Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 102: Đến trễ

Chương 102: Đến trễ
"Nếu đã nói như vậy, vậy thì vừa hay... Thực tế, các thành viên của Vô Thường minh đều chỉ nhận mặt nạ mà không nhận người. Cho dù biết rõ thành viên dưới mặt nạ đã biến thành người khác, chỉ cần mặt nạ không bị hủy thì vẫn sẽ ngầm thừa nhận người tiếp nhận thân phận. Đồng thời... Bởi vì trong minh nghiêm cấm các thành viên tiết lộ thân phận của nhau... Cho nên việc thay người lại càng khó bị phát hiện..." Lạc mông âm hồn mặt lộ vẻ tươi cười nói, nhưng lời nói đứt quãng, lộ ra có chút suy yếu.
Một sợi sương mù màu đen cực kỳ nhỏ từ vai nó chậm rãi chảy ra, như một cây rong biển, lay động trong không trung.
"Liễu đạo hữu, tàn hồn này của ta đã sắp chống đỡ không nổi... Ngươi nếu còn có vấn đề gì... thì mau chóng hỏi đi..." Người tí hon màu đen quay đầu liếc sương mù màu đen trên vai, cười khổ nói.
Vừa dứt lời, bắp chân của nó cũng bắt đầu xuất hiện một sợi sương mù màu đen.
"Ta không có gì muốn hỏi. Nếu ngươi còn có nguyện vọng gì chưa thực hiện thì cứ nói, trong khả năng cho phép ta sẽ không từ chối." Hàn Lập nhìn Lạc mông âm hồn, lắc đầu nói.
Lạc mông âm hồn ngửa đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Việc lúc trước nhờ đạo hữu đã đủ rồi... Không dám mong muốn thêm... Nếu bộ tộc Lạc thị của ta ngày sau có thể hưng thịnh trở lại, vậy là ta mãn nguyện rồi..."
Theo thanh âm yếu dần, thân ảnh của nó cũng dần vặn vẹo hư hóa, hóa thành từng sợi hắc khí lượn lờ bay lên không trung, cuối cùng hoàn toàn tan biến vào đất trời.
Hàn Lập nhìn khoảng không nơi Lạc mông âm hồn biến mất, có chút xuất thần, sự ràng buộc truyền thừa trong huyết mạch sâu thẳm khiến hắn không khỏi động lòng.
Nửa ngày sau, hắn mới hồi phục tinh thần, tay khẽ bắt, mặt nạ đầu trâu đã rơi vào tay hắn.
Lần này mặt nạ không bị hư hóa mà ngoan ngoãn nằm trong tay hắn.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, đánh giá đường vân kỳ dị trên mặt nạ, rồi lại rơi vào trầm tư...
...
Hơn nửa tháng sau.
Trên một vùng biển cách Ô Mông đảo không biết bao nhiêu vạn dặm, mây đen xám trắng bao phủ cả bầu trời, cuồng phong gào thét trên mặt biển, nhấc lên những đợt sóng lớn kinh hoàng.
Một đạo lưu quang màu xanh tựa như một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén, xuyên qua những con sóng lớn trùng điệp, cắt đôi chúng ra, tung tóe vô số bọt nước bạc như trân châu.
Trong thanh quang, một nam tử thân hình cao lớn mặc thanh bào, đeo một chiếc mặt nạ đầu trâu màu lam, không thấy rõ dung mạo, hai mắt lại xuyên qua lỗ mặt nạ, bắn ra ánh sáng rực rỡ.
Người này không ai khác, chính là Hàn Lập, người đã thay thế Lạc mông để đến Hải Đông đảo.
Ở phía trước hắn mấy chục dặm, nổi lên một hòn đảo hình tròn có diện tích chưa đến một dặm, nhìn từ xa như một chiếc lá sen xanh biếc đang nhấp nhô theo sóng biển, đây chính là điểm đến của hắn trong chuyến đi này.
Hàn Lập giảm tốc độ, bay gần thêm hơn mười dặm nữa, hình dáng hòn đảo càng trở nên rõ ràng hơn.
Chỉ thấy trên đảo mọc rất nhiều cây Hải Đông, cành lá rậm rạp, xanh tươi mướt mắt, những tán cây lớn nối liền nhau, che phủ toàn bộ hòn đảo nhỏ, vô số cành cây lớn bằng cánh tay đan xen dày đặc, tạo thành một bức tường gỗ xanh rờn.
Trên những cành cây rậm rạp này, còn mọc vô số rễ con dài nhỏ, có rễ cắm sâu vào lòng đất, có rễ lại rủ xuống nước biển, chi chít nối liền như râu của một ông lão hơn 80 tuổi.
Hàn Lập bay đến trước Hải Đông đảo, hạ xuống lơ lửng, nhìn vào bên trong, chỉ thấy khắp nơi trên mặt đất là phân chim màu xám trắng, nhưng trong rừng lại không thấy bóng dáng một con chim biển nào.
Đồng thời, ngoài tiếng "ô ô" gió biển thổi qua các kẽ cành, tai hắn không nghe thấy thêm âm thanh nào khác, cả hòn đảo nhỏ có vẻ tĩnh lặng lạ thường.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Hàn Lập: "Giao Thập Ngũ, nếu đã đến rồi, sao còn chưa lên đảo?"
Trong lòng Hàn Lập hơi kinh ngạc, vì giọng nói vừa rồi không phát ra từ trong đảo, mà vang lên từ bên trong chiếc mặt nạ trên mặt hắn.
Hắn lập tức khẽ động thân mình, bay xuống đảo.
Đất trên đảo rất xốp, bước một bước chân xuống liền lún thành một cái hố nhỏ, Hàn Lập chậm rãi bước qua những kẽ hở trong rừng rậm, đi đến chính giữa đảo.
Chính giữa đảo có một cây Hải Đông Thụ lớn bằng ba người ôm, các rễ con rủ xuống xung quanh đã được chặt tỉa gọn gàng, tạo ra một khoảng đất trống tương đối rộng rãi.
Trên khoảng đất trống có vài bóng người, người thì ngồi, người thì đứng xung quanh gốc cây.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, đầu tiên rơi vào một nam tử áo đỏ đang ngồi ngay ngắn trước cây Hải Đông.
Người này đội một chiếc mặt nạ hình đầu rồng màu đỏ sẫm, trên đó khắc rất nhiều phù văn kỳ dị, ngay chính giữa trán mặt nạ có một con số cổ quái "Tam".
"Giao Tam?" Hàn Lập khẽ động trong lòng, trầm ngâm không nói.
Nam tử đeo mặt nạ đầu rồng chỉ tùy ý đánh giá Hàn Lập một chút rồi thu hồi ánh mắt, không có vẻ gì là muốn trò chuyện cùng hắn.
Hàn Lập tự nhiên cũng không để ý đến, mà quay ánh mắt nhìn sang những người khác.
Một người trong số đó thân hình hơi cong, mặc áo bào tím rộng thùng thình, đầu đội chiếc mặt nạ đầu dê màu lam, trên đó khắc một chữ "Cửu".
Hắn nửa ngồi trên mặt đất, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không biết đang nhìn gì, căn bản không có ý định ngẩng đầu lên nhìn Hàn Lập.
Bên cạnh hắn không xa, một nam tử cao lớn đội mặt nạ đầu hổ màu lam đang đứng thẳng lại hơi gật đầu với Hàn Lập.
Hàn Lập không nói gì, ánh mắt nhìn về con số "Nhất Lục" trên trán nam tử kia, cũng khẽ gật đầu.
Bên trái gốc cây lại có một nữ tử mặc quần lụa mỏng, đầu đội mặt nạ cú mèo, dáng người thướt tha tựa lưng vào cây Hải Đông, hai tay mảnh khảnh ôm trước ngực, hơi liếc mắt về phía Hàn Lập, trên mặt nạ có con số "Nhị Nhất".
Sau lưng nữ tử, một người khác mang mặt nạ đầu chim ưng màu lam, có khắc chữ "Nhị Ngũ", đang ló đầu ra nhìn lướt Hàn Lập từ trên xuống dưới rồi lại thu về.
Trên một cành ngang phía bên phải cây Hải Đông, một bóng dáng gầy gò đang treo ngược mình, người này mang mặt nạ đầu khỉ, có khắc chữ "Bát".
Thấy Hàn Lập nhìn mình, đôi mắt vàng đất của người đó xuyên qua lỗ mặt nạ nhanh như chớp đánh giá Hàn Lập.
Còn một người khác đang ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh dưới gốc cây, một nam tử gầy gò mặc trường sam màu xanh lam, đầu đội mặt nạ đầu gấu, nhắm mắt dưỡng thần.
Trên mặt nạ của hắn, ngay trán có khắc chữ "Nhất Tam".
Không biết có phải do quy định của Vô Thường minh hay do nguyên nhân nào khác, mọi người đều không mở miệng nói chuyện, thậm chí cả nam tử áo đỏ đeo mặt nạ đầu rồng cũng không nói nửa lời với những người khác.
Thấy vậy, Hàn Lập cũng chọn một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Cứ chờ như thế tám ngày.
Trong thời gian đó, không có ai đến, những người đã ở đây cũng không ai nói chuyện, không ai rời đi.
Không khí hiện trường có một sự quỷ dị khó tả.
Đến sáng ngày thứ tám, khi ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào đảo nhỏ, nam tử áo đỏ đang ngồi trước cây Hải Đông nhấc đầu lên, đứng dậy.
Một giọng nói có chút cứng rắn từ dưới mặt nạ vang lên: "Đã đến giờ..."
Nghe thấy vậy, mọi người đồng loạt đứng lên, nam tử gầy gò đội mặt nạ đầu khỉ treo trên cành cây cũng lập tức nhảy xuống.
Đúng lúc này, bên ngoài đảo nhỏ đột nhiên xuất hiện một đạo lưu quang lao đến, như một tảng đá lớn từ trên trời rơi thẳng xuống, va vào đảo nhỏ.
Cả hòn đảo rung chuyển, mọi cành cây đều rung lắc dữ dội.
Độn quang thu lại, để lộ ra một bóng dáng vạm vỡ đội mặt nạ lợn rừng.
Người này vừa lên đảo đã hùng hổ lao đến trung tâm đảo, không tránh không né, va vào những cành cây rễ cây trên đường đi, làm gãy chúng.
Đến trước mặt mọi người, người này nhìn quanh một lượt rồi quát lớn: "Ai là Giao Tam?"
Nói xong, ánh mắt người này không hề e dè quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên nam tử áo đỏ đội mặt nạ đầu rồng.
"Thì ra ngươi là Giao Tam. Mau công bố nhiệm vụ đi, xong việc ta còn có chuyện quan trọng muốn làm." Nam tử mặt nạ lợn rừng đánh giá đối phương rồi lớn tiếng nói.
"Giao Tam Thập Nhị, ngươi đến muộn." Nam tử áo đỏ nhìn nam tử vạm vỡ, ngữ khí lãnh đạm nói.
"Chưa muộn đến nửa nén hương mà đã nhắc tới? Mau nói chính sự đi, đừng chậm trễ thời gian." Nam tử vạm vỡ khoát tay áo, thiếu kiên nhẫn nói.
Hàn Lập đứng một bên, trong lòng chợt rung lên, vô thức lùi lại một bước.
Một cảnh tượng khiến người kinh ngạc xảy ra ngay sau đó.
Xung quanh người nam tử áo đỏ đột nhiên sáng lên một tầng hồng quang, "Hô" một tiếng dâng lên một mảng hỏa diễm màu đỏ sẫm, bao phủ toàn thân hắn, một luồng khí nóng bỏng lập tức bắn ra từ người hắn, khiến những người xung quanh phải lui lại.
Thân hình hắn chợt nghiêng về phía trước, tay chụm lại như dao, đâm thẳng vào lồng ngực nam tử vạm vỡ đeo mặt nạ lợn rừng.
Đối mặt với sự tấn công bất ngờ của nam tử áo đỏ, nam tử vạm vỡ cũng phản ứng cực nhanh, lùi lại một bước, hai tay trước ngực nhanh chóng kết ấn, bên ngoài cơ thể lập tức phát ra ánh sáng trắng.
Đồng thời, một chiếc khiên hình bát giác màu trắng tinh xuất hiện trước người hắn.
Trên khiên có những hoa văn hình thoi, bề mặt lóe lên hào quang trắng chói mắt, từ đó phát ra những đợt sóng pháp tắc.
Tuy chỉ là một phản ứng vội vàng, nhưng Hàn Lập nhận thấy những sóng pháp tắc này có vẻ còn mạnh hơn Hàn Khâu trước kia.
Chỉ nghe một tiếng "Phốc" trầm đục vang lên.
Không có sự va chạm dữ dội như dự kiến, cũng không có tiếng động lớn trong tưởng tượng, hai người chỉ giao thủ một chiêu liền lập tức phân thắng bại.
Mọi người kinh hãi thấy bàn tay của Giao Tam xuyên qua tấm Bát Giác Tinh Thuẫn, đâm thẳng vào tim nam tử vạm vỡ.
Vết thương trước ngực của hắn bốc lên khói trắng, vùng cơ bắp xung quanh bị bỏng thành chất lỏng, nhỏ giọt như dầu.
"Không tuân lệnh, chậm trễ báo danh, hủy bỏ tư cách thành viên Vô Thường minh của Giao Tam Thập Nhị." Giao Tam chậm rãi rút tay lại, lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, mặt nạ lợn rừng trên mặt nam tử vạm vỡ liền phát sáng, "Phanh" một tiếng vỡ vụn, hóa thành bụi phấn, tan trong không khí.
Dưới mặt nạ lộ ra khuôn mặt dữ tợn, mắt trợn ngược, miệng há hốc, dường như đến chết vẫn không thể tin rằng mình thậm chí còn không đỡ nổi một chiêu của đối phương, đã bị đánh chết trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận