Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1334: Chuyện cũ rành rành

Chương 1334: Chuyện cũ rành rành.
". . . Ta biết được ngươi bị Phùng Thanh Thủy bắt đi, liền chạy đến Long Uyên Tiên Vực, cùng Phùng Thanh Thủy, Trần Như Yên hai vị Đạo Tổ đại chiến một trận, được t·h·i·ê·n bảo hộ, rốt cục đưa ngươi bình an đón trở về." Hàn Lập một mạch nói đến hiện tại.
"Ta từng vô số lần tưởng tượng ngươi sau khi phi thăng sẽ gặp phải tình huống, bây giờ xem ra, vẫn còn không bằng một phần vạn thực tế ngươi trải qua. Dưới tình huống này, người bình thường sớm đã không biết c·hết bao nhiêu lần, cũng chỉ có ngươi, mới có thể trong cửu t·ử nhất sinh nhiều lần biến nguy thành an." Nam Cung Uyển nhìn bóng hình Hàn Lập trong mắt, nhẹ thở ra một hơi, có chút bội phục nói.
"Người một nhà thì chớ khen ta, chỉ là các loại cơ duyên xảo hợp, lại thêm mấy phần vận may, ta mới có thể lên đường bình an đi đến hiện tại." Hàn Lập lắc đầu cười nói.
"Còn có rất nhiều thần thông quảng đại hồng nhan tri kỷ tương trợ a? Ta thế nhưng là từ chỗ Cam Cửu Chân nghe nói, Đề Hồn và Kim Đồng bây giờ đều hóa linh trưởng thành, biến thành hai đại mỹ nhân, còn có vị hồng nhan tri kỷ t·ử Linh kia của ngươi." Nam Cung Uyển giống như cười mà không phải cười nói.
"Uyển Nhi chớ có nói đùa, Đề Hồn ngươi cũng biết, là người từ Nhân giới liền một mực kề vai sát cánh sinh ra t·ử đồng bạn với ta. Nói đến Kim Đồng, vốn là con Phệ Kim Tiên của ta tu luyện hoá hình, thật ra ngay cả ta cũng không ngờ, thân thế của nàng càng ly kỳ như thế... Còn t·ử Linh, nàng kiếp trước cùng ta từng có một đoạn khúc mắc. . ." Hàn Lập cười khổ một tiếng, hướng Nam Cung Uyển giải t·h·í·c·h.
Nhắc đến t·ử Linh, sắc mặt hắn có chút x·ấ·u hổ, đang muốn nói gì đó thì miệng lại bị hai ngón tay trắng nõn của Nam Cung Uyển ngăn lại.
"Phu quân, chuyện đến nước này rồi, ta còn sao lại vì những chuyện này mà ăn dấm? Đây đều là nhân duyên tế hội, từ nơi sâu xa, tự có t·h·i·ê·n định, giống như năm đó ta và ngươi." Nam Cung Uyển lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
"Uyển Nhi, thôi đi nói ta, ngươi những năm này ở hạ giới là như thế nào vượt qua?" Hàn Lập yên lặng gật đầu, chuyển chủ đề, hỏi.
"Ta những năm nay ở hạ giới t·r·ải qua tương đối đơn giản, kém xa phu quân đặc sắc như vậy. Từ khi phu quân sau khi phi thăng, ta một mực ở trong Thanh Vân cung bế quan khổ tu, nhờ vào tài nguyên phu quân lưu lại, còn có về sau một chút kỳ ngộ, cuối cùng thuận lợi tiến giai đến Đại Thừa kỳ. Về sau vừa khổ tu mấy ngàn năm, đạt tới Đại Thừa đỉnh phong, chuẩn bị đầy đủ xong, ta nếm thử độ t·h·i·ê·n kiếp, muốn đến Chân Tiên giới cùng phu quân gặp nhau." Nam Cung Uyển chậm rãi sửa sang một lọn tóc bên cổ, bình thản nói.
"Ngươi độ t·h·i·ê·n kiếp lúc tình hình thế nào?" Hàn Lập khẽ nhướng mày, hỏi.
"Ta vốn cho là dựa vào những chuẩn bị kia, đủ để vượt qua t·h·i·ê·n kiếp, đáng tiếc vẫn là x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g uy lực của t·h·i·ê·n kiếp phi thăng. . . Ngay cả khi c·ố gắng ch·ố·n·g đỡ mấy kiếp nạn về sau, cuối cùng vẫn là hao hết khí lực, bị t·h·i·ê·n kiếp cuối cùng đánh trúng, rơi vào bóng tối vô tận. . . Lúc cuối cùng, ta từng hướng lên trời hò h·é·t, hy vọng phu quân có thể nghe được lời nói sau cùng của ta." Nam Cung Uyển cười khổ nói.
Hàn Lập nghe đến đó, dù biết Nam Cung Uyển phía sau có chuyện khác, vẫn r·u·n lên trong lòng, không khỏi đưa tay nhẹ vuốt mặt Nam Cung Uyển.
"Ta vốn cho là mình c·hết chắc, không ngờ đằng sau lại tỉnh lại tại một thế giới mờ mờ ảo ảo, p·h·áp lực trong cơ thể đã chuyển hóa thành tiên linh lực, mà người bên cạnh mình, từng người đều là Chân Tiên mạnh hơn Mã Lương năm đó." Nam Cung Uyển đưa tay dán vào bàn tay đang vuốt má mình, nói.
"Thế giới mờ mờ ảo ảo? Chẳng lẽ là U Minh giới?" Mắt Hàn Lập sáng lên.
"Đúng vậy, chính là Luân Hồi điện chủ đã cứu ta, bất quá hắn rất nhanh đã phong ấn trí nhớ của ta, đằng sau ý thức của ta liền rơi vào ngủ say b·ất t·ỉnh, cho đến trước đó không lâu mới vừa tỉnh lại." Nam Cung Uyển vuốt nhẹ tay, tiếp tục nói.
"Những năm này ta không ở bên cạnh ngươi, để cho ngươi một mình đối diện với những chuyện này, vất vả cho ngươi rồi. Chỉ là sao ngươi lại muốn rời khỏi Luân Hồi điện?" Hàn Lập nắm ch·ặ·t tay Nam Cung Uyển, nói.
"Luân Hồi điện chủ kia đối với ta rất tôn trọng k·h·á·c·h khí, còn dặn dò thủ hạ không cho phép ngăn cản ta làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không hạn chế ta đi bất kỳ đâu, nhưng trực giác nói cho ta biết nên cách xa hắn một chút, mà ta cũng rất muốn gặp phu quân, thế là vụng t·r·ộ·m trốn đi. Bây giờ nghĩ lại, ta vẫn làm phiền phu quân." Nam Cung Uyển hơi cúi đầu, tự trách.
"Sao lại làm phiền? Thực ra, để ngươi ở lại Luân Hồi điện, ta cũng không yên lòng, chỉ là tình thế lúc đó buộc phải như vậy. Nếu không nhờ ngươi chạy ra, chúng ta bây giờ chỉ sợ vẫn chưa thể gặp nhau." Hàn Lập cười nói.
Nam Cung Uyển nghe vậy, mỉm cười, hai cánh tay cùng nắm lấy tay Hàn Lập.
"Nhắc mới nhớ, tình hình Nhân tộc ở Linh giới thế nào rồi? Còn đám người trong Thanh Nguyên cung, bây giờ đều ổn cả chứ?" Hàn Lập hỏi.
"Có căn cơ phu quân để lại năm đó, tình thế Nhân tộc rất tốt đẹp, đám người Thanh Nguyên cung tu luyện cũng đều rất thuận lợi, khi ta độ kiếp, Khí Linh t·ử và Hải Đại t·h·iếu đều đã tu luyện đến Hợp Thể đỉnh phong, chỉ còn cách Đại Thừa một bước, Bạch Quả Nhi tư chất còn tốt hơn chút, đã thuận lợi tiến giai Đại Thừa, Băng Phượng đạo hữu cùng Ngân Nguyệt muội muội tiến giai Đại Thừa còn sớm hơn ta, chỉ là vẫn chưa chắc chắn về chuyện độ kiếp phi thăng, đều đang tích lũy thực lực." Trong đôi mắt đẹp của Nam Cung Uyển hiện lên vẻ khác lạ, nhẹ nhàng nói.
Hàn Lập nghe Nam Cung Uyển kể rõ từng cái tên, trong đầu vô thức hiện lên từng chuyện cũ đã xảy ra giữa anh và những người này, trong lòng vui mừng đồng thời, cũng không khỏi thổn thức.
Chuyện cũ rành rành trước mắt, chỉ là t·h·i·ê·n địa cách xa, kiếp này chưa hẳn có cơ hội gặp lại.
Con đường tu hành, vốn dĩ cô đ·ộ·c thường bạn, may mà còn có người trước mắt có thể tâm sự cùng nhau, thế là đủ rồi.
"Đúng rồi, bây giờ Nguyên d·a·o thế nào rồi?" Hàn Lập chần chừ một chút, hỏi.
"Nguyên d·a·o muội muội nàng. . ." Ánh mắt Nam Cung Uyển hơi tối sầm lại, muốn nói lại thôi.
"Nàng sao vậy?" Tim Hàn Lập khẽ hồi hộp một chút, vẫn không nhịn được hỏi.
"Nguyên d·a·o muội muội cũng đã thuận lợi tiến giai Đại Thừa, nàng thừa kế y bát của Thanh Nguyên t·ử tiền bối, sau lại có thêm kỳ ngộ, thực lực tiến triển rất nhanh, phi thăng trước cả ta, đáng tiếc t·h·i·ê·n uy khó lường, cuối cùng Nguyên d·a·o muội muội vẫn không thể độ kiếp thành c·ô·ng. . ." Nam Cung Uyển cụp mắt, ảm đạm nói.
Hàn Lập đứng thẳng người, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Nguyên d·a·o, ánh mắt hơi mông lung.
Dù anh bây giờ liên t·r·ảm hai t·h·i, tâm tính vô cùng kiên định, nghe tin cố nhân c·hết, trong lòng vẫn cảm thấy một nỗi bi th·ố·n·g khó tả.
"Phu quân, c·hết s·ố·n·g có số, ngươi cũng đừng quá đau lòng, Nguyên d·a·o muội muội trước khi độ kiếp đã từng tâm sự với ta cả một đêm, nàng từng nói cuộc đời này đã s·ố·n·g rất trọn vẹn, dù có thể hay không độ kiếp thành c·ô·ng, đều không có chút oán h·ậ·n." Nam Cung Uyển nói thêm.
"Uyển Nhi, nàng yên tâm, ta không sao. Chuyện sinh t·ử, những năm này ta đã thấy quá nhiều, chỉ là tin dữ cố nhân truyền đến, vẫn không khỏi bi th·ố·n·g." Hàn Lập miễn cưỡng cười, nói vậy.
"Nghe Luân Hồi điện chủ kia nói, Lục Đạo Luân Hồi Bàn có thể chúa tể luân hồi chuyển thế của vô số sinh linh, ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta có lẽ có thể dùng bảo vật này để tìm người chuyển thế của Nguyên d·a·o muội muội." Nam Cung Uyển chần chờ một chút, nói.
"Nguyên d·a·o c·hết vì t·h·i·ê·n kiếp, vẫn nằm trong t·h·i·ê·n Đạo, hồn p·h·ách có thể bảo tồn hay không còn chưa thể biết, mà dù có tìm được nàng chuyển thế, cũng đã là người khác, chúng ta chẳng lẽ muốn giống Luân Hồi điện chủ, cưỡng ép tỉnh lại hồi ức kiếp trước của người ta? Làm vậy, chẳng phải là tương đương gạt bỏ Nguyên d·a·o của kiếp này?" Hàn Lập lắc đầu nói.
Nam Cung Uyển từng t·r·ải qua chuyện này, cảm xúc càng sâu, không tiếp tục nói.
"Ngày sau nếu có cơ duyên, có thể về lại Linh giới, ngươi dẫn ta đến mộ của nàng tế bái một lần." Hàn Lập nhẹ nhàng ôm vai Nam Cung Uyển, thở dài.
Bây giờ đã tiến giai Đại La đỉnh phong, anh càng p·h·át hiện mình cảm nhận rõ hơn sự khác biệt giữa các giới diện, với uy năng của anh hiện tại, tùy ý tiến vào Linh giới sẽ gây ra sự r·u·ng chuyển kịch l·i·ệ·t của t·h·i·ê·n địa nguyên khí, có thể trực tiếp dẫn đến sụp đổ giới diện.
Trong Chân Tiên giới, cũng chỉ có Chân Tiên, các loại Tiên Nhân cấp thấp mới có thể tiến nhập các giới diện thấp hơn.
Nam Cung Uyển gật gật đầu.
"Nói đến cơ duyên, không ngờ phu quân năm đó ở Nhân giới lại có được Chưởng t·h·i·ê·n Bình thần kỳ đến vậy, thảo nào năm đó phu quân tu luyện nhanh như thế ở Nhân giới và Linh giới, chỉ là phu quân giấu kín thật, ngay cả ta cũng không cho biết." Đôi mắt đẹp của nàng lập tức đảo một vòng, hờn dỗi trừng mắt nhìn Hàn Lập, đổi chủ đề.
"Việc này liên quan quá lớn, nếu vô ý để lộ ra ngoài, sẽ dẫn đến vô số s·á·t cơ, cho nên năm đó không nói rõ với ngươi, mong Uyển Nhi chớ trách." Hàn Lập mỉm cười.
"Chuyện đến giờ rồi, ta sao lại vì chuyện nhỏ này mà trách ngươi, mà ngươi làm đúng, vật này quá mức kinh thế hãi tục, nhiều một người biết liền tăng thêm một phần nguy hiểm. Bây giờ t·h·i·ê·n Đình biết trong tay ngươi có bảo vật này, nói không chừng lại phái người đến cướp, có sao không?" Nam Cung Uyển hơi lo lắng hỏi.
"Không sao, hiện tại t·h·i·ê·n Đình đang khai chiến với Luân Hồi điện, còn lo không xong chuyện mình, hơn nữa thực lực của ta bây giờ đã rất mạnh, giống như ta đã từng nói, toàn bộ Chân Tiên giới, ngoại trừ ba người, còn lại ai ta cũng nghĩ mình có thể đối phó một hai, giữ được Chưởng t·h·i·ê·n Bình không thành vấn đề." Hàn Lập tự tin nói.
"Phu quân nói vậy, Uyển Nhi tự nhiên là tin tưởng, chỉ là tu vi ta bây giờ yếu ớt, chỉ sợ không giúp được ngươi gì. Mà nói đến, 3000 đại đạo quả thực rất lạ, lại còn có chuyện vượt thời không như thế." Nam Cung Uyển thở dài một tiếng, than thở.
"Nếu ngươi hứng thú, ta có thể đưa ngươi đi thử một chút." Hàn Lập lắc lắc Chưởng t·h·i·ê·n Bình trong tay, mỉm cười nói.
"Không cần, mỗi lần thúc giục Chưởng t·h·i·ê·n Bình, nhất định phải dùng hết tất cả sức mạnh đạo văn Thời Gian trong người phu quân, việc này quá nguy hiểm." Nam Cung Uyển lập tức lắc đầu.
Hàn Lập cười, bây giờ anh tu vi tiến giai Đại La đỉnh phong, lại càng có thể kết nối với sức mạnh của t·h·i·ê·n Đạo, dùng Chưởng t·h·i·ê·n Bình để x·u·y·ê·n qua thời không, cái giá phải trả sẽ không còn lớn như trước.
Nam Cung Uyển lo lắng cho anh như vậy, trong lòng anh cao hứng đồng thời, cũng cảm thấy ấm áp.
"Vậy thì tốt, chuyện này để sau hãy nói." Hàn Lập nói.
"Phu quân, ngươi định làm gì tiếp theo?" Nam Cung Uyển hỏi.
"Trước đây ta lòng tràn đầy đều là muốn cứu ngươi về, còn chuyện sau đó thì chưa kịp cân nhắc kỹ càng, nhưng ta cùng Phùng Thanh Thủy và Trần Như Yên giao chiến ở Long Uyên Tiên Vực gây ra động tĩnh không nhỏ, có lẽ đã khiến những kẻ có tâm chú ý, hay là rời khỏi đây trước đã." Hàn Lập nghĩ một chút, nói.
Nam Cung Uyển đương nhiên sẽ không phản đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận