Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1316: Làm việc thiện bố thí

Chương 1316: Làm việc thiện bố thí
Lão giả khôi ngô bị mấy tên đạo tặc xung quanh dùng binh khí dài quấn lấy, không rảnh ngăn cản những mũi tên đang lao tới, mắt thấy sắp bị mưa tên vùi lấp.
Ngay lúc đó, một luồng điện quang màu vàng hình quạt từ trên trời giáng xuống, quét vào những mũi tên kia.
"Phanh" "Phanh", những tiếng nổ vang lên, những mũi tên làm bằng tinh cương khi chạm phải luồng điện vàng liền nổ tung, hóa thành từng làn khói xanh.
Luồng điện vàng lập tức tách ra, biến thành hơn trăm tia điện nhỏ, đánh chính xác vào người những đạo phỉ kia, không sót một ai.
Một tiếng sét đùng đoàng vang lên!
Những đạo phỉ kia đều bị đánh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống toàn thân run rẩy kịch liệt, tiếng rên rỉ liên hồi, nhưng không có ai chết cả.
Lão giả khôi ngô cũng không bị điện đánh trúng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút không tin vào mắt mình.
Điện quang màu vàng rất nhanh tan biến, đám đạo phỉ ngã xuống đất sau một hồi giãy dụa gắng gượng bò dậy, sợ hãi nhìn xung quanh.
"Cút! Nếu để ta thấy các ngươi cướp bóc người khác nữa, ta nhất định chém không tha!" Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm từ trên trời vọng xuống.
Đám đạo phỉ vừa bò dậy mặt mày đầy vẻ sợ hãi, lần nữa bị kinh hãi ngồi bệt xuống đất, sau đó vội vàng tè ra quần mà chạy trốn.
Lão giả khôi ngô hậm hực nhìn theo đám đạo phỉ bỏ chạy, nhưng cũng không đuổi theo.
Tuổi của ông đã cao, hơn nữa lại bị thương nặng, dù muốn cũng không đủ sức.
Giữa không trung, bóng người chợt lóe, một nam một nữ hai bóng dáng xuất hiện, chính là Hàn Lập và Tử Linh.
"Tiên Nhân..." Lão giả khôi ngô nhìn hai người đang đứng giữa hư không, mặt lộ vẻ kích động.
"Ta thấy ngươi khí độ ngay thẳng, không nên bỏ mạng ở đây, ta và ngươi gặp nhau xem như có duyên, cho nên ra tay cứu ngươi một phen." Hàn Lập nhìn lão giả khôi ngô một lượt, bấm tay điểm một cái.
Một luồng thanh quang bắn ra, chui vào trong cơ thể lão giả.
Lão giả khôi ngô chỉ cảm thấy trong người có một dòng nước ấm lớn chảy vào, cảm giác mệt mỏi toàn thân biến mất, vết thương trên người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
"Đa tạ hai vị Tiên Nhân đã cứu giúp, Hạng Tông vô cùng cảm kích!" Lão giả khôi ngô khôi phục thần sắc, hướng Hàn Lập và Tử Linh cúi người làm lễ.
Theo lão giả Hạng Tông nói lời cảm tạ, một luồng sức mạnh vô hình giáng xuống trên người Hàn Lập.
Hắn bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, lôi quang lóe lên quanh người hai người, lúc lão giả Hạng Tông vừa đứng thẳng người dậy thì hai người đã biến mất không thấy đâu nữa.
...
Trên một hồ nước lớn ở Phi Dực Tiên Vực, một chiếc thuyền lớn đang đi trên đó.
Nhưng giờ phút này mặt hồ đang cuộn sóng dữ dội, từng xúc tu đen sì từ dưới lòng hồ sâu thẳm trồi lên, siết chặt chiếc thuyền lớn, dường như muốn nghiền nát chiếc thuyền.
May mắn thay, chiếc thuyền lớn làm bằng vật liệu vô cùng kiên cố, mặc dù rung lắc mạnh, nhưng không hề có dấu hiệu bị vỡ.
Trong khoang thuyền giờ phút này có mấy chục người, trông giống như một đám du khách, đang túm tụm vào nhau run rẩy.
Nước hồ cuộn trào dữ dội, một con quái vật màu đen xông lên, trông giống một con bạch tuộc khổng lồ dị dạng, há cái miệng tanh hôi định táp vào thuyền lớn.
Mọi người trên thuyền nhìn thấy cảnh này, lập tức kêu khóc thảm thiết.
"Ầm ầm" một tiếng sét đùng đoàng nổ tung giữa không trung, một luồng điện màu vàng bổ xuống, đánh vào người con bạch tuộc khổng lồ.
Da thịt quanh cổ con bạch tuộc bị bong tróc, từng đạo hồ quang điện lượn lờ trên người nó, nó phát ra tiếng thét kinh hãi, những xúc tu đang quấn chặt thuyền lớn lập tức buông ra.
"Sưu" một tiếng, thân hình khổng lồ của con quái vật chui xuống hồ, biến mất không thấy đâu nữa.
Đám người trên thuyền vừa thoát khỏi cửa tử, mừng đến phát khóc.
Giữa không trung bóng người chợt lóe lên, Hàn Lập và Tử Linh xuất hiện, trên tay Hàn Lập còn lượn lờ mấy tia hồ quang điện màu vàng.
"Tiên Nhân, là Tiên Nhân đã cứu chúng ta, mau ra đây bái tạ..." Có người trên thuyền nhìn thấy Hàn Lập và Tử Linh, lên tiếng kinh hô, lao ra khỏi thuyền hướng Hàn Lập và Tử Linh cúi lạy.
Những người khác nghe thấy cũng vội vàng chạy ra, hướng về Hàn Lập hai người hành lễ.
Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch lên cười, lôi quang màu vàng quanh thân lóe lên, lại một lần nữa biến mất.
...
Dãy núi Đại Thanh ở Bắc Lộ châu mưa lớn liên miên cả tháng, gây ra sạt lở núi, một ngôi làng nhỏ trên núi sắp bị đất đá và lũ cuốn trôi.
Một luồng lam quang đột ngột từ trên trời giáng xuống, cả ngọn núi đang sụp xuống lập tức bị đóng băng, đất đá cũng bị đông cứng lại, ngôi làng nhỏ dưới chân núi bình an vô sự.
Dân làng thoát chết sau khi vui mừng cũng không khỏi nhìn nhau ngơ ngác, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Giữa không trung, bóng người chợt lóe lên, Hàn Lập và Tử Linh xuất hiện.
"Tiên Nhân, là Tiên Nhân hiển linh rồi! Tiên Nhân đã cứu chúng ta..."
...
Hàn Lập ở khắp nơi trong Phi Dực Tiên Vực làm việc thiện cứu người, thoáng chốc đã hai ba mươi năm trôi qua.
Số người hắn cứu đã không đếm xuể, danh tiếng dần dần lan truyền khắp nơi trong Phi Dực Tiên Vực, có một vài nơi dân phàm còn xây miếu thờ cúng Hàn Lập.
Đồng thời, dưới sự miêu tả truyền miệng của đông đảo người may mắn từng gặp Hàn Lập, dung mạo của hắn dần dần trở nên rõ ràng, còn được đúc thành các loại tượng được cung phụng tại miếu thờ điện các, ngày thường khói hương không dứt.
Một vài môn phái tu tiên ở Phi Dực Tiên Vực cũng dần dần nghe ngóng được, phái người đi điều tra những vụ việc Tiên Nhân cứu người liên tục xảy ra ở khắp nơi.
Hàn Lập không muốn dây dưa với thế lực tu tiên ở Phi Dực Tiên Vực, bèn mang theo Tử Linh lặng lẽ rời đi, đến một Tiên Vực lân cận.
Trên không giới vực Man Hoang bên ngoài Phi Dực Tiên Vực, một chiếc phi thuyền đang lao vun vút, Hàn Lập nhắm mắt tĩnh tọa, dường như đang cảm ứng cái gì đó.
Sau một hồi lâu, hắn mở mắt ra.
"Hàn huynh, cảm ứng thiện thi tiến triển thế nào rồi?" Tử Linh ngồi bên cạnh, thấy Hàn Lập tỉnh lại bèn mở miệng hỏi.
"Vẫn ổn, bây giờ cuối cùng cũng miễn cưỡng cảm ứng được sự tồn tại của thiện thi." Hàn Lập chậm rãi nói, trong giọng nói không có nhiều vẻ vui mừng.
"Có vấn đề gì sao?" Tử Linh nhạy bén nhận ra cảm xúc của Hàn Lập, dịu dàng hỏi.
"Quả thực có chút vấn đề, mấy năm nay ta đi khắp nơi làm việc thiện, lực gia trì nhận được càng ngày càng ít, đặc biệt là trong năm nay, hầu như không có chút hồi đáp nào." Hàn Lập nhíu mày.
"Sao lại thế được?" Vẻ mặt xinh đẹp của Tử Linh khẽ thay đổi.
"Không rõ, bất quá thiện thi trong người ta mới miễn cưỡng cảm ứng được, khoảng cách trảm thi còn xa lắm, dù thế nào cũng phải tìm biện pháp giải quyết, nếu cứ trì trệ như vậy." Hàn Lập trầm giọng nói.
Tử Linh chậm rãi gật đầu, im lặng không nói gì.
"Ta đang nghĩ, có phải là do số người được cứu gần đây ít đi, công đức không đủ, nên cảm ứng của thiện thi bị trì trệ." Hàn Lập chậm rãi nói.
"Có khả năng này, nhưng cũng có thể là do nguyên nhân khác, đúng rồi, Hàn huynh, trong những lần ngươi giúp người, lần nào nhận được hồi đáp nhiều nhất?" Đôi mắt đẹp của Tử Linh chớp động hỏi.
"Nhận được hồi đáp nhiều nhất sao? Vậy chắc là lần đầu cứu đôi ông cháu kể chuyện, về sau giúp những người khác đều không bằng lần đầu, thậm chí gần như không có." Hàn Lập khẽ giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ta nhớ là Hàn huynh sau này cũng có vài lần cứu người với số lượng lớn hơn hai người, xem ra không phải vấn đề về số lượng." Tử Linh lắc đầu.
"Có lý, vậy lần giúp người đầu tiên khác gì với những lần sau?" Hàn Lập chậm rãi gật đầu, chìm vào suy tư.
Tử Linh cũng im lặng không nói, người thông minh như nàng cũng không hiểu được những lẽ huyền ảo này.
"Thôi vậy, nếu nghĩ không ra thì không cần cố nghĩ, có được những gì hôm nay cũng không phải ít, cứ tiếp tục như trước rồi xem duyên thế nào." Hàn Lập nghĩ hồi lâu, vẫn không tìm ra nguyên do nên cũng không cố gắng suy nghĩ thêm nữa.
Tử Linh cũng gật đầu, không tốn công khổ sở suy nghĩ nữa.
Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, một luồng kim quang chui vào phi thuyền dưới chân.
Linh văn trên phi thuyền đột nhiên sáng lên gấp 10 lần, tốc độ cũng tăng lên nhanh chóng, dường như xé rách cả hư không.
Cứ như vậy liên tục bay độn mười mấy ngày, hai người cuối cùng cũng đến một Tiên Vực mới.
Tiên Vực này linh khí vô cùng khan hiếm, so với Bắc Hàn Tiên Vực còn kém xa, gần như chỉ tương đương với Linh giới.
"Một Tiên Vực thật cằn cỗi..." Hàn Lập phóng thần thức ra, lông mày nhanh chóng nhíu lại.
Tiên Vực này diện tích rất nhỏ, còn chưa bằng một nửa Phi Dực Tiên Vực, thần thức của hắn bao phủ đủ hết cả.
Khắp nơi trong Tiên Vực đều là những dấu vết của mỏ khoáng bị đào bới cạn kiệt, đầy rẫy vết thương, chẳng khác nào một mảnh vải rách nát, linh mạch dưới lòng đất đã bị phá hỏng gần như không còn, không trách linh khí lại khan hiếm đến vậy.
Dân cư ở Tiên Vực này rất thưa thớt, cả tu sĩ lẫn phàm nhân, đa số đều tập trung ở mấy khu vực đặc biệt, nơi mà hình dạng linh mạch trên mặt đất bị phá hoại không nghiêm trọng, thiên địa linh khí còn sót lại một chút, miễn cưỡng cung cấp cho tu sĩ tu luyện.
"Tiên Vực này tên là gì?" Hàn Lập hỏi.
"Tiên Vực này tên là Hạc Cương Tiên Vực, trước đây là một Tiên Vực thiên địa nguyên khí dồi dào, ẩn chứa nhiều khoáng mạch, chỉ là về sau Thiên Đình phái người đến khai thác quá độ, phá hỏng linh mạch của Tiên Vực này, mới dẫn đến tình cảnh hiện tại." Tử Linh lấy ra một khối ngọc giản, thần thức dò vào bên trong, vừa nói.
"Thiên Đình..." Hàn Lập nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng.
"Hàn huynh, ngươi muốn tiếp tục làm việc thiện ở Tiên Vực này sao? Dân cư ở Tiên Vực này rất thưa thớt, chỉ sợ hiệu quả không cao." Tử Linh nhìn về phía Hàn Lập, hỏi.
"Cứ xem trước đã rồi tính, tại Chân Tiên giới mà lại có một Tiên Vực hoang vu như vậy, cũng thật hiếm thấy." Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, chậm rãi nói.
Tử Linh yên lặng gật đầu, không nói gì thêm.
Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, thân thể hai người được bao phủ bởi từng luồng lôi quang màu vàng, hình thành một pháp trận lôi điện.
Lôi quang màu vàng sáng lên, thân ảnh hai người biến mất không tung tích.
Phía tây bắc Hạc Cương Tiên Vực là một bồn địa khổng lồ gần núi, có đường kính khoảng mấy nghìn dặm.
Trong bồn địa có một tòa đại thành tọa lạc, gần như chiếm hết cả bồn địa, tu sĩ và phàm nhân ở lẫn với nhau trong thành.
Tòa thành trì này mặc dù diện tích không nhỏ, nhưng không có vẻ phồn vinh, nhiều nơi đã hoang phế, trong không khí thoảng mùi sắt gỉ nhàn nhạt, trên đường phố trung tâm thành trì cũng không có nhiều người qua lại, các cửa hàng lớn nhỏ cũng rất ít người, phần lớn mọi người đều trốn trong nhà mình, bất kể là tu sĩ hay phàm nhân.
Toàn thành trì toát ra vẻ nặng nề già nua, tựa như một người đang dần tàn lụi, chỉ chờ tử vong tiến đến.
Ngoài thành, lôi quang lóe lên giữa không trung, Hàn Lập và Tử Linh xuất hiện.
Trong bầu trời sương mù xám mịt mù, không ai phát hiện ra lôi quang giữa không trung.
Hàn Lập nhìn xuống thành trì phía dưới, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
"Đi thôi, xuống dưới xem thử." Hàn Lập nói, rồi phi thân đi.
Tử Linh theo sát phía sau, hai người không một tiếng động đáp xuống một con đường.
Giờ phút này trời đã nhá nhem tối, phần lớn thành thị chìm trong bóng tối, chỉ có vài đốm lửa lẻ loi cho thấy có người ở.
Thỉnh thoảng có vài cửa hàng hai bên đường lóe lên ánh đèn, chiếu sáng một vùng nhỏ xung quanh.
Hàn Lập vô định đi trên đường, mắt nhắm hờ, dường như đang cảm ứng cái gì đó.
Trong lòng Tử Linh thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi, lặng lẽ đi theo Hàn Lập bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận