nói.
Mấy người Hôi Tích tộc trưởng lúc này mới đứng người lên, sau đó đứng ở một bên không nói gì, một bộ dáng lắng nghe lời dạy dỗ.
"Hai người chúng ta dạo chơi đến tận đây, mấy ngày trước gặp phải một trận đại phong bạo, lạc mất phương hướng, lại không biết nơi này là địa phương nào?" Hàn Lập nhìn thấy bộ dáng của mấy người, trong lòng có chút kỳ quái, cẩn thận cân nhắc từ ngữ, nói ra.
Mấy ngày trước đây bọn hắn xác thực gặp phải một trận phong bạo màu xám khá lớn, dù lấy thực lực của hai người, cũng bỏ ra chút công sức mới thoát ra.
"Bẩm Thượng Tiên, nơi này là thảo nguyên Lục Nguyệt Tây Bắc Bộ, hai vị Thượng Tiên hẳn là gặp phải phong bạo, đó là hôi triều đặc thù của bản địa." Hôi Tích tộc trưởng cung kính nói.
"Hôi triều… Thì ra là thế." Hàn Lập tự lẩm bẩm một câu.
"Hai vị Thượng Tiên đi đường vất vả, nếu không chê, hay là đến bộ lạc Hôi Tích của chúng ta ngồi chơi một lát? Bộ lạc Hôi Tích tuy không lớn, nhưng đặc sản trà Bạch Nhung vẫn có chút đặc biệt." Hôi Tích tộc trưởng nhìn hai người một chút, thấy hai người có vẻ mặt phong trần, cẩn thận nói.
"Cũng được." Hàn Lập bọn họ đang muốn tiếp xúc nhiều với tộc Hôi Tích, tìm hiểu một chút tình hình Hôi giới, tự nhiên sẽ không từ chối.
"Mời hai vị Thượng Tiên." Hôi Tích tộc trưởng nghe vậy đại hỉ, vội vàng đi đầu dẫn đường phía trước, rất nhanh rơi xuống.
Nhìn thấy Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không, những Hôi Tích tộc nhân dưới mặt đất cũng lộ vẻ kính sợ, nhao nhao phủ phục quỳ xuống, cung kính hành lễ.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng âm thầm kỳ quái.
Tuy nói tu vi của chính mình cao cường, nhưng những Hôi Tích tộc nhân này có vẻ quá cung kính một chút, cái cảm giác này giống như kẻ ăn mày gặp được hoàng đế vậy.
Trong lòng hắn tuy kỳ quái, nhưng trên mặt không lộ ra chút gì.
Những bầy hươu màu xám phía sau xe do bị kinh sợ, vẫn còn đang chạy tứ phía, chưa thể khống chế được hoàn toàn, khiến cho đội ngũ vẫn còn có chút hỗn loạn.
"Mau chóng quản tốt đám Mi Giác Lộc này, đừng để hai vị Thượng Tiên chê cười, thông báo luôn đi, hôm nay sẽ hạ trại ở chỗ này." Sắc mặt Hôi Tích tộc trưởng trầm xuống, quát.
"Vâng." Bên cạnh một tên Hôi Tích tộc nhân cấp Hợp Thể vội vàng đáp một tiếng, hướng phía bầy hươu phía sau bay đi.
"Mời Thượng Tiên vào trướng ngồi." Hôi Tích tộc trưởng dẫn Hàn Lập hai người đến phía trước nhất của một cỗ xe lớn.
Chiếc xe lớn này dài chừng trăm trượng, rộng hai mươi, ba mươi trượng, gần tương đương một cái quảng trường nhỏ, trên xe dựng mấy chục tòa lều vải rộng thênh thang.
Ở chỗ đáy xe giáp với biên giới minh khắc một vòng phù văn màu xám đen, hợp thành một cái pháp trận, ong ong vận chuyển, không ngừng phun ra từng luồng mây xám xuống phía dưới, nâng cả chiếc xe lớn lên.
Hàn Lập rơi xuống xe, có cảm giác giống như đứng trên mây, nhẹ bẫng, không khỏi thầm gật đầu.
Khó trách chiếc xe lớn này khổng lồ như thế, dựa vào một đầu tê giác dị thú cũng có thể nhẹ nhàng kéo đi được.
Hôi Tích tộc trưởng dẫn hai người đến trước cái lều lớn nhất, Hàn Lập không chần chừ, đi vào trước.
Thạch Xuyên Không theo sau lưng Hàn Lập, hắn biết khí tức cải biến của mình không quá hoàn mỹ, cho nên cố gắng không gây sự chú ý của người khác, mọi chuyện để Hàn Lập ra mặt, hắn ngược lại không bất mãn chút nào.
Không gian trong lều khá lớn, chia trước sau hai phần, phía trước là một chỗ giống như phòng khách, chính giữa đặt một chiếc trường án, hai bên là những tấm nệm êm bằng da thú.
Đại trướng phía sau có vẻ như là phòng ngủ dùng để nghỉ ngơi, ở giữa có một tấm rèm vải dày ngăn cách.
Không biết lều vải này được chế thành từ tài liệu gì, sau khi đi vào, mọi âm thanh bên ngoài đều biến mất không thấy.
"Mời hai vị Thượng Tiên ngồi." Hôi Tích tộc trưởng mời Hàn Lập hai người ngồi vào trường án phía trước, mình bồi tiếp ở bên cạnh.
Một tên Hôi Tích tộc nhân người hầu lúc này đi đến, đưa lên ba chiếc chén sừng hươu, bên trong đựng nước trà màu trắng.
Từng tia từng tia sương mù màu trắng bốc lên, tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt.
"Trà Bạch Nhung này, chính là dùng lộc nhung của San Giác Lộc, đặc sản của bộ tộc Hôi Tích ta, thêm sữa hươu và hơn mười loại vật liệu khác chế thành, đối với việc tăng tiến tu vi cũng có chút tác dụng. Đương nhiên, với tu vi của hai vị Thượng Tiên, thứ trà này tự nhiên là vô dụng, nhưng hương vị cũng được, mời hai vị Thượng Tiên nếm thử một chút." Hôi Tích tộc trưởng nịnh nọt nói.
"Thật không tệ." Hàn Lập bưng chén lên uống một ngụm, khẽ gật đầu.
Thực ra nước trà sau khi vào miệng, hắn cũng không nuốt xuống mà thu nó vào trong không gian Hoa Chi.
Đến Hôi giới này, hắn cẩn thận trong mọi chuyện.
Hôi Tích tộc trưởng thấy vậy mừng rỡ, lập tức phân phó người hầu mang tới một chút mỹ thực, trái cây, đặc sản của Hôi Tích tộc, mời Hàn Lập hai người nếm thử, cực kỳ nhiệt tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận