Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 433: Thất lạc kiếm tông

"Ta có thể thử một lần." Lục Vũ Tình suy nghĩ một chút rồi nói.
"Làm phiền." Hàn Lập gật đầu nói.
Lục Vũ Tình đi lên phía trước, vẫy tay một cái, trong lòng bàn tay linh quang lóe lên, có thêm một viên ngọc quyết hình bát giác màu đen, trên đó khắc rõ một ít hoa văn xoắn ốc vô cùng cổ quái, lớp lớp bao bọc lại với nhau, nhìn cũng khiến người ta có chút hoa mắt.
"Đây là chìa khóa Xuyên Giới Bia trong phủ chúng ta, nghe nói cùng Xuyên Giới Bia đều là tổ tiên truyền lại. Chìa khóa này có thể dùng được ở đây không, thật ra ta cũng không rõ." Lục Vũ Tình vừa nói, một tay vừa nhấc, bóp một cái pháp quyết, hướng lên trên ngọc quyết đánh tới.
Chỉ thấy một đạo thanh quang bay vào trên ngọc quyết, hoa văn xoắn ốc trên đó đột nhiên xoay tròn, từ đó phun ra một đạo ánh sáng màu đen, chiếu lên Xuyên Giới Bia.
Trên Xuyên Giới Bia cũng theo đó hiện ra một cái đường vân hình xoắn ốc, sau khi vặn vẹo lại từ bên trong sinh ra một vòng xoáy màu đen lớn bằng bàn tay, chầm chậm xoay tròn.
Chỉ là vòng xoáy này lúc lớn lúc nhỏ, dường như có một luồng sức mạnh thần bí muốn không ngừng mở rộng nó ra, nhưng cùng lúc đó cũng có một luồng sức mạnh khác muốn nén nó lại.
"Hẳn là..." Hàn Lập thấy vậy, lông mày hơi động một chút.
"Hàn đại ca, dường như chìa khóa của ta và khối Xuyên Giới Bia này không hoàn toàn phù hợp, mau rót thêm nhiều tiên linh lực vào ngọc quyết, phụ giúp ta mở Xuyên Giới Bia." Lục Vũ Tình lên tiếng kêu.
Hàn Lập không nói hai lời, lập tức xòe tay chưởng đánh vào ngọc quyết trong tay Lục Vũ Tình, tiên linh lực tràn trề trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra, rót vào trong ngọc quyết.
Trong chớp mắt, đạo quang trụ màu đen phun ra từ ngọc quyết bỗng nhiên lớn lên, khiến cho gần như cả mặt ngoài bia mộ nhộn nhạo từng lớp từng lớp hắc quang, vặn vẹo không ngừng.
Cùng lúc đó, vòng xoáy ở giữa vị trí ban đầu chỉ lớn bằng bàn tay, giống như vượt lên trên luồng sức mạnh thần bí kia muốn áp chế nó, với tốc độ mắt thường có thể thấy được từng chút từng chút lớn lên.
Lục Vũ Tình thấy vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng, Hàn Lập cũng mừng rỡ.
Chỉ thấy tốc độ xoay tròn của vòng xoáy màu đen trên Xuyên Giới Bia càng lúc càng nhanh, đột nhiên ô quang đại tác, từ đó truyền ra một trận lực hút kỳ dị, lập tức liền hút Hàn Lập hai người vào trong.
Hàn Lập chỉ cảm thấy một trận long trời lở đất, trước mắt đầu tiên là đột nhiên tối đen, sau đó lại lần nữa sáng lên.
Còn chưa đợi hắn đứng vững thân hình, nhìn rõ tình hình xung quanh, phi kiếm còn lại trong tay áo của hắn lại một lần nữa bạo động.
Tình hình lần này, so với trước còn mạnh mẽ hơn mấy lần!
Hắn không kịp ngăn cản, nơi ống tay áo liền có vài chục đạo thanh quang cùng nhau tuôn ra, giữa không trung vạch ra từng đạo hồng quang xanh thẳm dài ngoằn, tổng cộng mười con du long màu xanh hướng phía không trung lướt gấp mà đi, trong nháy mắt liền chui vào trong biển mây, biến mất không thấy.
Hàn Lập cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ rung rung ống tay áo trống không, hướng phía trước người nhìn lại.
Ở trước người hắn, sừng sững đứng một ngọn núi cao chót vót.
Trên ngọn núi cao chót vót thảm thực vật rậm rạp, trong tầm mắt là một màu xanh biếc, khắp nơi tràn đầy sinh cơ bừng bừng, khác biệt một trời một vực với hoàn cảnh trước đó.
Tất cả những thứ trước mắt đều khác biệt một trời một vực so với lúc trước, đến mức Hàn Lập còn hơi nghi ngờ, liệu mình có phải lại rơi vào huyễn cảnh hay không?
Nhưng khi hắn dùng Minh Thanh Linh Mục và Chân Thực Chi Nhãn dò xét qua, liền phát hiện nơi đây không phải huyễn cảnh, mà là thế giới chân thật trăm phần trăm.
Trong lúc hắn còn nghi hoặc, không gian bên cạnh vặn vẹo, thân ảnh Lục Vũ Tình cũng lảo đảo xuất hiện bên cạnh hắn.
"Hàn đại ca, chúng ta hẳn là đã tiến vào Xuyên Giới Bia rồi chứ?" Lục Vũ Tình thấy cảnh tượng trước mắt cũng rất nghi hoặc, nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Ta nghĩ chắc là rồi. Nơi này có chút cổ quái, bây giờ phi kiếm bản mệnh của ta đều bay lên trên ngọn núi kia rồi." Hàn Lập chỉ tay về hướng đỉnh núi nói.
Trước đó vì liên hệ với Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bị ngăn chặn, Hàn Lập mới có vẻ hơi nóng nảy, giờ phút này thông qua Xuyên Giới Bia đến chân núi, tuy rằng tất cả phi kiếm đều bay ra ngoài, nhưng liên hệ với phi kiếm đã trở lại, hắn mới hơi yên tâm một chút.
"Vào đến nơi này, hẳn là đám người Thập Phương Lâu kia cũng không đuổi tới nữa. Nếu kiếm ở trên núi, chúng ta liền đi thu về, sau đó tranh thủ thời gian hội họp với những đạo hữu Chân Diễm Tông kia." Ánh mắt Lục Vũ Tình chớp động, nói.
"Chúng ta đi thôi." Hàn Lập không có ý kiến gì nói một câu, đồng thời vung tay áo, cả người hóa thành một đạo thanh quang, lao thẳng lên trời.
Nhưng mà, hắn mới lên cao không đến trăm trượng, phía trên đỉnh đầu lập tức phong vân biến sắc, một luồng uy áp vô hình tự nhiên sinh ra.
Ngay sau đó, chỉ thấy phía trên màn trời tầng mây bỗng nhiên hạ xuống mấy phần, một luồng kiếm khí cuồn cuộn tràn trề không gì sánh được lập tức từ trên cao đánh xuống, vô số đạo kiếm quang hơi mờ lít nha lít nhít ùa tới, giống như thiên quân vạn mã ập đến, khí thế hùng tráng tới cực điểm.
Lục Vũ Tình thấy cảnh này, thân hình vừa bay lên, lại vội vàng rơi xuống trở lại, sắc mặt trắng bệch một mảnh.
Hàn Lập đang ở giữa không trung, ánh mắt có chút lóe lên, quanh thân sáng lên từng hạt điểm sáng màu lam, đột nhiên giơ lên một quyền đánh mạnh vào đầy trời kiếm quang.
Một đạo quyền cương vô hình như ngược dòng nước, bay thẳng lên trên không.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn.
Phía trên màn trời một trận rung động, phảng phất toàn bộ hư không đều bị đánh nát, phát ra liên tiếp âm thanh "ken két".
Chỉ thấy thế lao xuống của đầy trời kiếm quang bỗng nhiên dừng lại, ở chỗ va chạm với quyền cương vô số kiếm quang ầm vang vỡ nát, nổ tung thành vô số mảnh vỡ lấp lánh có thể thấy bằng mắt thường, lập tức lộ ra một cái lỗ hổng lớn.
Hàn Lập thấy thế, thân hình lách mình, hướng phía lỗ hổng đó bắn nhanh đi.
Nhưng mà, còn chưa đợi hắn bay tới mép lỗ hổng, tầng mây trên không dường như lại hạ xuống một phần, trên lỗ hổng trong hư không, một tầng kiếm quang hiện ra ngân mang rỗng sinh ra, lấp đầy lỗ hổng, lần nữa hướng Hàn Lập đánh tới.
Hắn không khỏi hơi nhíu mày, bàn tay vừa nhấc, hướng lên trên vung lên.
Một mảnh ô quang lập tức bắn ra từ lòng bàn tay hắn, hóa thành một đạo cự luân màu đen bên trong có khắc hoa văn, "hô hô" rung động lượn về phía ánh kiếm màu bạc.
"Tranh tranh tranh..."
Liên tiếp những tiếng kim loại va chạm bén nhọn vang lên, nghe đến mức người ta đau cả tai.
Trọng Thủy Chân Luân qua nhiều lần được Hàn Lập tế luyện, nhất là sau khi thêm vào hai tầng Trọng Thủy, uy năng giờ đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Đạo văn Thủy chi trên đó quang mang đại tác, làm nổi bật ô quang trên thân luân càng thêm mạnh, nhìn qua như một vầng hắc nhật.
Dưới sự thúc giục của Hàn Lập, Trọng Thủy Chân Luân như một chiếc cối xay màu đen khổng lồ, điên cuồng xoay tròn, không ngừng nghiền nát đầy trời kiếm quang thành bụi phấn.
Nhưng mà, cùng với việc từng lớp kiếm quang bị đánh tan, tầng mây trên bầu trời ngày càng thấp, kiếm quang sinh ra trong hư không cũng trở nên càng dày đặc, đồng thời từ hình dáng hơi mờ ban đầu, trở nên càng lúc càng ngưng thực.
Hàn Lập chỉ cảm thấy không gian xung quanh, tựa hồ bị đè ép đến hơi vặn vẹo, không khí xung quanh dường như trở nên càng ngưng trọng sát phạt.
Sau khi thử nghiệm, Hàn Lập rốt cục khẳng định, nếu mình không liều sức chống cự, cũng có thể dựa vào Huyền Tiên thể phách và một thân thần thông gượng chống để bay lên đỉnh núi, nhưng cũng khó đảm bảo tự thân không bị hao tổn.
Trước mắt đang ở trong Minh Hàn Tiên Phủ, nguy hiểm có thể gặp phải vô số, hắn tuy lo lắng tình huống của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhưng cũng không muốn mạo hiểm tiếp tục bay lên đỉnh núi.
Thế là hắn quay trở xuống mặt đất, nói với Lục Vũ Tình: "Kiếm khí nơi đây không biết đã tích tụ bao nhiêu năm tháng, thực sự quá mức bàng bạc, không cách nào bay lên, chỉ có thể đi bộ leo núi."
"Bằng bước chân của chúng ta, đi bộ leo núi cũng không tốn bao nhiêu thời gian." Lục Vũ Tình khẽ gật đầu, nói.
Nói xong, hai người dọc theo đường đá dưới chân, hướng phía sơn khẩu vào núi chạy tới.
Vào đến trước miệng núi, hai người liền thấy ở lối vào, sừng sững một cổng chào bằng đá cao lớn, phía trên khắc một tấm biển lớn, bằng Kim Triện Văn viết bốn chữ lớn.
"Vô Sinh Kiếm Tông"
Nét bút cứng cáp mạnh mẽ, nhưng không mất tiêu sái phiêu dật, giống như lưỡi kiếm tạo thành, phong mang lộ hết, lại mang theo vài phần lang thang không bị trói buộc.
Hàn Lập liếc mắt nhìn xuống, đầu tiên cảm thấy một cỗ kiếm ý lớn lao không cách nào nói rõ đập vào mặt, không khỏi theo bản năng lùi lại mấy bước, nhưng sau đó liền khẽ giật mình.
Vô Sinh Kiếm Tông này luôn lấy sự thần bí và truyền thừa làm nổi bật, trăm vạn năm trước đột nhiên biến mất không tung tích, đến mức sau này người ta cũng không biết tông môn đó ở đâu, nghĩ không ra lại ở chỗ này?
Trong lúc đang cân nhắc, hắn liếc mắt qua Lục Vũ Tình bên cạnh một chút, thấy nàng cũng không lộ ra gì khác thường, cũng không biết có phải vì nàng vốn không giỏi kiếm đạo nên không cách nào cảm nhận được kiếm ý ẩn chứa trong đó?
"Phi kiếm bản mệnh của ta bị hấp dẫn tự hành bay vào trong đó, chẳng lẽ trong tông môn này có cái gì trấn kiếm pháp trận?" Liên hệ với kiếm quang trên tầng mây lúc trước, Hàn Lập không khỏi đưa ra suy đoán như vậy.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn cùng Lục Vũ Tình vòng qua cổng chào bằng đá, tiếp tục leo núi.
Đường núi cổ uốn lượn kéo dài, từng vòng từng vòng như rắn dài quanh co trên núi.
Hàn Lập hai người vội vàng đi trên sơn đạo, ven đường thấy rất nhiều kiến trúc ẩn mình trong rừng núi, nhìn qua liền thấy, đều là những phòng ốc bình thường không có cấm chế trận pháp che chở.
Dưới sự tàn phá của thời gian, phần lớn đều đã trở nên rách nát không chịu nổi.
Hai người càng lên đỉnh núi, cảnh vật xung quanh càng tĩnh mịch, trong rừng chỉ thấy cổ thụ um tùm, không thấy bất cứ loài chim thú nào, khắp nơi tràn ngập một loại tĩnh mịch sát khí.
Khi đi qua một rừng trúc xanh biếc, Hàn Lập bỗng nhiên dừng bước, liếc thấy ở sâu trong rừng có một phòng trúc màu xanh đen.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó quay lại hướng theo đường nhỏ bằng đá đi vào rừng trúc.
Lục Vũ Tình thấy Hàn Lập không nói một lời đột nhiên thay đổi phương hướng, tuy có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn yên lặng đi theo sau hắn.
Hàn Lập đi không bao lâu, liền phát hiện một số dị thường, chỉ thấy trên những cây trúc rậm rạp bên cạnh có nhiều vết kiếm, màu sắc đã bạc đi, hiển nhiên là những vết thương từ nhiều năm trước.
Một lát sau, hắn dừng chân lại, một tay nắm chặt một cây trúc màu xanh tím tráng kiện bên cạnh, năm ngón tay dùng sức vồ xuống.
Thân trúc lập tức "kẽo kẹt" rung động, nhưng không vỡ vụn ngay.
Hàn Lập nhíu mày, nhẹ "A" một tiếng, lực đạo trên tay tùy đó tăng thêm mấy phần.
Chỉ nghe "Đùng" một tiếng vang lên!
Thân trúc kia rốt cục vỡ ra, tung ra vô số mảnh vỡ như tinh thiết, văng vào trên những cây trúc xung quanh, phát ra từng đợt âm thanh giống như tiếng nổ hạt đậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận