Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 181: Thiên Ma đoạt xá

"Nếu tín vật không có vấn đề, đạo hữu có phải nên cho ta biết nội dung nhiệm vụ cụ thể là gì rồi?" Hàn Lập không vòng vo, trực tiếp mở miệng nói.
"Trước đó, tại hạ còn một chuyện cần x·á·c nh·ậ·n, sau đó mới quyết định có nên giao nhiệm vụ này cho ngươi." Chưởng quỹ béo lại đổi giọng nói.
"Chuyện gì?" Hàn Lập nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại.
"Tu vi của đạo hữu. Tại hạ cần x·á·c nh·ậ·n xem đạo hữu có đủ khả năng hoàn thành nhiệm vụ không đã." Chưởng quỹ béo nhìn chằm chằm Hàn Lập, chậm rãi nói.
Hàn Lập nghe vậy, không còn áp chế khí tức của mình, một tầng thanh quang lưu chuyển trên người, khí tức Chân Tiên cảnh sơ kỳ lập tức không chút che giấu phát ra.
Tuy hắn chỉ thả ra một chút, nhưng vẫn làm chưởng quỹ béo không kịp đề phòng biến sắc mặt, liên tục lảo đảo vài cái, mặt đỏ lên, có vẻ hơi khó thở.
Hàn Lập thấy vậy, liền vội thu lại khí tức trên người, trong mắt lại hiện lên một tia nghi hoặc.
Chưởng quỹ béo này có vẻ ngoài do mặt nạ của Vô Thường Minh tạo ra, nên đã che giấu toàn bộ khí tức, cho dù thần thức của hắn có mạnh mẽ, nếu không cố ý tìm tòi nghiên cứu cũng khó mà dò ra tu vi.
Mà hắn thả ra khí tức rất cẩn trọng, chỉ là một chút mà thôi, sao lại khiến đối phương phản ứng lớn như vậy?
"Nếu ta đoán không lầm, các hạ hẳn là tu sĩ Chân Tiên cảnh sơ kỳ?" Chưởng quỹ béo lúc này sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, nhưng sau khi hít sâu vài hơi thì cũng khôi phục chút huyết sắc, rồi nói.
Hàn Lập không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
"Ai... Nếu đã như vậy, ta khuyên đạo hữu không nên nhận nhiệm vụ này." Chưởng quỹ béo trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, thở dài nói.
"Vì sao? Lúc trước trong nhiệm vụ nói rõ chỉ cần là tu sĩ Chân Tiên cảnh là được, đâu có yêu cầu cảnh giới cụ thể?" Hàn Lập hơi nghi hoặc nói.
"Không dối gạt đạo hữu, nhiệm vụ ta đưa ra thật ra cần phải đi g·iết một người. Theo ta biết, người đó cũng có tu vi Chân Tiên cảnh sơ kỳ, nhưng t·h·ủ đ·o·ạ·n không phải tu sĩ cùng cảnh giới bình thường có thể so sánh. Ta sợ đạo hữu không phải đ·ố·i th·ủ của hắn, ngược lại l·i·ế·u m·ạ·n·g mình." Chưởng quỹ béo lắc đầu nói.
"Nếu là tu sĩ cùng cảnh giới, tại hạ vẫn tự tin có thể đánh một trận, dù không thắng nổi, cũng không đến nỗi mất mạng. Đạo hữu cứ yên tâm giao nội dung nhiệm vụ, tại hạ đã quyết tâm, sẽ không lùi bước." Hàn Lập nghe vậy, ý niệm trong lòng chuyển động, cười nói.
Chưởng quỹ béo thấy hắn thái độ kiên quyết, không giống giả bộ, đành bỏ qua nghi ngờ trong lòng, mở miệng nói: "Cái này... Được thôi. Tại hạ cần đạo hữu diệt s·á·t người tên là Bạch Tùng Thạch, chính là thái sư đương triều của Bách Hữu quốc. Chỉ cần đạo hữu thành công đ·á·n·h g·iết người này, sẽ nhận được thù lao như đã hứa."
"Thái sư của phàm nhân quốc gia? Không phải đạo cảnh Chúc Long không cho phép tu tiên giả ngang ngược can thiệp vào chuyện thế tục sao? Người này thân là Tiên Nhân Chân Tiên cảnh, sao lại thành trọng thần một nước?" Hàn Lập nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo hỏi.
"Đạo hữu hẳn không phải là người Cổ Vân đại lục?" Chưởng quỹ béo không trực tiếp t·r·ả lời Hàn Lập, mà hỏi ngược lại.
"Không sai." Hàn Lập thản nhiên thừa nh·ậ·n.
"Thì ra là thế... Đạo hữu không biết, trên Cổ Vân đại lục số lượng phàm nhân phải tính bằng vạn ức, quốc gia thế tục lớn nhỏ có không đến ngàn vạn thì cũng phải trăm vạn. Những quốc gia như Bách Hữu quốc, bề ngoài do hoàng thất thế tục cai quản, nhưng thực tế đều có một đến hai gia tộc tu tiên ngầm lo liệu, bọn họ mới là người cầm quyền." Chưởng quỹ béo g·i·ả·i t·h·í·c·h.
"Nói vậy, gia tộc của Bạch Tùng Thạch chính là người cầm quyền thực tế của Bách Hữu quốc?" Hàn Lập như có điều suy nghĩ gật đầu, hỏi.
"Không sai. Thực tế thì, phía sau những gia tộc tu tiên này đều có thế lực tông môn tu tiên cấp cao hơn duy trì. Bất quá, vì một vài quy tắc bất thành văn, nếu không có họa diệt vong đất nước, những thế gia tu tiên này thường không can thiệp vào hưng suy của các quốc gia thế tục, nên trong mắt phàm nhân bình thường, căn bản không chú ý đến sự ảnh hưởng của các thế lực tu tiên này." Chưởng quỹ béo nói thêm.
"Nếu là như vậy, ta ra tay với Bạch Tùng Thạch, chẳng phải sẽ trêu chọc tông môn thế lực ủng hộ phía sau hắn? Thậm chí có thể khiến Chúc Long đạo chú ý." Hàn Lập hơi nghi hoặc.
"Về điểm này, đạo hữu cứ yên tâm đi. Ta bảo ngươi đi g·iết, cũng không phải Bạch Tùng Thạch thật sự." Chưởng quỹ béo khoát tay áo nói.
Hàn Lập nghe được có chút khó hiểu, đang định hỏi thì nghe chưởng quỹ béo tiếp: "Ta để các hạ đi g·iết, thực ra là một tên t·h·i·ê·n Ma Vực Ngoại, Bạch Tùng Thạch thật sự lúc độ kiếp thăng tiên đã bị nó thừa lúc sơ hở đoạt xác. Ma này để không bị chú ý, dù có tu vi Chân Tiên cảnh sơ kỳ, lại luôn áp chế ở Đại Thừa kỳ. Nó..."
"Tại hạ có một điều không hiểu, nếu có t·h·i·ê·n Ma quấy p·h·á, nó tất nhiên sẽ bí mật làm việc, không để lộ chút nào, đạo hữu làm sao biết rõ đến vậy?" Hàn Lập hơi nhíu mày, mở miệng ngắt lời hắn, hỏi.
"Cái này..." Chưởng quỹ béo há miệng, nhưng có chút khó mở lời.
"Chuyện đạo hữu nói có chút khó tin, nếu không thể giải thích rõ ràng hơn, xin thứ cho tại hạ khó mà tin." Hàn Lập từ tốn nói.
Chưởng quỹ béo nghe vậy, cúi đầu trầm tư, nửa ngày không nói.
Hàn Lập cũng không thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi.
Sau một hồi trầm mặc, chưởng quỹ béo chậm rãi ngẩng đầu lên, như đưa ra một quyết định quan trọng, ánh mắt trở nên kiên định.
Hai tay của nó vừa nhấc lên, mỗi tay nắm lấy một bên mặt mình, nhẹ nhàng nhấc lên một chút, trong một trận thanh quang d·ậ·p dờn, tháo xuống một chiếc mặt nạ đầu thỏ màu xanh, đầy linh văn.
Cùng với mặt nạ tháo xuống, trên người chưởng quỹ béo đồng thời phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, thân ảnh vặn vẹo rồi co lại nhanh ch·ó·n·g, vòng eo càng nhỏ lại.
Chỉ chốc lát sau, chưởng quỹ béo trước kia đã biến mất, thay vào đó là một t·h·i·ếu nữ trẻ tuổi chừng 17-18 tuổi.
Nàng có lông mày cong mắt hạnh, môi mỏng mũi tú, khuôn mặt xinh đẹp, vẫn còn chút ngây thơ chưa hết vẻ trẻ con, mặc bộ váy ngắn hoa sen màu hồng vừa vặn, trông tươi mát thoát tục xinh đẹp vô song.
Nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt t·h·i·ếu nữ, có thể thấy vài vết nhăn nhỏ khiến cho khí tức non nớt giảm đi vài phần, ngược lại thêm một chút nét ưu tư khiến người khác đau lòng.
Hàn Lập nhìn người trước mặt thay đổi, mặt không chút biến sắc, nhưng trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc.
Khí tức t·h·i·ếu nữ phát ra lúc này, chỉ là Hóa Thần hậu kỳ.
Thảo nào trước đó mình chỉ phóng ra một chút khí tức, đã khiến nàng phản ứng lớn như vậy.
Chỉ với tu vi đó, làm sao gia nhập Vô Thường minh?
Nhưng khi hắn cẩn thận quan s·á·t một lúc sau, lại phát hiện trên người t·h·i·ếu nữ dường như có gì đó không bình thường, nhưng cụ thể chỗ nào thì hắn chưa nhìn ra được.
"Trong Vô Thường Minh có quy định không cho phép thành viên tìm hiểu thân phận của nhau, đạo hữu biết đúng không? Tại hạ lấy chân thân ra đối diện, tin rằng đạo hữu cũng có thể thấy được chút thành ý chứ?" t·h·i·ếu nữ mở miệng nói, giọng nói đặc biệt dễ nghe êm tai.
Đối diện với một Chân Tiên có tu vi cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, nàng ngược lại không hề tỏ ra sợ hãi bất an, vẫn trấn định tự nhiên.
"Hay là trước giải thích sự khó hiểu của tại hạ đã." Hàn Lập không lay chuyển, tiếp tục nói.
"Không dối gạt đạo hữu, tại hạ tên Bạch Tố Viện, là chắt gái của Bạch Tùng Thạch kia, năm đó..." t·h·i·ếu nữ hít sâu một hơi, mở miệng nói.
Trong lời kể của t·h·i·ếu nữ, Hàn Lập đại khái đã hiểu đầu đuôi sự việc.
Thì ra, trước kia cha mẹ của t·h·i·ếu nữ vì đi du lịch gặp tai nạn qua đời, mà bản thân nàng lại thông minh từ nhỏ, căn cốt tu hành cực tốt, được lão tổ Bạch Tùng Thạch trong tộc yêu quý, nên đã được giữ lại bên cạnh, luôn được sủng ái.
Sau này lão tổ bế quan trùng kích Chân Tiên cảnh, lúc độ kiếp đã bị t·h·i·ê·n Ma thừa cơ đoạt xá, mọi người không ai nhận ra, nàng lại là người đầu tiên p·h·át hiện, nhưng khi nàng nói chuyện này cho người trong tộc, thì không ai tin, ngay cả ông nội cũng không tin.
Ban đầu, t·h·i·ê·n Ma kia còn thu liễm, không có nhiều dị động, đợi đến khi nó dung hợp ký ức của Bạch Tùng Thạch thì bắt đầu dần nắm trong tay toàn bộ Bạch gia, mượn thân phận thái sư đưa tay vào triều đình Bách Hữu quốc.
Từ đó về sau, trong Bách Hữu quốc xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ liên tiếp, thường xuyên có một thành trấn đột nhiên bách tính m·ấ·t t·í·c·h, Bạch gia là thế lực tu tiên trấn giữ quốc gia này, tự nhiên phải phái người điều tra, nhưng đều không thu hoạch được gì.
"Sau đó, khi t·h·i·ê·n Ma làm việc ngày càng kỳ quái, một số người trong gia tộc cuối cùng đã p·h·át hiện ra điều d·ị th·ư·ờng, bắt đầu bí mật điều tra, kết quả lại bị t·h·i·ê·n Ma ra tay trước, lần lượt bị loại bỏ. t·h·i·ê·n Ma nhắm vào t·h·i·ê·n phú căn cốt của ta, muốn bồi dưỡng ta thành đỉnh lô tu luyện, nên đã giam cầm ta trong cấm địa của gia tộc. Ông nội là lúc cứu ta ra ngoài thì bị t·h·i·ê·n Ma g·iết ch·ết..."
Bạch Tố Viện nói đến đây thì dừng lại, trong mắt lóe lên một tia đau đớn.
"Bạch đạo hữu xin hãy nén bi thương." Hàn Lập thấy vậy, thần sắc không thay đổi, lên tiếng an ủi.
"Năm đó lúc trốn đi, ông nội đã lén lấy chiếc mặt nạ do tổ tiên để lại cùng tín vật tiên tổ giao cho ta, dặn dò ta nhờ tín vật gia nhập Chúc Long đạo để cố gắng tu luyện, đến khi đủ sức mạnh thì trở lại báo thù cho gia tộc. Nhưng ta bất quá chỉ là tu vi Hóa Thần kỳ, dù tu luyện không ngừng nghỉ cũng không biết bao giờ mới có thể đọ sức với tên ma đầu kia..." Sau một lát, t·h·i·ếu nữ lại tiếp tục.
"Cho nên ngươi mới đăng nhiệm vụ này trong Vô Thường Minh, tìm người giúp ngươi g·iết hắn?" Hàn Lập gật đầu nhẹ, hỏi như thế.
Với cách làm này, hắn ngược lại rất tán thành. Đừng nói Chân Tiên cảnh, ngay cả từ Hóa Thần kỳ tiến giai đến Luyện Hư kỳ cũng phải qua cửa "Ngũ Hành Hợp Nhất", sự gian nan của nó Hàn Lập hiểu rõ nhất, chứ đừng nói đến thiên kiếp sau Đại Thừa.
"Không sai! Trước đây ta vô tình biết được sự tồn tại của Vô Thường Minh từ trong chiếc mặt nạ, nên đã đăng nhiệm vụ đó. Mà những năm gần đây, t·h·i·ê·n Ma chưa bao giờ ngừng tìm kiếm ta, ta cũng chỉ dựa vào chiếc mặt nạ này mới trốn thoát được nhiều lần. Chỉ là nếu không tìm được người diệt s·á·t ma này, ta sợ cũng sắp không thể tr·ố·n được nữa." Bạch Tố Viện lúc này đã bình tĩnh lại, nói tiếp.
Đánh giá 9-10 điểm cuối chương để ủng hộ converter nhé... ↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận